Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ trong vài giây sau khi trút ký ức vào Chậu Tưởng Ký được chỉ định, Harry biến mất vào sâu trong đó. Một căn phòng hình thành nhanh như chớp xung quanh anh, ký ức nhanh chóng hình thành. Tấm ván bằng gỗ óc chó cao bằng nửa chiều cao, một chiếc ghế dài bọc da sang trọng, những bức chân dung có khuôn mặt trang trọng trong khung mạ vàng, một lò sưởi bằng đá cẩm thạch – một căn phòng ở Thái ấp Malfoy, Harry cá là vậy.

Narcissa đứng bên lò sưởi, ngọn lửa tạo ra những vệt sáng và tối hằn trên mặt bà.

"Con không vui," bà nói chậm rãi.

Harry quay lại. Anh nhận ra rằng Malfoy đang ở phía sau mình, đứng quay mặt về phía mẹ hắn, dường như đang nghiên cứu bức chân dung gia đình trên tường. Hắn ăn mặc chỉnh tề như mọi khi, nhưng không mặc áo choàng. Nó mang lại cho hắn một vể bề ngoài dễ bị tổn thương một cách kỳ lạ.

Malfoy không trả lời mẹ mình. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào bức chân dung gia đình. Harry thấy Narcissa và Lucius trong tranh trẻ hơn rất nhiều, đứng ở hai bên con trai họ. Malfoy trông khoảng mười hoặc mười một tuổi và khi Malfoy nói tiếp, hắn xác nhận ước tính của Harry.

"Bức chân dung này được vẽ một ngày trước khi con đến Hogwarts."

"Con nghe mẹ chứ, Draco? Mẹ đang hỏi liệu con có cảm thấy vui không," Narcissa nói. Malfoy, lại một lần nữa, không trả lời. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào bức chân dung, đôi mắt dán chặt vào bản thân hắn lúc trẻ. Lucius và Narcissa trông thật tự hào, Harry nghĩ, và trọn vẹn hơn rất nhiều. Sự tổn thất của cuộc chiến thật sự quá lớn.

Narcissa cau mày nhìn con trai mình. "Draco — "

"Con nghe mà."

Narcissa giơ tay lên chạm vào chiếc vòng cổ của mình. Harry nghĩ đó là một thói quen của bà khi bà lo lắng hoặc không hài lòng.

"Con không đeo nhẫn cưới của mình," Narcissa quan sát, và Harry liếc nhìn bàn tay của Malfoy. Narcissa không bỏ sót điều gì cả, anh nhăn nhó nghĩ.

"Con chưa bao giờ đeo," Malfoy nói, không rời mắt khỏi bức chân dung.

Một số biểu cảm thay đổi trên khuôn mặt Narcissa, khó có thể quan sát được trong ánh lửa bập bùng. Bà bỏ tay ra khỏi chiếc vòng cổ và thay đổi chủ đề. "Chà, vì con rất thích tranh chân dung nên vài tháng nữa con sẽ ngồi để vẽ bức tiếp theo. Mẹ nghĩ người ta sẽ tạo ra một phông nền đẹp."

Malfoy gật đầu. Narcissa tiếp tục.

"Và có lẽ là khắc thêm một câu trích dẫn vào khung? Con sẽ phải suy nghĩ cẩn thận. Cha con đã chọn một câu trích dẫn của Seneca về quyền lực, nếu mẹ nhớ không lầm. Có lẽ con sẽ chọn điều gì đó tương tự?"

"Con đã có lựa chọn của mình," Malfoy nói.

"Và?" Narcissa nghiêng đầu chờ đợi. "Nói mẹ nghe đi, mẹ chắc chắn sẽ nói với người đóng khung."

"Chúng ta không thể chấp nhận," Malfoy nói, "những gì chúng ta không lựa chọn."

Narcissa im lặng.

Malfoy băng qua căn phòng với những bước sải ngắn rồi rời đi, bước chân hắn nhẹ dần dọc hành lang, và mảnh ký ức tan biến thành hư vô.

Harry không chắc mình nên làm gì với nó.

* * *

Đội Wandsworth Warriors giành chiến thắng trong trận đấu Margate.

Ginny về căn hộ sau năm giờ tối. Harry đang đứng trên ban công, nhìn ra sông Thames, ngắm nhìn những đoàn tàu. Những màn chắn đột nhiên lung linh, chập chờn trong tầm nhìn của anh, và khoảnh khắc tiếp theo Ginny đã lao vào giữa bếp, một tay nắm chặt chiếc chìa khóa cảng. Hai má cô ửng hồng, đôi mắt sáng ngời chiến thắng. Cô hôn anh trước khi lao đi lần nữa; đội trưởng đã tổ chức một bữa tối ăn mừng cho đội.

"Em sẽ bỏ qua đồ uống và về nhà," Ginny hứa khi thay một cái áo chùng thường ngày.

"Đừng ngốc nghếch, cứ đi và tận hưởng vui vẻ đi," Harry nói, và Ginny mỉm cười khi cô hôn tạm biệt anh lần nữa, rồi lại lao ra khỏi cửa. Một lúc sau, có một tiếng pop nhỏ khi cô ấy Độn thổ.

Harry lại đi ra ngoài ban công. Mặt trời đang lặn trên London, in bóng các tòa nhà lên nền trời xanh nhạt.

Đó là ngày cuối cùng của mùa hè.

Nếu lắng nghe cẩn thận, anh chắc chắn mình có thể nghe thấy ai đó đang huýt sáo lần nữa, gửi những nốt nhạc vào bầu trời tháng Tám êm đềm.

Gió thổi về phương Nam, phương Nam, phương Nam...

* * *

Harry thức dậy sớm vào sáng thứ Hai và vẫn để Ginny ngủ. Cô đã quen với sự khởi đầu sớm của anh.

Đôi khi, anh nghĩ, cứ như chỉ có một người họ sống trong căn hộ này vậy.

Ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua những bức tường trắng. Anh bắc ấm nước lên, lấy một chiếc cốc ra khỏi tủ, đong một thìa đường. Mọi tiếng ồn dường như được khuếch đại trong căn hộ yên tĩnh. Từng bước chân vang vọng trên sàn nhà; và anh có thể nghe thấy từng hơi thở của mình.

Hít vào, thở ra.

Cửa trượt ra ban công sạch sẽ, lau sạch mọi dấu vân tay. Kính trong suốt như không khí. Tầm nhìn phía sau nó có thể thuộc về bất kỳ tạp chí bất động sản nào.

Có lẽ không có ai sống ở đây cả.

* * *

Tại Bộ, anh đi ngang qua văn phòng Thần sáng, nghe họ cười đùa về một số sự cố về độc dược. Ron vẫn chưa tới, Harry nghĩ. Có một trò đùa về cậu rằng cậu luôn ngủ quên.

Văn phòng của Ban Điều tra yên tĩnh hơn nhiều. Harry mở cửa văn phòng và bước vào trong.

Không giống như căn hộ nguyên sơ, văn phòng của anh là một nơi bừa bộn thoải mái với đồ nội thất không phù hợp và hàng đống giấy tờ. Có cái bàn cũ nát và cái ghế của anh đằng sau nó; ở góc văn phòng có hai chiếc ghế thoải mái và một chiếc bàn thấp với một bát đồ ngọt đầy mời gọi. Nó được thiết kế có chủ ý sao cho nhẹ nhàng nhất có thể, là góc dành riêng để phỏng vấn những người thân (thường đang quẫn trí).

Các bức tường được điểm bằng những bức tranh đầy màu sắc: những bức vẽ bằng bút chì màu tươi sáng được gửi đến bởi các gia đình biết ơn về tin tức của vợ chồng và cha mẹ đã mất từ ​​lâu, và một bức tranh đóng khung về Chudley Cannons trên một bức tường (một món quà đùa của Ron). Harry, biết rằng nhiều bạn bè và gia đình của những người mất tích sẽ ngồi trong văn phòng và nhìn quanh, nên đã nỗ lực phối hợp để che giấu bất cứ điều gì đáng lo ngại. Không giống như các văn phòng Thần sáng – thường có những bức ảnh phóng to trên tường hoặc bản đồ tư duy để theo dõi động cơ và nghi phạm – Harry kín đáo hơn nhiều với thông tin hồ sơ của mình. Đó là một trong những điều đầu tiên Holdsworth dạy anh khi làm việc ở Phòng Điều tra.

Để tuân thủ những nguyên tắc này, trường hợp của Malfoy sẽ không bị lộ ra ngoài. Tập tài liệu bị khóa trong ngăn kéo bàn của Harry; cái Chậu Tưởng Ký được khóa trong tủ phía sau bàn làm việc của anh ấy.

Chậu Tưởng Ký.

Anh mở khóa tủ và nhìn chằm chằm vào sợi màu bạc trong chiếc chậu, cau mày.

Anh xem lại ký ức với Narcissa, tìm kiếm những chi tiết vụn vặt nhất. Cách Malfoy dừng lại trước khi nói, cách hắn nhìn chằm chằm vào bức chân dung gia đình giống như cách Harry nhìn chằm chằm vào những bức ảnh của ba mẹ mình và nghĩ rằng đó là lần gần gũi nhất mà anh có thể có được với họ.

Nhưng mọi thứ đều có vẻ khó hiểu. Mọi điều Malfoy nói dường như có hàng ngàn ý nghĩa khác nhau, tùy thuộc vào cách Harry chọn cách diễn giải tông giọng của hắn hay cái nghiêng đầu nhỏ nhất hay khoảng dừng nhẹ nhất trước khi hắn nói. Chúng ta không thể chấp nhận những gì chúng ta không lựa chọn có thể ám chỉ việc Malfoy cảm thấy bực bội với cách gia đình hắn đưa cậu đến với Pháp thuật Hắc ám một cách tự nhiên, hoặc cách Voldemort ép buộc hắn, hoặc là nó không thể liên quan gì đến chiến tranh cả. Có lẽ đó là cuộc hôn nhân của hắn, Harry nghiêm túc nghĩ. Có lẽ Astoria muốn ly hôn còn Malfoy thì không, nhưng dù sao thì cuối cùng anh cũng phải thừa nhận. Nó sẽ giải thích sự vắng mặt của chiếc nhẫn cưới của Malfoy.

Nhưng sau đó, Malfoy nói rằng hắn chưa bao giờ đeo nhẫn cưới, và điều đó có nghĩa là gì? Đơn giản là hắn không thích đồ trang sức, hoặc có lẽ thấy chiếc nhẫn quá phiền phức — luôn bị mất nó hay gì đó — hoặc có ý nghĩa sâu xa nào đó mà Harry không hiểu được?

Mọi thứ dường như đang được dẫn theo vòng tròn.

Vòng tròn.

Thì, anh có một thông tin cụ thể. Đang trong tâm trạng thất thường, Harry cười gượng và với tay lấy tập tài liệu, vẽ một trang mới và viết như vòng tròn. Anh dừng lại rồi nói thêm In Incepto Finis Est. Anh dùng bùa dính để đính kèm bức ảnh của Malfoy vào trang giấy. Anh nhìn nó một lúc lâu, chờ đợi một cử chỉ cau có hoặc thô lỗ, nhưng Malfoy chỉ nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó phía sau Harry, rõ ràng đang chìm đắm trong suy nghĩ sâu thẳm.

"Cậu ở đâu?" Harry lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào bức ảnh. "Liệu cậu có còn sống không?"

Cuối cùng, Malfoy cũng di chuyển, lơ đãng chạm một bàn tay vào chiếc móc bạc trên áo choàng, trước khi tay hắn lại buông xuống và tiếp tục nhìn chằm chằm vào hư không.

Harry thở dài.

* * *

Anh bước chậm rãi trên con đường ngoằn ngoèo dẫn đến cửa nhà Astoria. Anh đã nhận được một con cú vào khoảng giờ ăn trưa, ngay sau khi anh ấy xem lại hồ sơ một lần nữa. Bức thư yêu cầu anh đến thăm và Harry đã chớp lấy cơ hội để có được thứ gì đó mới, nhanh chóng Độn thổ đến nhà của Astoria.

Những dấu hiệu đầu tiên của mùa thu đang bắt đầu làm dịu đi cảm giác còn sót lại của mùa hè. Đất ẩm ướt do cơn mưa sớm và khi Astoria chào Harry và đưa cậu vào bếp, cậu nhìn thấy những dấu vết nhỏ gợi nhớ về mùa thu: một đống củi nhỏ bên lò sưởi, một bình hoa cúc vạn thọ — bông hoa cuối cùng của mùa hè nở rộ — trên mặt bàn. Lò sưởi trong bếp đốt một ngọn lửa nhẹ nhàng, chủ yếu là than hồng đang cháy. Thời tiết vẫn còn quá ấm cho một ngọn lửa bùng cháy.

"Anh đã nói chuyện với Narcissa," Astoria nói khi pha cho anh một tách trà. Cô dường như không ngạc nhiên khi gặp lại anh sớm như vậy sau khi gửi cú đi.

Harry ngồi vào bàn, di chuyển một túi hạt giống và một bộ kéo làm vườn ra khỏi ghế.

"Bà ấy đã nói với cô điều đó à?" Anh cau mày, tự hỏi liệu có vấn đề gì không nếu cả hai thường xuyên cập nhật thông tin cho nhau.

"Vâng. Tôi đã nhận được một lá thư từ bà."

Astoria đặt tách trà trước mặt Harry rồi chuyển sang ngồi đối diện anh. "Chắc hẳn anh đã gây ấn tượng khá tốt. Narcissa có vẻ tin tưởng anh, dù bà ấy không dễ dàng tin tưởng ai."

"Chính bà ấy đã nói với tôi rằng bà ấy có rất ít sự lựa chọn. Đây có thể là cơ hội cuối cùng để tìm thấy con trai mình."

Astoria nhìn anh một lúc lâu. Anh đã cho rằng hôm nay cô sẽ ăn mặc lịch sự, vì có lẽ cô đã mong đợi chuyến viếng thăm của anh lần này, nhưng rõ ràng là không. Tóc của cô được búi gọn gàng nhưng đến đó nỗ lực đã kết thúc. Cô mặc một bộ áo choàng thoải mái, được thiết kế để nằm dài trên ghế sofa với một cuốn sách hay thay vì gây ấn tượng với khách trong các bữa tiệc tối, và không đeo đồ trang sức nào mà Harry có thể nhìn thấy ngoài nhẫn đính hôn và nhẫn cưới.

Nhẫn cưới.

"Narcissa cho tôi một ký ức."

Lông mày của Astoria nhướng lên. "Cái nào?"

Harry lắc đầu. Anh không biết liệu Narcissa có muốn Astoria biết hay không. "Nó không quan trọng. Nhưng trong đó, Malfoy đã đề cập đến việc cậu ấy không bao giờ đeo nhẫn cưới."

Astoria nhìn xuống tách trà của mình. Mọi người nhìn xuống khi họ buồn, Holdsworth từng nói với Harry, hoặc cố gắng che giấu cảm xúc. Nhưng thật khó để đọc được khuôn mặt của Astoria, mặc dù cô ấy hơi nhếch môi như thể đang cân nhắc điều gì đó.

"Narcissa rất hài lòng với cuộc hôn nhân của tôi với Draco. Bà ấy rất muốn có một đứa cháu. Và bà ấy thích tôi. Gia đình tôi giàu có, có địa vị tốt và dòng máu trong, nhưng đủ xa cách với Voldemort. Chúng tôi chưa bao giờ dính líu đến loại đó."

"Cho đến khi cô kết hôn với một Tử thần Thực tử," Harry cảm thấy buộc phải chỉ ra điều đó. Astoria ném cho anh một cái nhìn sắc bén.

"Narcissa và Draco đều được trắng án. Dù sao thì quá khứ cũng không quan trọng với bố mẹ tôi. Họ chỉ muốn thấy tôi hạnh phúc và họ yêu quý Draco. Trong thời gian chúng tôi tìm hiểu nhau, anh ấy đã trở thành bạn thân nhất của tôi."

Harry mỉm cười để che giấu sự hoài nghi của mình, nhưng Astoria dường như cũng hiểu ra điều đó và khuôn mặt cô đanh lại. "Anh không tin tôi."

"Malfoy không có bạn bè, cậu ấy có đồng minh. Tin tôi đi, tôi..."

" — hiểu anh ấy?" Astoria lắc đầu. "Giống như người điều tra đầu tiên trong vụ án. Ông ấy nghĩ mình cũng biết Draco. 'Ồ, tôi biết nhà Malfoy mà,' ông ta nói. 'Chúng tôi sẽ tìm bất cứ biệt thự đắt tiền nào mà chồng cô đang đi nghỉ và kéo anh ta về nhà.' Giống như Draco là một đứa trẻ hư vậy—"

"Tôi không như vậy," Harry ngắt lời, khó chịu. "Tôi đang cố hết sức để tìm Malfoy."

Astoria chộp lấy cây đũa phép của mình; Harry cúi xuống theo bản năng, với lấy cây đũa phép của anh và cảm thấy hơi xấu hổ khi Astoria ấn cây đũa phép của mình vào đầu và từ từ rút ra một sợi ký ức màu bạc, giữ nó cố định trước khi cô nhìn thấy một lọ đầy hạt giống trên bàn. Cô ấy đổ cái lọ đi một cách bất cẩn, rồi lại đổ đầy trí nhớ vào đó. "Đây rồi," cô nói. "Thêm nhiều ký ức cho bộ sưu tập của anh. Tôi phải yêu cầu anh đừng cho ai khác xem."

Harry gật đầu cộc lốc, nhận lấy cái lọ. "Cảm ơn vì tách trà," anh nói ngắn gọn. "Và mảnh ký ức."

"Hãy cho tôi biết," Astoria nói, "khi anh xem nó."

Harry gật đầu, cảm thấy lo sợ một cách kỳ lạ.

* * *

Khi anh trở về lại văn phòng, Harry thả mảnh ký ức vào Chậu tưởng ký tự hỏi không biết anh có nên để tới mai mới xem không. Đã gần năm giờ, và anh nên về nhà sớm. Nhưng sự cám dỗ là quá lớn, và anh bước vào chậu.

Và anh không chắc mình đang mong đợi điều gì, nhưng không phải thế này.

Đầu tiên anh có cảm giác chuyển động, giống như đang bay nhưng không hẳn, và anh cảm thấy buồn nôn trong giây lát trước khi phần còn lại của cảnh tượng cuốn lấy anh như thủy triều. Anh đang ngồi ở ghế sau của một chiếc ô tô.

"Điều này thật kinh khủng. Anh sẽ giết em mất."

Anh nhìn về phía trước. Astoria. Cô ấy ngồi ở ghế hành khách phía trước, hai mắt mở to. Malfoy đang lái xe. Harry chưa bao giờ tưởng tượng rằng Malfoy sẽ như thế này. Hắn mặc theo phong cách thường ngày - quần áo gọn gàng và trang trọng - nhưng hắn không mặc áo chùng. Tay hắn đặt nhẹ trên vô lăng, ánh nắng ấm áp chiếu lên cổ tay.

"Tôi đảm bảo với em," Malfoy nói, có chút thích thú trong giọng hắn, "Tôi đã vượt qua bài kiểm tra."

"Nhưng nó tự lái phải không? Draco, nói với em là anh không lái đi."

Malfoy nhấc tay khỏi tay lái và chiếc xe bắt đầu lao sang bên phải; Astoria kêu lên. Harry bật cười trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì.

"Đừng làm thế!" Astoria nói khi Malfoy cầm lái lần nữa. "Merlin, làm sao dân Muggle làm được điều này? Nó — coi chừng chiếc xe đó!"

"Ý em là cái ở phía bên kia đường à?" Malfoy nói khô khốc.

"Anh có thấy nó đã gần thế nào không?" Astoria xoay người trên ghế, nhìn chiếc xe đang lùi dần về phía xa.

"Nói phải gần như thế, Astoria. Đây là đường nông thôn, không phải đường cao tốc bốn làn."

"Anh điên rồi."  Astoria liếc nhìn Malfoy. "Sao anh lại làm việc này? Chúng ta có thể mua một chiếc ô tô có phép lái tự động, Draco. Không phải là chúng ta không có tiền mua nó. Cha em có thể tìm cho chúng ta một chiếc Bentley rất đẹp, tất cả đều là xe tự lái đời mới nhất và có bùa thu hẹp không gian trên đó."

"Thế thì còn ý nghĩa gì nữa?" Malfoy nói, và có thứ gì đó thật lạ trong tông giọng của hắn mà Harry chưa từng nghe thấy trước đây. "Ngồi trong một cái hộp, chỉ để đi tới nơi mà ai đó dẫn ta đi."

"Hãy coi chừng chiếc xe phía trước chúng ta, nếu họ đi chậm hơn nữa thì anh sẽ tông vào họ," Astoria nói, giọng vẫn hoàn toàn lo lắng. Mắt của Malfoy liếc lên gương chiếu hậu và trong một khoảnh khắc, ánh mắt hắn dường như chạm vào mắt Harry. Sau đó, hắn bật đèn báo và vượt xe, mắt lại nhìn đường. "Em không nghĩ bất cứ ai em biết đều có bằng lái xe Muggle," Astoria tiếp tục. "Và bây giờ em đã hiểu tại sao." Cô cười, nhưng Malfoy thì không. Hắn liếc nhìn gương chiếu hậu một lần nữa và một lần nữa dường như hắn đang nhìn Harry. Không phải nhìn mình, Harry tự nhắc nhở bản thân. Mà là nhìn xuyên qua mình.

"Tôi muốn là người đầu tiên trong gia đình làm cái gì đó," Malfoy nói. "dù chỉ một lần."

Ánh mắt Harry hướng về cổ tay của hắn. Anh có thể nhìn thấy đường cong mờ nhạt của đuôi con rắn, điểm khởi đầu của Dấu hiệu Hắc ám. Cái đuôi dường như gợn sóng khi Malfoy rẽ vào một khúc cua trên đường, uốn cong cổ tay khi hắn đánh lái.

Những cánh đồng lúa mì trải dài hai bên đường như một cơn thủy triều vàng. Đây đang là mùa hè, Harry nghĩ, nhìn chằm chằm vào bầu trời xanh không một gợn mây. Trong giây lát, anh tự hỏi Malfoy đang lái xe đi đâu. Có lẽ hắn sẽ chẳng đi đâu cả. Có lẽ là vào một ngày nào đó, hắn chỉ lên xe và lái đi, lái mãi và không bao giờ dừng lại.

Anh nhắm mắt lại. Mặt trời mang lại cảm giác ấm áp nặng nề, anh gần như có thể tin rằng khoảnh khắc này là thật. Nhưng khi Malfoy đi chậm lại ở một góc khác, ký ức tan biến như một nắm cát ném lên trời.

* * *

Một khung cảnh mới hình thành và trong giây lát Harry đã mất phương hướng. Sau đó anh nhớ Astoria đã nói rằng cô ấy đã cho anh những ký ức, là số nhiều.

Có vẻ như mặt trời mùa hè đã lặn từ lâu. Anh đang đứng trên những bậc đá đổ nát của một nhà nguyện nhỏ. Có một cơn gió mạnh thổi lay lá khô dọc theo bia mộ. Trên đầu, bầu trời bầm dập vì mưa không ngớt. Ai đó đang đứng trước một ngôi mộ, đặt một nắm nhỏ những cây hoa chuông héo rũ lên đó, nhưng Harry không nhận ra họ.

Anh quay lại và gần như nhảy lên. Astoria đứng ngay sau anh, mặt cô tái nhợt. Áo choàng của cô ấy - đen và trơn - cuồn cuộn và tung bay trong gió như cánh buồm của một con thuyền bị bão cuốn đi.

Cửa nhà nguyện mở ra. Malfoy bước ra và đóng cửa lại sau lưng.

"Astoria."

Harry nghĩ miệng của Astoria trông giống như một cánh hoa bị bầm tím. Cô ấy lắc đầu. "Em không thể quay lại đó. Em không thể chịu đựng được. Cha em sẽ ghét điều đó, tất cả những người mặc đồ đen và Mẹ ngồi đó với vẻ mặt trống rỗng kinh khủng..."

"Em phải đọc điếu văn," Malfoy nói. Astoria nhìn hắn, vẻ mặt cô vừa tuyệt vọng vừa hoài nghi.

"Em không thể. Anh sẽ làm điều đó chứ? Vì em?"

"Không."

"Em không thể — "

"Tối qua em đã nói với anh, Astoria, rằng em muốn trở thành người đứng đó đọc điếu văn cho cha em." Biểu cảm của Malfoy không thay đổi chút nào, Harry nghĩ. Hắn đang đứng đó nhìn chăm chú vào Astoria.

"Anh không thể làm điều đó cho em à?" Astoria quay đi, miệng cô run run. "Merlin, em không thể khóc. Nếu bây giờ em khóc, thì em sẽ không thể quay vào được."

"Vậy thì đừng khóc," Malfoy nói thẳng thừng.

Astoria nhìn hắn và sự tức giận dường như đã lấn át nỗi đau của cô. "Anh thậm chí còn không quan tâm, phải không?" Cô bước tới cửa, đặt tay lên tay cầm bằng sắt rèn. "Đôi khi em tự hỏi tại sao mình lại cưới một người ích kỷ và tàn nhẫn như vậy."

Cô mở cửa và bước vào nhà nguyện, cùng với đó, ký ức tan biến.

* * *

Ký ức tiếp theo lại tươi sáng, tràn ngập ánh nắng. Ánh nắng ấm áp của mùa thu chiếu qua khung cửa sổ lớn. Một phòng ngủ, Harry nghĩ, quay người từ cửa sổ. Có một tủ quần áo, một cái tủ khác và tất nhiên là một chiếc giường. Phong cách của căn phòng khiến anh nhớ đến ngôi nhà nông thôn của Astoria và anh tự hỏi liệu đây có phải là nơi đó không.

Astoria đang ngồi ở mép giường. Cô ấy đang cầm thứ gì đó trên tay.

Một chiếc nhẫn cưới, Harry nhận ra. Khi bước lại gần, anh thấy cô đang khóc. Cô ấy đã cãi nhau với Malfoy à? Anh bồn chồn chờ đợi Malfoy bước qua cửa và nói điều gì đó gay gắt.

Tuy nhiên, dường như đã không có gì xảy ra.

Anh từ bỏ việc chờ đợi Malfoy và bồn chồn đi đi lại lại trong phòng. Có một bộ sưu tập các món đồ trên tủ quần áo - một chiếc vỏ sò, một quả trứng cá, một bức ảnh chụp cảnh hoàng hôn trên cánh đồng - và một cuốn lịch nhỏ. Harry liếc nhìn nó, rồi nhìn lại.

25 Tháng Mười 2003.

Chỉ hơn một tháng kể từ khi Malfoy mất tích. Anh quay lại nhìn Astoria. Cô vẫn ngồi ở mép giường, một tay cầm chiếc nhẫn cưới, lặng lẽ khóc. Anh cảm thấy hơi khó chịu với ký ức đó và tự hỏi tại sao Astoria lại cho anh xem một cảnh tượng riêng tư như vậy. Rồi cô nói, và trong một khoảnh khắc Harry tưởng cô ấy đang nói chuyện với anh. Nhưng dường như cô không nói với ai ngoài không khí.

"Em chưa bao giờ nói với anh," cô nói, giọng trầm và khàn. "Em chưa bao giờ nói rằng em biết ơn như thế nào, rằng ngày hôm đó anh đã bắt em đi đọc điếu văn của cha em."

Và rồi ký ức lại tan biến, và Harry thấy mình đang đứng một mình trong văn phòng.

* * *

Anh đi tới đi lui trong văn phòng của mình, đầu óc quay cuồng. Ký ức ùa vào đầu anh như nước.

Thế thì còn có ý nghĩa gì? Ngồi trong một cái hộp, chỉ để đi tới nơi mà ai đó dẫn ta đi...

Tôi muốn là người đầu tiên trong gia đình mình làm điều gì đó, dù chỉ một lần...

"Bồ sẽ không thể tin được trò đóng thế mà Creechurch đã thực hiện sáng nay!"

Harry quay phắt lại, giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. Ron vừa bước qua cửa, trông có vẻ hơi rách rưới.

"Cô ấy đã sử dụng bùa chú tuyệt vời này để bắt McGregor, nó thật tuyệt vời, nhưng nó không gần như an toàn! Williamson đã cho cô ấy một lời khiển trách đúng đắn...ồ, mình không làm gián đoạn bất cứ điều gì chứ?"

"Không, mình chỉ đang xem lại một số ký ức thôi," Harry nói, xoay người và khóa tủ lại. Ron đột nhiên nhìn anh với ánh mắt thích thú.

"Hermione nói bồ đang điều tra vụ của Malfoy. Điều đó có đúng không?"

Harry gật đầu.

"Chà," Ron nói một cách nghi ngờ, "điều đó không tạo ra xung đột lợi ích sao?"

"Mình có thể trở nên chuyên nghiệp, bồ biết đấy," Harry nói một cách phản bác, và Ron nhún vai.

"Được rồi, bình tĩnh nào. Bồ đang làm việc muộn — đã hơn sáu giờ rồi, bồ biết đấy. Thấy đèn bật sáng và đoán là bồ vẫn còn ở đây. Có vẻ như dạo này bồ gần như sống trong văn phòng luôn." Ron cau mày. "Mọi việc giữa bồ và Ginny ổn chứ?"

"Tất nhiên rồi, tại sao lại không? Vụ án này đã trở nên thú vị, thế thôi."

Lông mày của Ron nhướng lên. "Bồ có manh mối mới à? Ôi trời, Harry. Malfoy đã biến mất, sao cơ, đã ba hay bốn năm rồi à?"

"Không có manh mối mới," Harry thừa nhận. "Nhưng... mình không biết. Thật khó để giải thích."

"Nói cho cậu biết, nếu bồ tìm thấy Malfoy sau ngần ấy thời gian, mình nghĩ Williamson sẽ giao cho bồ bất kỳ nhiệm vụ nào bồ muốn! Chúng ta sẽ cùng nhau đi nghiên cứu thực địa trước khi bồ kịp nhận ra." Ron cười toe toét. "Chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói điều đó, nhưng nếu bồ cần giúp đỡ gì để tìm Malfoy - chỉ cần hỏi, mình sẽ xem mình có thể làm gì."

"Cảm ơn, Ron."

Họ cùng nhau rời khỏi văn phòng, Harry cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút.

Tuy nhiên, anh sẽ cần đến thăm Narcissa Malfoy.

Anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra với xe của Draco.

* * *

Mặc dù anh gửi một con cú vào thứ Ba nhưng anh đã không nhận được phản hồi cho đến thứ Năm, khi Narcissa Malfoy gửi một con cú đáp lại. Nó ngắn gọn và súc tích: bà sẽ đón anh tại Thái ấp, đúng hai giờ chiều thứ Sáu. Harry không thể không cảm thấy hơi bực bội khi Narcissa cảm thấy hoàn toàn được chào đón khi đến căn hộ của anh bất cứ lúc nào, trong khi thực tế là anh phải hẹn gặp bà ấy.

Tuy nhiên, anh đã đến Thái ấp vào thời gian dự kiến. Anh thấy nó vẫn được bảo vệ bởi các tấm chắn, và anh phải đi bộ lên con đường lái xe khá dài. Anh gần như mong đợi một con gia tinh hoặc người hầu sẽ chào đón anh ở cửa, nhưng đó lại là Narcissa.

"Mời vào," bà nói.

Harry tự hỏi làm thế nào bà có thể sống trong một Thái ấp đầy rẫy những ký ức ác mộng. Đó chính xác là những gì anh nhớ: sàn đá lạnh lẽo, những hàng chân dung không hài lòng đang trừng mắt nhìn anh. Họ đi ngang qua phòng khách; Harry nhận ra những cánh cửa đã được khóa chắc chắn và nhìn qua lớp bụi trên tay nắm thì căn phòng đã bị bỏ hoang từ lâu.

Anh đã nghĩ mình sẽ được đưa đến phòng khách hoặc sảnh tiếp tân, nhưng Narcissa dẫn anh thẳng lên cầu thang, vào khu nhà của gia đình và đến một cánh cửa hẹp. Bà mở khóa bằng cách gõ nhẹ cây đũa phép và mở cửa, mùi bụi và rác thải bốc lên từ phòng như một làn sóng. Harry liếc nhìn Narcissa rồi bước vào.

Đó là một phòng ngủ. Có một chiếc giường ở trong góc, phủ tấm trải màu xanh lá cây, mặc dù khó có thể nhận biết được vì lớp bụi phủ trên đó. Một chiếc bàn cạnh giường ngủ, một chiếc tủ đựng quần áo và một chồng hộp gọn gàng trong góc. Harry quay lại nhìn Narcissa, nhưng bà nhìn thấy câu hỏi trên khuôn mặt anh mà không cần anh thốt nên lời.

"Tài sản của Draco," bà nói.

"Đây là phòng của cậu ấy?"

Narcissa gật đầu, chỉ một lần thôi. "Cho đến khi thằng bé mua được một căn nhà ở Đông Devon."

"Căn nhà mà Astoria đang sống à?" Harry nói, cau mày.

"Không."

"Vậy chuyện gì đã xảy ra với nhà của Draco?"

Narcissa đưa tay lên chiếc vòng cổ. Harry lại nhìn thấy mặt dây chuyền sapphire.

"Nó chỉ đứng tên Draco. Tôi đã thay mặt thằng bé bán nó."

Harry cau mày. Bản năng đầu tiên của anh là thắc mắc tại sao Narcissa lại bán căn nhà của con trai mình, nhưng sau đó anh tưởng tượng mình sẽ làm gì nếu người thân của anh bị mất tích. Liệu anh có thể chịu đựng được việc để ngôi nhà trống trải ở đó nhiều năm, dần dần mục nát?

"Đây là đồ của thằng bé," Narcissa nói, nghiêng đầu về phía những chiếc hộp xếp trong góc. Đó là một đống rất nhỏ, Harry phê phán. Nó thực sự là tất cả đồ của cả một ngôi nhà?

"Và chuyện gì đã xảy ra với nội thất? Cả xe của cậu ấy?"

"Nội thất đã được bán cùng với ngôi nhà." Narcissa lưỡng lự. "Có một dãy chuồng ngựa trong khuôn viên Thái ấp, nơi từng có ngựa và xe ngựa được giữ ở đây. Chuồng ngựa được chuyển thành nơi cất giữ các thiết bị của người làm vườn. Xe của Draco cũng được giữ ở đó."

"Bà không bán nó à?"

Narcissa liếc đi chỗ khác, một bàn tay vẫn đặt trên mặt dây chuyền sapphire. "Cậu có thể xem nó nếu cậu nghĩ nó sẽ giúp ích. Đó là một trong những tài sản quý giá nhất của Draco."

Harry quan sát Narcissa một lúc. "Bà không chấp nhận nó."

"Tôi không muốn khuyến khích sự quan tâm của Draco đối với phương tiện Muggle, không." Narcissa quay đi. "Cậu có thể xem qua các hộp đồ lúc rảnh rỗi. Tôi hy vọng cậu tìm thấy thứ gì đó hữu ích trong cuộc điều tra."

Bà rời đi.

Harry chuyển sự chú ý sang những chiếc hộp và mở chiếc hộp đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro