Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta từng hạnh phúc," cô nói, và đôi mắt cô, ủ dột và trĩu nặng, khiến anh liên tưởng tới bầu trời trước khi xuất hiện những hạt mưa đầu tiên. "Chúng ta hạnh phúc, và họ trừng phạt ta vì điều đó."

-Lang Leav

Hiện tại: Tháng 10, 2005 / Draco: Cùng thời điểm

Theo Nott

"Bà í xuất hiện à?" Theo hỏi, trong lúc Draco cầm chiếc thìa lớn chọc chọc miếng bít tết trên chảo.

"Để nó yên đi," Theo gắt. "Họ chẳng bao giờ làm thế trong mấy chương trình nấu ăn."

Draco thở dài và quay mặt sang anh, đặt chiếc thìa xuống và chống tay lên quầy bếp.

"Ừ. Rõ ràng là mẹ tao đã cố gắng hàn gắn với dì Andromeda trong mấy tháng nay, nhưng đây là lần đầu tiên bà ấy gặp Teddy. Tao không biết bà ấy trở nên tử tế như vậy từ lúc nào. Mày phải thấy Hermione-" Draco ngừng lại để mỉm cười. "Tao không còn thấy cổ vui vẻ như vậy trong nhiều tháng nay rồi. Mặc dù khoảng một giờ sau đó, điều đó đã tan vỡ và cổ lại u sầu trở lại."

Theo gật đầu. Cả Draco và Hermione dường như đang bếp bênh giữa niềm vui và nỗi buồn. Cảm xúc lúc nào cũng hỗn độn mỗi khi gặp họ. Còn Theo, mặt khác thì, chỉ có nỗi buồn.

Draco lại nhìn vào trong chảo. "Tao lật nó được chưa?"

"Kiên nhẫn và đợi cái đồng hồ bấm giờ chết tiệt này réo kìa."

Hôm nay Draco cứ nhấp nhổm không yên. Chỉ nhìn thôi cũng khiến Theo phải sốt ruột. Hắn cứ chuyển trọng lượng từ chân này sang chân kia, và liên tục xắn tay áo lên, rồi lại kéo nó xuống. Draco chưa bao giờ bồn chồn như vậy. Có lẽ hắn từng bị các gia sư của mình bạt tai rất nhiều lần, giống như Theo. Đó là lý do tại sao hầu hết các Thuần chủng đều giỏi trong việc đứng im lặng.

Draco lại bắt đầu nghịch cái thìa, và Theo giật nó ra khỏi tay hắn. Draco giơ ngón tay thối và với tay lấy đũa phép. Theo cố làm hắn phân tâm bằng một câu hỏi khác. "Thế, mẹ của mày. Tao đoán là bà í vẫn chưa biết chuyện nhỉ?"

Đã có tác dụng. Draco chống tay trở lại quầy và thở dài đánh thượt. "Không, bà ấy đã chuẩn bị cho vũ hội của mình cả tháng nay, và tao không muốn làm hỏng việc đó. Bọn tao sẽ cho bà ấy biết sau khi nó kết thúc."

Đôi mắt của Draco trở nên buồn bã, và lồng ngực của Theo quặn thắt. Khi Theo lần đầu tiên nghe về cái chết của Draco, anh đã lo lắng nhiều hơn cho Hermione, và cách cô đối mặt với mớ bòng bong này. Anh nghĩ rằng tình trạng của cô còn tệ hơn, vì cô sẽ là người bị bỏ lại phía sau. Mặc dù Draco là người phải đối diện với cái chết, và điều đó cũng thật là khủng khiếp. Theo như những gì Theo thấy được, hắn đã không dành thời gian giải quyết nó. Hắn đã hoàn toàn tập trung vào Hermione, và điều đó dường như đang gây ra hậu quả. Draco thở dài não nề và xoa xoa gáy khi nhìn món bít tết đang nấu trong chảo.

"Cảm giác thế nào?" Theo nhẹ nhàng hỏi.

"Mỗi ngày mỗi khác," Draco nói sau một hồi im lặng. "Có những ngày tao chán nản đến mức gần như không lết nổi ra khỏi giường. Những ngày khác... tao cảm thấy một nguồn năng lượng thúc đẩy đến khó tin. Giống như cơ thể tao còn tới cả trăm năm sống bên trong, nhưng biết rằng tất cả chỉ được gói gọn trong vài tháng. Tao muốn làm mọi thứ. Pha chế những loại độc dược tân tiến mà tao luôn muốn thử, tạo ra một Thần hộ mệnh thích hợp, đi du lịch, học một tuyệt chiêu Quidditch mới, học cách nấu ăn." Hắn huơ tay về phía lò nướng.

"Nhân tiện thì, là vậy đó," hắn nói thêm, như một suy nghĩ bất chợt. "Tao đã nghĩ trong đầu rằng tao không thể chết nếu chưa học được cách nấu một bữa ăn tử tế cho mình - ngoài súp. Cho nên, đây là nhiệm vụ của tao trong ngày, và tao cảm thấy mình phải làm cho được chuyện này, giống như đó là điều quan trọng nhất. Nhưng mà không. Thật là ngu xuẩn. Tao có thể đi mua. Có nhiều thứ hay ho hơn để tao làm với thời gian của mình." Giọng điệu của Draco nghe giống như một câu hỏi, nhưng Theo không có câu trả lời.

Draco nhìn xuống quầy bếp và lại thở dài. "Nghe dở hơi quá nhỉ?"

"Không đâu." Chuông báo bằng đũa phép kêu lên, và Theo cảm thấy nhẹ nhõm khi tạm dừng cuộc nói chuyện. "Được rồi. Giờ thì hãy áp chảo các mặt trong vài giây, rồi lật nó lại và cho vào lò nướng."

Draco làm theo chỉ dẫn và chửi um lên vì bị dầu bắn vào người. Cuối cùng Draco cũng cho ra đời món ăn trông giống như một món áp chảo ngon (ít ra thì là vậy, nó giống với những gì người ta làm trong các chương trình dạy nấu ăn), sau đó, hắn đặt chảo vào lò và Theo khởi động lại bộ đếm giờ trên đũa phép của mình.

Trước khi Theo kịp quyết định nên nói gì tiếp theo, Draco đã đổi chủ đề. "Kể tao nghe về gã của mày đi. Bennett, phải không nhỉ?"

Bụng Theo lọt thỏm xuống. Anh đã không nói chuyện với Bennett hơn một tháng rồi. Sau cuộc cãi vã sau bữa tiệc sinh nhật của Hermione, Theo đã nói với Bennett rằng anh cần chút không gian riêng để giải quyết những gì đang xảy ra với bạn bè của mình. Bennett cực kì thất vọng, nhưng bảo Theo cứ việc dành bao nhiêu thời gian mà anh cần.

Anh đã gửi vài con cú hỏi thăm Theo, nhưng Theo không trả lời bất kỳ bức thư nào trong số đó. Bất cứ lúc nào Theo nhìn thấy Bennett tại sở làm, anh đều lẩn tránh. Anh biết là mình nên kết thúc, nhưng anh quá hèn nhát để làm điều đó.

"Tao đang nghĩ tới chuyện chia tay với ảnh," cuối cùng Theo cũng trả lời. "Thế thì tao có thể chuyển tới đây, nếu mày vẫn muốn thế."

Draco nhướng mày với Theo. "Đợi đã, cái gì cơ? Tao cứ tưởng mọi chuyện rất nghiêm túc. Chẳng phải hai người đã dọn về sống chung chỉ vài tuần trước đó sao?"

Theo nhún vai. Draco nhìn anh chằm chằm, và Theo nghĩ rằng chẳng hại gì khi nói cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra. Dù sao thì hắn cũng sắp xanh cỏ rồi.

"Tao thực sự thích ảnh, rất nhiều, nhưng tao không nghĩ là bọn tao hợp nhau. Ảnh dễ mến, tốt bụng và chu đáo. Ảnh có một gia đình yêu thương đùm bọc nhau, và – tao chả biết nữa – chả có lí gì ảnh ở bên một thằng vớ vẩn như tao. Ảnh xứng đáng với một người tốt hơn."

Draco gật đầu như thể điều này cực kì có lí. "Khỉ thật, Hermione nói đúng đó. Mày rất tốt bụng."

"Không, không có đâu!" Theo đáp trả.

"Nếu mà mày ích kỷ, giống như tao và Blaise, mày sẽ lờ đi sự thật là bạn trai của mày quá tốt so với mày, và mày cứ thế lợi dụng ảnh. Mày nói ảnh không đáng phải chịu đựng người như mày, đúng không?"

Theo gật đầu.

"Ai thèm bận tâm chứ? Nếu anh ta tử tế như mày nói, thì có lẽ mày nghĩ anh ta xứng đáng được hạnh phúc đúng không?"

Theo lại gật đầu.

"Có vẻ như anh ta nghĩ rằng anh ta có thể được hạnh phúc khi ở bên mày. Đó là lựa chọn của anh ta, không phải của mày. Cứ việc ngồi đó và tận hưởng những lợi ích khi có một người tốt đẹp ở bên mày."

Draco nói đúng. Theo đã suy nghĩ như một kẻ cao thượng, nhưng anh không phải là một Gryffindor chết dẫm, anh là Slytherin. Và nếu một thằng như Draco có thể khiến Hermione hạnh phúc, thì anh cũng có thể khiến một người như Bennett hạnh phúc mà, đúng không?

Mặc dù anh vẫn không cảm thấy đúng cho lắm. Đôi khi Draco có thể là một thằng trẻ trâu, nhưng hắn có nhiều phẩm chất tốt. Còn Theo, ngược lại thì, có rất ít những thứ đó.

"Sao thế?" Draco hỏi. "Lí lẽ cực kì thuyết phục, và mày vốn coi trọng lí lẽ mà."

Theo nhìn xuống quầy bếp, rồi trả lời. "Tao không hiểu sao ảnh có thể thích tao được. Không ai thích tao cả."

"Hermione thích mày đó."

Theo nhún vai, đầu cúi gằm. "Cổ thích tất cả mọi người."

Draco im lặng, và Theo chớp lấy cơ hội đó nhìn hắn. Cuối cùng hắn cũng đã lặng lẽ trở lại và đang chăm chú quan sát Theo. Theo nhìn lại hắn với thái độ bất cần, và dùng ánh nhìn thách thức để ngầm chửi hắn, nhưng cái nhìn của Draco lại dịu đi, và giọng điệu của hắn rất tử tế. "Mày lúc nào cũng có mặt, Theo. Khi tao cần mày - khi bất cứ ai cần mày. Như lúc này chẳng hạn, mày đã đến để giúp tao làm món bít tết ngu ngốc này. Hoặc khi tao bảo mày chuyển đến để giúp Hermione-"

"Nhưng tao đã từ chối," Theo cãi.

"Mày có lí do chính đáng mà." Draco thở dài. "Có thể là cái miệng mày hỗn, không biết tế nhị và ủ dột, nhưng mày là người đáng tin cậy nhất mà tao biết. Tao có thể tin tưởng mày trong bất cứ việc gì. Thế nên, ờ, đó là phẩm chất tốt đó. Mày cũng rất giàu, quá ngon luôn," hắn nói thêm với một cái nhếch môi.

Theo nhếch mép cười đáp lại hắn. "Mày quên phần đẹp trai nữa."

"Cái đó thì miễn bàn," Draco nói, đảo tròn mắt.

Chuông báo đũa phép lại vang lên, và Draco lấy miếng bít tết ra khỏi lò và đặt nó lên đĩa, theo chỉ dẫn của Theo.

"Được rồi chứ?" Draco thận trọng nhìn miếng thịt.

Theo nhún vai. "Tao nghĩ vậy."

"Tao nếm thử được chưa?" Draco mở ngăn kéo và lấy ra dao và nĩa.

"Không, phải để nó nghỉ đã," Theo nói, giữ chặt lấy chiếc đĩa.

"Nghỉ á? Nó là một miếng con mẹ nó thịt đó. Nó đâu có cần ngủ."

"Tao cũng chả biết, nhưng họ hay nói thế trong mấy chương trình dạy nấu ăn. Chỉ vài phút thôi."

Draco xăm soi nhìn miếng bít tết một lần nữa, như thể hắn nghĩ nó sẽ mở miệng nói, rồi nhún vai và lại quay sang Theo. "Thế mày định làm gì với gã đó?"

"Mày nói có lý đó, nhưng tao đoán là tao sợ. Sẽ dễ dàng hơn nếu tao ở một mình."

"Ờ, có lẽ vậy. Nhưng cũng buồn bã hơn, đúng không?"

"Mày sẽ không hết buồn dù cho có tìm được người để yêu. Cứ nhìn mày với Hermione xem."

Draco trầm ngâm gật đầu. Theo cứ nghĩ rằng họ đã nói xong, nhưng một lúc sau, Draco trả lời, "Đó là một nỗi buồn đẹp đẽ hơn, tao nghĩ vậy."

Đôi mắt hắn buồn rầu đến nỗi Theo lại muốn bật khóc. Anh tự hỏi tới lần thứ hàng triệu rằng tại sao Draco và Hermione lại chọn con đường này. Có thể họ trút bầu tâm sự bấy nhiêu đây là đủ, nhưng cuối cùng thì anh cũng lấy hết can đảm để hỏi thêm.

"Tao muốn biết. Sao mày không chọn kết thúc nó? Tao hiểu về việc chờ đợi lâu nhất có thể, để tận hưởng mọi khoảnh khắc mày có thể có với cổ, nhưng một khi đến cuối cùng, hãy uống liều thuốc đó và cứu lấy mạng sống của mình. Bằng cách đó, mày sẽ có nhiều thời gian với Hermione nhất có thể, rồi tiếp tục một cuộc sống tẻ nhạt, buồn chán hơn. Ít nhất thì mày sẽ được sống."

"Mọi thứ sẽ bị xóa sổ hết. Mọi khoảnh khắc tươi đẹp đều sẽ bị lãng quên hết."

"Nhưng mày sẽ chết đó," Theo cãi, "chết rồi cũng đâu thể nhớ gì."

"Cổ sẽ nhớ," Draco nói chắc nịch. "Nếu cổ muốn tao uống liều thuốc đó, tao sẽ làm thế, nhưng cổ muốn nhớ, và đôi lúc đó là tất cả những gì khiến tao vượt qua nó."

Nước mắt dâng lên trong mắt Draco. Hắn ngoảnh mặt đi khỏi Theo và quay lại với miếng bít tết trên đĩa. "Tất cả những thứ này, nấu ăn và những việc tương tự, là một nỗ lực thảm hại nhằm cố gắng làm vài điều gì đó có ý nghĩa với thời gian của tao trước khi tao chết. Nhưng ngay cả khi tao không làm được gì, tao đã có được một cô nàng phù thủy tuyệt vời nhất thế giới yêu tao, và cổ đã hứa sẽ yêu tao đến hết cuộc đời. Điều đó có ý nghĩa hơn bất cứ điều gì mà tao làm trong dòng thời gian này, hay bất kỳ dòng thời gian nào khác."

Cả hai đều im lặng nhìn miếng bít tết, trong khi Theo cố gắng hít thở sâu để không khóc. Anh bị bất ngờ bởi câu trả lời sến sẩm đến mắc ói của Draco.

"Giờ chúng ta nếm nó được rồi chứ?" Draco hỏi, chỉ vào miếng bít tết.

Theo gật đầu, và cả hai cùng cắt một miếng bít tết và nếm thử. "Mẹ nó chứ," Theo nói, "Tao quên mất một bước rồi. Nhưng nó vừa chín tới đấy," anh nói thêm một cách an ủi khi nhìn thấy nét mặt của Draco.

"Chả ngon tẹo nào." Draco trông vô cùng thất vọng. Mặc dù hắn đã dành vài phút để nói rằng chuyện này thật ngu ngốc, nhưng việc nấu món bít tết này rõ ràng có ý nghĩa rất lớn đối với hắn.

"Ờ, bọn mình quên ướp gia vị rồi. Tao nghĩ là chúng ta vẫn có thể thêm vào, nhưng ướp gia vị trước sẽ ngon hơn."

"Có lẽ tao vẫn nên dính lấy món hầm thì hơn," Draco rên lên, nhìn chằm chằm vào miếng bít tết.

"Không. Hôm nay ta sẽ làm món bít tết khỉ gió này. Tao biết ta sai ở đâu rồi. Mày còn miếng nào khác không?"

Draco gật đầu, trông có vẻ ngạc nhiên trước quyết tâm trong lời nói của Theo. "Được rồi, nếu việc này quan trọng đối với mày..." hắn lẩm bẩm trước khi trao cho Theo một nụ cười thật lòng, nụ cười thường dành cho Hermione.

Hắn lấy một miếng thịt khác từ tủ lạnh và đặt nó vào đĩa, rồi nhìn Theo một cách nghiêm túc. "Đây là lời khuyên của tao dành cho mày: Nếu mày thích Bennett, cứ ở bên Bennett và cố gắng hết sức đừng để mọi chuyện rối tung lên."

"Tao sẽ suy nghĩ thêm."

"Được rồi," Draco nhìn xuống miếng bít tết. "Làm sao để ướp cái này?"

Khi Theo trở về nhà, anh đứng trước gương một hồi lâu, cân nhắc về những lời nói của Draco. Anh vẫn không nghĩ Bennett đáng phải chịu gánh nặng với một người như anh, nhưng ảnh cũng không đáng bị Theo đối xử tệ bạc như vậy trong suốt vài tuần qua. Anh phải đưa ra quyết định, bằng cách này hay cách khác.

Anh đi loanh quanh các hành lang của Dinh thự Nott hàng giờ liền, suy nghĩ về tất cả các khả năng, và suy diễn ra hàng trăm cuộc trò chuyện khác nhau của anh với Bennett. Cuối cùng, anh vẫn phải hành động thôi. Anh hít một hơi sâu và cố lờ đi nỗi sợ hãi khủng khiếp đang bao trùm lấy mình, khi nói địa chỉ của Bennett và thò đầu vào lò sưởi. Anh nhìn thấy Bennett đang đọc sách trên sô pha và hắng giọng. "Em vào được chứ?"

Bennett nhảy dựng lên. "Theo! Chào em, ờ, ừ, tất nhiên rồi."

Theo đến đó vài giây sau, khi Bennett đứng dậy khỏi sô pha. Anh đang đọc Hogwarts, Một lịch sử, và Theo không thể không nhếch mép cười.

Bennett đang ân cần nhìn anh, đôi mắt xanh của anh đang tràn ngập sự lo lắng. Theo hít một hơi sâu và nói nhanh, "Em là một đứa cực kì khó ở. Em suy sụp về chuyện bạn bè của mình, em sợ phải đến gần anh hơn, và - ừm - đó cũng là một phần tính cách của em."

Bennett định nói gì đó, nhưng Theo đã giơ tay ra hiệu cho anh im lặng. "Em cần phải nói tất cả những điều này trước khi em mất hết bình tĩnh." Bennett gật đầu và đợi Theo tiếp tục.

"Em yêu anh và có vô vàn lý do tại sao. Nhiều đến nỗi khi em nghĩ về nó quá lâu, em cảm thấy hoàn toàn vẫn chưa đủ. Nhưng anh cũng thích em, vậy chứng tỏ anh không sáng suốt như em nghĩ, nên có lẽ em sẽ loại cái đó ra khỏi danh sách. Nhưng em chả quan tâm. Em đã sẵn sàng để ngừng làm một thằng gây rối và cư xử công bằng. Nếu vẫn chưa quá muộn. Hai ta có thể thử lại không?"

Bennett đang quan sát Theo một cách nghiêm túc, nhai nhai má trong. Theo hoàn toàn bất động, chờ phán quyết dành cho mình. Anh đã không nói một từ nào đúng theo như những gì đã chuẩn bị. Sao anh còn bận tâm chuẩn bị nếu anh sẽ làm hỏng tất cả, khi phải thực sự nói ra tất cả mọi thứ?

Trước khi Theo kịp trách mình nhiều hơn, Bennett đã thu hẹp khoảng cách giữa họ và bắt đầu hôn Theo mãnh liệt.

"Nghĩa là đồng ý à?" Theo lùi lại và hỏi. "Hay đây là một nụ hôn tạm b-"

Bennett khiến anh im bặt với một cái hôn khác và thì thầm vào môi anh, "Im nào, Theo."

Theo nhún vai và kéo Bennett lại gần hơn. Anh không định làm người dừng nụ hôn này lại. Anh cho rằng đây nghĩa là đồng ý, cho đến khi nghe được câu nói nào khác.

Hiện tại: Tháng 10, 2005 / Draco: Tháng 12, 2005

Hermione Granger-Malfoy

Khi Hermione thức dậy vào ngày Halloween, Draco vẫn còn ngủ. Cô rón rén vào phòng tắm và yểm Bùa Im lặng để tiếng vòi hoa sen không đánh thức anh. Anh cần ngủ nhiều hơn. Tâm trạng anh cứ u uẩn trong vài ngày vừa qua, và cô hy vọng với một giấc ngủ ngon, hôm nay tinh thần của anh sẽ khá hơn.

Tâm trạng tồi tệ của Draco diễn ra thường xuyên hơn kể từ khi anh nghe tin về cái chết của mình, cũng đúng thôi, nhưng Hermione không thể không cảm thấy thất vọng khi chúng xảy ra. Anh đã thử bay lượn, đập phá mọi thứ, thậm chí là yểm Bùa im lặng và la hét hết cỡ, nhưng dường như không có gì hiệu quả ngoài thời gian – đó là thứ duy nhất họ không có.

Hermione cố gắng tận hưởng những ngày tăm tối này nhiều nhất có thể. Draco chỉ muốn ở nhà, nên cô ôm anh trên sô pha và đọc sách, hoặc xem ti vi và cố gắng ghi nhớ cảm giác khi ở trong vòng tay anh. Cô cũng sử dụng những ngày này để đặt câu hỏi cho anh, vì cô đang cố gắng tìm hiểu mọi điều nhỏ nhặt nhất về anh.

Bài hát anh yêu thích là gì. Đồ ngọt anh ưa thích khi còn nhỏ, và liệu nó có khác với bây giờ không. Câu thần chú đầu tiên anh từng dùng. Phép thuật của anh tình cờ bộc phát ra thế nào khi anh còn nhỏ. Nơi anh thích ghé thăm là gì. Liệu anh có từng muốn có anh chị em không, hay cảm thấy hạnh phúc khi là con một. Mặc dù cô đã ở bên anh nhiều năm, nhưng vẫn còn rất nhiều điều cô chưa biết về anh.

Khi Hermione bước ra từ phòng tắm, Draco không còn ở trên giường. Cô sấy khô tóc và mặc áo của anh vắt trên ghế, rồi đi theo âm thanh phát ra từ tầng dưới. Cô tìm thấy anh trong bếp, đang nấu nướng gì đó. Hermione đến bên anh, vòng tay quanh eo anh và tựa đầu vào vai anh. Ngay khi chạm vào anh, cô nhận ra đây không phải là Draco của mình.

Anh không có mùi hương như mọi buổi sáng khác. Anh có mùi nước hoa, và bây giờ khi cô để ý hơn, cô nhận ra anh đang mặc quần áo chỉnh tề. Cô nhảy lùi lại, vì cô không ngờ đến một chuyến du hành thời gian. Draco của cô hẳn đã du hành tới tương lai. Dù cô biết không phải là một ngày sau tháng 3 năm 2006, cô ủ dột nghĩ.

Draco quay đầu lại và nhếch mép cười, nhưng vẫn để mắt đến cái chảo. "Ngồi đi. Để anh làm bữa sáng cho em."

"Anh đến-?"

Anh trả lời trước khi cô kịp kết thúc câu hỏi của mình. "Giao thừa."

Một lát sau, anh đặt hai quả trứng ốp la hoàn hảo vào đĩa của cô. Cô mỉm cười, thích thú. "Anh học được cách chiên trứng rồi à?!"

Anh mỉm cười đáp lại. "Anh đang tập nấu ăn, nhưng xui cái là khi anh chiên trứng thành thạo được thì em đã ngừng ăn chúng."

"Sao em lại ngừng ăn trứng nhỉ?" cô hỏi, xắn miếng đầu tiên, mỉm cười khi lòng đỏ trứng vàng tươi chảy ra.

Khi cô quay sang nhìn anh, khuôn mặt anh trống rỗng. "Em phát ngán sau khi anh làm món đó cả trăm lần để hoàn thiện kỹ năng của mình."

Hermione gật đầu và nhìn xuống đĩa. "Chà, chúng thật hoàn hảo. Em tự hào về anh."

Miếng sandwich nảy lên khỏi lò nướng, và Draco lấy ra một miếng bánh không bị cháy. Anh đặt nó vào đĩa của cô trước khi ngồi xuống cạnh cô. Trong lúc nhìn cô ăn, anh giải thích rằng anh đang ở giữa bữa ăn khi rời đi, nên anh không đói.

Ăn xong, cô quay sang đối mặt với anh, và vuốt ve má anh bằng mu bàn tay. "Tháng 12 của chúng ta thế nào?"

Anh nắm lấy bàn tay trên má và đưa nó lên môi, hôn vào lòng bàn tay cô. "Chúng ta ổn."

"Mừng quá. Tháng 10 này thật là khó khăn."

"Ừ, anh nhớ mà. Tối nay chúng ta có vũ hội, nhỉ?" Hermione gật đầu. "Ban đầu anh rất buồn vì phải bỏ lỡ nó, nhưng giờ thì anh đã sẵn sàng để đi bù rồi." Anh đứng dậy và kéo cô lên, rồi bắt đầu di chuyển cô quanh bếp theo điệu valse. "Anh nóng lòng được khiêu vũ với em đêm nay quá," anh thì thầm vào tai cô.

Hermione rất vui vì tâm trạng của Draco đã tốt lên, và cô hy vọng Draco của cô sẽ ổn trong tương lai. Đó là đêm giao thừa, nên sẽ có những bữa tiệc để giúp anh khuây khỏa. Dù tất cả mọi bữa tiệc đều là để chào đón sự xuất hiện của năm 2006, cái năm đã khiến họ khiếp sợ trong nhiều tháng vừa qua.

"Trông em tuyệt lắm," Draco thốt lên khi Hermione bước ra từ phòng tắm trong bộ váy dạ hội đen rất tinh tế.

Hermione vỗ nhẹ vào chiếc váy, hơi đỏ mặt. "Em không thể nhận vơ về chiếc váy được. Tất cả là nhờ công của Daphne."

Draco lắc đầu khi anh đến gần cô, và đặt một nụ hôn lên má cô. "Chiếc váy trông cũng ổn. Cô phù thủy mặc nó mới đúng là tuyệt sắc."

Hermione không thể không mỉm cười. Khi đến Thái ấp, họ gặp Theo, Bennett, Daphne và Blaise đang đứng ở rìa phòng khiêu vũ, ngay vị trí quen thuộc của họ, gần quầy bar.

"Rất vui được gặp lại anh, Bennett," Hermione thốt lên khi cô nhìn thấy anh. Draco đã kể cho cô nghe về cuộc trò chuyện của anh với Theo, nhưng cả hai người đều không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó. Có vẻ như họ đã làm lành, và Hermione rất vui vì điều đó. Theo xứng đáng với một người tốt, và Bennett là một pháp sư thực sự tử tế.

Daphne và Blaise trông rất xứng đôi, và Hermione nhận ra đây là lần đầu tiên họ tham dự vũ hội này với tư cách là một cặp yêu nhau. Tuy nhiên, cô biết tốt hơn là không nên xoáy vào điều đó. Daphne và Blaise cảm thấy rất kì lạ. Họ thích lờ đi cái quãng đường kì quặc mà họ đã trải qua để đến được với nhau, và thích hành động như thể họ đã hẹn hò trong suốt thời gian qua.

Ở một khía cạnh nào đó thì, cả hai có vẻ giống vợ chồng hơn cả Hermione và Draco. Họ không thể hiện tình cảm trước mặt mọi người, điều mà Hermione đã học được từ những Thuần chủng. Họ dường như cũng có khả năng kết nối với nhau mà không cần nói ra lời. Qua Daphne, Hermione biết rằng họ đang rất hạnh phúc, và Blaise là một người đồng hành chu đáo và ân cần một cách đáng ngạc nhiên, mặc dù người ngoài sẽ không nhận ra điều đó. Cả hai xỉa xói nhau nhiều hơn bao giờ hết, nhưng thực ra không có chút ác ý nào sau lời nói của họ.

"Ta sẽ đứng đây cả đêm à? Hay là khiêu vũ đi?" Bennett hỏi, uống cạn cốc rượu và đặt nó lên một chiếc khay ngang qua.

"Ồ, nếu mà anh thích khiêu vũ, thì anh xui rồi. Theo không nhảy đâu," Daphne trả lời, và Theo gật đầu đáp lại.

"Sao lại không?" Bennet hỏi. "Anh dám chắc là em đã được học nhiều bài học khiêu vũ, em lớn lên trong môi trường tiệc tùng thế này mà."

Theo nhún vai. "Em biết. Chỉ là em không thích thôi."

"Đi nào," Bennett huých vào anh.

"Vô ích thôi, Bennett," Daphne cắt ngang. "Cậu ấy thậm chí còn không nhảy với cả Hermione, trong khi Theo là người sẽ làm bất cứ điều gì cho cổ."

Bennett và Theo nhìn nhau một cách kỳ lạ, và Hermione cảm thấy không thoải mái. "Chỉ vì tôi là người duy nhất đối xử tốt với Theo," cô nói nhanh, cố giảm bớt căng thẳng. "Mà thôi, tôi sẽ nhảy với anh, Bennett."

Cô chìa tay ra và anh nắm lấy nó, và hôn lên đó trước khi dẫn đường ra sàn khiêu vũ. Khi Hermione nhìn Draco, cô thấy ánh mắt anh lóe lên chút ghen tuông. Cô nhếch môi và vỗ nhẹ vào tay anh, trước khi quay gót đi theo Bennett. "Cho em một ly nhé? Sâm panh."

Anh nhún vai, nhưng vẫn gật đầu đáp lại cô trước khi quay sang hỏi Theo điều gì đó. Sau hai điệu nhảy, Bennett nghiêng người và nói, "Tôi nên trả cô về với chồng cô thì hơn, trước khi cậu ấy ám sát tôi."

Hermione định bảo vệ Draco, nghĩ rằng Bennett đang ám chỉ về thời điểm anh là một Tử thần Thực tử, nhưng khi cô phát hiện ra Draco đang dựa vào một cây cột và trừng mắt nhìn họ, cô phải thừa nhận Bennett nói có lý.

Draco đưa đồ uống cho cô khi cô quay trở lại bên cạnh anh, nhưng cô nhăn mặt ngay khi nhấp một ngụm. Đó không phải rượu sâm panh như cô muốn, mà là một loại nước có ga ngọt đến phát bệnh. Hermione đưa trả lại cho Draco. "Cái này ghê quá. Em muốn Sâm panh mà."

Anh nhún vai và đặt ly lên chiếc bàn gần đó, lảng tránh ánh mắt của cô. "Loại đó hết rồi." Thật vô lí. Hermione định cãi rằng Narcissa sẽ không bao giờ để hết bất cứ thứ gì, nhưng anh hôn thẳng vào môi cô.

"Draco," cô rít lên, cố đẩy anh ra.

"Cái quy tắc ngu ngốc," anh thì thầm vào tai cô trước khi cắn vào dái tai cô, khiến cô ớn lạnh sống lưng. Anh kéo cô trở lại sàn khiêu vũ. Draco đưa cô vào một điệu nhảy nhanh hơn, thu hút toàn bộ sự tập trung của cô khi cô cố gắng hết sức để đứng thẳng và không vấp vào chân anh. Khi bài hát kết thúc, anh kéo cô lại gần và cười lớn, rồi chuyển sang một điệu valse chậm rãi không khớp với nhạc, nhưng hợp với Hermione hơn.

"Hôm nay là một ngày tốt lành đối với anh," Hermione nói khi họ xoay vòng tròn. "Dạo gần đây anh có một chuỗi ngày tồi tệ, và đôi khi chúng ta rơi vào cái bẫy thuyết phục bản thân rằng chúng sẽ không bao giờ tan biến."

Draco gật đầu thấu hiểu. "Vẫn lúc thăng lúc trầm, nhưng anh không hối tiếc chi cả."

Sau một vài bản nhạc nữa, Lucius và Narcissa xuất hiện bên cạnh họ. Phải mất một lúc Hermione mới hiểu bàn tay đang chìa ra của Lucius có nghĩa là gì. Đôi mắt cô mở to, và cả Draco lẫn cha anh đều nhếch mép cười trước phản ứng của cô. "Thưa Mẹ, mẹ có muốn khiêu vũ không ạ?" Draco lịch sự hỏi Narcissa với một cái cúi đầu khẽ.

Narcissa mỉm cười với anh và chỉ chốc lát sau, họ đã đi mất, uyển chuyển khiêu vũ cách đó vài bước chân, trong khi Hermione lo lắng nhìn sang Lucius.

"Tôi không ăn thịt cô đâu," Lucius lẩm bẩm, tay vẫn chìa ra. "Nào."

Hermione khoanh tay và lùi lại. "Giờ thì tôi đã hiểu sao ông lại ghét tôi, và không phải vì huyết thống của tôi, nhưng ông vẫn khó chịu với tôi và tôi vẫn chưa tha thứ được cho ông vì những gì ông đã làm trong cuộc chiến."

Lucius nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc, rồi môi ông hơi nhếch lên. "Ghi nhận." Ông vẫn chìa tay ra, và cô nhún vai và cuối cùng cũng nắm lấy tay ông. Chỉ một điệu nhảy thôi, cô nghĩ vậy, cũng không nhiều nhặn gì. "Kia là một Draco khác nhỉ?" ông hỏi sau đó một lúc.

"Sao ông nhận ra được?" Hermione ấn tượng hỏi. "Tôi gần như còn không nhận ra được. Ảnh đến chỉ từ hai tháng sau."

Lucius nhìn sang chỗ Draco đang khiêu vũ với Narcissa. "Trông nó có vẻ điềm tĩnh hơn, bớt sợ hãi hơn. Ta mừng là nó sẽ bình tâm lại được sau vài tháng nữa."

Hermione lại tập trung vào các bước nhảy của mình, nhưng không được tốt lắm. Và càng bước trật nhịp, cô càng căng thẳng hơn, khiến bước nhảy càng tồi tệ hơn nữa. Lucius dừng lại và nhướng mày nhìn cô. "Cô đang lo lắng. Tại sao vậy?"

"Tôi vừa nói rồi mà," cô gắt lại với ông.

Lucius lẩm bẩm điều gì đó trong cổ họng, và cô nghĩ mình đã nghe thấy từ "xấc xược."

Hermione lại thở dài và giải thích, "Tôi biết là ông vẫn ghét tôi. Ý tôi là, tôi vẫn là một phù thủy gốc Muggle, và tôi vẫn là lý do khiến Draco không chịu kết thúc vòng lặp thời gian. Và, tôi vừa nói là tôi vẫn không thích ông. Có lẽ đó là lý do tại sao khiến tôi bị căng thẳng."

Lucius gật đầu và nhìn sang Draco một lần nữa trước khi trả lời. "Cô không phải sự lựa chọn ưng ý của ta ngay từ đầu, nhưng đó không phải là quyết định của ta, mà là của Draco. Và cô làm cho nó hạnh phúc. Cho nên là, không, ta không có ghét cô, mặc dù cô đúng là một thảm họa nhảy nhót. Chúng ta có nhiều việc phải làm với cái này trong tương lai đấy."

Hermione nghiêng đầu, bối rối. "Tôi - chúng ta - một khi Draco qua đời, tôi cho là chúng ta sẽ không..." Giọng cô nhỏ dần, nhưng Lucius hiểu ý cô.

"Con là con dâu của hai chúng ta," ông gắt lên. "Mối liên kết cuối cùng của chúng ta với con trai mình. Ta biết giữa hai ta có vài việc phải giải quyết, nhưng ta không nghĩ cô là một người sẽ dễ dàng ngoảnh mặt bỏ đi như vậy."

Cô khẽ mỉm cười với Lucius. "Ông nói đúng đó. Tôi nghiêng về phía ở lại hơn, ngay cả khi mọi chuyện có khó khăn đến mấy." Cô đặt tay trái của mình lên vai ông, và đợi ông nắm lấy tay phải của cô. Ông đứng đó nhìn cô trong vài giây, rồi nhếch mép cười và lùi lại.

"Ta có thể dạy nhảy cho cô ngay bây giờ cũng được. Dáng nhảy của cô xấu quá, vậy thử bắt đầu từ đấy xem." Ông di chuyển tay trái của cô đến vị trí thích hợp trên cánh tay ông, và hướng dẫn cô cách giữ thẳng đầu và vai. Cô vẫn còn sốc khi ông dự định vẫn ​​sẽ giữ liên lạc với cô sau Tháng Ba tới.

Cô sẽ không bị bỏ lại một mình, một khi Draco ra đi. Lucius và Narcissa không phải kiểu người ấm áp, nhưng họ sẽ có mặt trong cuộc sống của cô, mặc dù cô không chắc mình thấy điều đó thật kinh khủng hay là một niềm an ủi. Dù cho họ cố gắng hết sức để hỗ trợ cô chỉ vì tưởng nhớ đến Draco đi nữa. Theo, Blaise và Daphne cũng sẽ không bỏ mặc cô. Ý nghĩ đó khiến cô mỉm cười.

"Hermione," giọng nói nghiêm nghị của Lucius cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. "Tôi vẫn luôn nghe nói cô là một học sinh gương mẫu, nhưng cô đang lo ra ngay trong buổi học đầu tiên của mình đó."

"Phải phải." Cô lại tập trung vào ông. "Ông vừa nói gì nhỉ?"

Hiện tại: Tháng 12, 2005 / Draco: Tháng 10, 2005

Draco Malfoy

Draco vượt thời gian khi anh còn đang ngủ, và xuất hiện tại bàn ăn ở Thái ấp Malfoy. Cha mẹ anh ngồi ở vị trí quen thuộc của họ, hai đầu bàn, trong khi Hermione ngồi đối diện với anh, toét miệng cười. Anh nhìn xuống người và hiểu ra tại sao.

Anh đang mặc những đồ anh thường mặc khi đi ngủ, quần đùi và áo lót. May mắn thay, anh lúc nào cũng ngủ với đũa phép được buộc vào chân. Anh rút nó ra, đứng dậy khỏi bàn và xin phép đi thay đồ.

"Ừ, đi đi, Draco," mẹ anh nói với vẻ mặt thích thú khi anh rời khỏi phòng. "Cha mẹ đã dạy dỗ con tốt hơn việc tham dự một bữa tối trang trọng trong bộ đồ ngủ thế này." Hermione bật cười thành tiếng khi Draco Độn thổ trở lại phòng ngủ của anh tại ngôi nhà ở London.

Anh kiểm tra ngày tháng khi đến đó - 31 tháng 12 năm 2005. Anh đã nghĩ sẽ không còn lần du hành thời gian nào nữa, nhưng quên rằng anh vẫn có thể du hành đến tương lai. Chỉ không quá tháng 3 năm 2006, anh buồn rầu nghĩ. Anh nhanh chóng thay quần áo và trở lại Thái ấp trong chưa đầy mười phút. Anh ngáp dài một cái khi ngồi xuống và xin lỗi mẹ, giải thích rằng anh đang ngủ ở thời điểm khác.

"Vậy là, ừm, con cho là mẹ đã biết rồi," anh ngập ngừng nói, quan sát phản ứng của mẹ anh một cách cẩn thận.

"Ý con là, rốt cục thì tất cả đã thôi nói dối ta, và thông báo với ta là con trai ta khủng hoảng vì chứng du hành thời gian cực kỳ hiếm có thể khiến nó chết chỉ sau vài tháng nữa đúng không? Ừ, Draco, ta biết."

Mẹ anh buồn bã hẳn, và khi anh quay sang nhìn cha, khuôn mặt ông trống rỗng. Mặc dù vậy, Narcissa dường như quyết tâm tạo ra một buổi tối vui vẻ, và phần còn lại của bữa tối trôi qua một cách dễ chịu. Họ nói về những chuyện ngoài lề, nhưng đó là một thay đổi tốt, vì dạo gần đây các cuộc trò chuyện của Draco khá nặng nề.

Anh được biết rằng bữa tối này là một trong ba sự kiện mà anh và Hermione sẽ tham dự tối nay để chào mừng năm mới. Sau bữa tối với cha mẹ, họ ghé qua Hang Sóc để dự một bữa tiệc lớn, sau đó, họ sẽ đến căn hộ của Blaise để tham dự một bữa tiệc khác.

"Blaise chịu mở tiệc á?" Draco ngạc nhiên hỏi.

"Em biết. Vấn đề lớn đó, đây là lý do tại sao lại là một bữa tiệc mừng năm mới. Daphne nói là cổ đã cố thuyết phục cậu ấy quay lại Ý, nhưng cậu ấy từ chối. Thỏa thuận của họ là một bữa tiệc mừng năm mới nho nhỏ và không có màn đếm ngược tới giao thừa."

Cha mẹ anh chúc cả hai có những bữa tiệc vui vẻ, và mẹ anh bảo Hermione đừng làm gì quá sức, quả là một lời nhắn nhủ khó hiểu. Draco quan sát cô. Hermione trông gầy hơn, có phần xanh xao hơn và người cô lạnh ngắt. Anh tự hỏi liệu đó có phải là điều mà mẹ anh đang ám chỉ hay không.

Họ vừa Độn thổ tới bên ngoài lớp bùa bảo vệ của Hang Sóc, Draco kéo cô ra khỏi con đường chính và hỏi, "Em ổn chứ?"

"Sao anh lại hỏi vậy?"

"Trông em... tiều tụy quá." Hermione cau mày. "Vẫn đẹp, như mọi khi," anh vội vàng thêm vào, và anh không nói dối, trông cô rất xinh, "nhưng ừm, bị ốm, có lẽ vậy nhỉ?"

Cô cắn môi, và kéo anh ra khỏi con đường, khuất sau một cái cây. "Em biết tối nay em sẽ phải nói với anh, và em đoán bây giờ chính là lúc. Vậy thì tốt hơn là khi có người khác nhận ra anh không biết chuyện này."

"Em đang nói đến cái gì vậy?"

Hermione khẽ mỉm cười với Draco, nhưng anh có thể thấy được qua ánh mắt e dè của cô rằng cô đang lo lắng. "Em có chút không khỏe, đúng như anh nói đó, và có một câu thần chú chẩn đoán mà anh có thể dùng..."

"Chuyện gì vậy?" Draco mở to mắt hoảng hốt, và tim anh bắt đầu đập liên hồi. Chuyện gì mà quan trọng dữ vậy? Anh sẽ không chịu đựng được nếu Hermione cũng phải chết. Anh sẽ kết thúc vòng lặp thời gian nếu đúng là như vậy, bất cứ điều gì để giữ an toàn cho cô.

"Không phải chuyện xấu đâu," Hermione vội trấn an, rút đũa phép từ trong túi của anh ra và đưa nó cho anh. Anh ngập ngừng cầm lấy nó, và cô chĩa nó vào ngực mình và lại mỉm cười với anh. "Không có gì phức tạp đâu. Chỉ là một thần chú đơn giản: Novum Principii."

Draco không biết những từ đó nghĩa là gì. Cái gì mà "Mới" gì gì đó. Anh không hề giỏi tiếng Latinh. Khi anh nói xong những từ đó, một vài sợi dây mảnh màu vàng xuất hiện ở đầu đũa phép của anh và bao quanh Hermione. Những sợi dây quấn quanh cơ thể cô và dừng lại khi chúng chạm đến ngang người cô, tụ lại ngay bên ngoài bụng dưới của cô và tạo ra một hình thù nhỏ bé mà Draco nhận ra ngay lập tức.

Anh khuỵu xuống, đầu anh chỉ cách vài inch trước hình dạng nhỏ bé của một thai nhi với trái tim đang đập nhanh liên hồi. Anh giơ tay lên và những đầu ngón tay anh phát sáng khi chạm vào những sợi dây vàng. "Merlin ơi," anh thì thầm với chính mình, "chuyện này là thật chứ?"

Khi anh ngước nhìn lên, Hermione gật đầu với đôi mắt rưng rưng.

"Từ lúc nào vậy?" anh hỏi, mặc dù anh biết rằng với kích thước thế này, đứa trẻ sẽ chưa ra đời sớm. Lúc này đã là tháng Giêng và anh chỉ còn hai, có thể là ba tháng nữa.

"Cuối tháng sáu," cô nói, và tim anh thổn thức. Quá muộn. Anh ôm cô, và những sợi dây vàng biến mất khi đầu anh chạm vào bụng cô, mặc dù anh biết vẫn còn một đứa trẻ bé bỏng trong đó, đang trôi nổi xung quanh. Đứa con mà anh sẽ không bao giờ được gặp gỡ.

Anh choáng váng bởi cảm xúc tuôn tràn như một cơn lốc, và quỳ trên mặt đất, bất động với hai cánh tay ôm lấy chân cô. Hermione vuốt tóc anh, trong khi anh cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình.

Một lúc sau, anh chẳng kiểm soát được gì, và cảm thấy tê tái hơn bất cứ lần nào trong đời. Anh ngước lên nhìn Hermione. "Em cảm thấy thế nào? Buồn không? Thất vọng không? Hay hạnh phúc? Hay sợ hãi?"

Cô kéo Draco đứng dậy và vòng tay quanh cổ anh. "Anh lúc nào cũng tập trung vào em, Draco. Anh cảm thấy thế nào? Cảm xúc của anh cũng quan trọng mà."

Anh tập trung vào cảm giác quặn thắt trong lồng ngực. Anh cảm thấy mình có tất cả, và cũng chẳng có gì, tất cả cùng một lúc. Cảm giác thật khó chịu. "Anh vui mừng khôn xiết và cũng buồn vô cùng. Anh cảm thấy nhẹ nhõm vì em sẽ không phải cô đơn, nhưng cảm thấy cắn rứt vì anh sẽ không có ở bên để giúp đỡ em, anh sợ có gì đó tồi tệ sẽ xảy ra, anh giận dỗi vì anh sẽ không được gặp nó, anh ghen tị với em và những người sẽ được gặp nó-" Giọng anh vỡ òa ra và anh gục trán vào trán cô. "Anh chả biết nữa, Hermione. Nói anh biết em cảm thấy thế nào đi."

"Nếu có từ nào đó mãnh liệt hơn từ ngọt đắng, thì chính là từ đó. Em cảm thấy hạnh phúc nhất và đồng thời cũng cảm thấy sụp đổ nhất."

Cả hai đứng ở đó một hồi lâu. Khi Draco cảm thấy Hermione rùng mình, anh sử dụng Bùa Sưởi Ấm lên họ. Hermione nói rằng họ có thể bỏ qua bữa tiệc này, nhưng anh nghĩ làm gì đó cho khuây khỏa sẽ tốt hơn. Anh chỉ cần thêm vài phút yên lặng nữa.

Khi Draco cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, cả hai tiếp tục đến Hang Sóc, và cuộc vui đúng là có tác dụng trong khoảng một giờ đồng hồ hoặc hơn. Draco trò chuyện với Teddy và tận hưởng vẻ mặt hân hoan của nó khi xem màn trình diễn pháo hoa ngoạn mục của George. Sau đó, Draco bắt chuyện với Luna, cô nàng lúc nào cũng là người hoàn hảo để nói chuyện mỗi khi muốn quên đi thực tại. Chẳng mấy chốc, Draco đã lủi đi và bước dọc theo mép sân, cố gắng giải tỏa tâm trí và bắt gặp một bong bóng bạc kỳ lạ cách anh phía trước vài bước chân.

Anh nhìn thấy Harry ở trong đó, quay lưng về phía anh, anh đưa tay chạm vào thành bong bóng để kiểm tra, ngạc nhiên khi nó xuyên qua bên kia rất dễ dàng. Draco hít một hơi thật sâu và bước vào quả bong bóng bạc, và sự im lặng bao trùm khi vào đến bên trong.

"Khỉ thật, lẽ ra mình phải nghĩ tới cái này từ lâu rồi," anh lẩm bẩm một mình.

Harry nhảy dựng lên và khi hắn quay lại, Draco trông thấy hắn đang bế một đứa trẻ. Ban đầu, Draco bối rối, sau đó anh nhớ ra đứa trẻ mà Ginny đang mang thai ở thời điểm của anh sẽ dự sinh vào tháng 11. Ở thời điểm này, thằng bé rõ ràng đã được sinh ra rồi, và giờ nó ở đây. Draco tò mò tiến lại gần, và trông thấy một thứ trông giống như một cậu bé nhỏ xíu với mái tóc sẫm màu và đôi mắt màu xanh rêu.

"Mày đang nói gì vậy?" Harry hỏi, tò mò nhìn Draco.

"Sự yên tĩnh. Thật là hoàn hảo. Đôi khi tất cả những gì tao cần khi đến đây là tránh xa mọi tiếng ồn trong vòng vài phút. Mày phải dạy tao cái này đó." Anh chỉ vào bong bóng xung quanh họ.

Harry lơ đãng gật đầu và tò mò nhìn Draco, rồi nhìn con trai mình. "Chuyện gì vậy?" Harry hỏi.

"Tao chưa bao giờ gặp thằng bé," Draco thừa nhận.

Harry mất vài giây để hiểu điều đó nghĩa là gì, rồi hắn mở tròn mắt. "Ồ, mày đến từ thời điểm nào thế? Trông mày vẫn vậy."

"Mới hai tháng trước. Vào đợt Halloween."

Harry gật đầu và chìa đứa bé ra để Draco có thể nhìn rõ hơn. "Đây là Albus Severus. Mày muốn bế nó một chút không?"

Draco gật đầu và bế đứa trẻ. Anh ngay lập tức nhận ra rằng thằng bé này điềm tĩnh hơn James rất nhiều lần. "Đặt tên thế là kì vọng hơi nhiều đó, mày có nghĩ vậy không?"

Harry nhếch mép cười, rồi trìu mến nhìn con trai. "Lần trước mày cũng nói thế. Tao nghĩ là nó sẽ ổn thôi."

"Thằng bé sẽ giống mày lắm đây," Draco nói, quan sát các đặc điểm của đứa trẻ. "Thằng bé tội nghiệp."

"Ừ, ai cũng nói thế."

Draco đã cố gắng lờ đi thông tin mà anh vừa biết được vài giờ trước, nhưng điều đó là bất khả thi khi bế một đứa trẻ sơ sinh trong vòng tay. Tất cả những cảm xúc mà anh đã cố gắng xua đi giờ ập đến với anh quá nhanh và anh bắt đầu khóc.

Anh chuyển Albus sang một tay, và đưa tay kia lên che mặt, quay lưng lại với Harry. Anh cảm thấy một bàn tay mạnh mẽ đặt lên cánh tay mình. "Mày có cần tao gọi Hermione đến không?"

Draco lắc đầu. Lúc anh gặp cô, cô đang cười đùa vui vẻ với Ginny, và anh không muốn làm cô buồn.

"Mày muốn tao để mày một mình chứ?"

Draco lại lắc đầu.

"Mày có muốn tâm sự không?"

Draco lắc đầu lần thứ ba, nhưng sau vài phút im lặng, khi nước mắt đã vơi, anh bắt đầu nói. "Tao vừa mới biết chuyện vào vài giờ trước."

Harry buồn bã gật đầu và rơm rớm nước mắt. Cả hai lại im lặng thêm một hồi. Draco tiếp tục chơi đùa với Albus, như anh vẫn thường làm với James ở độ tuổi này. Khi anh quay lại đối diện với Harry, trông hắn như thể hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.

"Cha mẹ của mày," Draco bắt đầu, rồi nghẹn lời, cố gắng lấy hết can đảm để nói ra ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu mình. "Mày không biết họ," anh nói tiếp.

Draco nhìn xuống Albus để không phải nhìn vào mặt Harry. Đôi mắt của thằng bé sụp xuống khi nó rốt cục cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ. "Nhưng mày vẫn yêu họ đúng không?"

Qua khóe mắt, Draco nhận thấy Harry gật đầu, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm vào Albus. "Tao rất muốn tìm hiểu về họ nhiều nhất có thể," Harry giải thích. "Từ những điều nhỏ nhặt, như món ăn yêu thích và môn học ở trường, đến những điều lớn lao hơn, như tính cách của họ. Và tao lưu giữ mọi bức ảnh về họ cho đến khi tao có thể hình dung ra rõ ràng hình ảnh của từng người trong tâm trí. Vậy nên, để trả lời cho câu hỏi của mày, thì có, tao không chỉ yêu họ mà còn có chút ám ảnh với họ nữa."

Harry gục đầu xuống. Hắn tháo kính ra và lau mắt bằng mu bàn tay. "Con của mày cũng sẽ như vậy. Nó sẽ muốn biết mọi thứ, và bọn tao sẽ kể cho nó nghe tất cả, cho đến khi nó phát ngán khi nghe về mày. Và nó sẽ yêu mày rất nhiều, tao hứa đó."

Draco lại bắt đầu khóc. Anh nhắm mắt lại và hít một vài hơi thật sâu. "Mẹ nó chứ, trước đây tao cứ tưởng là mình buồn lắm rồi."

Khi anh mở mắt ra, Harry đang khoanh tay và mỉm cười với anh, mặc dù ánh mắt hắn không cười. "Mày thực sự thích chửi thề với con nít mới sinh, nhỉ?"

Draco bất giác mỉm cười. "Mày có nhớ hôm đó, khi tao đang thổ lộ nỗi lòng với James và mày chõ mũi vào và nghe lỏm ngoài hành lang không?"

Harry gật đầu.

"Mày đã nói là mọi chuyện sẽ ổn mà."

"Và mày nói là tao không thể biết trước được, rồi gọi tao là thằng ngốc."

Draco nhướng mày với Harry.

"Tao đoán là mày nói đúng rồi đó," Harry thừa nhận.

"Mi nghe rồi đấy nhé, Albus. Ta đã nói với James rồi, và giờ ta sẽ nói lại với mi: cha của mi là một thằng ngốc."

Hiện tại: Tháng 11, 2005 / Draco: Cùng thời điểm

Hermione Granger-Malfoy

Draco của tương lai đã dành cả ngày hôm sau với Hermione. Anh khoe với cô tất cả những món anh học được, và sướng rơn trong lúc cô thưởng thức từng món. Họ đã có một ngày tuyệt vời, nhưng tháng 11 dường như gần tháng 3 hơn rất nhiều so với hồi tháng 10.

Khi Hermione nói với Draco điều này, anh cau mày. "Khi anh quay trở lại thì sẽ là tháng giêng," anh buồn rầu nói, và cô không còn nhắc gì đến ngày tháng trong suốt phần còn lại của ngày.

Draco của cô xuất hiện vào đêm đó, khi cô đang ngủ. Trông anh khá hơn so với lần gần nhất cô gặp anh, nhưng rõ ràng có gì đó khiến cho anh phiền lòng. Cô hỏi liệu có điều gì xảy ra trong tương lai khiến anh đau lòng không. Anh chỉ xua tay, nói rằng họ nên đi ngủ và anh sẽ nói với cô vào buổi sáng.

Khi cô thức dậy vào sáng hôm sau, cô trông thấy Draco đang pha chế một loại thuốc trong bếp, xung quanh là hàng trăm lọ nhỏ ngổn ngang trên mặt quầy. "Mấy thứ này là gì thế?"

Cô cúi xuống nhìn những thứ trong vạc. Cô không nhận ra được nó là gì, và anh đã giấu cuốn sách mà anh đang sử dụng trước khi cô kịp nhìn thấy nó. "Có bất ngờ đó. Giờ thì đi đi và anh sẽ nói cho em nghe lúc anh xong việc."

Hermione tò mò, và tự hỏi điều này có liên quan gì đến thứ đã làm phiền anh đêm qua không. Cô vào phòng khách và đọc sách bên lò sưởi, trong khi đợi anh đến và nói cho cô biết chuyện gì đang xảy ra. Một giờ sau, Draco xuất hiện với một lọ thuốc màu hồng nhạt và bắt cô phải uống. Nó có vị thật kinh khủng.

"Cái quái gì thế này?"

Draco kéo cô đứng dậy và hôn cô thật sâu. "Anh đã phát hiện được một điều trong tương lai."

"Cách để tạo ra một món độc dược kinh tởm hả?" cô lừ mắt nhìn cái lọ rỗng trên chiếc bàn bên cạnh.

"Không. Anh mới học được vụ đó sáng nay thôi." Anh lùi ra khỏi cô và thở dài. "Được rồi. Anh sẽ nói cho em nghe, vì tính ra thì, điều đó không vi phạm quy tắc số một, vì nó đang xảy ra ở hiện tại và chúng ta không biết. Hơn nữa, anh nghĩ là giờ thì không cần quy tắc làm chi nữa, đúng không?"

Hermione gật đầu, bối rối. "Ừ, em nghĩ là không quy tắc gì nữa hết. Tiếp tục đi. Cho em biết anh biết được gì nào."

Draco trông có vẻ lo lắng và lẩm bẩm một mình. "Đây có lẽ là lần đầu tiên trong lịch sử mà một pháp sư nói với một phù thủy chuyện này." Điều đó chỉ khiến Hermione bối rối hơn.

"Nói lẹ đi." Cô phát vào tay anh và anh nhếch mép cười với cô.

"Thiếu kiên nhẫn quá. Được rồi, lùi lại đi." Anh chĩa đũa phép vào cô và cô nhăn mặt.

"Anh định làm gì vậy?" cô thận trọng hỏi.

Draco đảo mắt. "Em thật sự nghĩ là anh sẽ làm hại em à?"

"Dĩ nhiên là không rồi." Cô duỗi thẳng sống lưng và chờ đợi câu thần chú mà anh sắp thi triển lên cô.

Chắc hẳn là anh đã niệm chú trong im lặng, bởi vì trước khi cô nghe được câu thần chú, những sợi dây vàng đã xuất hiện ở đầu đũa phép của anh và bắt đầu quấn quanh cơ thể cô. Cô quan sát, say mê, khi những sợi dây tiến về phía bụng cô và rồi cô thảng thốt - cô biết câu thần chú này. Cô đã nhìn thấy Ginny sử dụng nó vài lần. Đây là câu thần chú để kiểm tra việc mang thai. Novum principii - khởi đầu mới.

Hermione rời mắt khỏi những sợi dây khi chúng tiếp tục tạo thành một hình hài trên bụng cô. Khi cô bắt gặp ánh mắt của Draco, vẻ mặt anh vừa đầy hy vọng vừa đau khổ. "Ôi, Draco," cô thì thầm.

Anh gật đầu với cô. Cô đặt tay lên vai anh và ngẩng đầu lên, không muốn nhìn thấy kết quả của câu thần chú. Có lẽ nếu cô không nhìn, nó sẽ không phải sự thật.

"Trông em buồn quá," anh nói, mắt anh lướt qua khuôn mặt cô.

"Em đang bị sốc."

"Nhìn xuống đi."

Cô lắc đầu. "Em không thể."

"Nhìn đi, Hermione," anh lặp lại với một giọng nghiêm khắc hơn.

Cô hít một hơi sâu, rồi cuối cùng cũng cúi đầu nhìn xuống. Khi nhìn thấy rồi, cô không thể rời mắt khỏi nó. Câu thần chú đã tạo ra một hình hài nho nhỏ hình hạt đậu ở bên ngoài áo của cô. Nước mắt cô trào ra khi nhìn thấy trái tim bé bỏng đang đập nhẹ. Cô và Draco đã tạo ra hạt đậu nhỏ đó và nó sẽ lớn lên thành một đứa trẻ hoàn hảo. Liệu nó có giống anh không nhỉ? Nó có hành động giống anh không? Mơ ước hồi đầu năm lại ùa về trong tâm trí cô. Draco đi loanh quanh với một đứa bé tóc vàng trên tay, chửi thề và kể cho nó nghe những câu chuyện ngu ngốc, giống như anh đã từng làm với James. Nhưng cô biết mọi chuyện sẽ không xảy ra như vậy. Cô thậm chí còn không cần phải hỏi về thời điểm cô mang thai lần này. Cô đã nhìn thấy nó trên khuôn mặt của anh.

Cô sẽ hạ sinh sau tháng ba. Draco sẽ không bao giờ được ôm đứa trẻ này.

Tác giả: Chời ơiiii, buồn, tui biết. Draco có một phát ngôn hoàn hảo trong chương này. "Mẹ nó chứ, trước đây tao cứ tưởng là mình buồn lắm rồi." (giờ còn buồn hơn, ý là zậy đó T_T)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro