Chap 11: Giáng sinh ở Thái ấp Malfoy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ nghỉ Giáng sinh thật tuyệt vời. Mặc dù Potter và cả nhà Weasley đã ở lại trường, nhưng Draco, Theo và Greg cũng vậy. Cô liên tục kiểm tra thuốc điều chế của mình, thêm các thành phần theo yêu cầu; Snape mắt nhắm mắt mở nhìn cô ra vào phòng thí nghiệm của mình nhưng không nói gì. Vào chính dịp lễ Yule, cả bốn người họ hẹn nhau đi ăn tối ở nhà Malfoy theo thứ mà họ gọi là "yêu cầu trình diện".

"Chỉ cần... tỏ ra lịch sự thôi," Draco lo lắng nói. "Cha đã thích cậu rồi nhưng nếu mẹ mình quyết định là... cậu cứ lịch sự đi, được chứ?"

"Mình luôn lịch sự với người lớn," Hermione nói một cách bất cần.

"Đúng vậy," Greg đồng ý. "Cậu ấy sẽ đá cậu và cậu ấy luôn bảo chúng ta cút đi nhưng với các giáo sư thì rất thảo mai. Ngay cả Snape cũng thích cậu ấy."

"McGonagall không thích mình," cô phản đối.

"Tất nhiên là không," Greg khịt mũi. "Cậu là một Slytherin bẩn thỉu."

Tuy nhiên, trở thành một 'Slytherin bẩn thỉu' rõ ràng là 'tài sản giá trị' trong gia đình Malfoy. Bà Malfoy hỏi thăm Greg và Theo, liên tục kêu lên rằng các cậu bé đã lớn nhanh như thế nào, trước khi quan sát Hermione. Bà ấy chìa tay ra và nói, "Chào mừng, cháu yêu. Cảm ơn vì đã chăm sóc cho Draco của bác. Đôi khi nó có thể hơi bốc đồng và điều đó khiến nó gặp đủ loại rắc rối."

Hermione bắt tay người phụ nữ và mỉm cười, chỉ hơi lo lắng một chút, và nói, "Cháu nghĩ rằng là Draco quan tâm đến cháu nhiều hơn, thưa bác. Cậu ấy đã quan tâm đến cháu kể từ khi cháu được xếp vào Nhà và bây giờ cậu ấy hầu như không để cháu rời khỏi tầm mắt của mình."

"Đừng nghe cậu ấy," Theo lè nhè. "Cậu ấy đã đe dọa thằng bé Weasley bằng đũa phép ít nhất một lần khi cậu ta đuổi theo Draco và cháu đã phải ngăn cậu ấy tấn công Potter trong buổi huấn luyện đầu tiên của Câu lạc bộ Đấu tay đôi khi cậu ta ăn gian và bỏ bùa Draco."

Hermione đỏ mặt. "Theo làm cho nó nghe có vẻ tồi tệ hơn nhiều."

Tuy nhiên, Narcissa Malfoy, như một quý bà, dường như không khó chịu với cách cư xử thiếu đoan trang đó, thay vào đó, bà hỏi cô nghĩ gì về Slytherin khi bà dẫn tất cả bọn trẻ đến một phòng khách nhỏ được chuẩn bị sẵn. Điều đó khiến Hermione nở một nụ cười ít lo lắng hơn nhiều. "Có thể cháu thiên vị," cô thừa nhận, "nhưng cháu không thể tưởng tượng mình sẽ hạnh phúc hơn ở bất cứ nơi nào khác."

"Đó chính xác là những gì bác đã cảm thấy," bà Malfoy đồng ý, "mặc dù, tất nhiên, với tư cách là một thành viên nhà Black, không có gì phải nghi ngờ về việc bác sẽ ở trong Ngôi nhà nào."

Hermione bối rồi liếc nhanh một cái về phía Draco và cậu giải thích thêm cho cô. "Một số gia đình hầu như luôn ở trong Nhà này hay Nhà khác. Mẹ thuộc gia tộc Black, và họ hầu như luôn ở Slytherin, giống như nhà Malfoy và nhà Nott."

"Và Goyles," Greg nói thêm.

"Nhà Weasley luôn ở Gryffindor," Draco kết thúc.

"Rất hiếm khi một người gốc Muggle được xếp vào Slytherin," Narcissa Malfoy tiếp tục. "Khi bác nghe nói rằng người bạn mới của Draco là người gốc Muggle, bác thú nhận rằng bác hơi lo lắng mọi người có thể khiến cháu cảm thấy không được chào đón. Rằng Draco có thể khiến cháu cảm thấy không được chào đón."

"KHÔNG!" Hermione vội vàng trấn an người phụ nữ, không để ý đến nụ cười nhẹ mà bà và chồng trao nhau. "Draco rất tuyệt. Một số người từ các Nhà khác đã... không tốt bằng nhưng mọi người ở Slytherin - "

"Có một cậu bé," Greg nói nhưng Theo khịt mũi.

"Cậu ấy đã rất 'quan tâm' cậu ta, và sau đó khoảng nửa tá những học sinh năm thứ tư cũng 'quan tâm' cậu ta y như vậy. Bất cứ ai xúc phạm Hermione đều sẽ nhận đủ, chúng cháu chỉ quan tâm lẫn nhau thôi."

"Luôn luôn là như vậy," Lucius Malfoy nhẹ nhàng nói. "Và sẽ tiếp tục là như vậy. Draco, tại sao con không dẫn bạn bè của con xem quang cảnh từ ban công phía sau trong khi chúng ta đợi cho bữa tối sẵn sàng? Ta chắc rằng con muốn có một chút thời gian rời xa sự bầu bạn đầy áp lực của người lớn."

Nghe thấy ý muốn 'tiễn khách', bọn trẻ theo Draco đến một căn phòng khác, nơi có thể nghe thấy rõ ràng chúng đang trầm trồ thích thú trước khi bắt đầu suy đoán liệu Potter có thực sự là Người thừa kế hay không và, nếu vậy, liệu có ai chịu trách nhiệm cho cậu ta không.

Narcissa nhìn Lucius. "Em phải thừa nhận, anh nói rất đúng."

"Anh nghĩ em sẽ đồng ý. Snape nói với anh rằng cô bé đang điều chế Polyjuice Potion trong phòng thí nghiệm, hoàn toàn không có ai chỉ dẫn."

"Đó không phải là hơi thử thách đối với một học sinh năm hai sao?"

"Khá đúng." Lucius nhìn bà. "Rõ ràng bọn trẻ định biến mình thành nhà Weasley để cố tìm hiểu xem Potter có phải là Người thừa kế Slytherin hay không."

Narcissa phá lên cười, một tràng cười thích thú lan ra ban công và khiến Draco lo lắng nhìn lại căn phòng nơi bố mẹ cậu đang ở. "Anh không có ý định ngăn cản bọn nhỏ?"

"Tất nhiên là không. Sáng kiến của bọn nó nên được khuyến khích và bọn nó không hề tự làm hại mình; Snape nói với anh rằng lọ thuốc đã được điều chế hoàn hảo. Tụi nhóc sẽ có cuộc phiêu lưu nho nhỏ và gắn bó chặt chẽ hơn."

"Anh thực sự ổn với một phù thủy gốc Muggle?" Narcissa hỏi và Lucius nhìn về phía lũ trẻ.

"Anh thấy ổn với đứa bé này," Ông nói. "Mọi nhà lai tạo đều biết rằng đôi khi ta cần lai xa để có kết quả tốt nhất." Ông quay lại nhìn vợ. "Thằng bé đã tặng con bé một chiếc vòng tay bằng thủy tinh nhân dịp Yule năm ngoái, em biết đấy."

"Thật sự?" Bà dựa lưng vào ghế và mỉm cười. "Anh đã không làm điều đó cho đến khi chúng ta, ồ, mười ba tuổi. Cô bé đã đeo nó chưa?"

"Không công khai," Lucius thừa nhận. "Nhưng thằng bé không khóc (lụt nhà) vì điều đó nên anh nghi ngờ rằng con bé đã cho thằng bé biết rằng con bé rất thích nó."

"Em sẽ phải làm gì đó với mái tóc đó," Narcissa nói và Lucius phá lên cười.

"Anh tin rằng em sẽ chuẩn bị tốt để khiến cô bé thật đoan trang khi đủ tuổi trưởng thành, em yêu."

*****************************************************

Trong bữa tối, Narcissa hỏi Hermione về cha mẹ cô, để ý rằng cô gái đang lặng lẽ né tránh nói thế giới Muggle mà không bình luận gì, bà hỏi cô nghĩ gì về môn Nghiên cứu Muggle.

"Ôi trời," Theo nói với một tiếng rên rỉ, "chúng ta bắt đầu rồi."

Narcissa che giấu sự thích thú khi nhìn Hermione liếc Theo. "Lãng phí thời gian," cô gái nghiến răng nói, rồi nhìn Narcissa, "xin lỗi, thưa bác. Cháu hy vọng đó không phải là một dự án đặc biệt gì của bác."

"Không phải đâu," Narcissa trấn an cô gái, thoáng nhìn Lucius. "Bác tò mò tại sao cháu nghĩ rằng nó là 'lãng phí thời gian' khi cháu đăng ký nó. Chắc chắn họ không bắt cháu đăng ký nó chứ?"

"Không, tất nhiên là không," Hermione nói. "Rốt cuộc, đó là một môn tự chọn và không ai trong chúng cháu tham gia. Nhưng nó vẫn đang chiếm dụng những nguồn tài nguyên quý giá. Không ai rời khỏi thế giới Phù thủy để sống với dân Muggle, điều đó không xảy ra."

"Rất đúng," Lucius nói.

"Nhưng," Hermione vẫn khăng khăng, "Những người như cháu gia nhập thế giới phép thuật hàng năm."

"Ồ, bác không nghĩ vậy," Narcissa thì thầm. "Bác không nghĩ những người như cháu tham gia vào thế giới này thường xuyên."

Hermione nhìn cô, hơi bối rối trong khi Draco bắt đầu sặc nước. "Bồ có ổn không?" Theo hỏi và Draco lẩm bẩm, "Được rồi, mình ổn."

"Cháu đang nói," Narcissa nhắc nhở và Hermione, cau mày với Draco, quay trở lại về một trong những môn học khiến cô khó chịu nhất.

"Các tài nguyên mà nhà trường lãng phí để dạy những phù thủy không quan tâm đến cách sử dụng điện thoại Muggle, có thể được sử dụng để dạy những phù thủy gốc Muggle những thứ như phong tục xã hội phù thủy. Theo đã cố gắng nhưng thậm chí không có cuốn sách nào cháu có thể đọc được và cháu luôn sợ mình nói sai, hoặc có quy tắc nào mà cháu không biết." Giọng điệu của Hermione kết thúc bằng một tiếng rên rỉ và Narcissa lại mỉm cười với Lucius.

"Thật ra có sách mà," bà nói khi ra hiệu cho các yêu tinh dọn dẹp và mang món tráng miệng ra. "Vài cuốn, thật đấy. Bác sẽ gửi bản sao của chúng cho cháu. Bác thừa nhận rằng nó không giống như việc phải lớn lên với những bài giảng bất tận của dì Walburga nhưng có lẽ sẽ bớt khó chịu hơn một chút."

"Trừ khi anh hoàn toàn đánh giá nhầm đứa trẻ đó," Lucius sau này nói với bà, "cô bé sẽ thuộc lòng ngay cả quy tắc xã giao khó hiểu nhất vào lần tiếp theo khi em gặp cô bé."

*****************************************************

Thuốc đã sẵn sàng và cả bọn đều nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng ùng ục với một chút mất tinh thần. Hermione đã lấy cắp những chiếc áo choàng từ tiệm giặt ủi được treo trên một chiếc ghế đẩu màu đỏ và vàng sặc sỡ trong phòng thí nghiệm. "Mọi người có tóc không?" Hermione hỏi và Theo nhổ hai sợi tóc đỏ.

"Một của thằng nhóc cùng tuổi đó, một của em gái của nó."

"Còn bồ là ai?" Hermione hỏi.

"Mình," cậu nói, khá tự mãn, "là người quan sát của hai người thôi."

"Đồ hèn," cô lẩm bẩm. "Bồ không tin tưởng khả năng điều chế của mình?"

Theo cười. "Hai người đi bẫy 'Thánh' Potter đi. Mình đảm bảo lũ chồn sẽ tránh xa hai người."

Draco nhặt một sợi tóc lên và thả nó vào bình của mình và co rúm lại khi chất lỏng sôi lên và sủi bọt rồi lắng xuống, chuyển sang màu đỏ cam. Hermione cầm lấy sợi tóc dài hơn và quan sát, sau khi cô cho nó vào lọ thuốc, toàn bộ cái lọ sủi bọt và gần như đông lại trước khi chuyển sang màu đỏ sẫm có lốm đốm đen.

"Hả," Theo nói. "Không thể ngờ được điều đó. Bản chất của cô gái Weasley hơi đen tối."

"Uống hết?" Draco hỏi và Hermione cười toe toét với cậu và uống toàn bộ lọ thuốc của mình. Cả hai chàng trai nhìn cô dường như tan chảy và sôi sục, và sau đó, trước mặt họ, một cô gái nhỏ nhắn, tóc đỏ đang lườm cả hai.

"Chà," cô nói và gần như nhảy dựng lên vì âm thanh khác lạ trong giọng nói của mình. "Nó đã có tác dụng?"

"Có tác dụng đấy," Draco nói, và uống cạn ly của mình trong một ngụm. Cậu cảm thấy nóng lên và thay đổi cho đến khi Ron Weasley đứng trong phòng thí nghiệm. "Mình cảm thấy ngu ngốc hơn," cậu lẩm bẩm khi Theo đưa cho cậu chiếc áo choàng Gryffindor của mình.

"Bồ trông xấu xí hơn, đó là chắc chắn."

"Mình bắt đầu cảm thấy tội nghiệp cho cô bé," Hermione nói khi cô nhún vai trong chiếc áo choàng. "Bồ có thể tưởng tượng việc phải mặc màu này với mái tóc này không?"

"Bồ đã chơi với Pansy và đống tạp chí thời trang Muggle đó quá lâu," Theo khịt mũi. "Đừng lo lắng về những rắc rối trong phong cách ăn mặc của con bé tóc đỏ và đi đố anh hùng ngu ngốc của các cậu trong khi mình hạ gục những con chồn thực sự và để chúng ở một vị trí thỏa hiệp đáng xấu hổ nào đó." Draco và Hermione đều nhìn cậu và cậu nhún vai. "Không giữ được trong sạch thì giữ nó trong gia đình".

Draco phát ra một tiếng nôn khan và Hermione nhăn mặt với vẻ ghê tởm tột độ. "Bồ ác thật đấy, Theo. Bồ định làm mình phát ốm à?"

Cậu nhếch mép cười với cô khi ba người họ rời khỏi phòng thí nghiệm.

*****************************************************

Snape quan sát hai đứa trẻ biến hình và lững thững ra khỏi phòng thí nghiệm của mình. Nếu Chúa tể Hắc ám trở lại, ông tự hỏi, làm thế nào người đàn ông đó sẽ xử lý một sinh vật gốc Muggle được lặng lẽ đưa vào 'dưới bóng' của một gia tộc thuộc một nhóm người ủng hộ ông ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro