Hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry nhìn kỹ hơn.

Malfoy rời khỏi Sở cú, người thám tử trước đã ghi lại như thế. Không một ai chứng kiến. Đã có một cuộc phỏng vấn với vợ của Malfoy, Astoria Greengrass, người trình báo Malfoy mất tích sau một đêm hắn không về nhà. Một cuộc phỏng vấn điển hình, Harry nghĩ, khi đọc bản ghi. Astoria xuất hiện 'trong trạng thái đau khổ' và chẳng giúp ích được gì. Tuy nhiên, anh đọc đi đọc lại bản ghi ấy. Dùng Chậu tưởng ký hết lần này đến lần khác cho đến khi anh nhớ, cho đến khi anh thuộc nằm lòng bản ghi.

"Tôi có thể giúp gì được cho ngài?"

"Tôi cần một con cú. Tốc độ không quan trọng bằng độ chính xác."

Người chủ cửa hàng, đóng vai một người đàn ông điển hình thời hậu chiến gặp một Tử thần Thực tử thời hậu chiến. Những từ ngữ ngắn gọn và ngôn ngữ cơ thể cứng nhắc nói rằng Tôi biết rằng cậu là ai, nhưng tôi quá lịch sự để chỉ ra điều đó.

Draco Malfoy, cũng đang đóng vai của mình. Không thể tỏ ra quá thô lỗ hay khắt khe, Harry nghĩ, lần thứ mười nhìn Malfoy với tay lấy một con cú. Phải thể hiện sự tôn trọng vừa phải trong sự trung lập lịch sự của giọng nói hắn, trong cách hắn giữ ngôn ngữ cơ thể trông nhỏ nhẹ và kín đáo. Không thu hút sự chú ý nào, không thực hiện những cử chỉ táo bạo. Tôi cũng biết mình là ai và tôi mệt mỏi vì bị mọi người chỉ ra điều đó.

Anh xem mẩu ký ức lại lần nữa. Tổng cộng mười một lần, và điều này dẫn tới không gì cả. Đây là phần khó nhất của phá án, Harry nghĩ. Bắt đầu. Tìm thứ gì đó, nhưng không ai lại biết đó là gì. Nó như là tìm một quyển sách mà không biết tên bìa hay là tên tác giả vậy.

Những quyển sách...

Hermione.

Anh quyết định đến gặp cô vào tối hôm sau.

* * *

"Bồ cần mình giúp?" Hermione biết ngay khi cô nhìn thấy anh đứng trong lò sưởi nhà cô. Ron đã đi trinh sát qua đêm; tuy nhiên, bữa tối đang được nấu trên bếp và Harry biết mình được mời ở lại mà không cần một lời nói nào từ Hermione.

"Bồ là phù thuỷ thông minh nhất mà mình biết."

"Đừng như thế," cô cười. "mình luôn nghe điều đó từ Ron khi anh ấy cần giúp đỡ để tìm một món đồ tạo tác Hắc ám hay một lọ thuốc nào đó."

Harry cười gượng rồi bước vào phòng, đặt tập tài liệu xuống bàn bếp. Anh nghĩ mình có thể đi thẳng vào vấn đề. Họ biết nhau quá rõ để dành thời gian nói bóng gió về một chủ đề gì đó.

"Draco Malfoy."

Hermione giật mình. "Cái gì? Bồ thấy cậu ta?"

"Không có. Đó là vấn đề đó."

Lông mày cô nhíu lại, dù chỉ trong giây lát. Sau đó cô ấy nhìn vào tập hồ sơ và nhớ lại. "Ồ, Harry," cô nói, trông có vẻ bực tức. "Họ giao cho cậu bộ hồ sơ đó, phải không?"

Anh gật đầu rồi kéo ghế ra, ngồi xuống.

"Ôi, thật tình thì." Hermione thở dài. "Bồ cũng nghĩ họ nên có lý hơn một chút chứ, đúng không. Ý là, nếu bồ yêu cầu Holdsworth đổi bộ hồ sơ khác, mình chắc là — "

"Mình có thể khách quan, bồ biết đó," Harry nói, có hơi khó chịu. "Dù gì thì đây cũng là việc của tớ mà. Giải mấy vụ án."

Hermione nhìn anh, nhướng mày rồi quay lại bận rộn với cái ấm nước.

"Trà?"

"Bồ không tin mình."

"Có mà. Trà nhé?"

"Ừ, cảm ơn," Harry thận trọng nói. "Nghe này, Hermione — "

"Mình đã nói là mình tin bồ mà, đúng chưa? Bây giờ, bồ cần mình giúp điều gì?" Cô đổ một thìa đường vào cốc rồi quay lại, liếc nhìn anh. Bị đánh bại, anh để cô xem qua tệp hồ sơ. Cô ấy lướt qua nó, trông càng ngạc nhiên khi đọc tiếp.

"Ừ?" Anh hỏi khi cô đọc xong.

Cô ngước nhìn anh. "Chà, thật lòng mà nói... mình khá ngạc nhiên. Mình luôn cho rằng Malfoy đã biến mất đến một địa điểm nghỉ dưỡng sang trọng nào đó, chỉ để thoát khỏi cuộc sống cũ. Nhưng chuyện này..."

"Mình biết." Harry nhìn chằm chằm xuống bàn, ngón tay lần theo những hoa văn trên gỗ. "Nghe giống như một vụ bị ép buộc mất tích phải không?"

Cánh tay của Hermione khẽ co giật, như thể đang nhớ lại món quà lưu niệm mà Bellatrix bị tra tấn để lại. Buộc phải biến mất. Những từ mà Bộ thích sử dụng dưới thời đại của Voldemort. Nghe có vẻ hay hơn nhiều so với bắt cóc hoặc giết người.

"Bồ đã đến Sở Cú thử chưa?" Cô hỏi.

"Nhiều lần. Vì mình không chắc ký ức đó có thể mang lại cho mình thêm điều gì nữa."

"Không phải ký ức. Mà là cửa hàng thật ấy."

Harry cau mày. "Bồ nghĩ còn sót lại thứ gì ở đó à?"

"Không," Hermione nói. "Nhưng nó có thể mang lại một góc nhìn mới." Cô gõ lên tệp hồ sơ. "Bồ có phiền nếu mình đi vào ký ức không?" Có lẽ mình sẽ tìm thấy điều gì đó mà bồ đã bỏ lỡ, Harry lặng lẽ nói thêm. Hermione quá khéo léo để tự mình nói ra những lời đó.

"Mình thì không có vấn đề gì," Harry nói, "nhưng Holdsworth thì có thể. Bảo mật và tất cả những thứ đó. Miễn là bồ không nói cho ai biết bồ đã xem ký ức đó thì mình sẽ ổn thôi."

"Bồ biết là mình sẽ không mà." Hermione đột nhiên đứng thẳng lên và nhìn về phía nhà bếp. "Ôi. Trà sắp nguội rồi."

Harry ngồi trở lại ghế, liếc nhìn tập tài liệu. Anh ước gì Hermione có những gợi ý cụ thể hơn, nhưng anh lại không nghĩ ra được điều gì tốt hơn được nữa.

Một góc nhìn mới.

* * *

Chiếc chuông bạc vang lên nhẹ nhàng khi Harry bước vào cửa hàng, và anh bị ấn tượng bởi một cảm giác déjà vu sâu sắc. Bên quầy, người chủ cửa hàng tóc hoa râm ngước lên.

"Tôi có thể giúp gì cho ngài?" Ông hỏi một cách nhẹ nhàng. Harry đã uống một lọ thuốc đa dịch - được chọn ngẫu nhiên từ kho thuốc độc của Bộ - để tránh bị nhận ra. Cách này dễ dàng hơn khi anh đi điều tra nhân chứng.

Và Merlin xin hãy giúp anh, anh bị mắc kẹt trong ký ức đến mức lặp lại điều đầu tiên hiện ra trong đầu.

"Tôi đang cần một con cú. Tốc độ không quan trọng bằng độ chính xác." Anh chớp mắt, cảm thấy bất an trước mùi vị của những từ ngữ xa lạ trong miệng; như hát một bài hát không phải của mình.

"Chúng tôi có một số con cú đại bàng đã được chứng minh là có độ chính xác về mặt địa lý," người chủ cửa hàng nói, dẫn Harry đến chỗ một bộ sưu tập cú. Cửa hàng không hề thay đổi chút nào, Harry nghĩ, và để người chủtiếp tục chiêu trò bán hàng của mình. Những cửa sổ hẹp tương tự chiếu sáng cửa hàng với cùng một ánh nắng, mặc dù nó sáng hơn một chút trong ánh nắng cuối hè thay vì những tia nắng yếu ớt của tháng Chín. Những hộp đựng đồ đạc bừa bộn trong cửa hàng, và những con cú xù lông trên đầu dọc theo chuồng.

Anh có thể hỏi người chủ cửa hàng, nhưng có vẻ ông khó có thể cung cấp thêm thông tin chi tiết nào. Hơn nữa, đã năm năm trôi qua và Draco Malfoy chỉ đơn giản là một khách hàng khác mà thôi.

"Những con cú của chúng tôi tự giao hàng," người bán hàng nói khi nhận thấy Harry đang nhìn chằm chằm vào một con cú đại bàng mắt vàng. "Ngài có thể nhận chúng sau hoặc chỉ cần viết địa chỉ của ngài và chờ giao hàng."

Harry bắt đầu nói. Người bán hàng ngạc nhiên nhìn anh.

"Tôi đang tìm một con cú," Harry nói, xoa dịu nỗi đau về một vụ mua bán thất bại, "nhưng hiện tại tôi cũng đang điều tra một vụ án chưa được giải quyết." Anh ấy giơ một chiếc huy hiệu lên, biết ơn vì nó có số tham chiếu chứ không phải tên của anh ấy. "Draco Malfoy."

Người bán hàng ngơ ngác nhìn anh. Sau đó - "Ồ, là cậu ấy. Nhưng mà, tôi đã đưa ra một ký ức rồi và tôi e rằng bây giờ tôi hầu như không nhớ được gì nhiều về chuyện đó."

"Chỉ một câu hỏi ngắn thôi, thế thôi," Harry nói. "Về con cú anh ấy đã mua. Nó có quay trở lại cửa hàng không?"

"Tôi không nhớ."

"Ông có hồ sơ ghi chép không?"

"Tôi e là chúng tôi đã hủy bỏ toàn bộ hồ sơ bán hàng sau mười hai tháng." Người bán hàng nhìn Harry một cách kỳ lạ và anh nhận ra tóc mình đang dần chuyển sang màu đen trở lại; anh mò mẫm tìm lọ thuốc đa dịch và uống một ngụm nữa. Người bán hàng nhìn chiếc bình với ánh mắt đầy nghi ngờ. "Ngài có uống rượu khi đang làm việc không?" Ông hỏi. "Tên ngài là gì? Tôi sẽ khiếu nại ngài, ngài biết đấy."

"Thuốc trị bệnh đậu rồng của tôi," Harry đáp lại, và người bán hàng vội vàng lùi về sau.

Ít nhất thì Harry cũng mua một hộp đồ ăn cho cú, để lại một nắm knuts trên quầy rồi biến mất khỏi cửa. Chiếc chuông bạc vang lên nhẹ nhàng sau lưng anh. Anh dừng lại một lúc, cố gắng lần theo dấu chân của Malfoy, nhưng ngoài việc rẽ trái, anh không biết Malfoy đã đi đâu.

Anh đành phải về nhà vậy.

* * *

Về nhà là điều dễ dàng đối với người khác.

Người ta trở về nhà giống như cách họ hít thở, bước đi hoặc ngước nhìn lên các vì sao khi họ ở dưới bầu trời đêm. Về nhà là một cuộc hành trình được học thuộc lòng, ghi nhớ trong lòng. Rẽ ở đây, rẽ ở góc kia, mười bước tới cửa trước - và họ đã về đến nhà.

Đối với Harry, đó là một hành trình mệt mỏi mà anh phải suy nghĩ, và anh nhận thức được một cách rõ ràng về kích thước chính xác của ngôi nhà mà anh sẽ đến. Một căn hộ hai phòng ngủ ở Westminster, sang trọng và bóng bẩy, có tầm nhìn khiêm tốn ra đường chân trời phía tây nam London. Nó đã tiêu tốn một khoản tiền không hề nhỏ nhưng nó lại ở một vị trí lý tưởng. Hoàn hảo làm nơi ở cho Ginny, người thường xuyên phải đi khắp Vương quốc Anh để xem các trận đấu Quidditch của mình. Và, như cô đã nói khi lần đầu tiên đặt lịch kiểm tra căn hộ, một nơi hoàn hảo cho Harry, vì nó rất gần Bộ.

Anh Độn thổ đến cửa trước và mở khóa bằng một cái vẫy đũa phép. Bên trong, đèn bật sáng và đài đang phát. Trong giây lát, trái tim Harry như rung lên; Anh đã thường xuyên phải quay trở về một căn hộ tối tăm, trống trải và thấy rằng buổi tập của Ginny đã kéo dài quá giờ.

"Harry!" Ginny gọi từ phòng ngủ. "Cuối cùng anh cũng về rồi! Thường thì em mới là người làm lố giờ."

Anh bước vào phòng ngủ và đặt chiếc túi xách - được nhét đầy hồ sơ - xuống sàn. Trái tim anh lại dần dần chìm xuống. Ginny đang chạy quanh phòng, mái tóc đỏ của cô ấy tung bay xung quanh với những vệt màu rực rỡ. Cô quay lại và cười toe toét với anh, những vết tàn nhang của cô co rúm lại như nắm cát.

"Đoán xem?"

Anh không cần phải đoán. Dựa vào số lượng dụng cụ Quidditch mà cô nhét vào túi và nhìn vào chiếc túi giặt nhỏ đặt trên bàn cạnh giường ngủ, thì đội của cô đã thắng trận đầu tiên trong mùa giải.

"Xin chúc mừng, Ginny," anh nói. "Anh xin lỗi vì đã không thể tham gia trận đấu này."

"Chỉ là mở đầu thôi," cô nói. "Bọn em sẽ chơi ở Margate Rovers vào thứ bảy này."

"Không còn lâu lắm," Harry nói, đưa mắt nhìn chiếc túi ngủ. Ginny dừng lại giữa chừng khi quấn miếng bảo vệ ống chân của cô và trông có vẻ hối lỗi.  "Tôi sẽ

"Nhưng tối nay bọn em sẽ rời đi, để mai có thể tập luyện cả ngày trên sân Margate." Cô lấy một quả Quaffle dành cho tập luyện và nhét nó vào túi. "Ồ, vụ của anh thế nào rồi?"

"Tốt. Anh xong vụ của Fenwick rồi."

"Thế à? Tuyệt vời." Ginny chộp lấy túi của mình. "Vé trên bàn nếu anh có thể đến xem. Yêu anh." Sau đó, cô với lấy chiếc khóa cảng trên giường - một gói Jammie Dodgers trống rỗng - và quay đi trong chớp mắt.

Harry ngồi ở mép giường và lắng nghe sự im lặng. Nó dường như được khuếch đại bởi những bức tường trắng, những tấm ván sàn bóng loáng rộng vô tận, bởi căn bếp mà họ không bao giờ nấu ăn.

Anh từ từ ngã người ra sau cho đến khi nằm xuống giường, và nhìn chằm chằm lên trần nhà.

* * *

Đêm đó, Harry mơ.

Anh ấy lại ở trong ký ức. Tiếng lông chim xào xạc nhẹ nhàng trên đầu, tiếng móng vuốt chạm vào gỗ. Draco Malfoy bước vào cửa hàng.

Có gì đó khác biệt.

Harry nghiêng đầu, cau mày. Bằng cách nào đó, cửa hàng có vẻ sáng sủa hơn một chút. Có ai thắp nến à? Hay một chiếc đèn lồng?

Không. Là ánh nắng, anh nghĩ. Nó hay gắt hơn, như thể đó là ánh sáng của một ngày hè. Và người bán hàng... khuôn mặt của ông ta trông có vẻ khác lạ một cách nào đó, như thể có nhiều nếp nhăn hơn một chút. Áo choàng của ông cũng có vẻ cũ kỹ và nhàu nát hơn.

"Tôi có thể giúp gì cho ngài?"

"Tôi đang cần một con cú. Tốc độ không quan trọng bằng độ chính xác."

Harry bước tới chỗ Malfoy. Tìm kiếm manh mối, anh mơ hồ nghĩ. Nhưng anh đã nhìn cảnh này rất nhiều lần rồi...

Cuộc trò chuyện giữa Malfoy và người chủ cửa hàng có một khoảng dừng ngắn. Harry, nhận ra sự im lặng bất thường, cau mày và ngước mắt lên.

Malfoy đang nhìn chằm chằm vào anh.

Đôi mắt Harry mở to một lúc trước khi anh nhớ ra đây chỉ là ký ức. Malfoy không nhìn anh, mà đang nhìn xuyên qua anh.

Rồi Malfoy liếc nhìn xuống bàn tay của hắn. Harry tự động nhìn theo ánh mắt ấy.

Anh nghĩ là, chẳng có gì đặc biệt thú vị về bàn tay của Malfoy. Anh lại nhìn lên lần nữa, nhưng Malfoy đã nhìn vào thứ khác; một con cú khác.

Harry tỉnh dậy, cảm thấy bồn chồn. Có vẻ như bây giờ anh thậm chí còn mơ về ký ức đó. Anh với tay lấy cốc nước thường để trên bàn cạnh giường ngủ.

Rồi anh dừng lại, mắt hơi liếc nhìn.

Tay của Malfoy.

Hắn không đeo nhẫn. Chiếc nhẫn cưới. Nó không có ở đó.

* * *

Hermione nhìn quanh chuồng cú. Cô đã đồng ý cùng anh đến xem ký ức, chỉ để Harry chứng tỏ sự thành công của mình.

"Cậu ta trông gầy quá," cô nhận xét về Malfoy, nhưng Harry đã nhanh chóng khiến cô im lặng.

"Nhìn này... trong vài giây nữa, cậu ta sẽ nhìn vào tay mình... Không thể tin được là mình đã không nhận ra điều đó sớm hơn! Bất cứ lúc nào..."

Họ đợi. Malfoy nhìn những con cú, gật đầu và chỉ vào một con. Harry cau mày.

"Đáng lẽ cậu ta nên..."

Nhưng trước khi họ kịp nhận ra thì Malfoy đã hoàn tất việc mua bán và rời đi. Hermione nhìn Harry với ánh nhìn xin lỗi.

"Chà, có lẽ là bồ đã quá để ý chuyện này trong vô thức và giấc mơ của bồ đã gieo thông tin cho bồ."

"Mình đoán thế."

"Dù sao," Hermione khích lệ, "đây là sự khởi đầu. Bồ nghĩ nó có ý nghĩa gì?"

"Cái gì, việc không đeo nhẫn à? Mình không biết. Có thể có ý nghĩa gì đó. Có thể cuộc hôn nhân của cậu ta đang tan vỡ; có thể cậu ta đã đánh mất chiếc nhẫn; cũng có thể chỉ là không thích đeo nó."

"Có lẽ cậu ấy đã thay đổi kích thước nó vì giảm cân," Hermione nói, và Harry ước gì mình đã nghĩ đến điều đó.

"Đó thực sự là một ý hay," anh thừa nhận.

Tuy nhiên, khi bước ra khỏi ký ức, anh tra cứu địa chỉ liên lạc của Astoria, được cập nhật lần cuối trong hồ sơ ba năm trước.

Anh hy vọng là nó chưa thay đổi.

* * *

Mùa hè đang dần hạ nhiệt với ánh sáng dịu nhẹ của màu xanh mờ và xanh bẽn lẽn. Ngôi nhà của Astoria - một ngôi nhà lớn kiểu Georgia với mái có đầu hồi và những cây thường xuân non leo lên những bức tường đá vôi - nằm trên nền những khu vườn xanh tươi điểm xuyết những bông hoa dại rực rỡ và thỉnh thoảng có một cây sồi hoặc cây hạt dẻ non duyên dáng.

Đó là nơi mà Harry có thể dễ dàng trở về nhà.

Anh bước lên con đường hẹp dẫn đến cửa trước, cúi xuống dưới giàn hoa hồng nhuộm màu hồng nhạt, như thể mùa hè đã làm chúng phai màu, và gõ cửa hai lần.

Astoria trả lời.

Harry, bây giờ đã được dạy rất tốt cách để ý đến từng chi tiết, nhận ra vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt cô. Cô ấy mặc một chiếc váy suông thường ngày, có in hình hoa hồng và mái tóc màu nắng được buộc lại thành kiểu đuôi ngựa nửa trái tim. Không phải theo cách cô ấy thường thể hiện, Harry đoán vậy, và anh mỉm cười xin lỗi.

"Tôi đến thăm không đúng lúc phải không?"

"Không, không hề," Astoria nói sau một lát. Mắt cô liếc nhìn vết sẹo của anh rồi lại nhanh chóng rời đi; anh đã chọn không sử dụng Thuốc đa dịch cho chuyến thăm đặc biệt này.

"Tôi đến đây có vì việc của Bộ," Harry nói. "Tôi có thể vào được không?"

"Tôi... chắc chắn rồi." Cô lùi lại, để Harry bước vào hành lang mát mẻ dễ chịu rồi đóng cửa lại.

Có thứ gì đó đang được nướng, Harry nghĩ, hít vào mùi thơm ngọt ngào của bánh ngọt. Anh bước qua một con búp bê rách và cau mày. Anh không nhận ra Astoria có một đứa con.

"Trà?" Astoria hỏi.

"Cảm ơn."

Anh theo cô vào bếp, được chiếu sáng bởi ánh nắng rực rỡ. Chiếc đài phù thủy trên quầy đang phát một bài hát vui tươi; cộng với mùi thơm dễ chịu của bánh nướng và sự bừa bộn vô vị của nhà bếp – bột mì tràn khắp quầy, một chùm thìa đo lường dính bơ – Harry cảm thấy thư giãn hơn một chút.

Một tiếng bước chân vang lên sau anh. Anh quay lại. Một đứa trẻ - anh đoán chừng khoảng một tuổi rưỡi - đang ôm quả dâu ăn dở và nhìn chằm chằm vào anh.

"Xin chào," anh nói. Cô gái quan sát anh một lúc, sau đó cắn một miếng dâu tây trước khi thốt ra một câu "in ào" lộn xộn đáp lại và chập chững đi khuất tầm mắt.

Astoria rót cho Harry một tách trà và đặt nó xuống bàn bếp. Anh đón lấy và ngồi xuống ghế, đầu tiên lấy ra một mô hình đồ chơi của Tàu tốc hành Hogwarts và một vài con cú đồ chơi sang trọng.

"Tôi đến đây vì Draco Malfoy," anh nói, cẩn thận quan sát khuôn mặt của Astoria.

Cô tái mặt, tay siết chặt cốc trà.

"Không," cô nói. "Đơn thỉnh cầu của tôi đã được chấp nhận, họ đồng ý rằng tôi đã làm mọi thứ có thể để tìm ra anh ấy..."

"Đơn thỉnh cầu gì cơ?" Harry bối rối hỏi, và Astoria nhìn anh như thể anh vừa hỏi mặt trời mọc ở hướng nào.

"Đơn xin ly hôn của tôi. Việc ly hôn đã được chấp thuận với sự vắng mặt của anh ấy. Và không thể hủy bỏ được."

Astoria hiện tại đang rất lo lắng. Harry nhanh chóng lắc đầu."Không, không liên quan gì đến việc đó cả. Vụ án này tôi được giao."

"Bọn họ đã điều tra rồi. Chuyện đó đã là ba năm trước." Sự lo lắng của Astoria dần chuyển sang bối rối.

"Là vụ án lạnh bây giờ, vâng." Harry do dự, nhưng người quản lý vụ án ban đầu đã hỏi Astoria tất cả những câu hỏi chung chung: lần cuối cô gặp hắn ở đâu, có ai muốn làm hại hắn không, vân vân. Hỏi những câu đó bây giờ sẽ chẳng đưa anh đến đâu cả. Anh nhấp một ngụm trà để tập trung suy nghĩ, nhưng anh chưa bao giờ giỏi về các chiến lược phỏng vấn nên anh đã nói điều đầu tiên xuất hiện trong đầu. "Tôi đã không nhận ra là cô đã tái hôn."

Astoria nở một nụ cười căng thẳng. "Matthew Venn. Anh sẽ không biết anh ấy." Có lẽ do cô đã bắt gặp cái nhìn của Harry về phía cửa nên cô nói thêm, "Con gái của chúng tôi, Sophie."

"Mọi người đã phán xét cô vì điều đó," Harry chậm rãi nói. Astoria liếc đi chỗ khác, nhìn chằm chằm vào tách trà của mình.

"Tất nhiên rồi. Đó là điều người ta làm, phải không? Họ phán xét. Bố mẹ tôi rất quý mến Draco. Nhưng nếu điều đó tùy thuộc vào mẹ tôi, tôi sẽ trở thành góa phụ mãi mãi, lê lết khắp nơi trong bộ đồ đen thê lương. Bà nghĩ việc tái hôn của tôi thật là khủng khiếp." Cô gõ nhẹ móng tay vào thành cốc. "Tất nhiên là tôi rất thân với Draco, và khi anh ấy mất tích lần đầu, tôi đã rất bối rối." Điều đó khớp với mô tả của nhân viên phụ trách vụ án về cuộc phỏng vấn lần đầu với cô, Harry nghĩ. "Nhưng chúng ta phải học cách nhặt lại từng mảnh vụn và bước tiếp, đúng không?"

Cô ấy dường như đang chờ đợi một lời khẳng định, nên Harry nói ra . "Đúng vậy."

Astoria gật đầu. Cuộc trò chuyện tạm lắng; cô vẽ hoa văn trên chiếc cốc, một móng tay lướt qua những bông hoa và chiếc lá được in trên đó. Harry nhìn cô. Một ánh nhìn đúng đắn, như anh đã được dạy phải làm với bất kỳ bằng chứng nào.

Cô trông có vẻ bình thường. Anh không để ý tới những cử chỉ của cô, cho dù đó là thu đôi chân trần vào bên dưới ghế hay vẽ theo họa tiết trên ly. Cười, Harry nghĩ khi nhìn thấy những nếp chân chim do cười bắt đầu xuất hiện xung quanh mắt cô. Làn da nâu và mái tóc rám nắng nhẹ của cô ấy cho thấy cô là một người thích hoạt động ngoài trời; một chồng sách ở góc bàn với những cuốn sách như Bùa làm vườn dễ dàngHướng dẫn chiến lược thu hoạch bền vững của Anh chắc chắn đã được chứng minh điều đó, mặc dù chúng có thể thuộc về Matthew.

Lời nói bật ra trước khi Harry kịp ngăn lại. "Có vẻ như cô không phải là người mà Malfoy sẽ kết hôn."

Đôi mắt của Astoria liếc nhìn anh, và Harry giật mình trước biểu hiện của cô. Ngạc nhiên, anh nghĩ, và... thận trọng? Có lẽ còn có một chút nghi ngờ...

"Ồ? Và tại sao vậy?" Cô ấy hỏi. Đúng; giọng nói của cô ấy chắc chắn đã được thận trọng hơn.

Harry nhún vai. "Thành thật mà nói, tôi luôn hình dung vợ cậu ta sẽ phải là một phiên bản nữ của cậu ta cơ". Anh nói như đó chỉ là một trò đùa, để cố gắng giúp Astoria thoải mái trở lại, nhưng cô không cười.

"Vậy thì tôi cho rằng anh không biết rõ về anh ấy," cô nói.

"Không," Harry nói, quan sát cô. "Tôi không."

Sau đó anh rời đi. Anh ấy sẽ ghé lại một nữa và gợi lại về cuộc hôn nhân trước của cô. Anh cảm thấy bây giờ nói về chuyện đó sẽ chẳng đưa anh đến đâu cả; Astoria đã bỏ đi sự chào đón ban đầu.

Tuy nhiên, cô vẫn chào tạm biệt anh một cách lịch sự và anh rời đi.

* * *

Harry trở về căn hộ ở Westminster của mình. Trở về nhà với chiếc hộp trên bầu trời.

Anh rót cho mình một ly rượu whisky Irish và đứng trên ban công, nhìn ra đường chân trời London. Anh vẫn nhớ đôi mắt của Ginny đã sáng lên hay ánh đèn thành phố phản chiếu trong con ngươi của cô như thế nào khi họ lần đầu tiên đứng bên cửa sổ này và ngắm nhìn mọi thứ. Thật đẹp, cô đã thầm thì như thế. Cô luôn có tham vọng và nghị lực để sở hữu một nơi như thế này. Đường nét mạnh mẽ, rõ ràng và tính cách táo bạo. Cô đã bị London mê hoặc từ khi vẫn còn là một cô bé, đi cùng cha trong những chuyến đi tới Bộ và yêu thích sự hối hả của thành phố. Một ngày nào đó, con sẽ sống trong một chiếc hộp trên bầu trời, cô đã từng nói với ba mình như vậy, và vào ngày họ mua căn hộ, cô đã cười sảng khoái khi đạt được ước mơ thuở nhỏ đã thất lạc từ lâu.

Trái tim của Harry thuộc về những ngôi nhà xiêu vẹo bằng đá và gỗ, những ngôi nhà đã chiếm lấy trai tim anh: Hogwarts, một con quái vật xiêu vẹo và cổ xưa bằng đá và phép thuật, và sau này là Hang Sóc với những căn phòng ấm cúng và những khu vườn uốn khúc.

Anh nhấp một ngụm whiskey, cảm thấy cổ họng nóng rát dần dần.

Anh có thể nhìn thấy ánh đèn của South Lambeth bên kia sông, phản chiếu trong bóng tối lấp lánh của sông Thames; một đoàn tàu đang tiến đến gần các sân ga trên mặt đất, chỉ có thể nhìn thấy được khi một đường đèn chẵn bò dọc theo. Một lúc sau, một chuyến tàu khác rời đi, tăng tốc.

Harry nhìn con tàu cho đến khi nó khuất khỏi tầm nhìn, đi về phía tây, nơi ánh đèn thành phố sẽ nhường chỗ cho những ngọn đèn đường ngoại ô lấm tấm và sau đó là bóng tối đen như mực của vùng nông thôn.

Đâu đó trên con phố phía dưới, có ai đó đang huýt sáo một giai điệu quen thuộc. Harry nghiêng đầu, lắng nghe một lúc lâu trước khi những từ ngữ ấy vang vọng trong anh. Một bài hát dân ca cổ của Anh, anh nhớ lại.

Blow the wind southerly, southerly, southerly

Blow the wind south o'er the bonny blue sea

Blow the wind southerly, southerly, southerly,

Blow bonnie breeze, and bring him to me...

Những ngày cuối hè đang uốn mình theo ý muốn của mùa thu, thổi một làn gió lạnh thì thầm qua tóc Harry. Anh rùng mình và bước vào trong, đóng cánh cửa lại sau lưng.

Những chuyến tàu đến rồi đi, len lỏi như những vì sao, và dần biến mất trong màn đêm.

* * *

Thứ bảy.

Hôm nay là trận đấu lớn của Ginny.

Harry thức dậy sớm. Đây là một thói quen và nó khiến anh ấy giống như một người dẫn tia sét. Dậy sớm, chạy bộ. Tắm, mặc quần áo. Bữa sáng.

Anh vừa mới đến giai đoạn ăn sáng theo thói quen của mình, và chỉ mới ăn được nửa bát ngũ cốc thì mắt anh run lên. Anh đẩy cái bát ra và đứng dậy, đi về phía cửa. Hermione? Hay Ron muốn đi cùng đến trận đấu?

Nhưng dạo này Harry đang trở nên rất thành thạo trong việc thu thập các dấu hiệu ma thuật, đặc biệt là sau khóa huấn luyện ở Phòng Điều tra. Có phép thuật bay quanh cửa trước, nhưng đó không phải của Hermione hay Ron.

Anh nhặt cây đũa phép của mình lên và thì thầm một câu thần chú, khiến cánh cửa trở nên trong suốt chỉ với anh, giống như tấm gương một chiều

Tóc vàng. Mắt xanh.

Harry do dự rồi mở cửa.  "Bà Malfoy."

Người phụ nữ lưỡng lự rồi gật đầu. "Cậu có thể gọi tôi là Narcissa."

"Đáng lẽ bà không nên tìm thấy tôi." Tất cả những gì mà những người yêu mến Harry biết, đó là anh sống ở đâu đó tại Sussex. Chỉ có Hermione và gia đình Weasley mới biết sự thật mà thôi.

"Nhưng tôi vẫn ở đây." Bà nói một cách lịch sự, đều đặn, không hề có chút lạnh lùng hay oán giận trong giọng nói, và Harry bị ấn tượng bởi sự giống nhau giữa giọng điệu của bà và của Draco trong chuồng cú. Harry nghĩ rằng cả hai người đều có điều gì đó thay đổi trong tông giọng kể từ sau chiến tranh. Sự tôn kính lịch sự đó nghe nặng nề như sự im lặng, trống rỗng như những bức tường trắng, hay là như một người trong căn phòng trống không.

Harry cố nén xuống sự cám dỗ để không hỏi làm thế nào bà tìm được nhà anh.

"Mời vào," thay vào đó anh nói, vì anh có thể làm gì khác khi Narcissa Malfoy đang đứng trước cửa nhà anh chứ?

Bà bước vào trong. Các tấm chắn lung linh trong giây lát, rồi chấp nhận bà như một người không có ý gây hại. Bà nhìn quanh, mắt đảo quanh phòng một lần, nhưng Harry cho rằng bà chỉ đang tò mò. Có vẻ như bà đang tìm một chiếc ghế thôi, nhưng không có chiếc ghế bành quá khổ hay ghế sofa ấm cúng nào trong căn hộ thưa thớt này. Chỉ có một dãy ghế đẩu cạnh ghế dài và một bàn ăn mặt kính với hai ghế ăn ở mỗi bên.

Anh kiểm tra đồng hồ. Anh sẽ phải dùng Khóa cảng đi ngay trong mười lăm phút tới, để kịp lúc đến chúc Ginny may mắn.

"Tôi đến không đúng lúc nhỉ," Narcissa bình luận, và Harry nhanh chóng lắc đầu. Narcissa đã bắt đầu tỏ ra nghi ngờ và điều cuối cùng anh muốn là bà bỏ đi, và mang theo bất kỳ thông tin hữu ích nào.

"Không hề. Trà hay cà phê?" Anh hỏi, hy vọng Narcissa sẽ từ chối cả hai. Loại trà duy nhất có sẵn là trà của thợ xây, và cà phê là loại bột hòa tan rẻ tiền chỉ được giữ cho những chuyến thăm không thường xuyên của Arthur Weasley.

Bà từ chối với một cái lắc đầu nhẹ. "Không cám ơn."

Harry ngồi vào bàn ăn. Cả anh và Ginny đều không sử dụng nó thường xuyên, mặc dù có một lọ mực và bút lông ở góc để viết thư. Có một vệt bụi mờ ở trên bàn. Anh lẩm bẩm câu bùa Scourgify một cách kín đáo.

Narcissa ngồi vào chiếc ghế còn lại, liếc nhìn khắp căn hộ. Đó là một ngày quang đãng đến đáng kinh ngạc ở London, và bà dường như dừng lại để ngắm cảnh. Sau đó, bà mở chiếc ví nhỏ trong lòng và lấy ra một bức ảnh, đặt nó úp xuống bàn.

Bà nói: "Tôi nhận được cú của Bộ cách đây vài ngày, nói rằng vụ án của con trai tôi đã được mở lại và thuộc quyền quản lý của cậu."

Harry nhìn vào bức ảnh. Đó là một bức chân dung đơn giản của Draco Malfoy. Hắn không cười, miệng hơi trễ xuống như đang suy ngẫm điều gì đó buồn bã. Hắn mặc áo choàng màu xám đá và áo choàng đen trơn. Harry nhìn gần hơn; chắc chắn rồi, cái móc là một quả snitch nhỏ bằng bạc.

Malfoy liếc đi chỗ khác và Harry giật mình, suýt đánh rơi bức ảnh. Anh đã nghĩ đó là một bức ảnh Muggle bình thường vì cách mà Malfoy đứng im không cử động chút nào.

"Đây là bức ảnh cuối cùng tôi chụp Draco," Narcissa nói."Vâng." Harry không biết phải nói gì nữa. Anh liếc nhìn lại bức ảnh.

"Thằng bé thích chiếc móc khóa trái snitch bằng bạc đó. Nó nói đó là món quà của cha."

Harry ngước lên, tự hỏi liệu Narcissa có đọc được suy nghĩ của anh bằng cách nào đó không. Nhưng bà không nhìn anh; bà chỉ đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh, và mặc dù trông như có dấu vết mờ nhạt nhất của một nụ cười trên môi, nỗi buồn vẫn hiện rõ trên khuôn mặt bà. Bà trông già hơn nhiều so với những gì Harry nhớ. Những nếp nhăn quanh mắt dường như sâu hơn và bà có vẻ gầy hơn. Harry tự hỏi liệu tất cả những người nhà Malfoy có trở nên gầy gò và nhỏ bé hơn sau chiến tranh hay không. Chiếm ít không gian hơn hoặc cố gắng biến mất bằng cách nào đó.

"Cậu có biết tại sao thằng bé lại thích quả snitch bạc không, Harry?" Narcissa hỏi. Anh nửa mong bà gọi anh là cậu Potter một cách trịnh trọng hơn nhiều. Anh không chắc mình có thấy thoải mái khi một Malfoy gọi anh bằng tên không.

"Không." Anh tự hỏi liệu Narcissa có khiển trách anh vì biết quá ít về Malfoy không, nhưng dường như bà đang chìm đắm trong những suy nghĩ khác, nhìn chằm chằm vào bức ảnh với vẻ mặt trầm ngâm.

"Nó thích vòng tròn." Narcissa lật bức ảnh lại và liếc nhìn quanh bàn; Harry không nói gì đưa cho bà chiếc bút lông và bà nhận lấy nó, viết một câu vào mặt sau bức ảnh. "Incepto finis est," bà nói. "Khởi đầu là kết thúc. Khi lần đầu tiên Draco phát hiện ra những gì tôi đã làm trong trận chiến - lời nói dối mà tôi đã nói với Chúa tể Hắc ám - nó đã nói điều đó với tôi. Incepto finis est."

"Và ý cậu ấy là gì?" Harry vô cùng tò mò.

"Rằng tình yêu của người mẹ đã gây ra sự sụp đổ đầu tiên của Chúa tể Hắc ám, và rằng tình yêu của người mẹ đã đảm bảo cho sự thất bại của hắn một lần nữa vào mười bảy năm sau."

Harry ngồi xuống, một cảm xúc không xác định được nào đó ập đến như một cơn sóng trào.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ về nó như thế," anh nói. "Tôi chưa bao giờ nghĩ..." Anh liếc nhìn Narcissa. "Tại sao bà lại nói với tôi điều này?"

Bà đưa tay lên chiếc vòng cổ quanh cổ, ngón tay chạm trên mặt dây chuyền sapphire.

"Tôi không đi xa đến đây để kể câu chuyện về các vòng tròn. Tôi đến đây để hỏi liệu cậu có ý định tìm con trai tôi hay không."

"Tôi được giao nhiệm vụ này -"

"Vị thám tử đầu tiên cũng vậy, ba năm trước, và ông ấy gọi tên con trai tôi như thể gọi tên bùn trong miệng. Ông ấy nói với tôi rằng có lẽ Draco đã bỏ trốn để sống một cuộc sống xa hoa ở nước ngoài."

Harry nao núng, mặc dù trông Narcissa không hề tức giận. Khuôn mặt bà vẫn điềm tĩnh, giống như một cái hồ sâu, nhưng Harry đã tận mắt trải nghiệm những nguy hiểm ẩn nấp dưới làn nước tĩnh lặng.

"Tôi hứa," Harry nói, "Tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm thấy cậu ấy." Anh do dự, nhưng Narcissa đã rất trung thực và chân thành, và anh cảm thấy có nghĩa vụ phải trả ơn. "Tôi... ban đầu tôi cũng nghĩ vậy. Rằng Malfoy đã chạy trốn để theo cha mình." Anh nhận ra mình đã quên sử dụng tên riêng của Malfoy, nhưng Narcissa không tỏ ra điều gì. "Nhưng tôi không tin điều đó, không còn nữa. Tôi đang xem lại tất cả các bằng chứng... Thực ra, tôi đang nghiên cứu một số quan sát mới," anh nói, nghĩ về chiếc nhẫn cưới bị mất tích.

Narcissa chăm chú lắng nghe anh, đôi mắt bà quan sát anh như thể anh là một chữ rune rất khó. Sau đó bà hơi ngả người ra sau, ôm chặt hai tay vào lòng.

"Nếu cậu nói thật," bà nói, "tôi sẽ cung cấp bất kỳ thông tin nào cậu yêu cầu, bất kỳ sự trợ giúp nào cậu cần để tìm thấy con trai tôi."

"Bà trao lòng tin thật dễ dàng." Những lời nói được thốt ra vì ngạc nhiên hơn là có bất cứ ý gì khác; Narcissa Malfoy mà anh nhớ chắc chắn sẽ không tin tưởng giao cho anh những ký ức hay bí mật quý giá của con trai bà.

Narcissa không nói gì trong một lúc lâu. Sau đó, bà đưa tay chạm vào bức ảnh, như thể tự trấn an mình rằng đó là sự thật.

"Có lẽ vậy," bà đồng ý, "con trai tôi đã mất tích đã ba năm dài, và đây dường như là cơ hội cuối cùng của nó. Tôi có nên đánh cược nó để giữ bí mật hay bảo vệ ký ức không?"

Harry không thể tranh cãi với điều đó. Sau một hồi im lặng, Narcissa đưa cho anh một tấm thẻ và đứng dậy.

"Chi tiết liên lạc của tôi. Vui lòng thông báo cho tôi."

"Chắc chắn." Harry nhặt bức ảnh lên để trả lại cho bà, nhưng Narcissa lắc đầu.

"Hãy giữ nó. Có thể cậu sẽ thấy nó hữu ích một lúc nào đó."

Anh tiễn bà đến cửa, tự hỏi anh nên hỏi gì về Malfoy bây giờ. Thông tin nào có thể hữu ích đây? Anh không biết nên bắt đầu từ đâu cả.

"Những lời cuối cùng Malf— Draco nói với bà là gì?" Anh hỏi một cách bốc đồng. Anh hơi tò mò, nhưng đây một phần là thử thách xem liệu Narcissa có thoải mái cung cấp thông tin cá nhân hay không.

Bà nhìn anh, rồi nhìn xuống tay mình như thể câu trả lời được viết ở đó.

"Tôi có thể cho cậu ký ức," bà nói chậm rãi, "về cuộc gặp gỡ cuối cùng của chúng tôi. Lần cuối cùng tôi gặp thằng bé. Có lẽ nó có thể giúp ích được."

Chà, Narcissa đã vượt xa bài kiểm tra đức tin đơn giản của Harry.

"Kí ức?" anh nhắc lại. Narcissa gật đầu. "Tôi... tôi cho là nếu nó không quá rắc rối."

Anh nửa mong đợi Narcissa sẽ nói rằng bà sẽ gửi nó cho anh trong khoảng một ngày nữa, nhưng thay vào đó bà lại đứng đó, kiên nhẫn chờ đợi, và Harry nhận ra ý bà là ngay lúc này. Anh vội vã bỏ đi và sau khi lục tung một khẩu súng trường trong ngăn kéo nhà bếp, anh cũng đã tìm thấy một lọ thuốc rỗng để đưa cho bà. Anh quay đi và bận rộn dọn dẹp nhà bếp trong khi bà rút trí nhớ ra, vì biết rằng một số người thích sự riêng tư khi thực hiện câu thần chú.

Khi anh quay lại nhìn Narcissa, bà đang giơ chiếc lọ với những sợi bạc di chuyển bên trong ra.

"Tôi có một yêu cầu," bà nói, "rằng cậu không chia sẻ nó cho ai."

"Sẽ chỉ tôi có thể xem nó," Harry hứa.

Narcissa gật đầu một lần rồi quay đi mà không từ biệt thêm.

Harry kiểm tra đồng hồ. Trận đấu lẽ ra đã bắt đầu rồi, anh nghĩ, và dù sao thì Ginny cũng biết rằng công việc của anh luôn được đặt lên hàng đầu, giống như Quidditch với cô vậy.

Anh nhét lọ thuốc vào túi và bước ra ngoài khu chung cư, Độn thổ đến Bộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro