Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ngước mắt lên trời và thì thầm, lấy hết tất cả từ tôi đi, cứ lấy những gì mà ông muốn, nhưng xin ông – làm ơn cho tôi giữ lại một điều thôi.

-Lang Leav

Hiện tại: Tháng 09, 2005 / Draco: Cùng thời điểm

Bennett Clark

"Em gặp Harry Potter thường xuyên chứ?" Bennett hỏi, khoác áo choàng vào.

Theo nhún vai. "Em gặp nó gần như mỗi ngày ở sở làm. Bọn em thường đến cùng thời điểm và đi chung thang máy."

"Em biết đó không phải ý của anh mà. Ý anh là thế này, về mặt xã giao ấy."

Theo lại nhún vai. "Nó có tới đây vài lần. Em chưa bao giờ sang nhà nó. Có hôm em đã nói với nó rằng mình thật thô lỗ, vì nó đã ghé thăm em như vậy mà, nhưng nó chỉ cười. Em chả biết nữa, cỡ vài tháng một lần chăng?"

"Em nói như thể chả có gì đặc biệt ấy," Bennett lẩm bẩm. Anh nhìn vào gương lần cuối trước khi quay sang Theo, giờ đang khoanh tay nhìn anh.

"Anh ở bên em chỉ vì em ở gần Potter hả? Nó mới là người anh thực sự muốn theo đuổi à? Vì có lẽ em nên cảnh báo trước với anh, chắc chắn nó không phải là gay. Nó thậm chí còn không phải bi, theo như em thấy."

Bennett nhếch mép cười. "Và làm sao em biết được? Em đã từng thả thính và bị từ chối à?" Lúc này, anh đang đứng trước lò sưởi và bốc một nắm bột Floo. Anh đợi Theo trước khi ném nó vào lửa, vì anh không biết địa chỉ của Hermione và Draco.

"Đừng có nghĩ là em không nhận ra anh đang lảng tránh câu hỏi của em," Theo càu nhàu, nhưng Bennett có thể thấy môi cậu hơi nhếch lên. "Được rồi. Sẵn sàng để gặp lại bạn bè của em chưa?"

"Tất nhiên rồi. Chỉ cần cho anh biết là chúng ta sẽ đi đâu."

Theo nheo mắt nhìn anh. "Lần này thấy anh hào hứng hơn lần trước nhiều đó."

"Lần này bạn bè của em có cả những người hiền lành nữa. Như thế ít đe dọa hơn nhiều."

Theo đảo mắt. "Hiền á? Potter và Weasley có cái mồm ngang ngửa với Blaise đó. Và vợ của Potter, cổ có thể dữ tợn lắm. Nhất là nếu anh nói động tới gia đình của cổ hoặc nói với cổ tất cả những lý do khiến anh cho rằng Quidditch thật ngu ngốc."

Trước khi Bennett kịp đáp lại, Theo hô to địa chỉ của Hermione và Draco, rồi bước vào ngọn lửa xanh. Bennett đi theo cậu và bước vào một căn phòng trang nhã, mặc dù trang trí đơn giản. Theo đã ở trong hành lang, cởi áo khoác ngoài, nên Bennett cũng làm theo.

Theo treo áo choàng của họ trong tủ quần áo ở hành lang, và ngó nghiêng về phía sau ngôi nhà, nơi Bennett nghe thấy những giọng nói ì xèo. Đột nhiên anh cảm thấy hồi hộp. Anh không chỉ sắp gặp lại Daphne và Blaise đáng sợ, và là lần đầu tiên gặp Draco Malfoy, mà anh còn sắp được gặp Harry Potter. Không chỉ mỗi cậu ấy, mà là cả cậu ấy, Hermione và Ron Weasley. Giống như khi cả ba đánh bại Kẻ Mà Ai Cũng Biết Là Ai Đấy. Anh biết là Theo thấy bình thường với điều đó, nhưng cậu cũng thấy bình thường với tất cả mọi thứ mà. Đây đúng là một vấn đề lớn.

Có khoảng chừng chục người ở khu vườn phía sau, và một vài quả bóng bay rải rác. Một chiếc bàn dài được xếp sát vào căn nhà, và Bennett đoán họ sẽ dọn nó ra giữa sân khi đến giờ ăn. Hermione là người đầu tiên đón tiếp họ, và Bennett mừng rơn khi thấy một gương mặt quen thuộc.

Anh đã không gặp cô ở Bộ trong một khoảng thời gian dài, và khi anh hỏi Theo về điều đó, cậu giải thích rằng cô nàng đã xin nghỉ phép. Từ giọng điệu của cậu, rõ ràng là cậu không muốn bàn luận thêm. Bennett tự hỏi liệu nó có liên quan gì đến việc Theo đã phải chạy vội đến giúp Draco vào vài tuần trước không, nhưng anh biết tốt hơn là mình không nên hỏi.

Hermione trông vẫn ổn, mặc dù hơi gầy hơn so với những gì anh nhớ. Đôi mắt cô trông ám ảnh, nhưng nụ cười rạng rỡ. Theo chúc cô sinh nhật vui vẻ, rồi hạ thấp giọng hỏi, "Cô thế nào rồi?" bằng giọng điệu mà mọi người hay dùng khi họ biết có gì đó không ổn.

Hermione gật đầu cụt lủn, rồi mỉm cười và quay sang Bennett. "Để tôi giới thiệu anh với Draco."

Draco Malfoy không như Bennett nghĩ. Anh đã nghĩ đến một phiên bản trẻ hơn của Lucius Malfoy, và mặc dù có nét tương đồng, nhưng Draco ít trịnh trọng hơn so với người đứng đầu gia tộc Malfoy hiện tại. Tuy nhiên, điều đó không đồng nghĩa với việc cậu ta không có một phong thái mạnh mẽ. Cậu ta giữ cho mình một sự tự tin, bình thản mà Bennett không nghĩ rằng cậu ta sẽ có được, và có một trí thông minh không lẫn vào đâu được sau đôi mắt của cậu ta, khiến Bennett nhớ đến những cái nhìn đầy toan tính của Blaise.

Có đôi lúc Draco thực sự mỉm cười, và nụ cười đó làm bừng sáng cả khuôn mặt của cậu ta, và Bennett không thể không mỉm cười một mình, mặc dù Draco dường như chỉ dành những nụ cười đó cho riêng Hermione.

Bên cạnh tất cả những điều đó, mọi người trong bữa tiệc dường như đều chú ý đến Draco. Bennett đã bắt gặp Harry và Ron nhìn sang cậu ta một vài lần. Các học sinh nhà Slytherin dường như luôn nhận thức được vị thế của cậu ta, giống như họ sẵn sàng thực hiện mệnh lệnh của cậu ta ngay khi cậu ta yêu cầu điều gì đó. Hoặc có thể Bennett đã suy diễn hơi quá.

Dù sao thì, đây là nhà của Draco, nên cũng dễ hiểu thôi khi cậu ta trông giống như người đầu tàu ở chỗ này. Bennett tò mò muốn biết xem liệu kiểu thu hút này có diễn ra khi mọi người ở Dinh thự Nott không.

Có một điều rõ ràng về Draco Malfoy. Cậu ta không thích Bennett. Khi Hermione giới thiệu họ với nhau, cậu ta tỏ ra lạnh lùng và nhanh chóng cáo từ. Hermione mỉm cười áy náy với Bennett, nhưng cô nhanh chóng bị kéo đi bởi sự xuất hiện của những vị khách khác, trước khi cô kịp giải thích thêm về chồng mình.

"Có chuyện gì với cậu ta vậy?" Bennett hỏi Theo.

Theo nhún vai và nói với tông giọng chán nản, "Nó tâm trạng lắm."

Bennett tiếp tục quan sát Draco, người có vẻ bình thường với những người khác. Cậu ta đang cười đùa vui vẻ với Harry và Ron, điều này thật kỳ lạ, sau những cuộc so kè nảy lửa mà Bennett nhớ hồi còn học ở trường. Cậu ta trêu Neville và Hannah, và cùng với Luna, Parvati làm những quả bóng bay hình thú thả quanh sân, và ôm vợ bất cứ lúc nào có cơ hội.

Bennett bắt đầu nghi ngờ Draco có vấn đề gì đó với Theo, và đang đổ lỗi cho Bennett. Nhưng anh bắt gặp Theo và Draco nói chuyện rất nghiêm túc ở cuối sân, và thậm chí còn thấy họ ôm nhau ở đó, nên có lẽ không phải vậy. Draco chỉ có vấn đề với mỗi Bennett thôi. Anh sẽ phải hỏi Theo về điều đó sau.

Khi Bennett gặp Harry, Theo đã kháy khịa anh, dĩ nhiên rồi. "Potter, đây là bạn trai tao, Bennett Clark. Dạo gần đây tao mới biết ảnh hẹn hò với tao chỉ để xin chữ ký của mày thôi đấy." Theo nhếch mép cười với Bennett, và để anh một mình với Harry.

Harry nhướng một bên chân mày với anh. "Anh cứ việc hỏi tôi thôi. Anh không cần phải chịu đựng mấy rắc rối kiểu này khi hẹn hò với Theo. Tuy nhiên, đúng là cần phải có quyết tâm lắm, đặc biệt là khi nó khó ở tới mức nào."

Cả hai cùng bật cười, và Bennett cố gắng hết sức để lấy lại tinh thần. Harry là một người dễ gần. Bennett rất ngạc nhiên và ấn tượng bởi sự giản dị của Harry Potter. Mỗi lần nhìn thấy cậu ở nơi làm việc, trông cậu rất nghiêm túc và đáng sợ. Có lẽ vì cậu có một công việc nghiêm túc và đáng sợ, và những chiếc áo chùng Thần Sáng luôn khiến người ta trở nên cực kì ấn tượng.

Bennett đã nghĩ Harry sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, giống như Draco. Thay vào đó, cậu như ẩn mình vào khung cảnh xung quanh và chủ yếu trò chuyện với từng người. Cậu dành phần lớn thời gian trong ngày để ngồi bên rìa sân, vòng tay ôm lấy cô vợ đang mang thai, và nhìn bạn bè với nụ cười trên môi.

Cho đến giờ, Ron Weasley là người nói nhiều nhất. Cậu và vợ là linh hồn của bữa tiệc, trong khi Draco và Hermione là những người đầu tàu thầm lặng. Bennett nhớ lại một bài báo, trong đó Ron đã trả lời phỏng vấn rằng việc của Harry trong chiến tranh là giải cứu thế giới, việc của Hermione là tìm ra cách, và việc của cậu là mua vui cho hai người đó. Bennet có thể thấy điều đó. Dù vậy, Bennett thường xuyên nhìn thấy một chút buồn thoáng qua khuôn mặt của Ron, và lần nào cũng vậy, đó là khi cậu nhìn thấy Hermione và Draco.

Bennett tập trung vào những người còn lại trong nhóm, và nhận thấy rằng nguyên nhân gây ra nỗi buồn này không phải là điều mà tất cả mọi người đều có. Luna, Rolf, Neville, Hannah và Parvati dường như không hề hấn gì.

Bennett hiện nói chuyện với Luna Lovegood và bạn trai của cô nàng, hai người có những câu chuyện hấp dẫn về công việc nghiên cứu huyền bí của họ. Neville và Hannah cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng Bennett phải tách ra. Anh muốn dành cả ngày để trò chuyện với nhóm này, nhưng anh ở đây vì Theo, và đây không phải bạn của Theo. Anh buộc mình phải băng qua sân và tiến đến gần Blaise và Daphne, hai người đang ngồi cách xa những người còn lại, chụm đầu vào nhau và cười rúc rích.

"Bennett Clark," Daphne mỉm cười và nói. Bennett không thể biết đó là thật lòng hay mỉa mai. Dù vậy, anh vẫn triệu hồi một cái ghế và ngồi xuống cạnh cô.

"Rất vui được gặp lại hai người, Daphne, Blaise."

"Anh nói dối không giỏi cho lắm nhỉ," Daphne thẳng thừng nói.

"Liệu tôi sẽ được cộng điểm cố gắng chứ?" Bennett hỏi, cố tỏ ra lạc quan.

Daphne nhìn Blaise và nhếch mép cười. Blaise nhún vai trước khi nói với Bennett, "Chắc chắn rồi. Năm điểm cho nhà Hufflepuff."

Cuộc trò chuyện thật khó để theo kịp. Bennett đau đầu vì cố gắng xác định xem các Slytherin không nói gì, cũng như sẽ nói gì, và trả lời cho thích hợp. Anh chỉ muốn quay lại và trò chuyện thoải mái với bạn bè của Hermione, nhưng anh đoán đây là một kiểu thử lòng nào đó, và cố gắng hết sức để tiếp tục duy trì. Hy vọng sau khi anh vượt qua được, họ sẽ nói chuyện trở lại như những người bình thường.

Anh đã ngóng Theo vài lần, hy vọng cậu sẽ đến gỡ rối cho anh, nhưng cậu đang trò chuyện có vẻ rất nghiêm túc với Hermione. Ít ra thì Blaise và Daphne đang có tâm trạng phấn khởi. Có lẽ vì họ mới bắt đầu hẹn hò. Gần cuối cuộc trò chuyện, ánh mắt của cả hai đều trở nên buồn bã, và Bennett quay sang, trông thấy họ đang nhìn Draco và Hermione, hai người đang hôn nhau thắm thiết bên kia sân.

"Trông họ tình cảm quá," Bennett thì thầm với chính mình hơn là với hai người họ.

"Phải. Họ rất yêu nhau," Daphne nói cộc lốc trước khi cáo từ.

Blaise ném cho Bennett một cái lừ mắt đầy buộc tội khi hắn đứng dậy và đi theo cô nàng. Bennett lắc đầu. Anh có một vài giả thuyết về những gì đang diễn ra, và dành chút thời gian để sắp xếp chúng lại. Anh đã biết ngay cả trước bữa tiệc rằng có gì đó không ổn với Draco và Hermione. Đó là lý do tại sao buổi uống rượu tại nhà Theo với các Slytherin bị hủy bỏ đột ngột. Anh cho rằng việc Theo khóc có liên quan đến điều đó.

Sau khi nghe lỏm được Hermione nói chuyện với Harry và Ron trước đó rằng cô sẽ không khó chịu nếu họ đưa con cái của họ theo vào hôm nay, anh nghĩ có thể cô nàng bị sảy thai hoặc dạo gần đây, cô phát hiện mình không thể có con. Điều đó sẽ giải thích tại sao có nhiều người buồn bã nhìn họ, nhưng liệu Theo sẽ khóc lóc vì chuyện đó chứ? Có lẽ là không.

Bennett thở dài. Đây không phải việc của anh. Anh vào nhà vệ sinh và trên đường ra ngoài, anh nghe thấy cặp đôi đang trò chuyện trong phòng khách. Lờ đi tiếng lương tâm của mình, anh dừng lại trong hành lang và lắng nghe họ.

"Em ổn chứ?" Draco hỏi.

"Ổn mà. Bữa tiệc này thật hoàn hảo. Cảm ơn anh đã tổ chức nhé."

"Em chắc chứ?"

"Ừ. Em rất vui vì anh đã mời cả những người không biết chuyện. Điều đó ngăn mọi người nói về nó."

Điều đó càng khẳng định mối nghi ngờ trước đó của Bennett rằng không phải ai cũng biết nguyên nhân nỗi buồn bao trùm lên bữa tiệc. Draco thở dài, và Hermione thì thầm. "Đừng khóc mà, Draco." Draco Malfoy mà khóc á? Bennett không thể hình dung ra điều đó.

Draco thì thầm đáp lại gì đó mà Bennett không thể nghe được. Nhưng anh nghĩ rằng anh đã nghe thấy mấy từ như "sinh nhật cuối cùng" và "nhớ em".

Bennett lắc đầu và tự trách mình đã nhiều chuyện. Mẹ anh sẽ phát hoảng lên vì sự vô ý tứ của anh mất. Anh quay trở lại phòng vệ sinh và rửa tay một lần nữa, rồi đóng sầm cửa lại trước khi đi thẳng ra ngoài. Khi quay trở ra sân, anh trông thấy Theo trò chuyện với Ginny Potter và tiến lại gần họ.

"Sao anh có thể làm việc trong Sở Thể thao và Giải trí Pháp thuật mà lại ghét Quidditch nhỉ?" cô hỏi. Bennett đảo mắt. Đây là cuộc trò chuyện mà anh đã tranh luận với Theo nhiều lần.

"Có rất nhiều môn thể thao khác trên thế giới ngoài Quidditch mà," Theo đáp lại. "Hơn nữa, có vẻ như không phải văn phòng nào cũng muốn thuê tôi."

"Tôi không thể tưởng tượng được tại sao không," cô mỉa mai nói. "Với cái tính háu đá này, tôi dám chắc là khả năng phỏng vấn của anh rất thượng thừa."

"Đờ mờ chị, Chị Potter."

Cô nhếch môi. "Đờ mờ anh, Nott."

"Anh vừa đi đâu vậy?" Theo hỏi Bennett.

"Nhà vệ sinh," Bennett trả lời, cố quên đi cuộc trò chuyện đáng ngại mà anh nghe lỏm được.

Bennett cố gắng bắt chuyện với Draco lần nữa. Draco lại cáo lỗi, nói rằng cậu ta cần phụ giúp Potter và Weasley chuẩn bị bữa tối, mặc dù đó có vẻ không phải nhiệm vụ của ba người đó. Có cái gì đó ở đây, hơn cả nỗi buồn lởn vởn quanh Draco. Cậu ta lạnh nhạt với Bennett hơn bất kỳ ai khác.

Bữa tối được chuẩn bị bởi một trong những nhà hàng yêu thích của Bennett ở Hẻm Xéo. Khi Bennett hỏi Theo sao họ không đến thẳng đó, vì anh biết nhà hàng có phòng riêng cho những bữa tiệc như thế này, Theo giải thích rằng Hermione và Draco tránh đi ra ngoài cùng nhau nhất có thể.

"Và hội này đặc biệt thu hút sự chú ý đó," Theo đơn giản nói, trước khi quay sang hỏi Blaise điều gì đó. Bennett gật đầu và quan sát cả nhóm một lần nữa. Cậu ấy nói đúng thật.

Nhà Slytherin vốn đã nổi trội theo một cách rất riêng. Cùng với Bộ ba vàng, một cựu ngôi sao Quidditch, Neville và Luna thậm chí cũng rất nổi tiếng. Bennett không thể tin vào vận may của mình khi được ăn tối với tất cả bọn họ.

Đến tiết mục tặng quà, Bennett nghĩ bụng thật kỳ lạ khi Hermione lại là người trao chúng. "Không phải ngược lại sao?" Bennett lẩm bẩm với Theo.

Theo nhếch môi. "Không phải cho Hermione đâu."

Bennett rất kinh ngạc khi anh cũng nhận được một món quà và định phản đối, Theo đặt tay lên cánh tay anh. "Cứ đợi cho đến khi anh mở nó ra. Anh sẽ ước mình bị tẩy trí nhớ đó."

Hóa ra điều mà Hermione muốn vào ngày sinh nhật hàng năm của cô nàng là bắt buộc mỗi người bạn của cô phải đọc một quyển sách, để họ có thể bàn luận với cô sau khi đọc xong. Điều này được hưởng ứng với các mức độ khác nhau.

Neville rất vui khi nhận được một quyển về Dược thảo học Nâng cao mà cậu chưa từng được đọc qua. Ginny có vẻ sợ quyển sách dành cho cô, và tỏ ra nhẹ nhõm khi biết đó chính là quyển sách mà cô đã nhận được hồi năm ngoái.

"Chị đã lấy lại nó từ nhà em, và có thể thấy là em còn không đụng tới nó," Hermione càu nhàu. "Nhưng em được đặc cách vì em đang mang thai, và có một cục nợ mới chập chững ở nhà."

Khi Bennett mở phần của anh, Ron hét lên từ đầu bàn bên kia, "Bận tâm làm chi. Ai cũng biết nó là gì."

Những tiếng rên rỉ phát ra cùng một lúc, và mọi người đồng thanh nói, "Hogwarts, Một lịch sử."

Đúng vậy, đó chính là tựa đề của quyển sách dày cộp của Bennett. "Cổ lúc nào cũng xòe quyển đó ra cho người mới," Daphne giải thích.

"Bởi vì nó rất xuất sắc để đọc," Hermione nói một cách đầy phòng thủ.

"Sao bồ cứ phải mua nó?" Ron hỏi. "Bồ biết đấy, bọn mình có thể chuyền tay nhau một quyển cho tất cả các thành viên mới của nhóm."

"Nhưng sau đó bồ sẽ không có quyển nào của riêng mình để đọc lại," Hermione chỉ ra, lờ đi cái đảo mắt lồ lộ của Ron. "Và mình muốn ủng hộ tác giả," cô nói với Harry, và họ nhìn nhau vẻ thấu hiểu.

Bennett cảm ơn cô. Giờ thì đến lượt Theo, mọi người trông có vẻ thích thú. Tiếng trò chuyện ngưng bặt khi cậu mở món quà của mình. "Xịn chứ?" Daphne hỏi.

"Tôi đã đọc nó rồi."

"Khỉ thật, Theo! Sao cậu tìm được quyển sách đó?" Hermione kêu lên từ bên kia bàn.

Theo nhún vai, đôi mắt lấp lánh vẻ thích thú. "Tôi thích quyển sách gần nhất mà cô đưa cho tôi, nên tôi đã tìm hiểu về gã đó và tìm ra một bài báo hắn liệt kê năm quyển sách yêu thích nhất của hắn, và tôi cũng đã đọc mấy quyển đó. Quyển này có trong cái danh sách đó đó." Cậu phe phẩy quyển sách mà cô đưa.

"Bạn trai của anh là một thằng thích khoe mẽ đó," Daphne giải thích với Bennett. "Họ lúc nào cũng đưa đẩy nhau kiểu này để xem xem phải tới lần thứ bao nhiêu cổ mới tìm ra được thứ gì đó mà cậu ấy chưa đọc."

"Cậu đọc lắm thật," Hermione đáp lại, và sự ngược đời đó khiến mọi người bật cười.

"Cô luôn có thể để tôi tặng cho cô một món quà thực sự," Theo đáp lại cô.

"Không. Chỉ Draco mới là người làm điều đó. Xin lỗi nhé, Theo. Tôi sẽ tìm cái khác cho cậu."

Đúng là vậy, đến cuối cùng, Draco vẫn chưa nhận được quyển sách nào. "Anh được miễn, như mọi khi," cô nói, hôn lên má anh.

"Em biết anh sẽ đọc bất cứ thứ gì em muốn mà. Chỉ cần nói tựa đề ra thôi. Tuy nhiên, món quà của anh không đến vào tối nay. Nó sẽ đến vào cuối tuần này."

Cậu ta nhìn sang Harry, và Hermione bắt được ẩn ý đó. "Harry giúp à?"

Draco đảo mắt. "Anh hoàn toàn có khả năng tặng cho em một món quà mà không cần sự giúp đỡ của Potter."

"Thực ra là mình," Ron xen vào. "Lẽ ra là Harry, nhưng bồ ấy bận, nên Malfoy và mình cùng chuẩn bị."

"Mày không để tao ẵm trọn được à?" Draco bực bội hỏi.

"Éo."

"Giờ thì em thấy tò mò rồi đấy," Hermione cắt ngang.

"Có thế chứ," Draco nói, hôn lên thái dương cô và đi vào trong để lấy bánh.

Tối hôm đó, khi Bennett và Theo nằm trên giường, tâm trí Bennett vẫn mải tua lại tất cả những cảm giác phấn khích từ bữa tiệc sinh nhật của Hermione. Bennett không thể nhớ được lần cuối cùng anh có khoảng thời gian vui vẻ như vậy là lúc nào.

Anh nhìn sang Theo và thấy cậu đang nhìn lên trần nhà, ánh mắt lơ đễnh. Bennett đã phân vân về việc nói ra những nghi ngờ của mình về Draco và Hermione suốt cả đêm. Nhưng anh nghĩ Theo nên nói ra với ai đó về việc đó, nên anh quay sang Theo và hỏi, "Một trong số họ sắp chết, đúng không?"

Theo cắn môi và vẫn nhìn thẳng. Bennett tự hỏi liệu cậu có trả lời không. Theo mở lòng với Bennett về hầu hết mọi thứ, nhưng cậu cũng rất quyết liệt bảo vệ bạn bè của mình. Anh vẫn chưa quên lời đe dọa lạnh lùng của cậu từ cái ngày ở Dinh thự Nott. Cuối cùng, Theo gật đầu với Bennett và nhắm mắt lại. Một giọt nước mắt lăn dài trên má cậu, và rơi xuống gối.

Bennett thở dài buồn bã. Anh đã nghĩ đó là lời giải thích khả thi nhất, nhưng vẫn hy vọng là mình sai. "Và họ không thể khắc phục sao? Với gia sản của cậu ấy và danh tiếng của cổ, anh cho là Viện Thánh Mungo sẽ sẵn sàng giúp họ."

"Có thể khắc phục được," Theo nói bằng tông giọng vô hồn, "nhưng họ không sẵn sàng trả cho cái giá của nó. Và đó là tất cả những gì mà em có thể nói."

"Chỉ cần cho anh biết là ai sẽ chết," Bennett nhấn mạnh, dù anh nghĩ rằng mình đã đoán được.

"Draco," giọng Theo vỡ ra. Cậu quay lưng lại với Bennett.

Bennett có thể biết rằng cậu lại khóc, và xoa xoa lưng cậu an ủi. "Em có chắc là em không muốn nói về nó không?"

Theo lắc đầu. Vài phút sau, cậu lại đổi sang tư thế quay mặt lên trần nhà và lấy khăn lau mắt.

"Anh đoán đó là lý do tại sao trông họ rất yêu nhau," Bennett ngập ngừng nói, tự hỏi liệu Theo có đồng ý để Bennett nói về chuyện này không.

Theo lại lắc đầu và nhìn lên trần nhà. "Trước kia bọn họ vốn như vậy."

"Ồ. Họ có biết cậu ấy còn bao lâu không?"

"Tháng Ba," Theo đáp nhanh. Câu trả lời chi tiết đến kỳ lạ, và được thốt ra sớm đến mức đáng lo ngại.

Theo im lặng trong vài phút, và Bennett bắt đầu nói, cố gắng khiến cho Theo tiếp tục nói. "Ừm, anh cảm thấy mình đúng là ngu ngốc. Anh đã dành cả ngày để lo rằng Draco không thích anh, nhưng cậu ấy lạnh lùng như vậy cũng có lí. Cậu ấy còn nhiều thứ phải bận tâm hơn là anh."

Khi nhìn Theo, anh thấy một vẻ mặt day dứt. "Chờ đã," Bennett nói, "còn lý do khác nữa. Vài lý do khác khiến cậu ấy không thích anh, và em biết đó là gì."

"Không liên quan gì đến riêng anh cả. Thôi bỏ đi."

"Sao lại không liên quan được? Cậu ấy vui vẻ với tất cả những người khác trong bữa tiệc đó. Chỉ cần cho anh biết có chuyện gì thôi."

Theo thở dài và quay sang Bennett. "Nó lo lắng cho Hermione và những gì sẽ xảy ra với cổ khi nó chết. Nên nó bảo em chuyển sang sống trong căn nhà của họ sau khi nó qua đời. Nhưng em đã từ chối, vì anh đó."

"Em sẽ làm vậy nếu chúng ta không hẹn hò chứ?"

"Có chứ. Sao lại không? Cổ gặp rất nhiều ác mộng và nó không muốn để cổ lại một mình. Em sẽ làm bất cứ điều gì cho cổ. Em đã nói với anh rồi."

"Nhưng thế chỗ chồng cổ như vậy có kì cục lắm không?"

"Em là gay mà," Theo cãi. "Làm gì có chuyện tình cảm trai gái giữa bọn em."

"Anh vẫn thấy kì cục quá."

Theo lại nhún vai, rồi nhếch mép cười. "Draco nói em có thể cưới cổ nếu em muốn. Miễn là em hứa sẽ không ngủ với cổ hay hôn cổ. Nhưng nó nói là thi thoảng có những cái ôm nhanh và cái hôn lên má thì cũng ổn."

Bennett sửng sốt. "Cái này chắc hẳn là đùa rồi. Không đời nào hai người lại nói chuyện nghiêm túc kiểu vậy."

"Vụ kết hôn thì đúng là đùa thiệt, nhưng phần còn lại là thật. Dù sao thì, đó là lý do tại sao nó không thích anh, bởi vì anh đã cản trở kế hoạch của nó."

Bennett vẫn choáng váng về lý do đằng sau sự lạnh lùng của Draco. "Em phải thấy là chuyện đó sẽ kỳ cục tới mức nào nếu em đồng ý."

Đôi mắt Theo lóe lên sự tức giận, và cậu ngồi nhổm dậy trên giường. "Hermione là người tuyệt vời nhất mà em biết. Khi cổ đến Thế giới phù thủy này, phân nửa số người mà cổ gặp đã chối bỏ cổ, nhưng cổ vẫn liều mạng để cứu nó và tiếp tục làm việc không ngừng nghỉ để biến nó thành một nơi tốt đẹp hơn. Và sau nhiều năm đấu tranh để được công nhận, cổ đã tìm được một người khiến cổ hạnh phúc, nhưng người đó lại sắp bị cướp đi khỏi cổ."

Theo đứng dậy và bắt đầu mặc áo vào. "Vậy nên, trong vài tháng, khi cổ thức dậy trong nỗi kinh hoàng lúc nửa đêm, nghĩ là mình đã trở lại cuộc chiến, lại bị tra tấn nữa. Khi chỗ trống bên cạnh nhắc cổ nhớ rằng chồng mình đã chết, sao em lại không thể sẵn lòng ở đó chứ? Để cho cổ chút vỗ về? Để nhắc nhở cổ là cổ không đơn độc, và vẫn còn nhiều người trên thế giới yêu thương cổ?"

"Theo, ngừng lại đi. Anh không cố ý làm em buồn. Đừng đi mà."

Theo phớt lờ anh và tròng chiếc quần vào. "Em đã nói với anh là em có thể sẽ chọn bạn bè của mình thay vì anh. Lần này thì không, nhưng anh vẫn có vấn đề với việc đó."

"Theo, nghe này. Anh không có vấn đề gì-" Nhưng trước khi Bennett kịp nói dứt câu, Theo đã Độn thổ đi.

Bennett chửi thề, rồi đứng dậy và bắt đầu mặc quần áo vào. Anh nên biết tốt hơn hết là không nên ép Theo, nhất là về Hermione. Cậu vô cùng nhạy cảm khi nhắc đến cô nàng. Bennett thường nghĩ rằng nếu anh có thể khiến Theo yêu anh bằng một nửa tình yêu mà cậu dành cho cổ, họ sẽ là cặp đôi bền chặt nhất mà anh biết.

"Khỉ thật," Bennett lại chửi thề. Bạn của anh, Samantha, đã nói với anh rằng Theo có vẻ là một người rất khó yêu, nhưng cổ đã nhầm rồi. Rất dễ để Bennett yêu cậu; vấn đề chỉ là làm sao để khiến Theo đáp lại.

Đây không phải lần đầu tiên cậu đột nhiên gây gổ cãi nhau, rồi bỏ đi, và giờ thì Bennett đã có chút manh mối về những gì đằng sau nó. Theo sợ phải yêu Bennett, rồi đánh mất anh, giống như những gì đã xảy ra với Draco và Hermione.

Dù sao thì, không phải tự nhiên mà Bennett là một Hufflepuff. Blaise và Daphne có thể giễu cợt nhà của anh thế nào cũng được, nhưng các Hufflepuff trung thành hơn hết thảy. Theo sẽ phải nỗ lực hơn thế này mới thoát được khỏi anh.

Mặc quần áo xong, anh lấy đũa phép, sẵn sàng Độn thổ đến cổng trước của Dinh thự Nott. Hy vọng rằng tối nay Theo sẽ cho anh vào, nhưng nếu không, Bennett sẽ thử lại vào sáng hôm sau, ngày tiếp theo và ngày tiếp theo nữa. Điều Theo cần nhất lúc này là một lời nhắc nhở rằng cậu, giống như Hermione, không đơn độc. Rằng có nhiều người trên thế giới này yêu cậu.

Hermione Granger-Malfoy

Món quà sinh nhật của Draco dành cho Hermione liên quan đến một chuyến đi tới Hogwarts. Cô bối rối nhìn anh khi họ đến cổng trước của lâu đài. "Rốt cục anh có định giải thích món quà đó là gì không?"

Anh cau mày trước cổng và gật đầu. "Lần gần nhất ta ở đây cùng nhau, em đã nói với anh là thật khó để em quay lại đây vì hầu hết những ký ức của em về chúng ta hồi còn ở Hogwarts đều rất tệ."

Anh vẫn nhớ sao? Cô đã nói điều đó với Draco từ năm 2002, khi họ đến Lễ tưởng niệm vào tháng Năm năm ngoái. Cô không nghĩ rằng anh lại nhớ điều đó cho tới vài năm sau.

"Và anh biết kể từ đó chúng ta đã có nhiều cuộc trò chuyện thú vị hơn," anh tiếp tục, và cô đoán anh đang ám chỉ đến lần du hành cùng thời điểm đó, khi anh nói với cô rằng anh đã yêu cô. "Nhưng những thứ đó vẫn liên quan đến cuộc chiến, bởi vì chúng ta chỉ trở lại đây vào Lễ tưởng niệm."

Cô gật đầu, nhưng vẫn chưa hiểu món quà là gì. Draco quay lại nhìn lâu đài và đặt tay lên tay nắm của một trong những cánh cửa. "Hôm nay chúng ta sẽ tạo nên những kỷ niệm đẹp đẽ hơn. Anh biết là em sẽ tiếp tục quay trở lại đây, và anh muốn em có những suy nghĩ tốt đẹp về chúng ta khi em quay trở lại." Anh mở cửa và ra hiệu cho cô vào trong.

"Ron có liên quan gì tới chuyện này?" Hermione hỏi, khi cả hai đã ở trong Sảnh Đón.

Draco đảo mắt. "Giờ thì nó là người quản thúc anh, nên nó cần phải ghi lại hành trình của anh. Nó nhất định đòi đi cùng với anh vào tuần trước, khi anh đến nói chuyện với cô McGonagall, nhưng anh sẽ thoải mái hơn nếu không có nó. Dù sao thì, giờ đang là kì nghỉ ở Hogsmeade, anh dám chắc là em đã nhận ra khi chúng ta Độn thổ tới, nên lâu đài sẽ gần như trống rỗng."

Hermione nhìn quanh. Đúng là vậy, Sảnh Đón yên tĩnh một cách kỳ lạ. Có vài giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ Đại Sảnh Đường, nhưng không giống như âm thanh của một lâu đài đông đủ. "Em có nghĩ là việc này thật ngu ngốc không?" Draco quan sát cô, lông mày anh nhíu lại.

"Tất nhiên là không rồi. Em rất phấn khích. Nhưng - ừm – em hơi thắc mắc về những gì chúng ta sẽ làm," cô thừa nhận.

"À, đơn giản thôi." Anh nắm lấy tay cô và đan những ngón tay của anh vào tay cô, kéo cô đến cánh cửa dẫn xuống hầm ngục. "Chúng ta sẽ làm điều anh thích với em."

Cô nhướng mày cảnh giác.

"Không phải xoạc nhau đâu. Nè nè, đồ đầu óc đen tối. Ta vừa mới xoạc sáng nay xong. Em đúng là không bao giờ biết đủ mà!" anh rống lên với sự bất mãn trông rất kịch.

"Anh nói cứ như đang thả mồi ấy," Hermione cãi. Họ đi ngang qua hai học sinh Slytherin trông rất nhỏ tuổi trên cầu thang. Anh và cô im bặt cho đến khi nghe thấy tiếng cửa vào Sảnh Đón đóng lại phía trên họ, rồi phá lên cười.

"Anh có nghĩ là bọn nó nghe thấy chúng ta không?" Hermione lo lắng hỏi.

Draco lắc đầu. "Anh chả quan tâm. Giờ thì đi thôi."

Họ dành cả ngày nắm tay nhau đi dạo quanh lâu đài, bắt đầu từ phía dưới và dần dần tiến lên các tòa tháp. Draco giải thích rằng họ nên chia sẻ những kỷ niệm đẹp nhất của mình với hai quy tắc nghiêm ngặt: không có những chuyện buồn và không có gì liên quan tới người kia trong đó.

Hóa ra mỗi người đều có rất nhiều kỷ niệm nho nhỏ ngẫu nhiên thời đi học mà người kia không hề hay biết, và thời gian trôi qua thật nhanh. Khi họ dừng lại ở thư viện, Draco nhất định đòi sờ mó nhau vài phút ở một trong những hành lang vắng vẻ. Hermione đồng ý, chỉ sau khi anh đảm bảo với cô rằng anh chưa bao giờ hôn một phù thủy khác trong thư viện.

Vào bữa trưa, Hermione chỉ cho Draco nhà bếp, ngạc nhiên khi biết anh không bao giờ tìm thấy đường đến đó trong suốt thời gian học ở đây. Họ trò chuyện với Kreacher, lão rất vui khi rốt cục cũng gặp được một trong những người cuối cùng của dòng họ Black còn sống.

Khi họ đã đi hết lâu đài, cả hai đi dạo quanh khuôn viên, sử dụng Bùa Chống ẩm vì trời đang mưa lun phun. Sau khi đi dạo quanh lâu đài và chia sẻ những câu chuyện về nhà kính, Rừng Cấm và Quidditch, Hermione dừng lại trên đường và quay lại nhìn Draco với nụ cười nham hiểm. "Em cần phải phá vỡ một trong các quy tắc."

Anh khoanh tay. "Đối với một người trong Sở Thi hành Luật Pháp thuật, em đúng là rất tệ trong việc tuân theo các quy tắc."

Cô phớt lờ Draco và kéo anh đến một vị trí cách lối đi vài bước chân, sau đó cô lùi lại vài bước. "Một trong những kỷ niệm đẹp nhất của em đã xảy ra ngay tại đây. Anh đứng đó và em đứng ở đây. Anh nhớ chứ?"

Anh đảo mắt. "Anh không biết em đang nói về cái gì."

"Đó là lần đầu tiên em tát người khác đó." Cô bước tới và ôm ngang người anh, rồi lướt một ngón tay dọc theo quai hàm anh. "Nhưng anh đã hồi phục tốt mà, đúng không?"

Draco lắc đầu. "Anh không thể tin được em cũng phá vỡ các quy tắc. Chúng ta gần như làm thế cả ngày." Anh nắm tay cô và kéo cô trở lại lâu đài. "Đi thôi. Cô McGonagall có một điều kiện để hai ta vào đây hôm nay, đó là chúng ta phải uống trà với bà í trước khi rời đi."

Buổi tiệc trà với cô McGonagall ban đầu khá căng thẳng, và Hermione có thể thấy rằng bà đang cảm thấy khó xử. Hầu hết những người quen Draco từ trước đều căng thẳng khi họ gặp mặt cả hai người cùng lúc. Nhưng đến cuối buổi, cô Hiệu trưởng đã thư giãn hơn một chút. Bà thuật lại những gì đang diễn ra tại Hogwarts, trong khi Hermione và Draco nói về công việc của họ, bỏ qua việc cả hai hiện đang được nghỉ phép.

Khi cuộc gặp gỡ kết thúc, Draco hỏi cô McGonagall liệu anh có thể nói vài lời với bức chân dung của thầy Snape không. Cả Snape và cụ Dumbledore đều đã rời khỏi khung tranh của họ trong khoảng thời gian qua, nhưng theo yêu cầu của cô McGonagall, Snape đã quay trở lại. Bà và Hermione ra ngoài hành lang, trong khi Draco ở trong phòng.

"Trò ấy thực sự đã thay đổi rồi, đúng không?" Cô McGonagall hỏi Hermione khi họ ở một mình.

Hermione mỉm cười, và cố gắng không để nỗi buồn luôn quẩn quanh trong tâm trí hiện ra trên gương mặt. "Vâng ạ. Ảnh không chỉ chuộc lỗi với con, mà còn cả Harry và Ron nữa."

"Ừ. Ta đã thấy điều đó khi trò Weasley và trò Malfoy đến thăm ta hồi tuần trước."

"Cảm ơn vì đã để bọn con đến đây hôm nay, thưa cô Hiệu trưởng. Điều đó thực sự có ý nghĩa rất lớn ạ."

Cô McGonagall nghiêm túc nhìn Hermione, rồi ánh mắt bà dịu lại, và bà đặt một tay lên vai Hermione. "Con ổn chứ, con yêu?"

Hermione gật đầu và nhìn xuống chân mình. "Con xin lỗi. Gần đây có vài chuyện xảy ra với gia đình khiến con không được vui, nhưng con ổn."

Draco ra khỏi văn phòng chỉ sau đó vài phút, và họ chào tạm biệt cô McGonagall trước khi đi bộ ra Sảnh Đón. Hermione hỏi Draco rằng anh đã nói gì với thầy Snape. Draco chỉ nói chung chung rằng anh muốn nói lời cảm ơn với ổng một chút.

Khi họ ở hành lang tầng hai, tiến về phía cầu thang chính, Hermione đứng yên tại chỗ. "Gì thế?" Draco hỏi, quay sang nhìn cô.

"Anh sẽ trở thành một bức chân dung sao? Em đã nhìn thấy hành lang ở Thái ấp với tất cả các người nhà Malfoy. Anh sẽ xuất hiện ở đó chứ?"

Nhịp tim của Hermione dường như chậm lại, đập thình thịch bên tai khi cô chờ đợi câu trả lời của anh. "Ừ," anh thì thầm.

Cô cảm thấy sự nhẹ nhõm bắt đầu lan rộng trong người mình, nhưng trước khi nó chạm đến ngực cô, anh nhìn cô sắc lẹm, đôi mắt anh sa sầm xuống và nghiêm túc. "Hứa với anh là em sẽ không đến tìm nó. Anh sẽ nhờ cha giấu nó đi."

"Cái gì cơ? Tại sao?"

Draco nắm lấy tay cô và hôn lên đó, rồi kéo cô vào ngực mình. "Những bức chân dung có thể rất nguy hiểm, Hermione. Có rất nhiều câu chuyện về phù thủy và pháp sư bị phát điên vì ám ảnh bởi những bức chân dung của những người thân yêu của họ. Thoạt đầu nó có vẻ rất thật, nhưng nó không thể tạo ra những ký ức, và chẳng bao lâu sau, em sẽ nhận ra họ bắt đầu lặp đi lặp lại câu nói của chính họ. Ban đầu, điều đó có thể an ủi em, nhưng rồi em sẽ như bị cứa vào tim khi họ cứ lặp đi lặp lại một câu nói vô hồn. Khi em nhận ra họ không có thật, điều đó giống như em lại mất đi những người thân yêu một lần nữa."

"Nghe giống như anh đang rút ra từ chính kinh nghiệm của mình nhỉ."

"Không phải là kinh nghiệm của anh, nhưng anh đã đọc về nó dạo gần đây, kể từ khi chúng ta biết chuyện. Chỉ là - lời kể của những nạn nhân đã phải chịu những lời nguyền không thể chữa khỏi. Và cả những câu chuyện từ những người thân yêu của họ, và cách họ đối mặt khi người thân họ ra đi."

Cô thoáng chút thắc mắc rằng anh đã giấu những quyển sách đó ở đâu. Draco hít một hơi sâu và hôn một bên đỉnh đầu cô. "Anh muốn những ký ức của em về anh là thật, giống như ngày hôm nay. Không phải những cuộc trò chuyện giả tạo với một bức chân dung. Em có thể tìm nó nhiều năm sau, khi em có cơ hội bước tiếp, nhưng không phải ngay từ đầu. Em hiểu chưa?"

Hermione gật đầu. Cô không hoàn toàn hiểu cho lắm, nhưng cô có thể thấy điều đó rất quan trọng với anh.

"Em hứa đi," anh nhấn mạnh.

"Em hứa," cô thì thầm.

Draco kiểm tra đồng hồ và ra hiệu cho họ tiếp tục đi xuống cầu thang. "Các học sinh sắp sửa quay lại rồi, ta có thể tiếp tục ở Hogsmeade, nếu em muốn?"

Cô nuốt xuống nỗi thất vọng và đi theo anh xuống cầu thang.

Hermione cảm thấy thú vị hơn khi khám phá làng Hogsmeade cùng với Draco, so với những chuyến đi cùng với bạn bè của cô. Anh biết vô số cửa hàng mà cô chưa bao giờ khám phá, vì theo đúng luật, học sinh không được phép rời khỏi đường lớn. Giờ thì đến lượt cô là người trêu chọc anh về việc phá vỡ các quy tắc, nhưng anh có vẻ tự hào về điều đó.

Cửa hàng yêu thích của cô chứa đầy những nguyên liệu độc dược quý hiếm, vài tiệm trong số đó cô chưa bao giờ nghe nói tới. Cô đã ghi nhớ trong đầu để quay lại đây và khám phá thêm vào tuần tới.

Vào bữa tối, Hermione vào quán Ba Cây Chổi, mua xúc xích và bia bơ để mang đi. Bà Rosmerta giận dữ trừng mắt nhìn cô, có lẽ đã đoán được phần ăn thứ hai dành cho ai. Rõ ràng bà chưa hề tha thứ cho Draco vì đã yểm Lời nguyền Độc đoán lên bà. Ờ, đúng thôi. Đâu phải vô cớ mà người ta gọi đó là Lời nguyền không thể tha thứ.

Hermione và Draco ngồi trên một băng ghế dài gần Lều Hét, ăn tối và chia sẻ thêm vài câu chuyện về những ngày cuối tuần ở làng Hogsmeade của họ. Hermione nói với Draco về việc Harry đã lẻn vào thị trấn vào năm Ba, và Draco nghi ngờ điều đó, và Draco kể cho Hermione về buổi hẹn hò đầu tiên đầy thảm hại của anh với Pansy tại quán Madame Puddifoots.

"Thật sốc khi hai người không đến được với nhau," Hermione mỉa mai. "Mỗi khi anh nói về cổ, trông anh thậm chí còn không có vẻ gì là thích cổ."

Draco nhún vai. "Cổ mê anh và vào thời điểm đó, đó là tất cả những gì anh bận tâm. Đó cũng là lý do tại sao những người duy nhất có thể chịu đựng được anh là Crabbe và Goyle. Mãi cho đến sau này, vào khoảng Năm thứ Sáu, khi Blaise và Theo bắt đầu dành cho anh chút thời gian trong ngày." Anh ngừng lại để thở dài và kéo Hermione sát vào mình. "Anh là một thằng ngốc. Em biết điều đó mà."

Hermione gật đầu và tựa đầu vào ngực anh trong khi cả hai cùng ngắm sao. Sau đó một lúc, Hermione bắt đầu khóc. Việc này xảy ra thường xuyên hơn dạo gần đây. Có hôm cô đã nói với Draco rằng cô cảm thấy mình giống như một cái vòi bị rỉ nước. Khi anh cảm thấy những giọt nước mắt trên áo mình, anh siết chặt lấy cô và thì thầm, "Món quà này tệ quá, nhỉ?"

Cô bật cười trong nước mắt và dùng tay áo lau chúng đi. "Nó rất hoàn hảo."

"Em sẽ nhớ đến nó khi quay lại đây chứ?"

"Em sẽ nhớ nó ngay cả khi em không có ở đây. Cảm ơn nhé, Draco."

"Chúc mừng sinh nhật, Hermione," anh nói, hôn lên đỉnh đầu cô. Giọng anh ngắt quãng và khi cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt anh cũng rưng rưng nước mắt. Anh mỉm cười với cô và run run hít một hơi thật sâu, kéo cô dựa vào ngực anh.

Draco Malfoy

"Cả hai ta đều biết mi có thể tự ra ngoài kiếm ăn mà," Draco càu nhàu, đặt tô đồ ăn cho Crookshanks xuống. "Mi càng già càng lười chảy thây đấy."

Crookshanks thường phớt lờ Draco, trừ khi nó đói bụng vào lúc nửa đêm. Đó là lúc nó quên rằng nó là mèo của Hermione, và sẽ đi qua đi lại trên ngực của Draco cho đến khi anh xuống khỏi giường để lấy thức ăn cho nó.

"Gì đấy?" Draco hỏi, đáp lại tiếng meo meo của Crookshanks. "Mi nói là có thể mi già, nhưng mi vẫn sống thọ hơn ta hả? Nói vậy ác lắm đó, Crooks. Sáng mai ta sẽ méc với Hermione cho coi."

Draco triệu hồi một cốc nước và uống nhanh trước khi quay trở lại tầng trên. Anh chỉ đi được nửa cầu thang thì tiếng hét thất thanh của Hermione xé tan sự im lặng. Anh chạy nhanh nhất có thể về phòng ngủ của họ, bước hai bậc cầu thang một lúc. Draco cứ tưởng sẽ nhìn thấy Hermione giãy giụa trong cơn mê, nhưng cô đang ngồi trên giường và la hét đứt quãng, đôi mắt hoảng loạn.

Hermione nhảy xuống khỏi giường ngay khi nhìn thấy Draco và nhào vào vòng tay anh. Draco gần như mất thăng bằng và giơ một cánh tay chống vào tường. Anh cố gắng hít thở sâu để làm dịu trái tim đang đập loạn xạ của mình.

Tất cả đều ổn. Cô vẫn an toàn. Anh cố bế cô vào giường, nhưng Hermione ôm anh chặt tới mức anh không thể di chuyển.

"Hermione, bỏ anh ra một giây thôi. Anh sẽ đưa hai ta về giường."

Cô nới lỏng vòng tay nhưng vẫn vùi đầu vào ngực anh, run rẩy nức nở. Draco bế cô lên và đặt cô vào giường, và Hermione vòng tay ôm chặt lấy anh khi anh cố gắng giúp cô bình tĩnh lại.

"Em gặp ác mộng à?" anh hỏi.

Cô gật đầu tựa đầu vào ngực anh. "Em nghĩ là anh đã đi rồi."

"Xin lỗi nhé. Chỉ vì anh đi cho con mèo ngu ngốc của em ăn đó. Anh đây."

Anh xoa lưng cho cô và thì thầm những lời bâng quơ trong lúc cô bình tĩnh lại. Anh nói với cô rằng anh yêu cô nhiều đến thế nào, cô hoàn hảo nhường nào và anh thật may mắn khi tìm được cô.

Khoảng một tuần một lần, Hermione sẽ bật dậy trên giường và đánh thức Draco. Khi nhìn thấy anh có ở đó, cô sẽ ôm chặt lấy anh và dần dần bắt đầu thư giãn. Đây là lần đầu tiên anh không có ở đó, nhưng sẽ không phải là lần cuối cùng.

Cô sẽ thế nào sau khi anh ra đi nhỉ? Anh phải tìm ai đó ở với cô. Cái thằng Theo ngu ngục. Hắn lẽ ra đã là sự lựa chọn hoàn hảo, nhưng rồi hắn phải đi và tìm một gã bạn trai nghiêm túc. Đúng là tên này vẫn không đáng tin cậy như mọi khi.

Bạn bè của cô đều đã có gia đình riêng, thậm chí Daphne và Blaise còn ở bên nhau nữa. Thế còn lại ai nhỉ? Vẫn còn thời gian, Draco tự nhắc mình. Có thể, nếu may mắn, Theo hoặc Blaise sẽ làm hỏng chuyện. Rồi Theo hoặc Daphne sẽ lại ế và có thể chuyển đến đây ở với Hermione khi cô có những đêm như thế này.

Draco nhìn xuống. Hermione đã yên giấc trở lại nhưng vẫn ôm chặt lấy anh. Anh không muốn bất kì ai khác ở đây với cô. Bản thân anh nên ở đây mới phải. Anh là chồng của cô, nhưng rồi anh sẽ ở phía bên kia của Cánh cổng Tò vò, bất lực, không thể giúp gì hơn.

Hiện tại: Tháng 10, 2005 / Draco: Cùng thời điểm

Harry Potter

Harry và gia đình của anh đang ở nhà dì Andromeda để tổ chức sinh nhật cho dì, bỗng có ai đó gõ cửa. Draco và Hermione đang chơi cùng Teddy và James trong phòng khách và không để ý. Ginny và Harry giúp Andromeda chuẩn bị bữa trưa trong bếp, và tò mò nhìn bà khi họ nghe tiếng gõ cửa, nhưng dì Andromeda có vẻ không ngạc nhiên.

"Ta đã mời một người nữa," bà giải thích bâng quơ, lau tay vào tạp dề khi bước ra cửa trước. "Mặc dù thành thật mà nói thì, ta không nghĩ là nó sẽ đến," bà lẩm bẩm một mình.

Harry và Ginny lại nhìn nhau khó hiểu. Cả hai tròn mắt kinh ngạc khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc ngoài hành lang. Một lúc sau, Narcissa Malfoy xuất hiện trong nhà bếp. Draco và Hermione vào sau bà vài giây.

"Mẹ ạ?" Draco hỏi, cúi xuống hôn lên má bà.

"Ồ, chào nhé, Draco. Hermione." Narcissa kéo Hermione vào và ôm cô thật nhanh. Theo như vẻ mặt của Hermione và Draco, cả hai không ngờ sẽ gặp Narcissa vào hôm nay. Mặc dù sự tỉnh bơ giữa Andromeda và Narcissa cho thấy rằng đây không phải một cuộc hội ngộ lâu ngày của họ.

Andromeda nhẹ nhàng đẩy Harry trở lại nhà bếp. "Món salad thế nào rồi, Harry?"

"Dạ... Cháu chỉ cần ba phút nữa." Harry nhìn Hermione một cái. Cô chỉ nhún vai và mỉm cười với anh. Draco trông vẫn còn sửng sốt, trong khi hai chị em bà trông có vẻ thích thú.

Bữa trưa trôi qua một cách bình lặng. James và Teddy độc chiếm cuộc trò chuyện, như mọi khi. Chỉ một lúc sau khi những người lớn nói chuyện, họ biết rằng Narcissa và Andromeda đã gặp gỡ nhau nhiều tháng rồi. Cả hai đang cố gắng từ từ xây dựng lại mối quan hệ của mình, nhưng đây là lần đầu tiên Narcissa gặp Teddy.

Lúc đầu, Hermione cười rạng rỡ và cứ nhìn sang Draco, giờ vẫn còn ngạc nhiên khi thấy mẹ mình có mặt ở đó. Khi bữa ăn xong xuôi, niềm hạnh phúc trôi tuột đi khỏi Hermione. Cô nhanh chóng cáo lỗi, nói gì đó về việc cần trả lời cuộc gọi của mẹ cô.

Một lúc sau, Draco đi theo cô. "Mẹ nó gọi nó bằng cách nào nhỉ?" Narcissa thắc mắc.

Harry giải thích về điện thoại di động và cách các Muggle sử dụng chúng, mặc dù anh chắc chắn rằng Hermione không có điện thoại di động, và cô rời đi chỉ để khóc. May mắn thay, Teddy lại cắt ngang và bắt đầu hào hứng kể cho dì nghe về mấy bức tượng rồng mà nó có.

Draco và Hermione đã một lúc lâu. Narcissa đề nghị ngó qua họ, nhưng Harry đứng dậy và đề nghị đi thay. Bà vẫn chưa biết về tình trạng của Draco, và sẽ thật xấu hổ nếu hôm nay mọi chuyện lộ ra và phá hỏng sinh nhật của Andromeda.

Harry tìm thấy họ trên lầu, trong phòng ngủ của Teddy. Cả hai ngồi trên giường, nắm tay nhau. Hermione trông buồn phiền hệt như cảm giác của Harry. Draco gật đầu khi nhìn thấy Harry ở ngưỡng cửa, và Hermione nhìn lên và gượng cười buồn bã.

"Xin lỗi nhé, mình gần như không kềm chế được." Nước mắt tiếp tục chảy dài trên khuôn mặt Hermione. "Thiệt là đáng yêu, những ngày như thế này, và cả sinh nhật của mình nữa. Rồi mình nhớ ra rằng Draco sẽ bỏ lỡ tất cả."

"Mình hiểu," Harry đáp nhanh. "Hai người có muốn ra về không? Mình có thể nghĩ ra một cái cớ nào đó."

Draco nghiêng đầu dò hỏi, nhưng Hermione lắc đầu. "Không, bọn mình sẽ xuống ngay. Mình sẽ lấy lý do giống như lúc xin nghỉ việc. Về bà dì bị ốm của mình. Điều đó sẽ giải thích cho mấy giọt nước mắt."

Khi họ xuống lầu, Hermione cáo từ. Harry có thể thấy rằng Narcissa không tin điều đó, nhưng bà chọn bỏ qua. Draco nở nụ cười cảm kích với mẹ hắn, và bà gật đầu nhanh trước khi quay sang Ginny và hỏi cô về lần mang thai này so với lần trước như thế nào. Rõ ràng bà đang cố gắng giúp đỡ bằng cách thay đổi chủ đề cuộc trò chuyện, và Ginny rất sẵn lòng làm theo, đưa ra một câu trả lời thật dài và chi tiết.

Sau bữa trưa, mọi người cùng thư giãn ngoài vườn, trong khi Harry và Ginny dọn dẹp trong bếp. Harry nhìn Teddy thể hiện kỹ năng biến hình của mình với Narcissa, và mỉm cười một mình. Đứa trẻ đó thích được có khán giả.

Ginny tiến lại phía sau Harry và vòng tay quanh eo anh. Cô tựa đầu vào vai anh, nhìn ra ngoài cửa sổ. "Họ đã làm gì mà phải gánh chịu điều này chứ?"

Harry thở dài. "Anh đã đề cập đến chuyện đó với Hermione, và em biết bồ ấy nói gì không?"

Anh cảm thấy Ginny lắc đầu.

"Hermione nói họ cảm thấy may mắn."

"May mắn ư?"

"Bồ ấy nói rằng họ thật may mắn khi tìm thấy nhau, dù chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Bồ ấy nói rằng bồ ấy biết có hàng triệu dòng thời gian khác nhau, nơi mà điều đó không xảy ra, và cảm thấy may mắn khi được sống ở một trong những dòng thời gian mà điều đó đã xảy ra."

"Có đôi lúc, em nghĩ là hai chúng ta yêu nhau nhiều hơn bất kỳ cặp đôi nào khác. Sau đó, hai người họ xuất hiện và nảy sinh ra một chuyện như thế."

Harry quay sang cô, và thấy cô đang nhếch mép cười với anh. "Cái gì cũng là một trận đấu đối với em, nhỉ?"

Anh xoay người lại để đối diện với cô, và lau vài giọt nước mắt trên mặt cô. Ginny buồn bã nhìn anh, và đặt lòng bàn tay lên trái tim anh. "Em rất tiếc là anh sẽ mất thêm một người bạn nữa. Bọn mình cứ tưởng rằng tất cả những chuyện như thế này sẽ chấm dứt khi chiến tranh kết thúc."

Harry ôm cô vào lòng. "Và anh rất tiếc là em sẽ mất đi một người anh trai nữa."

Cô phát mạnh vào vai anh. "Suỵt. Không thể để ảnh phát hiện ra là em nghĩ về ảnh như vậy được. Ảnh sẽ cà khịa em tới chết."

Harry bật cười và hôn lên đỉnh đầu cô, rồi nhích ra và nghiêng đầu về phía cửa. "Đi thôi. Ta có thể khóc thỏa thích khi về nhà, nơi nó không thể chế giễu chúng ta được."

A/N: Nếu có bạn nào thắc mắc liệu Bennett có dựa theo nhân vật Bronson trong 'Thế giới tàn nhẫn và tươi đẹp' hay không, thì câu trả lời là có, hoàn toàn có! Nhân vật yêu thích nhất của mình từ trước đến nay và là người đàn ông duy nhất dành cho Theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro