Chương 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu em đến bên anh với hình dung anh chưa bao giờ thấy, với thanh âm anh chưa từng được nghe, anh vẫn sẽ biết em. Dù cho hàng trăm năm cách trở, anh vẫn cảm thấy em. Đâu đó giữa cát biển và sao trời, qua bao nhiêu hoang tàn và dựng xây, nhịp đập nối kết anh và em vẫn vang vọng muôn thuở.

-Lang Leav

Hiện tại: Tháng 08, 2004 / Draco: Tháng 05, 2000

Draco Malfoy

Draco thường hay bị quy chụp là lãnh đạm và tách biệt, dù anh không nghĩ đó là một nhận xét công bằng. Anh yêu cha mẹ mình hết mực và sẽ làm bất cứ điều gì cho họ, thậm chí ngay cả chuyện chấp nhận để bản thân bị gán cho cái mác kẻ tâm thần giết người hàng loạt chỉ để cho họ được yên ổn.

Dù Draco không thể hiện ra bên ngoài, nhưng anh cũng có cảm xúc, và khi phải đứng nhìn Granger bật khóc ngay trước mặt mình, vì điều gì đó anh đã làm, anh cảm thấy rất khó chịu.

Anh không có yêu cô, thậm chí còn không hề ưa cổ. Thành thật mà nói thì, anh không quen biết cô. Cổ toàn gây khó chịu cho anh hồi còn học ở trường. Và cho dù ngày đó anh đã từng tuyên bố là ghét cô và thậm chí còn ước gì cổ chết, đó cũng chỉ là lời nói gió bay.

Anh chưa bao giờ có một cảm xúc mãnh liệt nào đối với cô. Anh chỉ chăm chăm chế giễu cô như một cách để chọc điên Potter. Thế nhưng, sau khi phải chứng kiến ​​cô và vô vàn những kẻ gốc Muggle khác bị tra tấn trong chính nhà của mình, anh đã biết được những lời nói bâng quơ từ thời còn trẻ nít có thể gây ra tác hại khủng khiếp đến mức nào. Anh tự hứa với mình rằng anh sẽ không bao giờ làm tổn thương một phù thủy gốc Muggle nào nữa, nhưng có kẻ ở đây đã bật khóc và tổn thương bởi những lời anh nói.

Draco cảm thấy tội cho Granger. Nhưng ngoài việc nói dối và bảo rằng mình có yêu cổ, anh không biết mình có thể làm gì khác hơn để xoa dịu cô nàng lúc này. Anh vẫn im lặng và bất động, vì anh chắc chắn rằng dù anh có nói gì đi nữa cũng chỉ làm cho mọi chuyện tệ hơn, và anh hy vọng mình sẽ sớm được quay về với hiện tại, để chồng cô có thể trở lại đây và giải quyết vụ này.

Mày chính là chồng cổ đó, giọng nói nhỏ trong đầu Draco nhắc, nhưng anh đã chọn lờ nó đi, vào lúc này.

"Đây là lần đầu tiên cậu phát hiện ra chuyện chúng ta nhỉ?"

Draco gật đầu, anh còn không tin được cả chính mình để mà nói ra điều gì.

"Cậu có biết cảm giác này đau đến thế nào không, khi người cậu yêu nhất trên cõi đời nhìn cậu với vẻ mặt như thế?"

Thế cô có biết phải hoang mang tới cỡ nào không, khi một người mà cô xem như hoàn toàn xa lạ nói với cô rằng họ yêu cô hơn bất kỳ ai khác trên cõi đời?

Draco cắn lưỡi và quay mặt đi chỗ khác. Anh nhìn thấy một trái snitch vàng đặt trên chiếc kệ ở bức tường đối diện. Anh tự hỏi liệu đó có phải là trái đầu tiên anh bắt được trong trận đấu với nhà Ravenclaw vào năm thứ hai không.

"Tôi không biết điều gì tệ hơn nữa: chuyện cậu khinh thường tôi ra mặt, như bây giờ chẳng hạn, hay là phải nhìn cậu giả vờ, điều mà cậu sẽ bắt đầu làm sau vài năm nữa." Cô thở dài. "Tôi đoán cả hai đều tệ như nhau."

Granger bước ra khỏi phòng và Draco như chôn chân tại chỗ, không chắc liệu có nên đi theo cô hay không. Cô quay đầu lại, cắm cảu nói, "Đi nào."

Draco đi theo cô vào hành lang, cô dừng lại và chỉ vào một cánh cửa đóng kín. "Cậu có thể ở đây vài ngày. Cậu có thể ngủ trong đó. Nhà bếp ở tầng dưới nếu cậu đói. Bọn tôi không có gia tinh, nên cậu sẽ phải tự chuẩn bị thức ăn." Cô ngừng nói và lừ mắt nhìn anh, nhưng Draco vẫn giữ vẻ mặt mình trống rỗng.

Sau đó, Granger nâng đũa phép và triệu hồi một quyển sách lớn từ tầng dưới mà không nói ra thành lời. "Đây," cô nhét quyển sách vào tay anh, "đó là tất cả về cuộc sống của chúng ta cho đến thời điểm này."

Cô thở dài và quay trở lại phòng ngủ của mình, và nói vọng qua sau vai trước khi khuất dạng vào bên trong, "Khi tôi tạo ra nó, tôi luôn nghĩ là tôi sẽ cùng cậu xem nó vào lần đầu tiên cậu biết chuyện chúng ta. Nhưng tối nay tôi không- tôi không còn chút sức lực nào nữa."

Draco quay trở lại căn phòng trống và đặt quyển sách lên giường, dùng đũa phép để kiểm tra ngày tháng. Ngày 3 tháng 8, 2004.

Draco đi đi lại lại trong căn phòng, thi thoảng nhìn sang quyển sách kia. Cuối cùng, anh cẩn thận mở nó ra và nhận thấy rằng trong đó toàn là ảnh. Anh bỏ qua phần đầu và dừng lại ở đám cưới của anh.

Anh kinh ngạc khi nhìn thấy một bức ảnh của anh và Potter. Hai chàng pháp sư trong bức ảnh đều mỉm cười trước ống kính và Potter vỗ vào vai Draco. Đấy không phải là tương lai, anh nhủ thầm, đó là một thực tại khác.

Giả thuyết này càng được chứng minh qua một bức ảnh khác chụp Theo nhảy với Granger. Daphne cũng ở đó, ôm lấy Granger và thì thầm gì đó vào tai cô nàng trong một bức ảnh khác. Daphne ổn với việc anh kết hôn với Granger ư? Còn Astoria thì sao?

Draco để ý thấy cha mình ở khung cảnh phía xa xa của một bức ảnh khác và không hề ngạc nhiên khi thấy ánh mắt ổng nhìn Granger đằng đằng sát khí. Ờ, ít ra thì điều này còn có lí.

Draco cuối cùng cũng đóng sập quyển sách lại và trèo lên giường. Anh nhìn đăm đăm lên trần nhà và sử dụng Bế quan bí thuật để giải tỏa tâm trí. Sau đó, từ từ, chậm rãi, anh bắt đầu để dòng suy nghĩ quay trở lại, xem xét kỹ càng từng chút một trước khi chuyển sang điều tiếp theo.

Mình đang du hành thời gian. Anh đã chấp nhận điều này như một sự thật hiển nhiên. Chuyện này thật bất tiện, nhưng trong những xếp đặt lớn lao hơn của vũ trụ, đó không phải vấn đề lớn trong lúc này. Anh chuyển sang suy nghĩ tiếp theo.

Trong tương lai, mình sẽ kết hôn với Hermione Granger. Không đời nào. Hermione Granger đủ tốt cho anh, anh đoán vậy, nhưng cô không phải kiểu người anh muốn và anh không có thích cô nàng. Anh không muốn kết hôn với Granger, anh chỉ muốn kết hôn với Astoria.

Draco chán ngấy việc bị người khác sai bảo anh phải làm gì. Anh đã phải chịu đựng điều đó quá nhiều trong cuộc chiến. Đây là quyết định của anh và anh sẽ không bị Granger của tương lai thao túng anh làm điều mà anh không hề muốn.

Mình chịu trách nhiệm cho tương lai của mình. Draco không biết như vậy có đúng hay là không, nhưng anh phải tin vào điều đó. Không thì anh sẽ phát điên lên mất. Anh dọn dẹp lại tâm trí một lần nữa, rồi bắt đầu liệt kê mọi loại độc dược mà anh biết cho đến khi anh cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Draco gặp ác mộng về cái ngày hôm đó trong căn phòng khách, khi Granger bị bà dì của anh tra tấn đến thừa sống thiếu chết. Anh cảm thấy một bàn tay lạnh ngắt đặt lên mặt và ngồi bật dậy trên giường, thở hổn hển. Granger đang ngồi ở mép giường, lo lắng nhìn lại anh. Phải mất đến vài phút anh mới nhận ra mình đang ở đâu và phân biệt được Granger đang ở trước mặt anh với người ở trong cơn ác mộng.

Mày đã mơ về cuộc chiến và giờ thì mày trở lại với tương lai của mày. Granger này nghĩ là mày đã kết hôn, anh tự nhắc mình.

Draco hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại và co chân lên ngực khi sử dụng Bế quan bí thuật để giải tỏa tâm trí. Anh ước gì Granger sẽ đi ra chỗ khác, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sức nặng của cô ở trên giường.

Một hồi sau, anh rốt cục cũng ngẩng nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của cô. Cô ra hiệu về chiếc bàn cạnh giường và anh nhìn thấy một ly nước cùng một lọ thuốc nhỏ màu xanh lấp lánh. Anh cầm lấy ly nước nhưng để yên lọ thuốc lạ ở đấy.

"Bế quan bí thuật của cậu sẽ hiệu quả hơn khi cậu dùng Rượu bổ thần kinh," cô giải thích. Draco tiếp tục nhìn lọ thuốc đầy cẩn trọng.

"Tôi biết được vụ đó từ lúc nào vậy?"

Cô ngừng lại để cân nhắc, rồi nhẹ nhàng mỉm cười với anh, "Ngay bây giờ đấy."

Draco ngẫm nghĩ. Nếu bây giờ anh uống liều thuốc này và nó có tác dụng, anh có thể sẽ tiếp tục sử dụng nó từ giờ về sau. Rồi sau đó, anh sẽ gặp được Granger và kể cho cô nghe về chuyện đó, để một ngày nào đó, cô có thể nói lại với anh, đúng vào lúc này. Ý nghĩ về vòng lặp thời gian rối rắm bắt đầu khiến anh đau đầu và anh nhăn mặt, và thấy cô nghiêng đầu.

"Rồi cậu sẽ quen," giọng cô nghe mệt nhoài.

"Cô có vẻ không hề quen với điều đó," Draco đáp, nhớ lại câu nói của cô vài giờ trước, khi cô nằm trong vòng tay anh. Em biết mình đã dấn thân vào điều gì, nhưng đôi khi em nghĩ nó thật khó.

"Tôi nói là cậu sẽ quen," cô trả lời, "không phải cả hai chúng ta."

Draco nhìn cô trong vài giây, rồi cuối cùng cũng uống hết lọ thuốc, hy vọng điều này sẽ khiến cô rời đi, nhưng cô vẫn ở yên tại chỗ. "Cô đi được rồi đó."

Cô đứng dậy khỏi giường và ngồi vào chiếc ghế ở bên kia căn phòng. "Tốt hơn là tôi nên ở lại cho tới khi cậu ngủ, không cậu sẽ lại thức giấc vài giờ nữa."

Draco đảo mắt. "Lúc nào tôi cũng ngủ một mình, Granger."

Cô nhún vai và triệu hồi một quyển sách vào phòng. "Tôi biết. Nhưng tối nay, cậu không cần phải thế." Cô nhếch môi. "Và giờ tôi biết là cậu không muốn tôi ở đây; thế nên chắc chắn là tôi sẽ không đi đâu hết."

Granger ngồi vào ghế và bắt đầu đọc sách. Cô dùng phép thắp lên một ngọn lửa nhỏ mờ mờ lơ lửng phía trên trang giấy để đọc, rồi tắt đèn trên chiếc tủ đầu giường. Draco lừ mắt nhìn cô, rồi lẩm bẩm trong cổ họng, "Khốn."

Anh không thể nhìn rõ được khuôn mặt cô trong bóng tối, nhưng nghe cô đáp lại, "Mất nết."

Anh bật cười, dễ chịu bởi cảm giác quen thuộc khi kiếm chuyện với cô, rồi thở dài và nằm lại xuống giường, biết chắc rằng anh sẽ không tài nào ngủ được khi có cô ở đó. Anh quay lưng lại với cô nhưng vẫn có thể nghe được tiếng thở nhè nhẹ của cô và cứ sau vài phút lại có tiếng một trang sách được lật. Anh thử lại Bế quan bí thuật lần nữa và thấy cô nói phải, Rượu bổ thần kinh giúp anh giải tỏa và ru yên tâm trí dễ dàng hơn nhiều.

Không lâu sau, anh lại dần chìm sâu vào giấc ngủ. Khi anh tỉnh dậy vào vài giờ sau đó, căn phòng trống rỗng và ánh sáng lấp ló phía sau tấm rèm cửa. Draco duỗi người và kiểm tra số người trong căn nhà bằng đũa phép. Ngôi nhà không có người, mặc dù vài phút sau, anh phát hiện câu thần chú không có tác dụng với động vật khi một con mèo xấu hoắc, to đùng xẹt ngang qua anh.

Anh nhốt nó vào căn phòng trống và bắt đầu dòm ngó phần còn lại của ngôi nhà. Anh nhìn thấy lẫn lộn các đồ đạc của mình và những thứ mà anh đoán là đồ của cô nàng. Chắc hẳn là anh sống ở đây, nhưng mà, nếu anh không muốn một tương lai thế này, anh không cần phải làm thế.

"Mày vẫn có thể kiểm soát được cuộc đời và quyết định của mày," anh hét lớn. Con mèo đáp lại bằng một tiếng kêu meo meo lớn từ phía sau cánh cửa và Draco không chắc là nó đang đồng tình với anh hay là đang phản đối. Anh bất chấp yểm bùa câm lặng lên nó, rồi tựa đầu vào chiếc ghế sô pha và thở dài đánh thượt.

Hiện tại: Tháng 06, 2000 / Draco: Cùng thời điểm

Hermione Granger

Hermione không trở lại quán cà phê vào những ngày còn lại trong tuần vì công việc quá bận rộn. Cô tự hỏi liệu cô có còn được gặp lại Malfoy ở đó hay chăng, rồi lại tự vấn rằng liệu đó có phải là điều mà cô mong muốn không.

Cô đã không kể với bất kỳ người bạn nào của mình về những lần gặp gỡ kỳ lạ của cô với người từng bắt nạt cô thuở nhỏ, vì kiểu gì họ cũng sẽ nhất định bắt cô phải đi đến Viện Thánh Mungo. Mặc dù, cô tự nhủ, có lẽ chính Malfoy mới phải là người cần đến đó và kiểm tra trí não.

Tháng sau, khi cấp trên của cô thông báo rằng tất cả mọi người trong sở phải tham gia vào những buổi thẩm tra các khu điền trang của những gia đình Thuần chủng, để đảm bảo các điều luật mới đặt ra được tuân thủ, cô lập tức đăng kí đi đến Thái ấp Malfoy.

Hermione bắt đầu hối hận về quyết định của mình khi đứng bên ngoài cánh cổng sắt, chờ đợi để được phép vào trong. Có lẽ quay trở lại đây không phải là một ý tưởng hay. Cô không muốn mình đột ngột trở nên hoảng loạn trước mặt Malfoy, hay là tệ hơn, lỡ như Draco không có ở đó và cô phải đối diện với Lucius một mình thì sao?

Cô sắp sửa bỏ đi đến nơi nhưng thở phào nhẹ nhõm khi thấy cậu con trai nhà Malfoy xuất hiện dọc lối đi, rồi tự trách mình. Anh ta chỉ mới đối tốt với cô hai lần và giờ thì cô cảm thấy mừng rỡ khi được gặp anh ta? Tỉnh táo lại đi, Hermione.

Khi Malfoy đến gần hơn và cô có thể nhìn rõ được khuôn mặt của anh ta, rõ ràng là anh ta trông không hề vui vẻ gì khi nhìn thấy cô. Cô vắt óc nhớ lại mọi chi tiết từ cuộc trò chuyện gần nhất của họ nhưng chẳng thể tìm ra được tại sao anh ta lại khó chịu với cô.

Anh nhanh chóng mở khóa cổng, rồi quay vào và cô vội vàng đuổi theo những sải chân dài của anh. Khi cả hai đến tiền sảnh, anh bước vào phòng khách lớn, do dự một chút và thay vào đó dẫn cô vào một phòng khách nhỏ hơn.

"Hôm nay chỉ có mình cậu sao?" Hermione hỏi ngay khi họ vừa ngồi xuống.

Malfoy gật đầu với cô. "Cha mẹ tôi ra nước ngoài một tháng. Tôi cá là chuyện đó có ghi lại ở đâu đó, vì chúng tôi phải báo cáo về tất cả mọi chuyến đi của chúng tôi mà," anh cay đắng thêm vào. Hermione giễu anh.

"Việc thông báo cho Bộ về nơi lưu trú của cậu khó mà tệ như Azkaban được," cô đáp trả.

Anh lừ mắt nhìn cô. "Sao cô lại ở đây? Bọn tôi không có lịch kiểm tra định kì với các Thần sáng trong hai tháng nữa."

Hermione quan sát anh một lúc, cảnh giác trước sự thay đổi dữ dội trong thái độ của anh, trước khi quay lại với các dòng ghi chép. Nhưng cô không thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Gã pháp sư này đã hôn lên tay cô vào lần gần nhất khi anh ta gặp cô và giờ thì anh ta quay trở lại hành xử như thể khinh miệt cô.

"Vì đây là vấn đề về công việc, tôi đoán là cậu sẽ cư xử như vậy." Malfoy bắt gặp ánh mắt cô, nhưng vẻ mặt của anh ta trống rỗng. "Thế nên, không hôn tay nhé. Như vậy rất ghê," cô nói thêm với thái độ chế giễu.

Malfoy mở miệng định nói điều gì đó, rồi nhanh chóng ngậm lại và cau có nhìn cô.

"Sao trông cậu giống như không nhớ được chuyện đó nhỉ?"

Anh vẫn im lặng và cô nhìn thấy khuôn mặt anh ta lại trở nên trống rỗng.

"Thế nghĩa là nhiều cô nàng tới nỗi, cậu không thể nhớ được? Greengrass thiệt là may..."

"Lo chuyện của cô đi, Granger."

Hermione lắc lắc đầu, nửa cảm thấy tổn thương nửa giận dữ, rồi cuối cùng quay trở lại với nhiệm vụ của mình. Khi cô thông qua từng điều luật, Malfoy giữ cho câu trả lời ngắn gọn và đúng vào trọng tâm. Đến cuối giờ, Hermione lại lần nữa đoán định về những lần tương tác trước đây của cô với anh ta.

Có thể đó là một người khác. Họ dùng Đa quả dịch chẳng hạn? Cô nhất định sẽ hỏi gã Malfoy tử tế kia, cái kẻ đã gọi cô là 'Hermione' những câu hỏi để xác định danh tính của anh ta nếu anh ta lại xuất hiện lần nữa.

"Chúng ta xong việc chưa?" Malfoy hỏi sau một hồi im lặng. Hermione gật đầu và bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Anh đi thẳng đến cửa chính nhưng Hermione ngừng lại phía bên ngoài căn phòng lớn, cẩn thận nhìn vào trong. Trông nó hoàn toàn khác. Cô nhìn vào nơi cô từng bị tra tấn, tưởng chừng như sẽ nhìn thấy dấu máu trên sàn, nhưng nó không còn nữa. Dĩ nhiên rồi.

"Granger." Hermione giật nảy mình. Cô không hề để ý thấy Malfoy đã quay lại. Anh chỉ đứng cách cô một bước chân, ngó vào căn phòng qua vai cô. "Ngày hôm đó..." anh tiếp tục.

Cô ngắt lời anh. "Mọi chuyện đã kết thúc rồi và phe chúng tôi toàn thắng." Cô hít một hơi sâu và tiến về phía cửa trước. "Tôi không muốn nhắc về nó nữa. Chào cậu, Malfoy." Cô đẩy cánh cửa trĩu nặng và bước ra ngoài. Khi cô quay nhìn lại, Malfoy đang dựa vào tường với khuôn mặt vùi trong lòng bàn tay.

Malfoy này thật khác. Cô chắc chắn về điều đó. Gã này xấu tính, rắc rối và ủ dột, trong khi cái người đến từ quán cà phê lại tỏ ra tươi tỉnh và bỡn cợt, ừ, nhưng theo nghĩa tích cực. Hermione không biết có chuyện gì đang xảy ra với anh ta và tự hỏi bản thân rằng liệu mình có muốn biết hay không.

Draco Malfoy

Sau khi Draco quay trở lại từ lần vượt thời gian, nơi anh phát hiện ra mình đã kết hôn với Granger, anh quả quyết rằng anh sẽ không để vấn đề du hành thời gian này cản trở cái quyền được đưa ra quyết định về cuộc sống của chính mình.

Anh sẽ không bắt đầu theo đuổi Granger chỉ vì anh phát hiện ra rằng anh có thể có hoặc không kết hôn với cô sau vài năm nữa. Chuyện đó thật vô lý. Ngược lại, anh quyết định tránh cô càng xa càng tốt, đó là lý do tại sao anh vô cùng khó chịu khi thấy cô đứng ngoài cổng Thái ấp Malfoy vào vài tuần sau đó.

Khi nghe tin Bộ sẽ cử đại diện đến đây, anh cứ ngỡ đó là một Thần sáng, nhưng hóa ra lại là Hermione Granger. Anh biết cô làm việc ở đâu đó trong Bộ nhưng không nhớ cô làm công việc gì. Và cô nàng không chỉ có mặt ở đây, mà còn tuyên bố rằng anh đã hôn lên tay cổ. Mẹ kiếp.

Chắc chắn là cái gã Draco đến từ tương lai. Phải chăng hắn ta luôn luôn tìm gặp cô mỗi lần hắn trở về quá khứ? Draco ước gì mình có thể giao tiếp với phiên bản ngu ngốc này của mình, rồi tự hỏi liệu anh có thể thử để lại một bức thư không.

Draco đã cư xử thô lỗ với Granger trong suốt buổi. Anh biết như vậy không công bằng. Anh bực mình với Draco và Granger của tương lai, không phải với cô nàng, nhưng anh muốn đả kích một ai đó và cả những đứa ngu ngục trong tương lai ngay tại đây.

Draco cảm thấy nhẹ nhõm hẳn khi cuối cùng cũng đến lúc cô phải đi, nhưng anh lạc mất cô ở hành lang trên con đường tới cửa chính. Anh quay đầu lại khi nhận ra cô đã đi đâu mất và thấy cô dừng lại bên ngoài ngưỡng cửa căn phòng khách, chính cái nơi mà cô bị tra tấn vài năm trước.

Anh hít một hơi sâu và chậm rãi tiến lại chỗ cô. Cô không còn để ý đến anh kể từ khi chú tâm vào căn phòng. Anh nhìn thấy dáng vẻ kiên cường trong mắt cô và miễn cưỡng thừa nhận với mình rằng cô xứng đáng được tôn trọng hơn đôi chút. Không phải ai cũng có thể quay trở lại nơi chứa đựng những kí ức khủng khiếp mà vẫn vững vàng được như cô.

Đó là lý do Draco không trở lại Hogwarts kể từ trận chiến cuối cùng. Anh thở dài và quay sang nơi cô đang nhìn chăm chú. Đó là nơi cô đứng khi bà dì anh tra tấn cô. Anh đưa mắt sang nơi anh từng đứng quan sát cô, nhăn mặt và đứng đó bất động đến khó chịu, với hy vọng rằng có ai đó sẽ đến và cứu cô.

Khi ấy anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tự mình làm việc đó, và ngay cả bây giờ, nếu điều đó xảy ra lần nữa, anh cũng không nghĩ mình có thể làm được một hành động anh hùng như vậy. Có lẽ anh sẽ làm vậy để cứu cha mẹ anh, chứ không phải Granger.

Nghĩ lại, anh vẫn cảm thấy cắn rứt bởi những điều mà gia đình anh đã làm ngày hôm đó. Và anh nhận ra đó là lý do tại sao cảnh này vẫn thường xuyên xuất hiện trong những cơn ác mộng của anh, đặc biệt là dạo gần đây. Tiếng la hét thất thanh của cô, Potter và Weasley vọng ra ồ ạt từ trong ngục tối, và cảm giác tuyệt vọng trống rỗng bao trùm lấy Draco khi anh phải chứng kiến cô thét lên.

"Granger, ngày hôm đó..." câu chữ thốt ra từ miệng anh, không mời mà đến. Cô giật nảy mình, ngạc nhiên khi thấy anh ở ngay phía sau, rồi ngắt lời anh và anh thấy có đôi phần nhẹ nhõm, vì anh không biết tiếp theo mình sẽ thốt ra những gì.

"Mọi chuyện đã kết thúc rồi và phe chúng tôi toàn thắng." Cô hít một hơi sâu và tiến về phía cửa trước. "Tôi không muốn nhắc về nó nữa. Chào cậu, Malfoy." Cô đẩy cửa và bước ra ngoài.

Draco quay đi và vùi mặt vào hai bàn tay. Anh sẽ làm gì đây? Anh đã từng nghĩ rằng vấn đề vượt thời gian chỉ là một sự cố bất tiện nho nhỏ, nhưng giờ anh mới nhận ra rằng nó có thể dễ dàng hủy hoại cuộc sống mà anh đang cố gắng đặt ra cho riêng mình.

Nếu Draco của tương lai cứ tiếp tục tán tỉnh Granger, liệu cô nàng có tiếp tục tìm gặp anh trong thời điểm hiện tại này hay không? Cô sẽ nghĩ rằng anh đã hoàn toàn bị mất trí, dù anh thực sự cũng không bận tâm lắm. Anh chỉ lo rằng gã Draco kia sẽ quay lại và đá đít Astoria, hoặc có thể sẽ nói với cha mẹ anh rằng anh đã quyết định trở thành một kẻ phản bội huyết thống.

Draco thở dài và tâm trí anh chợt quay trở lại bức ảnh có người cha đang cáu tiết trong đám cưới của anh. Anh không muốn tiến đến một tương lai có người cha nhìn vợ anh như vậy. Draco hầu như đã vượt qua được niềm tin mãnh liệt vào sự tinh khiết của máu huyết, nhưng anh không chắc cha mẹ anh cảm thấy như thế nào. Họ chưa bao giờ nhắc về nó.

Anh biết họ không đến nỗi tin rằng việc giết chóc và hành hạ những kẻ gốc Muggle là đúng, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc họ sẽ chấp thuận cho anh kết hôn với một người như vậy. Anh cần phải kết thúc màn vượt thời gian này.

Anh đứng thẳng người lại và đi về phía thư viện, tự hỏi sao anh không nghĩ đến chuyện bắt đầu nghiên cứu tình trạng này sớm hơn. Nhưng khi anh đi đến khu vực chứa những quyển sách nói về việc du hành thời gian, tất cả các tập sách có liên quan đều biến mất.

Draco lùi lại và xoa xoa quai hàm, cố nghĩ thử xem ai có thể lấy chúng. Thực ra chỉ có duy nhất một người. Cha anh đã ở cùng với anh và ông đã nhìn thấy anh sử dụng cái xoay thời gian vào ngày hôm đó. Liệu ổng có biết chuyện gì đang xảy ra không? Và, quan trọng hơn hết là, ổng có biết làm cách nào để đảo ngược nó không?

Hermione Granger

Tối muộn tại căn hộ của mình, Hermione đang soạn thảo một điều luật mới, khi cô cảm thấy có hai bàn tay mạnh mẽ bắt đầu xoa bóp vai cho mình. Cô mỉm cười và lùi ra khỏi bàn làm việc, quay đầu lại hôn Ron. Cô thậm chí còn không hề nghe thấy tiếng anh bước vào.

"Anh nghe nói hôm nay em đến Thái ấp Malfoy. Ổn chứ?"

Hermione thở dài và nhắm chặt mắt lại khi anh tiếp tục xoa bóp vai cho cô, ấn vào huyệt đạo ở dưới cổ. "Cũng ổn. Nhưng em chắc chắn sẽ không quay lại đó sớm đâu."

Ron di chuyển những ngón tay lên cổ cô. "Sao em không bảo anh đi cùng?"

Cô nhún vai, băn khoăn không biết Malfoy sẽ phản ứng thế nào nếu cô xuất hiện cùng với người bạn trai Thần sáng của mình. Sao mày lại bận tâm đến chuyện Malfoy nghĩ gì về mày? Đó là một câu hỏi có lý và cô không có câu trả lời.

"Không có gì to tát lắm đâu, Ron, thật sự đấy. Nhưng cảm ơn anh vì đã đề nghị nhé. Công việc của anh thế nào rồi?"

"Ổn," anh lẩm bẩm, rồi thả tay khỏi cổ cô và xoay mặt cô lại để cô nhìn vào anh. "Tối nay em muốn ra ngoài chứ? Lần này em có thể chọn chỗ."

Hermione thở dài và ra hiệu trở lại bàn của mình. "Em thực sự phải hoàn tất việc này, Ron. Đây là bản thảo cuối cùng trước khi gửi cho các Trưởng ban xem xét và em không muốn để sót điều gì. Em có thức ăn còn dư trong tủ lạnh, ta có thể ăn nó. Hoặc em có thể đặt đồ ăn ngoài nếu anh muốn đổi món."

Ron thở dài và đi ra chiếc sô pha. Anh ngả người ra sau và gác chân lên bàn, rồi quay sang nhìn cô và hỏi, "Thật sự thì em có cảm thấy mình đã làm việc quá sức trong khoảng thời gian dài như vậy không? Rồi chuyện gì sẽ xảy ra trong vài năm nữa?"

Hermione bối rối trước câu hỏi đó. Anh có ý gì? Có phải anh đang ám chỉ đến việc cô nên nghỉ làm khi có con và ở nhà chăm sóc chúng, giống như mẹ của anh? Cô nheo mắt nhìn anh. "Em sẽ luôn luôn làm việc, Ron," cô cẩn thận đáp.

Anh dường như nhận ra sự thay đổi trong tông giọng của cô và xua tay, cố gắng làm cho bầu không khí dịu lại. "Tất nhiên rồi, nhưng anh đang nói về công việc này. Nó thật điên rồ. Em không có thời gian cho bất kì việc gì khác. Liệu nó thật sự lâu bền chứ?"

"Anh bảo em không có thời gian cho việc gì?"

"Anh?" Ron khẽ cười với cô và cô có thể thấy rằng anh có chút ngại ngùng khi thú nhận điều đó.

Hermione mỉm cười đáp lại và tự trách bản thân. Cô đã quá khắc nghiệt với anh. Ron không hề ám chỉ một ngày nào đó cô cần phải nghỉ việc để chăm sóc con cái của anh, anh chỉ muốn cô ra ngoài cùng anh, ngay lúc này.

"Em xin lỗi, Ron, nhưng đây là bước khởi đầu cho sự nghiệp của em. Nếu bây giờ em bỏ chút thời gian, thì khi em không còn nhiều việc phải làm nữa, em có thể nghỉ ngơi sau."

Ron gật đầu; anh đã nghe lập luận này trước đây. Anh đứng dậy và đi về phía tủ lạnh, rồi khựng lại khi Crookshanks băng ngang qua anh. "Đệch. Dù mi có tưởng là ta đã quen với mi rồi, nhưng đôi khi mi vẫn làm ta giật mình được đấy."

Ron cúi xuống bế con mèo lên, rồi đem nó đến chỗ tủ lạnh, vẫn thủ thỉ với nó khi nhìn mớ đồ ăn còn dư lại. "Món nào ngon nhỉ, Crooks? Có mì ống, nhưng ta đã ăn món đó vào bữa trưa rồi." Anh nhìn sang Crookshanks. "Mi ăn gì vào bữa trưa vậy?" Ron ngừng lại. "Sao? Thức ăn cho mèo á? Ta không đoán được đó, bồ tèo."

Hermione thầm mỉm cười. Ron đã dần dần vượt qua được sự khó chịu hồi ban đầu của mình với Crookshanks, và đôi khi sẽ tự nói chuyện một mình với con mèo, như lúc này chẳng hạn. Cô cau mày, tự hỏi liệu có phải là vì anh cảm thấy thật cô đơn, tách biệt và chỉ bầu bạn với mỗi cô.

Ron vô cùng cởi mở và hoạt bát, và Hermione thường cảm thấy thật tệ khi anh cứ phải nhốt mình nhiều đêm với cô trong căn hộ này. Cô đẩy ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình. Cô chỉ đang quá nhạy cảm mà thôi; cô và Ron vẫn ổn.

"Em yêu anh," cô gọi với về phía căn bếp.

"Ừ, ừ," anh nói vọng qua sau vai, "chỉ là không nhiều bằng tình yêu với công việc của em."

"Ron-"

"Anh đùa thôi, Hermione. Anh ăn nốt món Ấn được chứ?"

"Được mà, anh cứ ăn hết đi."

Hermione hít một hơi thật sâu và quay lại với công việc của mình. Lẽ ra cô nên nghĩ thấu đáo hơn, tất nhiên là Ron không hề ám chỉ về tương lai của họ, họ hiếm khi nhắc đến chuyện đó. Nhưng như thế thật kỳ quặc, đúng không? Họ nên ngồi lại và trò chuyện nghiêm túc với nhau về tất cả những gì mà cả hai mong muốn trong cuộc sống. Sao họ vẫn cứ hoài lảng tránh?

Hiện tại: Tháng 07, 2000 / Draco: Cùng thời điểm

Draco Malfoy

Draco đi xem trận Harpies đấu với Tornadoes cùng với Blaise và Theo thì gặp lại Granger. Anh đang nhìn lướt qua khắp sân để tìm trái snitch vàng khi quả đầu loăn xoăn của cô xuất hiện trong chiếc ống nhòm ma thuật của anh. Anh suýt đánh rơi nó, khiến anh nhận lại một ánh nhìn khó hiểu từ Theo.

Draco nhún vai và Theo lại quay sang xem tiếp trận đấu trong khi Draco lại nhìn quanh khắp sân. Anh đã từ bỏ ý định tìm kiếm trái snitch và quay qua nhìn Granger. Cô nàng đi cùng Weasley và Potter, hẳn rồi, nhưng trông cổ có vẻ như chẳng hứng thú gì cho lắm.

Trước khi Draco kịp ngẫm nghĩ thêm về chuyện này, anh đã buộc tâm trí mình quay trở lại với trận đấu. Cổ đã chiếm quá nhiều chỗ trong đầu của anh rồi. Nhưng anh không thể tập trung trở lại, thế nên anh thả cái ống nhòm xuống và vươn vai, rồi quay sang Theo, cậu ta đang nhìn ra đâu đó xa xăm với vẻ mặt chán chường.

"Sao mày lại đến đây nếu mày không có ý định xem trận đấu?" Draco hỏi.

Theo nhún vai và giơ ngón tay thối, và Draco cũng giơ tay đáp trả. Theo chưa bao giờ đam mê Quidditch, nhưng Draco đoán rằng cậu ta đi cùng cho có bạn có bè. Sống một mình trong căn nhà rộng lớn ắt hẳn rất cô đơn.

Cha của Theo là một trong những Tử thần Thực tử, hắn thực sự xem giết người là một trò tiêu khiển, bởi vậy thật là nhẹ nhõm cho Theo khi hắn chết trong trận chiến cuối cùng. Mẹ của Theo bỏ ra nước ngoài ngay sau chiến tranh, để lại Theo một mình với tư cách chủ nhân của Dinh thự Nott. Theo vốn dĩ đã trầm mặc, nhưng lại còn càng khép mình hơn sau chiến tranh. Kẻ duy nhất có thể lôi được cậu ta ra khỏi nhà là Blaise, chả hiểu vì sao nữa.

Draco luôn cảm thấy anh nên gần gũi với Theo hơn vì ngoài Greg và Vincent, hai người đã chết trong trận chiến, họ là những Slytherin duy nhất có cha là Tử thần Thực tử. Nhưng Draco chưa bao giờ biết phải nói gì, và anh không thể giống như Theo, căm ghét tột độ cha mình.

Draco rất giận cha vì vô số lỗi lầm của ổng, nhưng anh vẫn rất yêu thương ông. Dù anh cũng không trách Theo về cảm xúc của cậu ấy, lão Nott cha thật sự là một gã thần kinh và đối xử với con trai mình như hạch.

"Vụ dọn dẹp Dinh thự Nott đến đâu rồi?" Draco hỏi, cố gắng làm dịu bớt căng thẳng.

Theo nhún vai. "Tao chuyển tất cả ra một trong mấy căn phòng khách và để đó cho các Thần sáng tới kiểm tra và mang đi. Họ cử một người nào đó vài tuần đến một lần để lo việc đó, nhưng đó không phải là ưu tiên của họ."

Draco gật đầu. Đó là cách mà hầu hết các gia đình Thuần chủng đối phó với sắc lệnh của Bộ yêu cầu họ phải xử lí hết tất cả các đồ vật hắc ám. Lucius đã cam đoan rằng ông và Draco sẽ tự mình làm công chuyện đó như một cách để lấy lại thiện cảm với văn phòng Thần sáng. Cũng không phải là một ý tưởng ​​tồi, dù cả hai đều không hề hay biết rằng điều đó sẽ khiến cho Draco bị cuốn vào một vòng xoáy của thời gian không lối thoát.

Draco sực nhớ rằng anh định hỏi Theo liệu anh có thể nghiên cứu trong thư viện của cậu ta không, vì tất cả các quyển sách về du hành thời gian trong thư viện nhà Malfoy đều biến mất. Anh cũng có nghĩ đến việc làm rõ mọi chuyện với cha mình nhưng không muốn phải giải thích nhiều về Granger.

Anh ước gì anh có thể hỏi Blaise, dành thời gian với thằng này thú vị hơn nhiều, nhưng quê nhà của cậu ta ở Ý. Cậu ta ở cùng mẹ trong một căn hộ lớn và hiện đại ở London, không có thư viện cổ.

"Tao vẫn chưa thể tin được là mày với ba mày đã làm gần hết mọi việc cho các Thần sáng," Theo nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của Draco.

Draco nhún vai. "Chỉ là một phần nhỏ trong cái kế hoạch đầy tinh vi của ba tao nhằm khôi phục danh tiếng cho nhà Malfoy."

Theo đảo mắt. "Nếu mà tao có thể thay tên đổi họ, tao sẽ làm thế. Tao nghĩ là cả dòng họ Nott nên cắt đứt quan hệ với tao. Tao nghĩ mẹ tao sẽ đồng ý. Bả đang hẹn hò với một lão già già ở Đức, hẳn là bả cũng mong sẽ sớm được đổi họ."

Draco gật đầu, không biết phải nói gì. May mắn thay, Blaise cắt ngang. "Mẹ tao cũng đang tìm mối mới. Nhưng hãy tin là mày vẫn còn may chán, bạn tôi ạ. Mẹ của mày ít ra còn hẹn hò ở nước ngoài, trong khi mẹ tao thì kiếm chồng ngay trước mũi tao."

"Người thứ bao nhiêu rồi?" Draco hỏi.

"Chín."

Theo làm một bộ mặt ghê tởm và Blaise gật đầu. "Tao biết, bệnh hoạn hết sức."

"Nói đi cũng phải nói lại, Blaise," Theo đáp. "Mày đã ngủ với bao nhiêu người trong năm nay rồi?"

"Trong mười hai tháng vừa qua, hay là trong năm 2000?"

"Mà mày có đếm được bao nhiêu không thế?" Draco hỏi.

Blaise nhếch môi. "Không, quá nhiều để mà đếm." Cậu ta nháy mắt.

Draco và Theo đảo mắt, rồi sự chú ý của Draco bị thu hút bởi cái nhấp nháy quen thuộc ở cánh tay, và đầu anh rất nhanh quay mòng mòng.

"Nè, tao phải về thôi, tao nghĩ là tao bị ốm rồi," anh chạy vội từ khán đài ra hành lang và không buồn quay đầu lại để xem chừng bạn bè mình. Anh sẽ bịa ra một cái cớ hợp lí sau. Draco lủi vào một góc tối và thở sâu, tự hỏi mình sẽ được đưa đến chỗ quái nào.

Hiện tại: Tháng 07, 2000 / Draco: Tháng 04, 2005

Hermione Granger

Hermione cố gắng tập trung vào Ginny bay quanh sân Quidditch, nhưng tâm trí cô cứ trôi tuột đi đâu mất. Cô nghĩ đến đống tài liệu pháp lý đang nằm chễm chệ trên bàn làm việc ở nhà. Cô biết việc cô ra ngoài thường xuyên hơn với bạn bè có ý nghĩa rất lớn, nhưng cô ước gì họ cùng nhau làm điều gì đó cần nhiều tương tác hơn.

Harry và Ron chúi mũi vào trận đấu đến mức cô ngờ rằng cả hai thậm chí còn không nhớ đến sự hiện diện của cô. Cô trở lại với chiếc ống nhòm ma thuật của mình và bắt đầu nhìn lướt qua các khán đài. Hồi còn bé, cô và cha đã từng chơi một trò chơi quan sát người lạ và tự chế ra những câu chuyện thú vị.

Hermione đã làm vậy trong các trận đấu Quidditch mỗi khi cô cảm thấy nhàm chán. Cô phát hiện Malfoy cũng có ở trên khán đài và trông thấy anh ta đang cười đùa với Blaise Zabini và Theo Nott. Từ khoảng cách này, cô không thể biết được đó là Malfoy tử tế hay là tên khó ưa.

Cô thở dài và bỏ chiếc ống nhòm xuống, rồi nhìn sang Harry và Ron. Họ không hề chú ý đến cô. Sau đó, cô chợt nhớ ra rằng cô định đi chọn quà sinh nhật cho Harry khi đến đây. Cô cáo lỗi và rời khỏi khán đài, đi đến các gian hàng gần lối ra

Cô đang đi lững thững trên hành lang, từ từ tiến về phía lối ra khi có một ai đó suýt va phải cô. "Xin lỗi-" gã pháp sư khựng lại khi nhìn thấy cô và Hermione nhảy dựng lên. Là Draco Malfoy. Gã tử tế. Cô có thể nhận ra ngay lập tức bởi nụ cười ấm áp của anh.

"Herm- ờm, Granger," anh nói, rồi gật đầu cụt lủn.

"Harry đã ếm gì lên cậu trong phòng vệ sinh vào năm thứ sáu?" Hermione nói nhanh.

Malfoy nhếch môi và dễ dàng trả lời, "Cắt sâu mãi mãi. Đặc sản của thầy Snape, sau này tôi mới biết."

Cô nheo mắt. "Và chúng ta đã bàn luận về quyển sách nào trong quán cà phê?"

Malfoy do dự và cân nhắc một lúc trước khi cuối cùng cũng trả lời ngay chóc, "Câu Chuyện Hai Thành Phố."

Hermione gật đầu nhưng vẫn tiếp tục cẩn thận quan sát anh.

"Cô nghĩ là tôi sử dụng Đa quả dịch à?"

Hermione nhún vai, có chút xấu hổ. "Đó là cách lí giải duy nhất cho việc cậu cư xử tử tế như vậy."

"Nếu tôi muốn đối xử tốt với cô, sao tôi lại cải trang thành người mà cô từng ghét chứ?"

Hermione phải thừa nhận rằng anh ta nói có lý. Cô cũng không bỏ lỡ câu chữ nào của anh, từng ghét. Sao anh ta lại cho rằng cô không còn ghét anh ta nữa? Bởi vì họ đã khiêu vũ cùng nhau sao? Hay là vì cuộc trò chuyện ngắn ngủi hôm trước ở quán cà phê?

"Tôi không biết có chuyện gì đang xảy ra, nhưng Đa quả dịch là thứ duy nhất tôi có thể nghĩ được. Có thể là sự cố với Bùa Cổ Động chăng? Dù điều đó sẽ không giải thích được tâm trạng chua chát của cậu vào vài tuần trước đây..." giọng cô nhỏ dần.

Malfoy đổi chủ đề. "Cô làm gì ở ngoài này? Đang có trận Quidditch mà."

"Tôi biết. Tôi cũng có thể hỏi cậu như vậy đó."

Anh gật đầu nhưng không hề trả lời. "Đi uống với tôi nhé."

Hermione bước lùi lại. "Ồ, ờm, thôi, cảm ơn cậu. Tôi thực sự nên quay lại thì hơn."

"Tôi không nghĩ là họ nhận ra sự vắng mặt của cô đâu. Đi thôi, tôi đảm bảo sẽ đưa cô trở lại trước khi trận đấu kết thúc."

"Không cách nào cậu biết được chừng nào thì trận đấu kết thúc. Họ có thể bắt được trái snitch bất kì lúc nào."

"Hoặc có thể mất cả ngày," Malfoy cãi. "Đi thôi."

"Tại sao vậy?"

Anh nhún vai.

"Không, nói cho tôi biết đi. Sao cậu lại tử tế như vậy?"

Anh nhìn lại cô và cô trông thấy anh nhai nhai má trong. Trông anh như đang cố tìm kiếm câu trả lời thích hợp. "Tôi muốn tu tâm dưỡng tánh. Tôi chắc là Potter đã kể với cô là tôi đã xin lỗi nó cách đây không lâu. Thế nên, giờ đến lượt cô. Chờ đã-" anh nghiêng đầu về phía cô, "Tôi đã xin lỗi cô chưa nhỉ?"

Hermione nhìn lại anh, bối rối. Có vẻ như anh thực sự không biết câu trả lời. "Chưa."

Cô nhớ là Harry có nhắc đến vụ xin lỗi của Malfoy hồi năm ngoái. Anh bảo anh đã nói với Malfoy rằng anh không phải người duy nhất anh ta cần xin lỗi. Harry có đề nghị Malfoy ghé qua Hermione và Ron. Harry kể rằng Malfoy đã gật đầu, rồi thừa nhận rằng anh ta đã mất hẳn một năm mới thu được đủ dũng khí để đến gặp Harry, vậy nên anh ta cần ít nhất một năm nữa để lấy lại can đảm. Bây giờ đã là một năm sau. Có lẽ Hermione là người tiếp theo trong hành trình xin lỗi của anh ta.

"Để tôi mua đồ uống cho cô và nói ra với cô tất cả những điều mà tôi cần xin lỗi," Malfoy tiếp tục.

"Tôi tưởng cậu bảo cậu sẽ đưa tôi trở lại trước khi trận đấu kết thúc. Nếu cậu thực sự điểm qua toàn bộ mọi chuyện, ta sẽ ở ngoài cả đêm mất."

Anh mỉm cười và gật đầu tán thành. "Thế, nghĩa là đồng ý nhỉ?"

Hermione thở dài và lắc đầu. "Không. Thế nghĩa là 'thôi được.'"

Anh lại gật đầu và hướng về phía lối ra. "Tôi đoán là tôi sẽ có được những gì tôi muốn. Đi nào."

A/N: Việc trở đi trở lại thời gian đã thực sự bắt đầu trong chương này và sẽ còn kéo dài trong hầu hết câu chuyện. Hy vọng nó không quá khó hiểu. Nếu bạn quên, hãy xem lại phần ngắt đoạn có ghi chú về thời điểm của Draco so với thời điểm hiện tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro