Chap 16: Nỗi sợ của Hermione

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco thất thần trong tiết Độc dược, tay đeo nẹp, Greg và Vincent theo sau. "Ôi, Draco, còn đau không?" Pansy thủ thỉ.

Hermione gồng vai lên và quay về phía Blaise, người mà cô được chỉ định làm việc cùng trong học kỳ này, và hỏi, "Trang nào?"

Cậu bé nhìn Pansy đang xu nịnh Draco và cau mày nhưng bắt đầu lật giở cuốn sách Độc dược đang mở của họ để tìm Dung dịch Thu nhỏ.

"Giáo sư," Draco nói, giọng đầy vui sướng. "Em sẽ cần người giúp em cắt rễ cây."

"Để mình giúp cậu, Draco," Pansy nói.

"Weasley, làm ơn hãy giúp trò Malfoy," Snape nói mà không nhìn qua.

"Chắc ông đang đùa tôi," Ron Weasley lầm bầm nhưng bắt đầu cắt phần rễ thứ hai.

"Sáng nay cậu ấy có đeo cái nẹp đó không?" Hermione rít lên với Blaise, "bởi vì mình không để ý."

Blaise cắm rễ của chúng vào vạc và lẩm bẩm, "Mình không chắc nữa."

"Cậu ấy(Pansy) chỉ đang khuyến khích cậu ấy(Draco)," Hermione lẩm bẩm.

"Trừ khi bồ muốn mọi người nghĩ rằng bồ quan tâm," Blaise nói, "Mình sẽ giữ im lặng."

"Thưa thầy," Draco nói, "Weasley đã cố tình làm hỏng rễ của em."

Hermione phải giấu nụ cười của mình trước sự ác ý vui vẻ trong giọng nói của Draco. Mặc dù cô nghĩ rằng việc khuyến khích cậu than vãn về cánh tay của mình là một ý tưởng tồi nhưng cô luôn thích nhìn cậu trêu chọc Cặp đôi 'khủng khiếp'.

"Weasley, đổi gốc rễ của trò với trò Malfoy," Snape ra lệnh và tiếng rên rỉ của Weasley lan khắp phòng.

"Trò có gì muốn nói không, trò Weasley?" Snape hỏi và cậu bé ủ rũ lầm bầm điều gì đó có thể là, "Không, thưa thầy," khi cậu ta đẩy bộ rễ của mình về phía Draco.

"Mình không," Hermione lẩm bẩm khi cô cắt những con sâu bướm thành những mảnh gần giống hệt nhau theo toán học. "Ý mình là quan tâm. Chỉ là... bồ biết tính cách của Draco mà."

"Thưa thầy," Draco rên rỉ. "Em cần giúp lột phần da đã teo lại."

"Potter." Snape thậm chí không đưa ra chỉ dẫn gì thêm và Hermione, cẩn thận lột phần da của chính mình, quan sát khi 'Người được chọn' xé da khỏi một con cá nhỏ và gần như ném nó vào đầu Draco.

"Tốt." Blaise lau tay và nhìn cô, thậm chi còn không di chuyển ngón chân của mình và cậu nói nhanh đến nỗi cô hầu như không hiểu cậu nói gì,"Theo-Daphne-và-mình-tất-cả-sẽ-đi-đến-Hogsmeade-cùng nhau-chúng-mình-thắc mắc-liệu-có thể-bồ-đi-với-chúng mình-không?"

Cô nghe thấy Draco nói, "Cảm ơn, Pansy. Nó thực sự rất đau đấy, cậu biết không?" và cô nàng mỉm cười với Blaise.

"Mình rất sẵn lòng," cô nói.

Cậu thở ra nhẹ nhõm rõ ràng và sau đó cười toe toét với cô, sự căng thẳng được thay thế bằng biểu cảm thường gặp của chàng trai mà cô biết. "Tốt. Sẽ rất vui."

"Cánh tay của mày không bị thương," Harry Potter rít lên với Draco, người đang cười nụ cười nhỏ ác ý và sau đó dài giọng, "Làm thế nào mà người bạn canh gác sân của mày lại trở thành giáo sư, Hagrid? Tốt hơn là mày nên đến thăm ông ta khi còn có thể; cha tao đang rất không vui. Tao đã bị thương trong lớp học của ông ta và sau sự kiện năm ngoái với việc em gái của Weasley điều khiển một con mãng xà tấn công học sinh, Hội đồng Thống đốc đã rất không vui khi biết một học sinh khác đã bị thương."

"Đó là những gì mày đang muốn nói," Potter thở ra. "Mày muốn đuổi việc bác Hagrid."

"Mày đã hiểu ý tao," Draco cười khẩy, "nhưng cũng có những lợi ích khác. Chặt sâu bướm cho tao, Weasley."

Cậu bé thậm chí không buồn phản đối; cậu ta chỉ lấy một đống và bắt đầu giận dữ chặt chúng. "Tao không nghĩ là mày đã nghe nói rằng Sirius Black đã được phát hiện gần đây," Draco tiếp tục. "Nếu là tao, tao muốn trả thù nhưng có lẽ Gryffindors không có tình cảm gia đình đúng nghĩa."

"Ý mày là gì?" Harry cáu kỉnh. Hermione, lọ thuốc của cô đã hoàn thành từ lâu và đang sôi sùng sục, nhìn cậu bé Potter cắn nát một con sâu bướm trong cơn giận dữ.

"Ồ." Draco bắt gặp ánh mắt của cô và cười toe toét và cô không thể không mỉm cười đáp lại. "Mày không biết?"

"Nó chỉ đang cố làm phiền cậu thôi," Weasley lẩm bẩm. "Đừng để ý đến cái tên thối tha này."

Nhưng bất kể điều gì mà Draco muốn nói đều bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào cuối lớp khi mọi người đóng chai một mẫu thử và Snape tạo ra đủ loại tiếng động chê bai khi mỗi người được nộp cho ông ấy. "Ta thề, mỗi ngày trôi qua các trò càng trở nên kém cỏi hơn," ông nói với Neville, nhìn chằm chằm vào lọ thuốc màu cam gớm ghiếc của cậu bé. "Ta thậm chí không chắc tại sao bà của trò lại gửi trò đến đây. Chắc chắn một trường học dành cho người Muggle sẽ phù hợp hơn với khả năng của trò."

Hermione đưa cho ông lọ thuốc của cô và, kiểm tra màu xanh lá cây, ông nói, "Xin vui lòng đợi sau ta giờ học. Ta muốn nói đôi lời, trò Granger."

Cô gật đầu và Draco, đưa cho ông lọ thuốc của mình, nhanh chóng vẫy tay với cô trước khi đi ra khỏi cửa, Pansy bám lấy cậu.

"Giống như một con kí sinh vậy," Hermione lẩm bẩm trong hơi thở.

Blaise ngồi thụp xuống cạnh cửa, đợi cô khi Snape thu thập những mẫu vật cuối cùng của mình với một cái khịt mũi khinh khỉnh với Harry Potter, người đang chậm rãi đi về phía cửa, rõ ràng là hy vọng nghe thấy cô bị giáo viên khó ưa mắng mỏ.

"Mặc dù ta đã ký vào các lựa chọn môn học của trò, nhưng trò Granger, ta muốn nói chuyện với trò về các môn tự chọn của trò. Số học và Cổ ngữ? Điều đó có vẻ hơi... tham vọng."

"Theo cũng có thời khóa biểu đó, thưa thầy," cô nói một cách lịch sự nhất có thể, "và không môn tự chọn nào khác có vẻ thú vị đối với em."

"Thật đáng tiếc," ông nói khi nhìn cô. "Đáng lẽ trò đã có thể giúp trò Malfoy trẻ tuổi không gặp rắc rối trong môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí."

Cô nhún vai và nói, "Em nghi ngờ về điều đó, thưa thầy. Cậu ấy có xu hướng tìm kiếm rắc rối."

"Trò ấy gặp ít (rắc rồi) hơn khi có trò bên cạnh," Snape nhận xét. "Tiên tri thì sao? Hay Muggle học?"

"Tiên tri là một đống thối nát, thưa thầy," cô nói. "Xin thứ lỗi."

"Không hoàn toàn chính xác, trò Granger, nhưng vì Tiên tri không được đăng kí nên ta không thể tìm ra lỗi nào trong bảng kết quả của trò trong giới hạn của chương trình giảng dạy ở trường. Trò chưa đề cập đến Nghiên cứu về Muggle."

"Hoàn toàn lãng phí thời gian, thưa thầy, đặc biệt là vì em là người gốc Muggle,"

Hermione nói. "Thầy có thể kí xác nhận nghỉ học môn đó cho em nếu em nói như vậy không?"

"Không, ta sẽ không làm." Ông đứng và lù lù nhìn cô. "Không giống như một số đồng nghiệp của ta, ta cố gắng đảm bảo rằng học sinh trong Nhà mình không lấp đầy lịch trình của họ bằng những môn O.W.L. dễ dàng cũng như không học đến mức suy nhược thần kinh. Điều đó nói lên rằng, ta được phép cung cấp cho trò những bài học nâng cao riêng, trò Granger. Nếu trò cảm thấy trò có thể quản lý tốt lịch học của mình khi thêm vào một khóa học phụ đạo ngoài các môn tự chọn của trò, chúng ta sẽ gặp nhau hàng tuần." Ông nhìn qua Harry Potter với một nụ cười khinh khỉnh. "Sao trò vẫn ở đây? Ta đảm bảo với trò, Potter, ta sẽ không dạy kèm độc dược cao cấp cho trò đâu."

*************************************

"Vậy," Giáo sư Lupin quan sát bọn trẻ trong lớp. "Các trò thuộc nhà Slytherin."

Hermione cảm thấy vai mình căng ra. Tất nhiên người đàn ông đã có thành kiến. Tất nhiên rồi. Cô rút cuốn sách của mình ra và đặt nó lên bàn, rút ra một cây viết lông ngỗng và một số tờ giấy rồi nắm lấy tay mình, sẵn sàng ghi chép, trong khi cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông rách rưới và đợi ông ta bắt đầu.

"Trò có thể cất đồ đạc của mình đi," ông ta nói, nhìn cô đầy thích thú. "Hôm nay chúng ta sẽ học một bài thực hành. Hãy mang đũa phép của các trò và đi theo tôi."

Draco nhìn cô và cô nhún vai. Ồ, các này mới. Ngoài sự cố pixie(lớp của Lockhart) năm ngoái, họ chưa bao giờ làm bất cứ điều gì trong lớp này ngoài việc ghi chép. Cả lớp đi dọc hành lang, theo chân giáo sư vào một lớp học bỏ hoang với một chiếc tủ quần áo lớn được đẩy sát vào một bức tường.

"Ông kẹ," giáo sư Lupin nói, dựa vào cái bàn trong căn phòng mới. "Ai có thể cho tôi biết gì với tôi về nó?"

Tất cả đều nhìn ông ta với vẻ mặt thụ động cho đến khi ông thở dài và nhìn Hermione. "Trò Granger phải không?"

Cô gật đầu.

"Tôi hiểu rằng trò đang thực hiện một nghiên cứu độc lập với giáo sư Snape. Tôi cho rằng điều đó có nghĩa là trò - "

"Nó là một công cụ thay đổi hình dạng," cô ngắt lời ông, giọng cô lịch sự lạnh lùng. "Nó có hình dạng của bất cứ thứ gì bạn sợ nhất."

"À, vậy ra trò thực sự là một học sinh giỏi. Tôi cho rằng trò hẳn đã thu hút được sự chú ý tích cực từ Giáo sư Snape."

Hermione nở một nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt. "Em rất biết ơn về thời gian và ý kiến tốt của thầy. Thưa giáo sư."

"Được, tốt." Giáo sư Lupin quay lại với những người còn lại trong lớp. "Ông kẹ thích những nơi tối tăm: tủ quần áo, gầm giường, tủ và những thứ tương tự. Chúng khá phổ biến; bất kỳ bà nội trợ nào cũng nên biết cách loại bỏ chúng."

Người đàn ông dường như không chú ý đến cách mà tất cả các cô gái trong lớp đều cứng người lại. "Hoặc là người hầu nên làm thế," Pansy nói, giọng cô nàng lè nhè. Một tràng cười lan khắp những đứa trẻ có địa vị trong phòng. Hầu hết trong số họ đã được nuôi dưỡng bởi bảo mẫu và gia tinh; điều gần gũi nhất mà Pansy từng có đối với một bà nội trợ là một nữ chủ nhân của gia tộc hay tổ chức các buổi tiệc. Điều đó không có nghĩa là cô ấy, hoặc bất kỳ ai trong số họ, quan tâm đến sự phân biệt giới tính thông thường của ông ta.

"Rồi," người đàn ông tiếp tục, phớt lờ sự gián đoạn, "ngay bây giờ vì có rất nhiều người trong lớp nên các trò có lợi thế. Ai biết tại sao lại như vậy?"

Draco đảo mắt và trả lời mà không đợi được gọi. "Không biết nó sẽ là thứ gì. Có thể là một cuộc sống không có người hầu để dọa Pansy hay một cuốn sách thư viện quá hạn để dọa Hermione?"

Một tràng cười nữa vang khắp phòng và giáo sư mỉm cười. "Chính xác. Tôi đã từng chứng kiến một ông kẹ bối rối tự biến mình thành nửa con sên; không đáng sợ chút nào. Bùa xua đuổi ông kẹ khá đơn giản nhưng đòi hỏi trí lực rất lớn vì trò phải buộc ông kẹ có hình dạng mà trò thấy thú vị, trong sự kìm kẹp của nỗi sợ hãi, có thể khá khó khăn. Có ai muốn thử trước không?"

Có một sự xáo trộn tinh tế khi tất cả các sinh viên trôi về phía sau cụm nhỏ của họ và xô đẩy nhau về phía trước cho đến khi Vincent bị mắc kẹt ở phía trước, một vẻ mặt kinh hoàng chết lặng. Học thuật không phải là thế mạnh của cậu ấy.

"Cảm ơn vì đã tình nguyện," Lupin nói với giọng không chút mỉa mai. "Tôi e là tôi không nhớ được tên của trò?"

"Vincent Crabbe," cậu bé lẩm bẩm và Lupin giật mình một lúc trước khi trấn tĩnh lại.

"À, trò Crabbe. Và trò sợ điều gì nhất?"

Cậu đỏ bừng mặt và Hermione, bước lên đặt tay lên cánh tay cậu, cáu kỉnh, "Đây là một tiết học chất lượng sao? Bắt người ta bộc lộ nỗi sợ hãi lớn nhất của họ? Ở nơi công cộng? Có lẽ Vincent không muốn những người còn lại của chúng ta biết rằng cậu ấy sợ rắn hay ếch hay sách thư viện quá hạn?"

"Và làm thế nào trò có thể đề nghị dạy câu thần chú đơn giản này mà không có một lớp học thực hành, trò Granger?" Giáo sư Lupin đứng dậy hỏi. "Tôi đã không nhận ra rằng được Snape yêu thích có nghĩa là trò cũng phải đọc giáo án cho các giáo sư khác."

Hermione đỏ bừng mặt nhưng vẫn giữ vững lập trường. "Thật không công bằng," cô nhấn mạnh. "Bồ ấy có thể làm điều đó một cách riêng tư."

Lupin nhìn cô với vẻ cáu kỉnh trên mặt. "Ít nhất một học sinh cần phải làm điều đó một cách công khai, trò Granger, để minh họa kỹ thuật này."

"Thầy có thể làm mẫu trước?," cô nói nhưng ông lắc đầu.

"Trò Granger, trò có tình nguyện thay thế trò Crabbe không?"

Cô tái mặt nhưng vẫn bước về phía trước.

"Vậy, trò Granger," ông ta hỏi, "Cô sợ điều gì?"

"Em cho rằng tất cả chúng ta sẽ sớm biết thôi," cô nói, miệng mím thành một đường hằn học.

Ông dừng lại và nhìn cô trước khi gật đầu. "Tốt thôi. Câu thần chú trò cần sử dụng là Riddikulus. Trò có thể vui lòng đọc lại câu thần chủ giúp tôi để tôi có thể chắc chắn rằng trò phát âm đúng không?"

"Riddikulus," cô nói và ông gật đầu, miệng cô mím chặt khi hai người nhìn nhau trừng trừng.

"Làm tốt lắm. Tuy nhiên, đó là phần dễ dàng. Trò cũng cần tưởng tượng điều mình sợ là một điều gì đó rất buồn cười. Điều gì khiến trò thích thú, hiểu chứ trò Granger?"

"Rằng Draco nghĩ nỗi sợ hãi lớn nhất của em là thư viện quá hạn sách," cô nói.

"Được rồi." Ông nhìn cô như cân nhắc xem có nên tiếp tục không. "Hãy hình dung một đống sách quá hạn của thư viện, trò Granger. Có lẽ với một vài cuốn sách hay càu nhàu với trò và cằn nhằn về việc bị trả lại? Trò có thể làm thế không?"

Cô gõ nhịp chân và nhìn tủ quần áo đầu tiên rồi nhìn ông. "Chúng ta bắt đầu được chưa?" Vincent hít một hơi còn Theo huýt sáo khe khẽ. Chưa ai trong số họ từng nghe thấy cô thô lỗ với giáo viên như vậy.

"Dù đó là gì, cậu ấy sợ nó," Theo thì thầm và Daphne gật đầu.

Lupin mở cánh cửa tủ và Draco Malfoy bước ra, với nụ cười khinh bỉ trên khuôn mặt, không có gì lạ lùng. Cậu ta quét mắt qua Hermione, bắt đầu nhìn từ chân và đưa cuối cùng mũi mũi ngửi khi cậu ta nhìn đến mái tóc của cô. "Đồ máu bùn," cậu ta nói, "Làm sao mày có thể thuộc về NHà bọn ta. Làm sao mà tao có thể làm bạn với một đứa như mày chứ!?."

Cậu ta mở miệng để tiếp tục nhưng cô vẫy tay, mắt nhắm chặt lại và gầm, "Riddikulus," và thay vì Draco, có một đống sách, trong đó có một cuốn đang lẩm bẩm với giọng lắc lư, phàn nàn về việc trễ hạn và gật gật trang của nó về phía cô.

"Chúng ta xong chưa?" Cô nhìn giáo sư Lupin, ông gật đầu lia lịa và hỏi, "Ai muốn làm người kế tiếp?"

Blaise liếc nhìn Draco trông nhợt nhạt hơn bình thường, rồi nhìn Hermione, người đang nắm chặt tay và thở dốc. Cậu nắm lấy cô và kéo cô vào một cái ôm và trừng mắt nhìn giáo sư Lupin, người mà cậu phải thừa nhận là trông hơi sốc; rõ ràng là người đàn ông đã không nghĩ rằng một số người trong số họ có thể sợ hãi hơn một chút so với ma cà rồng hoặc rắn. "Thật là một thằng khốn," cậu lẩm bẩm vào tai cô.

Hóa ra Vincent sợ lửa. Theo sợ người sói. Daphne sợ nhện. Phần còn lại của tiết học trôi qua suôn sẻ cho đến khi giáo sư Lupin đang cố nhét ông kẹ trở lại tủ quần áo cho tiết học tiếp theo của mình thì nó biến thành một quả cầu màu trắng phát sáng.

Hermione nhìn ông kẹ rồi nhìn Lupin khi ông ta nói, "Riddikulus" và đẩy mạnh con gia tinh đội mũ dự tiệc và mặc đồ lót màu hồng có viền trở lại tủ quần áo.

"Mình tự hỏi tại sao giáo sư Lupin lại sợ những quả cầu pha lê," Pansy nói khi họ đi đến lớp học tiếp theo.

"Ừ," Hermione nói. "Mình cũng thắc mắc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro