Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Hermione nổi giận, cô dậm mạnh chân xuống hành lang Thái ấp. Sao hắn ta dám? Thật là không thể chịu được! Đàn ông, tiềm thức của cô nhắc nhở cô. Tôi không quan tâm, cô nghĩ. Malfoy có thể bỏ qua nó. Nó sẽ làm cho hắn lúng túng về mình một chút. Bên cạnh đó, Hermione muốn dành thời gian với con gái mới của mình. Cô đã tự mình vào bếp, bỏ qua thực tế là cô thấy nó khá dễ, như thể cô đã làm rất nhiều lần trước đây. Khi cô đến cửa bếp, cô gần như đẩy nó ra, và bật mở với một tiếng nổ. Cô bước qua cửa và dừng lại, ba gia tinh đứng xung quanh nhà bếp, nấu ăn, rửa bát và quét nhà. Khi Hermione rất muốn mở miệng để nói với họ rằng họ được tự do, thì cô nhận ra tất cả họ đều mặc trang phục không hề sạch chút nào. Một trong số họ thậm chí còn mặc chiếc mũ dệt kim cũ nát của Hermione. Đây là những gia tinh miễn phí!

"Bà chủ Hermione!" Họ khóc nức nở và đổ xô về phía cô. "Chúng tôi đã thấy Ông chủ Draco khiến Người khó chịu và chúng tôi sẽ làm loại bánh yêu thích của Người ngay!" sự tức giận của Hermione lập tức biến mất và miệng của cô, đã chuyển từ trạng thái sốc thành một nụ cười rạng rỡ.

"Cảm ơn! Nhưng tôi không muốn mọi người gặp rắc rối."

"Đó không phải là tất cả, Bà chủ Hermione! Chúng tôi đang cố thể hiện tình yêu của mình để làm hài lòng Người - người giải phóng chúng tôi và ban tặng cho chúng tôi một ngôi nhà như thế này." Bờ vai đang căng lên của Hermione đã hạ xuống và cô bỏ qua sự tức giận của mình. Đây là những gia tinh miễn phí và cô có lẽ đã giúp họ được phần nào. Đột nhiên cô thấy mình đang mỉm cười với tất cả họ.

"Cảm ơn mọi người, những người bạn thân yêu! Đó là một điều tuyệt vời." Cô ngồi xuống chiếc bàn nhỏ trong nhà bếp. Lúc đầu, cô tự hỏi tại sao bàn quá nhỏ, nhưng sau đó cô nhận ra rằng nhà Malfoy có lẽ có một phòng ăn khác. Họ có thể không bao giờ ăn trong nhà bếp. Những chiếc bánh được hoàn tất trong vài phút và ngay sau khi Hermione đưa vào miệng, cô rên rỉ "Melin ơi! Thật tuyệt vời! Cảm ơn bạn Minnie!" Cô kêu lên, tên của các đầu bếp gia tinh đập vào tâm trí của cô cũng giống như tên của các con gái. Cảm giác kỳ lạ này đã mạnh mẽ nhắc nhở cô về tình trạng khó khăn của mình. Như sự đáng yêu này, nó không phải là cuộc sống thực sự của mình. Cô cần phải trở lại trường Hogwarts, để tìm bạn bè cô.....

Đột nhiên đôi mắt cô mở to và vỗ tay lên trán. Bạn bè của cô! Nếu cô và Malfoy ở đây, trong này sai lầm có vẻ rất thật này, có phải không họ cũng sẽ ở đây? Họ cũng gặp tai nạn trong vụ nổ độc dược. Ngay lập tức, cô thẳng người lên và bắt đầu giải quyết bữa ăn sáng của mình càng nhanh càng tốt, và như cô thường lệ khi đã có một kế hoạch để làm việc. Các gia tinh không bình luận gì về hành động nhanh gọn bất ngờ của Hermione với thức ăn của mình, vì vậy cô cho rằng họ đã quen với nó.

Mình sẽ gửi thư cú cho họ ngay sau khi ăn xong và họ sẽ gặp mình ở Hẻm Xéo, cô nghĩ đến bản thân mình, rồi tâm trí ù lại với kế hoạch. Cô không muốn mời họ đến Thái ấp, không có vấn đề gì với thế giới kỳ lạ này để tin tưởng. Hermione đã không và sẽ không bao giờ là một Malfoy.

Hài lòng với kế hoạch của mình, Hermione gật đầu và rời khỏi bàn. Các gia tinh ngay lập tức bắt đầu dọn dẹp mớ hỗn độn. Hermione cảm ơn họ một lần nữa vì bữa ăn sáng đáng yêu, sau đó chạy ra khỏi nhà bếp và lên cầu thang dựa vào bản năng hướng dẫn. Không để cô thất vọng, Hermione tự tin bước lên cầu thang và nhìn xuống sảnh nơi có cánh cửa của phòng ngủ cô và Malfoy đã cùng thức dậy.

Hermione đỏ mặt, nghĩ đến buổi sáng hôm nay và cảm thấy một sự khô khốc trong dạ dày mình trào lên khi nhớ đến cánh tay Malfoy bao bọc xung quanh. Cô lắc đầu dữ dội. Không, cô nói với con người đang điên cuồng trong đầu. Bất kỳ cảm xúc nào, cô đã có kết quả của việc đến thế giới này, không phải vì cô đã thực sự cảm thấy bất cứ điều gì quá vội vàng. Cô rùng mình. Cô thà thức dậy bên cạnh một kíp nổ còn hơn.

Sau khi chắc chắn đã vứt bỏ suy nghĩ hoặc cảm xúc kì lạ đó ra khỏi đầu, Hermione tiến vào căn phòng mà không liếc nhìn vào chiếc giường kingsize, cô bước qua phòng ngủ và tiến đến một cánh cửa của phòng liền kề. Cô biết ngay rằng đây là phòng riêng của cô. Giấy dán tường, vật treo, thảm và đồ trang trí đỏ và vàng, màu sắc của nhà Gryffindor. Có một vài giá sách gỗ sồi lớn tràn đầy sách, một bàn lớn bao phủ trong những mảnh giấy da, bút lông và bình mực, và thậm chí Hermione còn cực kì ngạc nhiên trước sự hiện diện của một thứ - một đài phát thanh kiểu Muggle. Cũng có một bàn trang điểm nhỏ của Muggle trong một góc của căn phòng, bên cạnh một cánh cửa khác. Hermione hướng thẳng đến cánh cửa này, bỏ qua sự ve vuốt của các ngón tay trên các kệ sách ở khắp mọi nơi.

Khi cô mở cửa, cô đã phải kiềm chế một luồng hơi thở gấp gáp. Trước mặt cô là tủ quần áo khổng lồ, đầy ắp áo choàng, phục sức phù thủy và một vài bộ quần áo Muggle, giày dép, đồ trang sức và các phụ kiện khác. Đó là một tủ quần áo trong mơ của bất cứ cô gái nào. Đối với Hermione, người chưa bao giờ nghĩ đến chuyện quần áo nào ngoài chuyện thoải mái và thiết thực thì nó chỉ đơn thuần là áp đảo cô, giống như kiểu cô có một cửa hàng riêng theo ý mình. "Tôi sẽ làm gì với tất cả đống quần áo này?" cô thản thốt hỏi.

"Mặc chúng, tất nhiên rồi, người bạn thân yêu của tôi!" một giọng nói vang lên. Hermione gần như nhảy dựng, cô quay ngoắt lại về phía sau, cây đũa phép giơ cao, một lời nguyền chuẩn bị trên môi cô, nhưng không có ai ở đó cả.

Không có giây phút nào buông lỏng, cô hỏi, "Ai đó? Bạn đang ở đâu?"

"Tôi đang ở ngay đây darling," giọng nói, đến từ phía bên trái của Hermione. Thật thận trọng cô nhích vào phòng và giữ cây đũa phép, giơ cao. "Thấy chưa? Ngay tại đây," giọng nói một lần nữa, và Hermione kêu lên, "Expelliarmus!" và chỉ đũa phép vào giọng nói.

"Oh, điều đó sẽ không tốt tí nào, bạn yêu. Không thể tưởng tượng được những gì bạn sẽ cần phải làm để giải giáp vũ khí của tôi," giọng nói đó, nghe có vẻ hơi bị xúc phạm. Miệng của Hermione đóng lại một phần nhỏ. Giọng nói phát ra từ một tấm gương lớn, trang trí công phu mà treo trên tường để phía bên trái cô.

"Một tấm gương mê hoặc!" Hermione kêu lên. "Nhưng từ khi nào tôi có được nó?"

"Tôi là một món quà, darling, từ quý cô hoàn hảo Lavender Brown," tấm gương trả lời một cách trơn tru. Hermione nghĩ, đó là một điều khá đáng sợ.

"Nhưng tôi sẽ làm gì với một tấm gương mê hoặc đây?" Hermione hỏi.

Chiếc gương phát một âm thanh kỳ lạ nghe  như một ai đó đang khủt khịt khi bị xúc phạm. "Để đảm bảo bạn nhìn tuyệt vời, rõ ràng là như vậy. Và cả hai chúng ta đã có bao nhiêu sự giúp đỡ khi bạn cần đến."

Bây giờ đến lượt Hermione hít sâu như bị xúc phạm. "Tôi không nghĩ rằng tôi có thời gian để sử dụng vật ngu xuẩn như vậy," cô ngắt lời.

Chiếc gương cười cười và Hermione nhăn mặt. Đó là một âm thanh kỳ lạ! "Bạn yêu, bạn là một Malfoy. Và một Malfoy luôn trông thật hoàn hảo."

"Hừm," Hermione nói, khi cô khoanh tay cau có. "Tôi sẽ không ở vị trí này lâu nữa đâu," cô nói. "Ngay sau khi tôi có thể tìm ra một lối thoát khỏi mớ hỗn độn này, tôi sẽ ra khỏi đây."

"Gì?" Chiếc gương rít lên. Hermione bịt tai mình và nhìn chằm chằm vào gương. "Rắc rối trong hôn nhân với Malfoy? Tại thiên đường này sao? Hãy chờ cho đến khi các cô gái nghe về điều này!" Chiếc gương luyên thuyên một cách hào hứng. Hermione cau mày và nghĩ về các cô gái ngớ ngẩn ở Hogwarts, những người ngồi lê đôi mách, thay vì tập trung vào việc học hành của mình. Cô có cảm giác rằng cô ghét gương này, và tự hỏi tại sao cô lại giữ nó. Sau đó, những điều chiếc gương nói đưa đến não cô.

"Chờ đã, nghĩa là sao, sao lại đợi cho đến khi các cô gái nghe được về điều này?" Hermione hỏi.

"Ồ, bạn biết đấy, những tấm gương khác," gương nói uyển chuyển. "Bạn đừng có nghĩ tôi sẽ bị mắc kẹt ở đây cả ngày chứ?" gương nói với giọng điệu mà ngụ ý rõ rằng gương thích Hermione cũng giống như Hermione thích gương.

"Nhưng ở đâu mà-" Hermione nói, sự tò mò chảy suốt trong giọng nói của cô.

"Bí mật thương mại, bạn yêu của tôi," gương nói, nó đủ hiệu quả để cắt lời cô. "Bây giờ, tôi không muốn ở đây lâu, vì vậy bạn sẽ đi đâu hôm nay? Hẻm Xéo với các cô bé? Hmm, tôi giả sử rằng bạn sẽ nhấn mạnh vào mặc những chiếc quần Muggle -jeans, được nhỉ? Và, ngăn kéo thứ hai từ dưới lên trong tủ quần áo phía sau bạn. Mặc quần jean trên đầu cọc và như đối với tôi, chiếc áo xuân màu xanh lá cây, nó treo ở cuối của các giá mắc, bạn yêu, và có một chiếc áo khoác màu xanh đậm cho bạn mặc trên đầu trang, thật dễ dàng cởi bớt áo choàng khi bạn đến hẻm Xéo. "

Hermione chớp mắt nhìn chiếc gương nói nhanh với cô những gì cần mặc. "Tôi có thể chọn ra quần áo của riêng mình," cô nói, nhưng gương lờ cô đi.

"Đối với giày dép, thật tốt, vì bạn đang mang thai, tôi cho rằng những chiếc màu đen nhỏ sẽ trông vừa đủ. Hay dép bạc sẽ dễ thương hơn, darling, sao bạn lại phối như vậy chứ ...?" Chiếc gương nói nhỏ dần và một lần nữa Hermione cảm thấy lúng túng khi nói chuyện với một tấm gương không có mặt, chỉ phản chiếu của chính mình. Không bao giờ tin tưởng bất cứ điều gì nếu nó cho rằng tốt cho bản thân nếu bạn không thể nhìn thấy nơi giữ não của nó! Bà Weasley đã luôn luôn cảnh báo họ như thế. Đó là một lời khuyên tốt, Hermione nghĩ. "Vâng, đó là tất cả những gì đang chờ đợi từ bạn? Được mặc quần áo đi!" gương sốt ruột ra lệnh.

Hermione lườm nó ngạo nghễ và tiến hành ăn mặc cho mình trong những bộ quần áo gương đã đề nghị thật chậm. Cô mỉm cười khi nghe hết sức giận dữ từ tấm gương và thở dài nhiều hơn trong thời gian chậm chạp của mình. Khi cô mặc quần áo, Hermione lại cảm thấy cảm giác kỳ lạ của sự quen thuộc, và mỉm cười với ý nghĩ tắt tấm gương gắt gỏng này mỗi buổi sáng.

Khi cô cuối cùng đã được mặc quần áo, Hermione đứng trước gương để kiểm tra hình ảnh phản chiếu của mình. Cô chuẩn bị tranh luận với gương, thứ chắc chắn sẽ nói với cô trông như thế nào khi mà cô bé nhìn thấy và đã ngạc nhiên trước những gì mình nhìn thấy. Cô trông thật tuyệt, như gương đã nói trước đó, thật tuyệt vời. Trang phục vừa khít với cơ thể và màu xanh lá cây tạo ra trong mắt một nét độc đáo. Tấm gương thốt lên sung sướng , và nếu có thể, cô cảm thấy nó đang nở một nụ cười, Hình như chiếc gương đang cười khẩy. "Tôi đã nói rồi, bạn thân yêu, công việc của tôi là làm cho bạn trông tuyệt vời."

Hermione trợn tròn mắt và luồn tay qua mái tóc rậm rạp của mình. Cô nhắm mắt lại một phút, sau đó chỉ đũa phép vào mái tóc của mình và khiến nó để kéo thành một búi gọn gàng trên đỉnh đầu. Chiếc gương khịt một lần nữa. "Tôi cho rằng có thể chấp nhận được," nó nói bằng một giọng khinh khỉnh.

Hermione khịt mũi. "Chúc một ngày tốt lành," cô nói sau đó tủ quần áo không nói lời nào. Khi cô rời khỏi, cô có thể nghe thấy lẩm bẩm gương, nói giống như "vô ơn, quái gở, ..." Hermione đặt một bàn tay lên che miệng mình để ngăn chặn những tiếng cười đó sẽ tràn ra ngoài của mình. Malfoy sẽ muốn cái gương đó, cô quyết định.

Vẫn nhếch mép cười, cô ngồi xuống và viết một vài dòng ngắn để gửi bạn bè cô. Cắn môi, cô đọc lại chúng và để đảm bảo họ không quá xa lạ. Bạn bè của cô, sau tất cả, không thể nhận ra điều này là không có thật. Cô đã quyết định gửi một lời mời đơn giản đến Hẻm Xéo. Mọi người đọc:

"Xin chào, tôi hy vọng bạn vẫn khỏe. Bạn có phiền cùng tôi ăn trưa tại Hẻm Xéo ngày hôm nay? Tôi muốn gặp và trò chuyện với bạn, nếu tôi có thể. Gặp tôi ở phía trước của Ice Cream Parlor Florean Fortescue vào buổi trưa nếu bạn có thể đến đó.
Yêu bạn nhiều,
Hermione."

Hermione gật đầu hài lòng. Chắc chắn lá thư đó sẽ không phải là quá tệ? Thật nhanh chóng, cô quyết định gửi Ron và Harry và triệu tập một trong những gia tinh. Minnie xuất hiện ngay lập tức với sự kính cẩn thường thấy. "Vâng, Bà chủ Hermione?" Cô e dè hỏi.

"Bạn có phiền khi điện thư cú giúp tôi không? Tôi nghĩ mình phải đi rồi, các cô bé đã chờ đợi quá lâu." Minne cúi đầu và lấy thư từ Hermione. "Oh, cảm ơn bạn Minnie." Hermione cười rạng rỡ sau đó cô đã cất bước xuống hành lang.

Minnie nhìn xuống người nhận trong thư của cô rồi cau mày. "Nhưng Bà chủ, chờ đã!" cô gọi với Hermione, nhưng Hermione đã biến mất cuối hành lang. Minnie sẽ phải nói với cô sau vậy.

Ngay sau khi Hermione xuống đến sảnh, Draco tung một chuỗi của lời nguyền rằng sẽ làm đỏ mặt cha mình. Làm thế nào mà con Máu bùn đó dám nói như thế với hắn! Cô ta nghĩ rằng đây là nhà riêng của mình, như thể cô sở hữu nơi này? Chiếc nhẫn trên tay trái của Draco làm tăng cảm giác nặng nề, như thể nhắc nhở hắn rằng cô đã có một quyền hành ở đây, như một chủ nhân thực thụ. Bất cứ điều gì. Dù sao nó cũng thật vớ vẩn. Đây không phải là sự thật, và hắn sẽ không đi đến cùng. Hắn chỉ cần tập trung vào việc chết tiệt là làm sao để ra khỏi chỗ này và trở lại trường Hogwarts.

Draco khịt mũi nhạo báng như nghĩ về những lời nói của Máu-bùn-biết-tuốt. "Tôi luôn tin rằng thư viện là một nơi tốt để bắt đầu tìm kiếm," Draco nói to bằng một giọng the thé cao, hắn đập nắm tay xuống bàn "Chết tiệt, cô ta!"

Hắn bước ra khỏi phòng, cùng một cách như Hermione đã làm trước đó và tìm đến thư viện Thái ấp. Đó là một bộ sưu tập lớn với nhiều sách hiếm hoi mà gia đình Malfoy đã sưu tầm được trong nhiều năm qua. Chắc chắn sẽ có cái gì đó trong những cuốn sách nói về những gì đã xảy ra? Hắn cười giễu cợt, Draco lần mò theo cách của mình để những cuốn sách về bình thuốc trong khi âm thầm nghĩ cách trả thù con Máu bùn cho la hét vào mặt mình.

Hắn chộp lấy vài tập sách nặng ra khỏi kệ và ngồi xuống bàn làm việc trong thư viện. Trong khi đọc lướt qua cuốn sách đầu tiên, dạ dày Draco sôi lên và nhắc nhở rằng hắn chưa ăn sáng vì phải mất thời gian đưa Granger đến bệnh viện thánh Mungos để kiểm tra-hắn nhăn mặt-em bé. Đó lại là một vấn đề lớn khác, và Draco từ chối để đối phó với nó. Đây không phải là thật, và hắn sẽ không chấp nhận nó Granger đang mang đứa con của mình. Nhưng khi thấy được thai nhi thì tâm trí hắn lại dội lên những cơn ác liệt. Và các cô con gái nữa. Naomi với đôi mắt màu xám, và Evanna với mái tóc bạc của mình. Draco lắc đầu. "Không!" Hắn hét lên. "Chúng sẽ không xảy ra, con bé không phải là thật!"

Nhưng ngay cả với hắn, những lời này thật thiếu thuyết phục. Hắn thực sự đã bị mắc kẹt như thế sao? Nghiến răng một cách bực bội, hắn giận dữ triệu tập một gia tinh. "Hãy đưa bữa ăn sáng lên," hắn quát ngay sau khi gia tinh xuất hiện. Draco đã không chú ý của sự kỳ lạ của quần áo. "Trứng và bánh mì nướng, và một ít nước quả," hắn ra lệnh mà không hề liếc nhìn con gia tinh.

"Vâng, thưa Ông chủ Draco," con gia tinh nói trước khi biến mất. Nó xuất hiện trở lại phút sau, cầm một khay với bữa ăn sáng của Draco. "Đồ ăn đây, thưa ngài, hì vọng Người thích nó," gia tinh đó nói và đặt chiếc khay trên. Draco không trả lời và ngay lập tức ăn bánh mì nướng. Khi cầm chiếc cốc nước ép bí đỏ hắn chợt nhận ra con gia tinh vẫn còn đó. Hắn quay lại để cho nó một lời khiển trách nghiêm khắc thì bắt gặp quần áo của nó.

Những lời trên môi chết cứng lại và hắn gần như phun hết đồ uống ra, nhưng thay vào đó hắn nuốt lại và hét lên, "Ngươi đang mặc cái thứ chết tiệt gì vậy , con gia tinh kia?"

Con gia tinh, tên là Sunny, thốt lên sợ hãi trong tiếng hét của Draco. "Tôi-tôi đang mặc đồ của mình, t-thưa ngài," cô lắp bắp, sợ hãi trả lời câu hỏi của Draco. Chủ nhân hình như không được bình thường. Nó biết được bởi vì Ông chủ và Bà chủ đang cãi nhau.

Draco nhìn ánh lên nét giận dữ. Một mảng màu hồng nhạt xuất hiện trên má và mũi hắn. "Quần áo sao?" Draco hét lên. Ngay lập tức, Sunny gật đầu. "Granger!"  Draco gầm lên . Sunny biến mất với một vết nứt lớn, không hề muốn nghe bất cứ la hét nào nhiều hơn.

Giải phóng gia tinh chết tiệt của tôi, cô không có quyền, Máu bùn khốn khiếp! Draco giận dữ đi quanh phòng, suy nghĩ xoáy trong đầu. Khi họ thoát khỏi mớ hỗn độn này, hắn sẽ giết Granger.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro