Chap5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5
Draco im lặng khi họ ra khỏi bệnh viện. Hắn nhận thấy Hermione liếc nhìn mình vài giây và chuẩn bị tinh thần nói chuyện với cô, nhưng cô giữ im lặng. Dường như cô đang phải vật lộn với những suy nghĩ của mình và nhăn mặt lại. Họ đi trong im lặng xuống vỉa hè cho đến khi đến một con hẻm nhỏ. Sau đó, Draco nắm lấy cánh tay của Hermione và lẩm bẩm, "cố lên," trước khi đến Thái ấp Malfoy.

Khi họ đến nơi, hắn ngay lập tức buông cánh tay cô như thể nó là một cái gì đó thật kinh tởm và bỏ qua chuỗi lời khiển trách bản thân. Khi hắn bước về phía cửa trước của Thái ấp, hắn lục tìm trong ý thức của mình, ánh mắt tìm kiếm một số đầu mối rằng điều này là không có thật. Hắn không thể kết hôn tới Máu Bùn Granger, không thể được. Hình ảnh đám cưới hiện lên và hắn nhăn mặt. Hắn không tưởng tượng, là sự thật, và hắn đã kết hôn với Granger nhưng đó không phải phần tồi tệ nhất. Khuôn mặt của hai bé gái, một với mái tóc nâu rậm, đứa khác với lọn tóc vàng, cả với đôi mắt màu xám mát mẻ nhảy múa trong tâm trí của mình. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy chúng trước đó, nhưng bằng cách nào đó hắn biết tên và khuôn mặt của chúng, rằng một cô bé với mái tóc nâu thích đi biển và một cô bé tóc vàng luôn uống một ly sữa ấm trước khi đi ngủ. Những suy nghĩ làm hắn sợ, hắn không biết làm thế nào hoặc tại sao hắn biết điều đó, nhưng thực tế là hắn đã làm trong thế giới kỳ lạ này, trở lại với thực tại.

Hắn liếc nhìn xung quanh và thấy Hermione bước thật chậm, một cái nhìn xa xôi hiện lên trên khuôn mặt cô. Cô ấy mỉm cười, và hắn biết cô đang suy nghĩ về thai nhi đang lớn lên trong bụng mình, những hình ảnh họ đã nhìn thấy trên màn hình bệnh viện Thánh Mungo, em bé của họ.

Nghẹn lại một cục trong cổ họng, chuyện này cần phải chấm dứt. "Granger!" hắn cắt đứt dòng suy tưởng và làm cô giật mình. "Nhanh lên, chúng ta không có cả ngày đâu." Hắn trừng mắt nhìn cô khi cô vội vã tới bên cạnh và đẩy cửa.

Ngay lập tức, một cái gì đó vụt đến, một cô bé tóc vàng ôm lấy chân hắn và giây sau, một tiếng hét chói tai, "Mẹ! Cha ơi!" vang lên từ phía sảnh. Draco nhìn lên và thấy cô bé tóc nâu nhảy lên rồi chạy xuống hành lang. Cô bé là một phiên bản thu nhỏ của Granger - tóc nâu rậm, xù, người thấp, và mũi tròn, chỉ có đôi mắt là khác. Con bé có đôi mắt của mình - đôi mắt của Draco. Nuốt một chút nước bọt, Draco nhìn chằm chằm vào cô bé tóc vàng nhỏ giữ chân mình.

"Con gái của mẹ!" Hermione hét lên và quỳ xuống để ôm chúng. Draco nhìn về cô, miệng há hốc ra vì kinh ngạc. "Hãy đến đây nào, con gái xinh đẹp của mẹ," Hermione nói, và cô bé tóc nâu nhào vào vòng tay rộng mở của Hermione. Draco thấy cô bé tóc vàng thả chân mình và bước về phía cô.

Cảnh hạnh phúc kéo dài thêm một giây trước khi cô bé tóc nâu - là con bé phải không? Draco tự hỏi, đầu hắn như muốn nổ tung khi cô bé ra khỏi vòng tay của Hermione, dương cằm lên, chống hông và hỏi, "Hai người đã ở đâu vậy?"
Draco suýt bật cười. Cô bé trông giống hệt như Hermione khi cô tức giận. Nếu hắn không quá sốc bởi từ "Cha", có thể hắn đã cười phá lên, Granger dạy con rất đúng.

Hermione trông có vẻ sửng sốt, nhưng sau đó cô mỉm cười nói, "cha con đã phải đưa mẹ vào viện vì mẹ đã ngất vào sáng nay và chúng ta muốn chắc chắn rằng em bé vẫn ổn." Âm thanh tắc nghẹn trong cổ họng Draco khi nghe thấy nó, Hermione nhìn hắn kỳ lạ trước khi quay lại sự chú ý của mình sang con gái trước mặt, ngay lập tức cô thay đổi thái độ.

"Em bé có ổn không?" cô bé hỏi, lo lắng hiện lên trong giọng nói nhỏ. Hermione gật đầu.

"Đúng. Em bé hoàn toàn khỏe mạnh." Sau đó cô cười nhẹ khi biết rằng điều này làm lông mày của Draco nhăn lại trong sự bối rối. "Mẹ vẫn sẽ đưa con đến Hẻm Xéo, con yêu, như đã hứa." Khuôn mặt cô bé nở thành một nụ cười lớn, cô bé kêu lên và vỗ tay trước khi nhào vào vòng tay của Hermione một lần nữa.
Thật kỳ lạ khi thấy Granger như thế này, trong căn nhà của mình, ở tất cả mọi nơi. Draco không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy cô hạnh phúc như thế này, và trong một thoáng, hắn lo cô sẽ không muốn sửa chữa lỗi lầm này. Hắn nhảy dựng khi Hermione đứng lên.
"Được rồi Naomi," cô nói với chúng bằng giọng trầm trinh đặc trưng của mình, "Sao hai đứa không cùng chơi một lúc trong khi mẹ chuẩn bị bữa sáng và thay đổi quần áo nhỉ? Chúng ta sẽ đi ngay khi mẹ xong việc, được không?" Naomi- đó là tên của cô bé! - cô gật đầu và nắm lấy tay của em gái mình.
"Đi thôi nào, Vanna," cô nói, kéo trên cánh tay của cô gái tóc vàng. Họ bắt đầu đi nhưng đột nhiên cô bé tóc vàng dừng lại và ngước lên nhìn Draco. Cô bé, Vanna, Evanna, Draco nghĩ, hắn nhớ tên cô, chỉ vào hắn và nói một cái gì đó nhanh chóng theo kiểu lẩm bẩm. Draco không thể hiểu nó, nhưng hắn nghĩ hắn nghe thấy từ "Ch...". Naomi Tuy nhiên, phải có vấn đề không hiểu vì ông gật đầu và giải quyết Hermione. "Có phải cha bị 'đơ' không?" Draco nhìn Hermione ngây người, gì cơ, 'đơ'?
(Giải thích hộ mình t này: 'stoo-fied'. Nguyên văn đấy, mình không biết nghĩa nên dùng tạm tơ' thay thế. Theo một cách nào đó thì t này khá thích hp vi tâm trạng của Draco nên ed thay vào. 😓)
Tuy nhiên Hermione gần như ngay lập tức, cô để lộ sự ngạc nhiên của mình và cười. "Oh không, con yêu, Cha con không thế, chỉ là Cha đang quá hạnh phúc về em bé thôi." Cô liếc sang Draco đang choáng váng.
Naomi nhìn hắn nghi ngờ. "Cha hình như không hạnh phúc", cô nói. "Cha có vẻ bi quan hơn."
Lông mày của Hermione nhăn lại vì ngạc nhiên và khi cô định mở miệng định trả lời, thì lúc đó, người giúp việc từ buổi sáng-Rilla, hắn đoán đó là tên cô -bước vào hành lang.
"Oh, Bà chủ Hermione! Ngài Draco! Mọi chuyện ổn cả chứ?"
Hermione mỉm cười với cô. Tại sao cô ấy luôn luôn cười? Draco cáu kỉnh. "Em bé và tôi đều ổn, Rilla," Hermione nói. "Cô có thể trông các cô gái trong khi tôi ăn sáng không? Sau đó, tôi sẽ thay đồ và sẵn sàng để đưa chúng đi chơi ngày hôm nay."
"Tất nhiên, Bà chủ", Rilla nói với một cái cúi chào. Draco nhếch mép cười. Tại sao lại có cô ta, trong khi họ có cả đám gia tinh trong nhà?
Hermione gật đầu và chạy lại với các cô gái. "Đi chơi đi con yêu. Mẹ cần chuẩn bị sẵn sàng!" Các cô bé chạy xuống hành lang Rilla và khỏi tầm nhìn. Ngay sau khi họ biến mất, Hermione nhìn lên Draco, một biểu hiện khốc liệt hiện lên trên khuôn mặt giống như Naomi vài phút trước. "Có chuyện gì với cậu vậy?" cô rít lên. "Tôi biết điều này là rất kì lạ, nhưng không phải cậu ít nhất có thể giả vờ vì các con chứ?" Cô nhìn anh trừng trừng, giận dữ đột nhiên tăng lên trong Draco. Hắn nắm lấy cánh tay của Hermione và kéo cô vào phòng gần nhất, đây là phòng khách, hắn đóng sầm cửa lại.
"Vấn đề với tôi bây giờ là chúng ta đang không hiểu sao lại bị mắc kẹt ở tương lai hoặc một giấc mơ hay thế giới song song mà không có cách nào lường trước được! Tôi sẽ không kết hôn với cô, Granger! Tôi biết đó có lẽ sẽ là một giấc mơ trở thành sự thật đối với cô, kết hôn với một người thuần chủng- "
"Sao mày dám?" cô rít lên, nhưng Draco vẫn tiếp tục.
", Nhưng tôi sẽ không tiếp tục, sẽ không chịu đựng! Và tôi sẽ không có con với cô! Tôi không biết chúng thuộc về, nhưng chúng không phải của tôi. Cô có thực sự nghĩ rằng tôi sẽ sẵn sàng-"
"Bốp!" Lần thứ hai trong cuộc đời mình, Draco cảm thấy tay của Hermione tát lên khuôn mặt mình. "Đủ rồi!" cô rít lên. Draco đặt một bàn tay lên che má, hắn sốc và vẻ phẫn nộ hiện lên khuôn mặt. Hermione run lên giận dữ. "Đồ, đồ hôi hám, thấp hèn, ghê tởm như một con gián vậy!" lỗ mũi của cô phồng lên và cô nâng đũa phép. "Cậu có nghĩ rằng tôi không chỉ là mong muốn có được ra khỏi thế giới này như cậu? Rằng tôi sẽ thực sự thích được kết hôn với cậu? Hay là tôi hạnh phúc là mẹ của các con của cậu?" Giọng nói cô càng lớn hơn, và cô chĩa cây đũa phép về phía hắn. "Chúng ta phải đi theo các quy tắc của thế giới này trong khi đang ở đây. Điều đó bao gồm việc kết hôn và có con và-" Cô gắt gỏng. "Khốn khiếp Malfoy, nếu cậu không có tim sao? Làm thế nào cậu có thể nói như vậy sau khi nhìn thấy những cô con gái và em bé ...của chúng ta?"
Draco nắm chặt tay mình với cây đũa phép và nghiến răng. "Thật là dễ đấy, Granger. Tôi không bao giờ hỏi những chuyện này."
Hermione lắp bắp. "Vâng, không phải tôi đã làm!" Hắn giơ một tay lên để ngăn cô lại.
"Tất cả tôi muốn bây giờ ...chết tiệt... ra khỏi đây. Tôi không có lý do để" tuân thủ ". Đây không phải là thực sự. Nó không thể được." Hắn dừng lại và vuốt qua mái tóc vàng của mình, sau đó nhìn Hermione chờ đợi. "Được chứ?"
Cô chế giễu. "Vâng, là gì?"
"Cô ....chết t... nó-tất cả, làm thế nào để chúng ta sửa sai lầm này?"
"Tôi không biết." Hermione khoanh tay nghiêm nghị.
"Cái gì? Cô muốn nói gì? Cô không biết?" Draco nhìn như muốn giết người.
Hermione khịt mũi. "Chính xác là những gì tôi nói. Tôi. Không. Biết." Cô quay ra khỏi phòng.
"Cái-này! Cô muốn đi đâu? Chúng ta cần phải sửa lỗi này!" Draco nhảy về phía trước và nắm lấy cánh tay của Hermione, kéo cô trở lại căn phòng. Cô giật tay Draco ra.
"Tôi sẽ tìm một cái gì đó để ăn. Sau đó, tôi sẽ cùng con gái của chúng ta đến Hẻm Xéo, như tôi đã hứa."
Draco lắp bắp. "Cái gì? Sao cô phải làm những điều-này như vậy! Đợi đã!" Hermione dừng lại ở cửa. "Tôi cần phải nói ngay bây giờ!"
Hermione từ từ quay lại, một cái nhìn ngạo mạn hiện trên gương mặt cô. "Sau đó, cậu nên bắt đầu làm việc đi, Malfoy. Tôi luôn tin thư viện là một nơi tốt để bắt đầu." Sau đó, cô hối hả bước đi, để lại Draco đứng một mình trong căn phòng trống, với một cái nhìn giận dữ trên khuôn mặt.
~End chap 5~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro