Chap 15: Hermione khó chịu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cặp sinh đôi nhà Weasley cố gắng kìm nén bản thân để không phát ra tiếng la ó nào trong năm nay, và chỉ trong ít phút, một nhóm học sinh mười một tuổi trông bồn chồn, bao gồm cả em gái của Daphne, ngồi ở cuối mỗi bàn. Giáo sư Dumbledore bắt đầu bài phát biểu thường niên kéo dài vô tận của mình.

"Đoán xem," Daphne nói, "Rừng Cấm vẫn bị cấm."

"Và còn, phản động, những cuốn tiểu thuyết cho người lớn, cờ bạc," Theo nói với một tràng cười thích thú.

"Có một giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới," Hermione nói, nhìn lên chiếc bàn cao, nơi một người đàn ông gầy guộc trong chiếc áo choàng vá víu ngồi cùng với những giáo viên khác, và, kỳ lạ thay, còn có bác Hagrid, người canh gác sân.

"Không ngạc nhiên chút nào," Daphne khẽ cười.

"Trông ông ta như thể họ vừa kéo ông ta ra khỏi rãnh nước," Theo nói. "Chắc chắn không ai thích ông ta."

Hermione đập vào vai cậu và cười vui vẻ.

"Snape không thích ông ta," cô nói, và tất cả mọi người quay sang nhìn Chủ nhiệm Nhà của họ. Ông đang nhìn chằm chằm vào giáo sư mới với vẻ mặt rất ghê tởm.

"Ừ, thực sự không thích," Greg nói, giọng cậu thể hiện sự tò mò. "Mình tự hỏi tại sao."

"Điều mình muốn biết," Hermione nói, lấy một miếng bánh mì, "là tại sao Bộ lại đặt những giám ngục chuyên hút linh hồn xung quanh trường."

"Cậu chưa nghe tin à?" Pansy nghiêng người về phía cô với nụ cười thích thú trên khuôn mặt. "Sirius Black đã trốn khỏi Azkaban."

"Ông ta là ai?"

"Tốt." Cô nàng rõ ràng vui mừng khi có cơ hội kể cho Hermione những câu chuyện như vậy. "Ông ta là kẻ giết người. Mười ba người chỉ với một lời nguyền. Bị giam giữ trong Azkaban mà không qua xét xử, mình nghe nói như vậy. Và ông ta cũng là cha đỡ đầu của Potter."

"Mình không nghĩ là Potter có một kẻ giết người hàng loạt làm cha đỡ đầu." Draco nói như lẩm bẩm.

"Ngưng đi nào!" Hermione giận dữ. "Mình sẽ nghĩ rằng bồ thích cậu bé ngu ngốc đó nếu bồ tiếp tục nói về cậu ta như vậy."

Draco đỏ mặt và cả Theo lẫn Greg cười phá lên.

"Không có gì sai với điều đó cả," Hermione nói với một tràng cười nghiêm túc.

"Dù sao thì," Pansy nói, lườm Hermione, "ông ta rõ ràng ám ảnh về Potter, ngay cả khi ở trong tù. Ông ta lẩm bẩm suốt ngày, 'Bây giờ nó ở Hogwarts, nó ở Hogwarts,' nên họ nghĩ rằng ông ta sẽ đến đây để cố gắng giết cậu ta."

"Có phải ông ta (cụ Dumbledore) vừa nói người canh gác sân là giáo sư mới môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí không?" Vincent tỏ ra tò mò khi cậu tập trung lắng nghe những lời giới thiệu hơn là những tin đồn về Potter và tên tội phạm nguy hiểm, nhưng có vẻ cậu chú ý đến điều kỳ lạ về việc ông ta dường như đang theo dõi cậu ta. "Một kẻ vô chủ và một người hầu? Họ đang đùa à?"

Hermione quá bận quan sát Snape để trả lời câu hỏi đó; ông đang lườm giáo sư mới Lupin với ánh mắt dữ dội khiến cô sợ hãi. Có điều gì đó không ổn.

**********************************

Draco giả vờ ngất xỉu trong buổi sáng rồi cười phá lên. Việc Potter bất tỉnh trên tàu vẫn làm cậu cười nhạo. "Một năm," Hermione lẩm bẩm. "Liệu chúng ta có thể có một năm mà không chỉ toàn nói về Harry Potter không?"

"Potter," Pansy gọi khi cậu bé bước vào, "Giám ngục đang đến!"

Draco nhếch mép và cười đồng ý vui vẻ với cô, trong khi Hermione đảo mắt và ngồi với Daphne.

"Vậy là, mình đã đọc một số cuốn sách," cô nói và Theo rên rỉ.

"Làm ơn hãy nói với mình rằng đó không phải là Hogwarts: A History," cậu nói.

"Thực ra, đó là về Dementors (Giám ngục)," cô nói. "Chúng ta cần học cách sử dụng một thứ gọi là 'Thần hộ mệnh' để bảo vệ bản thân khỏi chúng."

"Và tại sao?" Theo hỏi, "chúng ta cần phải tự bảo vệ trước chúng?"

"Nghe đây," Hermione nói, "nếu có một người sói trong trường, mình sẽ cố gắng tìm ra cách để chống lại việc đó." Cô rùng mình khi cô nói 'người sói'. "Năm ngoái là một con tử xà, năm nay là Dementors. Ít nhất là năm nay chúng ta BIẾT nó là gì."

"Tại sao mình có cảm giác rằng thứ 'Thần hộ mệnh' này sẽ không được đưa vào chương trình giảng dạy thông thường?" Theo hỏi và Hermione lườm cậu. "Thôi được rồi," cậu nói, "nhưng chỉ vì mình biết bồ sẽ không bỏ qua nó. Hãy tìm ra câu thần chú để thực hiện 'Thần hộ mệnh' này và Daphne và mình sẽ thực hành nó với bồ, được chứ?"

"Tại sao chúng mình lại đồng ý với điều này?" Daphne hỏi.

"Bởi vì mình sẽ tiếp tục đưa tạp chí Vogue cho bồ?"

"Thành giao." Nhưng cô ấy nói điều đó với một tiếng thở dài.

**********************************

"Hermione." Đó là Greg và cậu ấy trông có vẻ lo lắng.

"Có chuyện gì vậy?" cô hỏi khi cậu bé lảng vảng gần cô, dập chân.

"Mình nghĩ cậu nên đến xem," đó là tất cả những gì cậu nói và cô nhét tất cả sách và bài tập về nhà vào một cái túi và đi theo cậu khi cậu nửa đi nửa chạy qua hành lang.

Khi cô thấy họ đang đến gần bệnh viện, cô nói, giọng lo lắng, "Greg..." nhưng cậu vẫn tiếp tục đi.

Khi cô nhìn thấy Draco, áo choàng bị cởi ra và máu chảy ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng rách nát không còn nguyên vẹn của cậu trong khi bà Pomfrey băng bó một cánh tay, cô lấy tay che miệng. "Bồ đã làm gì?" cô hỏi và Greg bắt đầu cười.

Cô quay lại và lườm cậu. "Bồ ấy đã làm gì?"

"Bồ ấy bị tấn công bởi con quái vật to lớn trong tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí," Pansy sụt sịt, "Phải không Drakey?"

"Drakey?" Hermione nhìn cô nàng một lúc trước khi bước đến chỗ Draco và nhìn vào mặt cậu. "Không phải là đã xảy ra xô xát với Potter sao?" cô hỏi.

"Không," cậu lẩm bẩm, "và nó thực sự đau. Bồ có thể thử tỏ ra thông cảm."

"Mình xin lỗi," cô nói, nghe có vẻ hơi tội lỗi. "Mình nghĩ rằng bồ đã gây chuyện với Potter. Bồ có ổn chứ? Nói cho mình biết chuyện gì đã xảy ra."

Draco bắt đầu kể một câu chuyện dài về việc cậu hoàn toàn vô tội, chỉ làm theo hướng dẫn, và loại giáo viên nào lại để những sinh vật thực sự nguy hiểm trong lớp dạy học sinh năm ba? Hermione ngừng lo lắng sau vài phút nghe câu chuyện đan xen; rõ ràng là cậu ổn.

"Tại sao bồ lại tham gia lớp học đó?" cô hỏi khi cậu ngưng thở. "Ý mình là, bồ có muốn làm việc trong Sở Thú hay gì đó không?"

"Mình còn lựa chọn nào khác đâu?" cậu rên rỉ và cô đảo mắt.

"Mình không biết. Môn Cổ ngữ Runes thì sao?" cô hỏi. "Hoặc môn Số học."

"Không phải tất cả chúng ta đều giỏi như cậu đâu," Pansy nói.

"Mình không biết đó là người canh gác sân đang dạy lớp đó đấy," Draco phản đối. "Lão ta là một giáo viên không đáng tin vào năm ngoái. Lão Hagrid là một mối đe dọa. Bồ có biết ông ta nghĩ rằng thật buồn cười khi chúng mình không thể mở sách không? Buồn cười! Giao cho học sinh một cuốn sách biết cắn!"

Hermione nhìn Pansy vuốt ve cánh tay không bị thương của Draco và bước lùi về phía Greg, người đã đứng đó trong suốt cuộc trò chuyện, một sự hiện diện vững chắc phía sau cô. "Bồ có ở đó chứng kiến không?" cô hỏi Greg, cậu gật đầu.

"Vincent và mình đã ở ngay đó; nó thực sự đã tấn công cậu ấy," Greg xác nhận. "Cậu ấy đã nói điều gì đó hơi thô lỗ và -"

"Draco," Hermione nói với một tiếng thở dài. "Bồ thực sự đã cố gắng tỏ ra mình là một kẻ ngốc trước nó, phải không?"

"Nó chỉ là một con thú," cậu lẩm bẩm. "Và mình chỉ đùa thôi." Cậu nghe có vẻ ủ rũ. "Mình sẽ gửi thư cho cha mình."

"Thật khó tin khi có những con vật nguy hiểm như vậy trong lớp học," Hermione đồng ý, mắt cô vẫn dán vào Pansy. "Hãy nói với cha của bồ rằng mình gửi lời hỏi thăm, được chứ?"

"Chắc chắn rồi," Draco nói, quay sang nhìn Pansy đầy đau khổ.

"Mình nghĩ mình sẽ quay lại làm tiếp bài tập của mình," Hermione nói, ngừng một chút.

"Nghe hay đấy," Draco nói. "Hẹn gặp lại bồ sau?"

"Ừ," cô nói.

**********************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro