4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống đôi khi thật đơn giản. Thức dậy vào mỗi sáng sớm và thấy anh bên cạnh, đồng tử lam xám giấu đi dưới hàng lông mi dài cong cong mềm mại. Đưa tay chạm vào má anh và cảm nhận cái ấm áp nhẹ nhàng truyền đến làn da trên lòng bàn tay cậu cộng hưởng với cái lành lạnh sớm mai. Cái sự yên bình này lặp lại mỗi ngày và Harry chẳng thể nào tìm được lý do để chán ghét nó.

Đối với một cậu bé sinh ra đã mất đi cha mẹ, thiếu đi hơi ấm gia đình, mất sự quan tâm hay thậm chí cả tuổi thơ được vui đùa như bao đứa trẻ khác, lớn lên trong cái "phòng" chật chội, nếu có thể tạm coi là phòng. Với Harry mà nói những yên bình đời thường hiện với với Draco thật quý giá biết bao.

Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Harry đột nhiên bị làm cho tỉnh lại thực tế bởi cái vỗ vào vai trái. May mắn làm sao giấc mơ ấy không phải thật sự chỉ là ảo mộng. Quay sang nhìn thấy khuôn mặt còn ngái ngủ của Draco, anh đang vươn vai sau khi thức dậy, quay lại cậu với nụ cười rất đậm chất Malfoy lại có một chút Gryffindor. Và với tất cả loạt hành động vừa diễn ra lúc đó, đôi mắt xanh lá bỗng ngập tràn nước mắt. Từng giọt long lanh rời khóe mi lần lượt rơi xuống và tuôn ra ngày càng nhiều đến nỗi Draco đã phát hoảng vội quay lại ôm lấy khuôn mặt cậu.

- Harry, làm sao? Đau ở đâu à? Nói cho anh.

Giọng anh có phần loạn đi vì lo lắng, ánh mắt trước mặt cậu không che giấu những sợ hãi tổn thương sẽ xảy ra với cậu dù nhỏ nhất. Ánh mắt ấy khiến nước mắt Harry càng muốn tuôn ra. Và rồi, cậu ôm lấy anh, thật chặt, siết lấy vòng tay và bờ vai khẽ run rẩy cùng tiếng nấc vang lên.

- Draco, anh là thật phải không? Chúng ta là thật phải không? Nói cho em biết đi... Em không nằm mơ phải không? Đây không phải là do em quá ảo tưởng phải không anh... Em...

- Harry, anh là thật. Em là thật. Ngôi nhà này, căn phòng này. Tất cả những gì đã trải qua nữa, đều là thật . Em không mơ, càng không phải kẻ ảo tưởng.

Mỗi sáng sẽ bắt đầu bằng việc trêu chọc Cứu Thế Chủ của anh đôi chút nhưng cảm giác Harry đã trải qua, tất cả diễn ra khiến cậu sợ hãi thực tại chỉ là giấc mộng mụ mị. Draco hiểu phần nào những sợ hãi của người thương. Anh ôn tồn âu yếm buông xuống từng lời với ánh mắt và nụ cười đầy sủng nịnh với biết bao ôn nhu cùng dịu dàng. Cầm lấy bàn tay đang run rẩy kia, để hai đôi mắt nhìn vào nhau rồi vuốt ve mái tóc đen rối bù.

- Em xem, em chạm được vào anh. Phải không?

Harry dường như đã bình tĩnh lại, quá nhiều chuyện đã xảy ra và đôi khi cậu ngờ vực tất cả yên bình cùng hạnh phúc đơn thuần đang có lại một giấc mơ do tâm trí cậu quá ham muốn mà tạo thành. Nhưng không, đây là thực. Draco Malfoy trước mặt là thật, Harry Potter là thật, căn nhà họ mua để ở riêng cùng nhau là thật. Tất cả cuối cùng cùng là thật rồi.

- Em đói rồi, Draco.

- Được, vậy em muốn anh vào và phá tan căn bếp hay chúng ta ra ngoài và ăn gì đó nhỉ?

- Em vào bếp thì sao?

- Không phải hôm nay, em vừa hoảng sợ và với anh nó thật không tốt. Hãy thư giãn Harry, anh luôn bên cạnh em mà.

- Vậy ra ngoài, thật hiếm có một ngày nghỉ và anh nghĩ sao về một chút vui vẻ với em?

- Một chút? Ồ không, " với em" đã hơn một chút rất nhiều rồi. Chẳng có lý do gì để anh từ chối cả. Sau cùng, anh đã đợi rất lâu từ khi bị hất qua cái bắt tay của em rồi đấy.

- Em không hất...

- Em cũng đã không bắt tay với anh.

- Giờ thì anh không còn lo lắng về sự hoảng sợ của em vừa nãy và bắt đầu bắt bẻ em sao ?

- Được rồi, anh không bao giờ có thể lý luận gì khi em lại trở nên ủ rũ và trưng ra cái bộ mặt rưng rưng như thể cái chất lỏng chết tiệt kia lại sắp trào ra, em biết mà? Phải không? Giờ thì nhanh thay đồ đi nếu như em còn muốn ta ra ngoài thay vì tận hưởng " một chút vui vẻ " ngay trong này, Harry.

Draco ngưng ngay lại việc trêu chọc Harry khi cậu lại bày ra vẻ ủy khuất cùng đôi mắt long lanh ngân ngấn nước, tuy nhiên, bản tính vốn có không cho phép anh bỏ quên việc chêm thêm vài câu đùa cợt. Cũng đâu có sao bởi nó vẫn rất hiệu quả, Harry nghe xong lập tức rời giường và chui tọt và toilet bắt đầu công việc vệ sinh cá nhân của mình. Theo sau, không ngạc nhiên gì khi là sự xuất hiện của Draco. Anh và cậu, cho dù là ai thức dậy trước thì luôn sẽ gọi hoặc đợi sự tỉnh giấc của người kia rồi mới cùng nhau bắt đầu những công việc đơn giản buổi sáng, tỷ như cùng bước xuống giường hay cùng nhau đánh răng rửa mặt như này. Những điều nhỏ bé lại khiến người ta vui vẻ lạ thường.

Như thường lệ, Draco luôn là người hoàn thành việc vệ sinh sáng sớm trước Harry dù cho anh còn chăm chút bản thân hơn cậu và thi thoảng anh lại đem việc này ra chất vấn nhưng sau đó Harry vẫn giành thế thắng bởi những hành động giận dỗi như phòng má quay mặt đi hoặc lại trưng ra khuôn mặt cún con cười cười. Draco Malfoy chấp nhận, anh thiếu nghị lực trước Harry Potter và thế thì sao nào? Trước vợ anh chứ đâu phải con nào thằng nào ất ơ nhỉ?

Đến lúc Harry chạy xuống nhà thì Draco đã đợi sẵn dưới đó và như mọi khi, anh thật chỉnh tề gọn gàng khiến đôi khi cậu ngại ngần vì sự luộm thuộm của bản thân. Không hẳn nhưng nhìn xem, cậu còn chưa khoác xong cái áo trong khi cậu dậy trước anh và họ làm những công việc này cùng lúc. Nhà Malfoy thần kì trong việc tự make up bản thân như vậy sao? Bao giờ Draco truyền cho cậu chút được không? Harry bước xuống đến nơi, bàn tay to lớn của Draco đưa lên mái tóc cậu xoa xoa khiến đôi mắt xanh lá bực bội mà liếc lên nhìn.

- Anh biết là nó khó vào nếp đến thế nào mà Draco.

- Ừ, anh biết. Đi thôi nào.

Sau câu trả lời thản nhiên từ Draco, Harry cũng chẳng nói gì thêm. Không phải giận hờn, lần này chắc chắn bởi cậu đơn giản chỉ muốn tìm cái gì lấp đầy dạ dày đang kêu gào cùng người con trai với mái tóc màu nắng kia thôi. Draco nhường nhịn cậu suốt rồi, nhịn một chút lát về còn tính lại hay không tính sau.

Thở dài một cái rồi nhanh nhảu nắm lấy bàn tay anh, Harry mỉm cười khi các ngón tay Draco bắt đầu đan vào với ngón tay cậu. Đáp lại nụ cười của Harry là nụ cười Draco. Như vậy thôi cũng đủ để cậu vui vẻ cả ngày rồi. Họ cùng đi đến một tiệm bánh và chọn món tại đó. Đợi Harry ăn xong vài đĩa tráng miệng đính kèm bữa sáng của họ, Draco đã chọn đọc tin tức và một phần là do câu " Em không muốn anh cứ nhìn chằm chằm như vậy lúc em ăn, như thể anh muốn lột sạch em tại đây vậy. Ánh mắt anh ấy, nên Draco à, anh có thể làm việc khác mà." Và rồi anh đã phải chọn việc này đây.

Sau khi giải quyết xong cơn đói và bắt đầu nhâm nhi cốc ca cao nóng của mình, Harry đưa mắt lên nhìn về phía Draco. Rồi chợt một tia đau đớn lại hiện lên trong đáy mắt đồng tử xanh lá khi mà nó dừng lại tại dấu hiệu hắc ám một bên cổ tay anh. Dù cho nó đã được biến tấu và gần như khác hẳn đi bởi một phương thức xăm hình của Muggle nhưng người trong cuộc là Harry sao có thể dễ dàng quên đi chứ. Cũng chính cậu đề xuất việc này, một phần khiến Draco có thể tránh đi ánh mắt cùng chỉ trích người đời, phần để lấy lại một Malfoy khi trước và bây giờ đây. Nghĩ lại, thật mừng khi lúc đó, đứng trước thầy Dumbledore, Draco dã quay đầu, gia đình Malfoy đã chọn đi tiếp bằng một con đường đúng đắn.

- Harry, làm sao vậy? Em khó chịu ở đâu à? Đau ở đâu?

Lại là tiếng anh cắt ngang dòng suy nghĩ nơi tâm trí cậu. Draco với khuôn mặt lo lắng hệt như sáng nay nhìn Harry. Cậu lại khóc và anh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, Draco cực kì ghét bỏ bản thân những lúc này, anh cảm thấy mình đặc biệt vô dụng những lúc này. Và rồi, Harry đưa tay gạt đi những giọt nước mắt còn vương trên khóe mi, khẽ lắc đầu rồi mỉm cười.

- Không sao, chút chuyện quá khứ thôi. Em đột nhiên lại nhớ ra.... Anh biết đấy, lúc đó...

- Đã qua rồi Harry.

- Em thật sự không dám tin đây là thực tế, em đã chứng kiến, đã trải qua , đã...

- Harry, thôi nào. Đó là quá khứ, mọi chuyện ổn rồi. Phải không? Mọi thứ đã như bây giờ rồi.

- Em biết, chỉ là...

- Harry ...

Đôi mắt lam xám của anh nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lá tại cậu. Sự dịu dàng cùng âu yếm sủng nịnh ấy lần nữa lại chấn an được cái sợ hãi sâu thẳm tâm hồn cậu, khiến cậu bình tĩnh trở lại.

- Em đã cứu cả thế giới phép thuật và thậm chí cả Muggle nữa. Em bỏ lỡ nhưng trên cả thế, cứu vớt được nhiều hơn những bỏ lỡ ấy. Harry, em là Cứu Thế Chủ trong mắt người đời nhưng em cũng chỉ là một cậu bé bình thường, Harry....

- Em biết. Draco, em biết.

- Harry, đừng ngắt lời anh. Và tin anh đi, em không biết đâu. Bởi nếu em biết, em sẽ không như bây giờ. Tất cả đã qua rồi và không, em không mơ ngủ đâu, thực tại đây rồi.

Ngưng một lúc, Draco đứng lên rời khỏi vị trí đang ngồi đối diện Harry mà lại bên chỗ ngồi ngay cạnh cậu, tay anh ấp ám ủ lấy bàn tay cậu, tiếp lời.

- Em đã là Cứu Thế Chủ của cả thế giới rồi. Bây giờ, yên tâm đi và để anh trở thành " Cứu Thế Chủ " của riêng em. Em cứu rỗi thế giới, anh cứu rỗi em. Em bảo vệ thế giới, anh bảo vệ em.

Nụ cười ấm áp nơi anh, từng lời nói dịu dàng và hơi ấm cơ thể truyền qua từ cái nắm tay đơn thuần thật bình thường ấy. Harry cuối cùng cũng trút bỏ được hết đi hòn đá trách nhiệm đè nặng trong lòng mà yếu đuối gục vào người anh. Bàn tay anh dịu dàng âu yếm vỗ về cậu, nụ hôn nhẹ nhàng thả xuống mái tóc đen rối bời của cậu. Cuối cùng, cậu cũng có thể tin tưởng vào thực tại này rồi. Harry Potter đã được bình yên thật rồi.

[ Hỡi Merlin, rằng nếu đây chỉ là một giấc mơ, xin hãy cho con vĩnh viễn đừng tỉnh lại.

Và rằng nếu đây là thực tế, xin người vĩnh viễn đừng mang đi. ]





..... Con người đến một lúc nào đó, hơn tất cả phồn vinh cùng quyền quý, hơn tất cả ca tụng cùng giàu sang. Hơn cả nắm thế giới trong tay. Hơn tất cả mọi thứ họ chỉ mong đạt được sự yên bình giản dị mãi mãi về sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#drarry