Chap 17: Hermione lại khó chịu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione, Blaise, Daphne và Theo đi bộ đến làng Hogsmeade vào buổi sáng ngày Halloween. Draco, theo sau là Greg và Vincent với Pansy đang nắm tay, họ ra khỏi cửa, chế nhạo Harry Potter trong khi chờ kiểm tra tên của mình trong danh sách những học sinh được phép đến thăm ngôi làng.

"Không đi hả Potter?" cậu cười khúc khích. "Sợ các Giám ngục?"

Hermione cố ý không nhìn chằm chằm vào lưng họ. "Vậy," cô nói lớn, "chúng ta sẽ đi đâu trước?"

"Mình cho rằng bồ muốn đi đến hiệu sách," Blaise nói và cô cười toe toét với cậu.

"Chúng ta không cần phải làm điều đó trước đâu."

****************************************************

"Chúng ta phải ngủ trong Đại Sảnh?" Hermione nghe có vẻ không thích thú và Giáo sư Snape quay về phía cô.

"Mặc dù ta thừa nhận rằng ta cũng thấy ý tưởng này rõ ràng là vô lý giống như trò vậy, trò Granger, nhưng vị Hiệu trưởng đáng kính của chúng ta đã quyết định rằng cách tốt nhất để bảo vệ tất cả các trò khỏi tên sát nhân điên cuồng dường như đã lẻn vào trường là giữ trò trong một phòng và ta không có khuynh hướng tranh luận với ông ta."

Toàn bộ Nhà Slytherin đổ xô ra Sảnh theo sau chủ nhiệm Nhà của họ và nhìn chằm chằm vào những chiếc túi ngủ xốp màu tím nằm rải rác trên sàn đá với sự thất vọng rõ ràng.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Daphne hỏi khi cô kéo cái của mình đến bên cạnh Theo và Hermione.

"Là Sirius Black," Pansy thì thầm. "Peeves đã nhìn thấy ông ta. Ông ta đã chém bức chân dung là lối vào phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor khi bà ấy không cho ông ta vào. Ông ta đang đuổi theo Potter."

"Thật kinh khủng," Hermione nói và Pansy nhìn cô.

"Cậu là fan từ khi nào vậy?"

"Mình không thích cậu ta," Hermione nói, chui vào túi ngủ. "Có một số kẻ mất trí theo đuổi cậu có lẽ vẫn còn đáng sợ. Merlin, Pansy. Mình có thể ghét ai đó nhưng không muốn cậu ta chết."

"Sao cũng được," Pansy nói.

"Mình không phải là một người hâm mộ," Hermione nhấn mạnh.

****************************************************

Cô vẫn còn thức và giận dữ khi nghe lỏm được cụ Dumbledore và Snape nói chuyện. Cô đã nghĩ qua tất cả những điều cô có thể nói – lẽ ra nên nói – với Pansy. "Một năm," cô nghĩ. 'Chúng ta thậm chí không thể có một năm mà không có mọi thứ liên quan đến Potter' và 'Cậu biết đấy, mẹ cậu ấy thích mình và 'Tốt thôi, hãy tiếp tục và khuyến khích cậu ấy liên tục chống lại học trò cưng của giáo viên vì điều đó chắc chắn được coi là xảo trá.' Điều an ủi duy nhất là cậu đã không chuyển túi ngủ của mình đến gần Pansy mà ở thành một cụm nhỏ với Greg và Vincent. Và không phải cô.

"Hiệu trưởng." Đó là Snape. "Mọi thứ đã được kiểm tra; không có dấu hiệu của ông ta."

"Anh khá chắc chứ?"

"Tôi sẽ không thể bỏ qua Sirius Black. Mặc dù tôi rất muốn làm như vậy, nhưng tôi đã nguyền rủa hắn ta và để hắn ta thối rữa ở đâu đó." Giọng Snape trầm nhưng mang theo sự khinh thường và Hermione nằm rất yên lặng, mọi ý nghĩ về Pansy biến mất khỏi tâm trí cô.

"Chà, tôi hầu như không mong đợi anh ta nán lại đây," cụ Dumbledore nói với một tiếng thở dài. "Tôi đã dành cả buổi tối để suy nghĩ xem làm thế nào mà anh ta có thể vào được nhưng giả thuyết nào cũng kỳ quặc hơn giả thuyết trước."

"Tôi cho là ông có nhớ cuộc trò chuyện của chúng ta vào đầu học kỳ không?"

"Vẫn nhớ." Giọng điệu của cụ Dumbledore là cảnh báo đừng nói nữa, nhưng Snape vẫn kiên trì.

"Họ đã từng rất thân thiết."

"Không ai trong lâu đài có thể giúp Sirius Black vào." Không ai, kể cả Snape, tiếp tục cuộc trò chuyện. Hermione nóng lòng muốn biết ai là người trong lâu đài gần với Sirius Black nhưng không có thêm thông tin nào nữa, cô nằm yên và bắt đầu xem xét tất cả các khả năng.

****************************************************

Draco dành phần lớn thời gian để than vãn về cánh tay bị thương của mình và việc cậu không thể tham gia môn thể thao Quidditch.

Hermione, đang ngồi trên chiếc ghế bành trong phòng sinh hoạt chung, lật qua lật lại những cuốn sổ Số học cho Theo, chỉ nói, "Nếu bồ tham gia lớp học thực sự thử thách thay vì cố gắng đùa giỡn, thì bồ đã không bị thương." Ngoài ra, cô từ chối giúp cậu với cánh tay bị thương, từ chối thường xuyên mang đồ cho cậu và không từ chối nhìn Pansy rót nước trái cây cho cậu vào mỗi bữa ăn.

****************************************************

"Hôm nay giáo sư Lupin bị ốm và ta sẽ tiếp quản lớp của ông ấy." Giáo sư Snape nhìn lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám trộn lẫn giữa Gryffindor và Slytherin với vẻ chế nhạo thường thấy. "Trước khi bắt đầu, chúng ta sẽ gộp các lớp học của các trò trong suốt thời gian ông ấy bị bệnh; ta chắc chắn rằng tất cả các trò sẽ hoàn toàn có khả năng kiểm soát các cuộc ganh đua ở tuổi vị thành niên của mình. Vì giáo sư Lupin thấy không cần thiết phải để lại bất kỳ hình thức hồ sơ nào về tài liệu mà ông ấy đã dạy cũng như bất cứ thứ gì gần giống như một kế hoạch bài học–"

Harry Potter lướt qua cánh cửa, lầm bầm, "Xin lỗi em đến muộn," và Hermione hết nhìn cậu ta đến Snape, nhìn với niềm vui sướng ngay khi cậu ta nhận ra đó không phải là giáo sư Lupin mà mình phải đối mặt.

"Thật tốt khi cậu từ chối tham gia cùng chúng tôi, cậu Potter. Trừ nhà Gryffindor mười điểm vì sự chậm trễ của cậu."

"Giáo sư Lupin đâu?"

Hermione hít vào một hơi. Không ai nói chuyện với Snape như thế, đặc biệt là bất kỳ học sinh Gryffindor nào.

"Nếu trò đến đây đúng giờ thì trò đã nghe tôi nói rằng ông ấy bị ốm. Bây giờ - "

"Nhưng có chuyện gì với thầy ấy vậy?" Giọng của Potter đầy sự buộc tội như thể cậu ta nghĩ rằng Snape có thể đã đầu độc chính người đàn ông đó. Hermione và Daphne trao đổi những cái nhìn 'ồ, cậu ta sẽ phải chịu trận ngay bây giờ'.

"Không có gì có thể giết chết ông ấy." Chữ 'không may' không được nói ra nhưng khiến lại căn phòng im lặng. "Trừ thêm năm điểm Gryffindor cho sự trơ tráo của trò. Đừng bắt ta mời trò ngồi hoặc ta sẽ trừ trò thêm năm mươi điểm."

Cậu bé ngồi phịch xuống ghế, trừng mắt nhìn giáo sư.

"Bây giờ, nếu ta có thể, với sự cho phép tử tế của Potter, hãy bắt đầu bài học, ta muốn tất cả các trò giở trang 394."

Có một khoảng lặng ngắn và Weasley lẩm bẩm, "Tính toán với những con số này, chúng ta sẽ quay lại việc ghi chép. Lupin là giáo viên Phòng thủ giỏi nhất mà chúng ta từng có. Chúng ta đã học xong Red Caps và Grindylows và bây giờ quay lại đọc về – " cậu ta đang lật qua các trang nhưng Hermione đã đến đó.

"Người sói," cô thở ra, nhìn lên Snape.

"Chính xác, trò Granger," ông nói. "Có ai ngoài trò Granger có thể cho tôi biết làm thế nào để phân biệt giữa người sói và sói thật không?"

"Nhưng chúng em vẫn chưa học điều này," Parvati than vãn. "Chúng em đang học hinky-punks."

"Trò Patil, ta không biết rằng trò vừa lãng tai vừa mù chữ. Ta chắc rằng những gánh nặng đó đang gây căng thẳng cho tâm trí nhỏ bé của trò và thực sự xin lỗi vì những khó khăn của trò." Ông ấy không có vẻ xin lỗi chút nào. "Có lẽ ai đó có khả năng đọc văn bản có thể cho trò Patil biết cách nhận ra người sói?"

"'Người sói'," Ron Weasley đọc, giọng đầy mỉa mai, "khác với con sói thật ở một số điểm nhỏ. Đầu tiên -"

"Ta không nhớ đã nhìn thấy bàn tay của trò giơ lên, cũng như đã gọi tên trò, trò Weasley." Snape trừng mắt nhìn cậu bé.

"Thầy đã hỏi và em đang trả lời," Ron lẩm bẩm. "Em không hiểu tại sao thầy lại đặt câu hỏi nếu thầy không muốn ai đó cho thầy biết câu trả lời. Nó ở ngay trong – "

"Trừ Gryffindor năm điểm vì quá thô lỗ," Snape nói. "Và cấm túc vì nói không đúng chỗ."

Phần còn lại của lớp dành để ghi chép trong khi Snape đi loanh quanh giữa các bàn học. Khi thời gian kết thúc, ông nói, "Hai cuộn giấy da về cách nhận biết và giết người sói trước thứ Hai. Weasley, ở lại sau giờ học và gặp ta để sắp xếp thời gian cấm túc của trò."

****************************************************

Hermione nhất quyết không chịu đến xem trận Quidditch nhà Gryffindor và Hufflepuff. Cô khó chịu phàn nàn khi phải ra ngoài trong thời tiết như thế này nhưng Blaise và Greg không chấp nhận bất kì lời phản đối nào của cô.

"Thậm chí còn không phải trận của Nhà chúng ta ," cuối cùng cô rên rỉ. "Và trời đang mưa!"

"Đó là Quidditch," Greg nói, mặt dày bướng bỉnh khi Blaise đưa cho cô một trong những chiếc áo khoác của cậu. Cô lườm cả hai trong khi mặc thêm một lớp áo.

"Bồ còn gì phải làm nữa?" Blaise hỏi, đưa cho cô túi giữ nhiệt quyến rũ để giúp giữ ấm tay. "Bài tập về nhà? Một số thứ độc dược cho lớp phụ đạo độc dược của bồ?"

"Ừ, ừ," cô thừa nhận. "Snape yêu cầu mình cắt những con giun bông thành những lát đều nhau. Bồ phải đông lạnh chúng để giữ cho chúng cứng lại và sau đó – "

"Bồ thực sự muốn chặt con giun bông thay vì đi xem trận Quidditch với mình à?" Blaise trông gần như chế giễu, nhưng cũng có chút tổn thương, và Hermione nhanh chóng khoác tay cậu.

"Tất nhiên là không," cô nói và rồi thở dài trước nụ cười nhếch mép của cậu.

"Bồ thật dễ bị thao túng," cậu nói với cô và sau đó né tránh khi cô cố đá cậu. "Nhưng mình rất vui vì bồ sẽ đến," cậu nói thêm.

Trò chơi thật khốn khổ. Thời tiết thật khốn khổ. Trời mưa và gió, thậm chí chui rúc dưới một chiếc ô khổng lồ và có Greg và Blaise ở hai bên, Hermione vẫn lạnh, ẩm ướt và không vui. "Điều này có thể trở nên khốn khổ hơn nữa không?" cô lẩm bẩm và Blaise cười toe toét.

"Potter có thể lại bắt quả snitch?"

Cô bật cười trước điều đó nhưng chỉ rúc chặt vào người cậu hơn, đắm mình trong hơi ấm mà cô có thể. Trời dường như ngày càng lạnh hơn. Cô cảm thấy thật thê lương khi ngồi đó dưới mưa, như thể không gì có thể tốt đẹp trở lại được nữa. Cô thậm chí không thể tập trung năng lượng để ngẩng đầu lên và xem trò chơi. Có gì hay chứ? Blaise ngồi thụp xuống bên cạnh cô, nguồn năng lượng nghịch ngợm thường ngày của cậu cạn kiệt và Greg để mặc cho chiếc ô lắc lư và mưa rơi xuống gáy cô nhưng cô thậm chí không thể quan tâm đủ để di chuyển. Mọi thứ đều lạnh lẽo, ẩm ướt và khủng khiếp và mọi thứ sẽ luôn như vậy. Cô hướng ánh mắt chán nản về phía cánh đồng, mong đợi được nhìn thấy Potter bắt quả snitch theo một cách khó tin và chán nản nào đó bởi vì đó là điều luôn xảy ra và thay vào đó lại thấy rất nhiều bóng ma mặc áo choàng đen mà cô hầu như không thể nhìn thấy cánh đồng.

'Giám ngục.' Bộ não của cô thì thầm với cô, 'Bồ chỉ cảm thấy như vậy vì Giám ngục.'

Thật buồn cười, cô nghĩ, làm sao khi biết điều đó không thực sự làm mất đi cảm xúc. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào những bóng ma, đắm chìm trong tuyệt vọng và thờ ơ cho đến khi nhìn thấy cụ Dumbledore chạy ra cánh đồng và làm phép một thứ gì đó màu bạc – một Thần hộ mệnh, não bộ của cô nhắc lại. Đó là Thần hộ mệnh. Cô muốn học cách làm điều đó nhưng lại bị phân tâm – và các Giám ngục đã lùi lại, bị đuổi đi bởi ánh sáng chói lọi và nước nhỏ xuống sau gáy cô ấy trở nên khó chịu đến mức phải chộp lấy chiếc ô và giữ nó đứng thẳng trở lại.

"Cậu không sao chứ?" cô hỏi Greg, cậu lắc đầu và lẩm bẩm điều gì đó. Blaise rùng mình và cúi mặt xuống tóc cô và hít vào.

"Vào trong thôi," Blaise nói. "Có vẻ như trò chơi đã kết thúc."

"Potter lại bắt được nó?" cô hỏi nhưng cậu khịt mũi và một chút hạnh phúc thoáng qua tâm hồn cô và bắt đầu bừng sáng.

"Có vẻ như Hufflepuff đã thắng và người hùng công bằng của chúng ta lại phải đến bệnh thất."

"Thật ngạc nhiên là cậu bé vẫn chưa chết," Hermione nói, đứng dậy bắt đầu tìm đường xuống khán đài.

"Cứ chờ xem," Greg lầm bầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro