Chap 9: Draco bị ám ảnh về Potter?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc tranh luận về việc Harry Potter có phải là Người thừa kế hay không vẫn tiếp tục, minh chứng qua việc những học sinh tránh mặt cậu ta trên hành lang và không ngồi cùng cậu ta trong bữa ăn.

Không phải Hermione quan tâm, nhưng Draco đã quyết định rằng Potter là Người thừa kế và sắp sửa viết một cuốn nhật ký thực sự theo dõi hành động của thằng nhóc đó và cô phải nghe rất nhiều lời đồn đoán về việc cậu ta đã đi đâu và làm gì.

"Nó vào nhà vệ sinh nữ," một ngày nọ, Draco nói, giọng đầy hân hoan.

"Cái nào cơ," Hermione hỏi vu vơ.

"Bồ quan tâm làm gì?"

"Để mình chắc chắn rằng sẽ không bao giờ sử dụng nhà vệ sinh đó," cô nói, cười toe toét với cậu.

"Cái nơi mà... nơi tụi mình tìm thấy... bồ biết đấy. Có một tấm biển 'Không hoạt động' lớn trên cửa."

"Ồ, cái đó bị ma ám." Hermione tiếp tục đọc sách của mình. "Myrtle rên rỉ. Cô ấy đã chết vào những năm 40 hay gì đó và cô ấy cứ lảng vảng xung quanh nơi này "

"Mình cá là Potter ở trong đó để tìm cách thả con quái vật ra," Draco nói với cô và cô thở dài.

"Potter có nói được Xà ngữ không?" cô thắc mắc và trước cái nhăn mặt của Draco, cô lẩm bẩm, "Hãy nhắc lại với mình về việc cậu ta là Người thừa kế khi cậu ta có thể nói chuyện với rắn. Cho đến lúc đó, hãy bỏ nỗi ám ảnh nhàm chán của bồ hoặc nói chuyện với Millie về điều đó."

**************************************************

"Mình chưa bao giờ thấy bồ hào hứng đến khi đến xem một trận đấu Quidditch," Blaise nói khi Hermione lượn lờ trước cửa phòng sinh hoạt chung.

"Mình nghĩ cậu ấy rất hào hứng khi xem Draco chơi," Greg nói, quấn một chiếc khăn quanh cổ."Tại sao thời tiết luôn tồi tệ vào những ngày thi đấu thế này?"

"Không thể nào," Blaise nói. "Hermione bé nhỏ của chúng ta đang dành tất cả tình yêu cho giáo sư Lockhart."

"Im đi, Blaise," cô lầm bầm khi cậu cười toe toét với cô.

"Ai muốn cá cược là nếu chúng ta rút tờ tiền của cậu ấy ra thì sẽ có những trái tim nhỏ xung quanh 'Hermione Lockhart' ở khắp mọi nơi," cậu trêu chọc và cô đỏ bừng mặt và nắm lấy tay Greg.

"Đi thôi," cô nói. "Mình muốn có được một chỗ ngồi tốt."

Trận đấu bắt đầu được năm phút, cô đã bắt đầu hối hận vì đã hứa xem tất cả các trận đấu. Tất nhiên, cô không có nhiều sự lựa chọn nào khác. Thật nhàm chán khi nhìn mọi người bay xung quanh và trò chơi có vẻ thực sự nguy hiểm với những quả dùi cui bay khắp nơi. Chà, có lẽ không phải ở khắp mọi nơi.

"Greg," cô hỏi, "có phải trái bludger đó nhắm vào Potter không?"

Cậu bé nhìn qua và nheo mắt lại. Greg không phải là học sinh giỏi nhất từ ​​trước đến nay, nhưng cậu ấy yêu Quidditch - rất yêu - và rõ ràng ý tưởng về việc ai đó gian lận với một trong những quả bóng không làm cậu ấy phấn khích. "Nếu ai đó làm vậy," cậu lẩm bẩm, "sẽ không ai tin đó không phải là chúng ta. Ngay cả khi chúng ta thắng..."

"Mọi người sẽ cho rằng đó là do chúng ta gian lận," cô tức giận nói. "Và chúng ta không làm thế. Chúng ta không hề!"

"Nhưng sẽ chẳng ai tin điều đó đâu," Greg nói, giọng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy dưới tiếng hò hét của đám đông. "Điều này thật tệ."

Nhà Gryffindor yêu cầu kết thúc trận đấu và Hermione nắm chặt lấy cánh tay của Greg khi họ nhìn phía bên kia trao đổi trong khi đội của họ, từ sáu mươi đến không có gì, chế nhạo. "Họ đang cố ra quyết định," cô nói và cậu gật đầu.

"Nếu họ hủy trận đấu, yêu cầu điều tra, mặc nhiên chúng ta thắng," cậu nói. "Họ sẽ không bao giờ làm điều đó."

"Trò chơi ngu ngốc," cô nói và Greg ném cho cô một cái nhìn khó chịu.

"Thậm chí còn chưa có ai bị thương."

"Tuy nhiên," cô lẩm bẩm, ôm chặt lấy Greg hơn khi trò chơi tiếp tục và Draco bay trở lại bầu trời. Cô có thể nhìn thấy trái Snitch bay lơ lửng ngay bên cạnh cậu, nhưng cậu quá bận chế nhạo Potter nên không nhìn thấy nó; cô cố hét tên Malfoy nhưng giọng cô lạc đi trong tiếng huyên náo chung và cô giậm chân bực bội.

"Xem ai đang gia nhập đội cổ vũ trận đấu kìa," Blaise trêu chọc.

Cô thở hổn hển khi trái bludger bị ám đâm sầm vào Harry Potter và sau đó vùi mặt vào vai Greg khi tầm thủ của đội kia bắt đầu lao về phía Draco nhanh nhất có thể, dẫn quả bóng bạo lực đó về phía bạn cô.

"Chết tiệt!" cô nghe thấy Greg nói và cô nhìn lên để thấy Potter đầy bụi bẩn. "Thằng nhóc khốn kiếp đó lại bắt được trái Snitch," Greg nói thêm.

"Chúng ta đã thua," Blaise ủ rũ nói thêm.

"Mình ghét trò chơi này," Hermione lẩm bẩm.

****************************************************

"Ai cơ?" Theo đưa Draco một bình nước ép bí ngô và nhìn chằm chằm Millie với sự bối rối trên khuôn mặt.

"Colin Creevey," cô gái đáp lại. "Cậu biết mà, anh chàng Gryffindor nhỏ nhắn với chiếc máy ảnh luôn đi phía sau Potter."

Theo liếc mắt nhìn Draco, giọng nói khô khan, "Chúng ta không quan tâm đến Potter đến mức biết thành viên nào trong fan club của cậu ta, Millie."

"Ồ, thằng nhóc cũng như Potter, đang ở bệnh thất – người phải mọc lại xương sau trận đấu, cậu biết đấy, vì Lockhart làm hỏng việc chữa cánh tay gãy của cậu ta – và cậu ta(Colin) thì bị hoá đá. Giống như con mèo."

"Thằng bé đó thật phiền phức," Pansy nói. "Không thể nói rằng mình cảm thấy có lỗi vì sẽ không gặp nó và chiếc máy ảnh ngu ngốc của nó mọi lúc nữa."

"Cậu ta thật thô lỗ," Hermione nhún vai nói. "Có vẻ như cậu ta không hề nghĩ rằng mọi người có thể không muốn thứ đó lúc nào cũng chĩa vào mặt họ."

"Mình không biết cậu ta cũng làm phiền bồ," Draco nói, vẻ mặt nguy hiểm và cô đá cậu dưới bàn.

"Mình có thể tự lo cho bản thân mình, Draco. Đừng có tỏ vẻ bảo vệ thái quá như vậy."

Blaise đột nhiên lên cơn ho và Hermione ngừng nói đủ lâu để nheo mắt nhìn cậu ta, nhưng cậu vẫy tay với cô.

"Cậu ta muốn chụp chân dung của tất cả những người gốc Muggle tại Hogwarts và không chấp nhận lời từ chối. Không chấp nhận 'Cảm ơn, nhưng tôi không quan tâm.' Không chấp nhận 'Không.' Không chấp nhận 'Biến đi'" Cô nhún vai. "Mình đã trả lời, 'Nếu cậu dí cái thứ đó vào mặt tôi một lần nữa, tôi sẽ đập vỡ nó thành rất nhiều mảnh vỡ mà không một người thợ nào trên thế giới có thể sửa được nó', cuối cùng cậu ta đã bỏ qua cho mình."

"Cậu ta đã đáp lại thế nào?" Draco hỏi và khi Hermione đỏ mặt, cậu trừng mắt nhìn cô. "Nói cho mình biết," cậu nhấn mạnh.

"Mình nghĩ nó giống như, 'đồ Slytherin tự phụ'," cô ngắt lời. "Mình đã nói cậu ta thô lỗ."

"Mình cũng nghe thấy lời cậu ta nói ," Vincent nói với một miệng đầy bánh nướng. "Cậu ta nói cậu ấy là một con đ* Slytherin bướng bỉnh luôn nghĩ mình giỏi hơn những người khác."

Hermione nhún vai, miệng mím chặt. "Ừ, thì," cô nói, "mình có thể là một con khốn, nhưng ít nhất mình không quấy rối mọi người để họ ngồi chụp những bức chân dung mà họ không hứng thú."

"Tại sao cậu lại muốn được nhóm với một đống máu b... Dù sao thì, những người gốc Muggle như vậy?" Pansy hỏi. "Cậu có điểm nào giống với tụi nó đâu"

"Chính xác." Hermione nhe răng cười với cô gái. "Nếu cậu ta nói rằng cậu ta muốn vẽ chân dung của tất cả học sinh năm hai Slytherin thì mình có thể đã quan tâm."

"Nói về Muggles," Daphne nói và Hermione cười toe toét.

"Mình sẽ bảo mẹ mình mua thêm một ít."

"Thêm Muggles?" Theo hỏi và tất cả các cô gái bắt đầu cười khúc khích và Pansy lẩm bẩm, "Đừng bận tâm về điều đó, Theo."

****************************************************

Phải mất vài ngày để việc Colin Creevey bị hóa đá lan truyền khắp nơi. "Phòng chứa bí mật đã được mở," các học sinh thì thầm với nhau. "Những người gốc Muggle đều gặp nguy hiểm."

"Phải luôn có người đi cùng cậu ấy đến mọi nơi," Draco nhấn mạnh. "Hãy để những Nhà khác trông chừng người của họ; Slytherin bảo vệ người của nhà chúng ta."

****************************************************

Khi Hermione nói cô dự định ở lại Hogwarts trong kỳ nghỉ Giáng sinh, Draco cũng ngay lập tức đăng ký ở lại. "Mặc dù," cậu nói với cô, "nếu mình không đưa cậu về nhà ăn tối ít nhất một lần thì mẹ mình sẽ làm biểu hiện hệt như khi bà ấy thất vọng về mình."

"Đó dường như không phải là điều tồi tệ nhất," Hermione nói và Draco chỉ khịt mũi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro