Chapter 5: Hoa hồng nhạt và hoa trà hồng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con có chắc là không muốn nói chuyện với nó không?" Bà Weasley lo lắng nhìn anh; mái tóc đỏ lấm tấm bạc của bà lóe lên dưới ánh lửa. "Biết đâu hai đứa có thể giảng hòa thì sao?"

Harry lắc đầu và khẽ mỉm cười với bà. "Không đâu ạ, con xin lỗi bác Weasley, nhưng hôm qua bọn con đã nói hết những gì muốn nói khi em ấy gọi Floo cho con rồi ạ. Em ấy và con – con không nghĩ là bọn con hợp nhau. Con chắc chắn là em ấy sẽ hạnh phúc với Dean thôi ạ."

Bà mím môi và thở dài. "Nếu con chắc chắn như vậy." Trong giọng bà có chút thất vọng.

"Con chắc chắn mà," anh kiên định lặp lại. Mọi chuyện giữa anh và Ginny đã kết thúc rồi. Trước hôm qua, anh đã mất hàng tuần để suy nghĩ xem chuyện của họ có thật sự có tương lai hay không; việc Ginny ngoại tình với Dean cũng chỉ là bằng chứng cuối cùng rằng chuyện của họ sẽ không thành đâu.

"Con phải nhớ là bác vẫn xem con như con ruột của mình," Bà Weasley nghiêm túc nói với anh. "Con luôn được chào đón ở đây. Đừng lảng tránh vì chuyện với Ginny, nhé."

"Con sẽ không đâu ạ," anh hứa và họ trò chuyện một chút trước khi ngừng Floo.

Harry thở dài và duỗi vai, đứng lên với một tiếng rên nhẹ. Anh quay đầu lại và nhìn Teddy đang dựng tháp bằng mấy món đồ chơi của mình. Thằng bé đang mặc một cái áo liền quần màu lục sáng, cuộc gọi Floo đến ngay lúc Harry đang thay đồ cho Teddy. Anh đã đặt Teddy ngồi cạnh anh trên thảm, hơi xa lò sưởi một chút và đưa đồ chơi cho bé chơi.

"Người ta còn buồn chuyện chú và cô Ginny chia tay hơn chú nữa," Harry nói với con đỡ đầu và đứa bé mười một tháng tuổi tò mò nhìn lên. "Họ ngớ ngẩn quá nhỉ, đúng không?"

Đáp lại anh là một nụ cười tươi và mấy tiếng nói bập bẹ của Teddy, "Da-da!"

Andromeda và Narcissa nói rằng mấy từ đó là Teddy đang cố gọi Harry là 'ba' ('dad'), nhưng anh lại nói rằng Teddy cũng gọi mấy con mèo và cục gạch như vậy. Hay ít nhất tiếng gì đó nghe gần giống 'da-da'.

Anh xem như Teddy đồng tình với mình và mỉm cười, "Biết là con sẽ đồng ý với chú mà," anh nói và cúi xuống bế Teddy lên. "Bây giờ thì đi thay đồ ngủ ra nhé? Con phải trông thật đẹp để đi thăm bà ngoại."

Teddy cười và tóc bé chuyển sang màu lam sáng khi bé choàng hai cánh tay nhỏ bé, bụ bẫm quanh cổ Harry.

Chàng trai trẻ ấn một nụ hôn lên trán Teddy và bế bé về phòng của bé.

Anh hơi dừng lại trước phòng mình khi nhìn thấy mấy đóa hoa Draco đã gửi hôm qua và chậm rãi thở dài trước khi tiếp tục đi đến phòng của Teddy.

Anh sẽ nghĩ về mấy bông hoa và ẩn ý của Draco sau vậy. Trước hết họ cần phải đến thăm dì Andromeda đã.

***

"Và ai là cậu chàng đẹp trai của bà nào?" Andromeda trêu và nâng Teddy lên cao, cọ mũi vào bụng bé.

Đứa nhỏ cười khúc khích và vung tay lên xuống, chân đá đá.

"Đúng rồi, là con đó!" Bà hôn khắp trán và hai má bé.

Harry bật cười, nhìn người phụ nữ trung niên đang làm mặt xấu với cháu trai của bà. Lần đầu anh gặp bà, ấn tượng của anh về bà là một người phụ nữ sắt đá và lãnh đạm, thậm chí có chút vô tâm. Tuy nhiên, khi anh ở cùng bà nhiều hơn và hiểu bà hơn, anh nhận ra rằng sự sắt đá và vô tâm kia chỉ là lớp mặt nạ thôi, thói quen ấy đã có từ hồi còn sống với gia tộc Black rồi.

Khi được bà tín nhiệm rồi, anh là một trong số ít người mà bà không cảnh giác và cho phép anh nhìn thấy vẻ ngây thơ của bà khi chơi với cháu trai.

Bà đặt Teddy ngồi trong lòng mình, cho bé tựa lưng vào bụng và vẫy đũa về phía bếp. Vài giây sau, một cái đĩa nhỏ với mấy miếng chuối cắt mỏng bay đến và đáp xuống bàn trà ngay trước mặt bà.

"Cục cưng của bà có muốn ăn chuối không nào?" Andromeda cười và đưa một miếng chuối đến trước mặt Teddy.

"Ba-ba-ba," Teddy reo và đưa tay ra, chộp lấy miếng chuối. Bé gặm nó như gặm bánh.

"Có vẻ như nó không còn bị mấy cái răng mới làm khó chịu nữa," Andromeda nói, trông chừng đứa nhỏ trong lòng phòng khi nó sặc.

"Không, nó mọc hết từ mấy ngày trước rồi," Harry nói và tựa người vài ghế, tay cầm tách trà đặt lên đùi.

"Vậy là giờ con sẽ không còn đau nữa, đúng không Teddy?" bà nói và cười khi Teddy cười với bà, miệng bé dính đầy vụn chuối. Cặp mắt đen nhìn sang Harry và anh tự động ngồi thẳng dậy.

"Sao ạ?" anh tò mò hỏi và đặt tách trà chỉ còn nửa lại bàn.

"Con ổn chứ?" bà hỏi, cho Teddy ăn thêm miếng nữa.

"Vâng ạ, sao con lại không chứ?" Anh nhún vai, cười với Teddy khi cặp mắt lục sáng nhìn anh.

Đứa nhỏ bò qua người Andromeda và đưa miếng chuối đã ăn một nửa, nửa còn lại bị dập cho anh. "Da, da," bé nghiêm túc kêu và mất kiên nhẫn vung tay lên xuống.

"Aw, cho chú ăn sao? Chú cũng được ăn chuối à?" Harry bật cười và vươn tay đến.

Ngay khi được ba đỡ đầu bế lên, Teddy mở nắm tay ra và để miếng chuối rơi vào lòng bàn tay Harry. Bé cứ nhìn chăm chăm Harry cho đến khi anh vờ ăn miếng chuối đã nát, thầm làm nó biến mất với cái vẫy đũa.

"Thật ngon, đúng không Teddy?"

Khi Teddy chắc chắn là ba đỡ đầu đã ăn miếng chuối rồi, bé quay về với cái đĩa, vươn tay ra vỗ vỗ tay lên đùi bà ngoại mình.

Bà cho bé ăn thêm miếng nữa và tiếp tục trò chuyện như thể chưa từng bị cắt ngang, "Nó trên đầy các mặt báo và tạp chí." Giọng điệu bà đều đều, không quan tâm, nhưng ánh mắt bà lại sắc bén.

Anh thở dài, thậm chí ở đây anh cũng không thoát được. "Con biết, nhưng thật đó, dì Andromeda, con ổn mà. Bọn con đã dần xa cách nhau một thời gian rồi. Kể cả khi cô ấy không hôn Dean thì sớm muộn gì bọn con cũng sẽ chia tay thôi."

"Trông con không buồn mấy," bà nói, hơi cau mày.

Anh nhún vai. "Như con nói rồi đấy: bọn con không có thân thiết như hồi đó nữa. Vấn đề là khi nào, chứ không phải nếu như."

Bà thở dài và lấy ra một cái khăn. Bà lau tay và miệng cho Teddy, không mấy quan tâm việc bé đang giãy dụa muốn thoát ra. "Nếu con muốn nói chuyện, thì ta ở đây."

"Con biết mà," Harry cười, cảm thấy ấm áp vì lời đề nghị của bà. Tầm nhìn của anh chuyển sang lọ hoa gần cửa sổ nơi chứa vài bông hoa hồng trắng đang tắm mình trong ánh nắng tháng Ba và anh chớp mắt. "Khi dì mua hoa – dì có nghĩ về ý nghĩa của chúng không?"

Andromeda ngạc nhiên nhìn anh trước khi nhìn theo. Bà nhún vai. "Đôi khi thôi, tất nhiên là vào mấy dịp đặc biệt. Nhưng ta không giỏi về mấy ý nghĩa hoa cỏ lắm. Mặt khác thì chị của ta, Narcissa, biết rất nhiều về ngôn ngữ loài hoa. Hẳn là chị ấy còn dạy cho Draco nữa. Tại sao vậy?"

"Không gì đâu ạ," anh lầm bầm, nhưng câu trả lời của người phụ nữ trung niên làm anh phải suy nghĩ.

Giờ thì anh đã hoàn toàn chắc chắn: ý nghĩa của hoa mà Draco gửi cho anh không phải là tình cờ chút nào.

Câu hỏi là: Draco đang cố nói với anh điều gì?

***

Chiều thứ Sáu, Harry gom mấy cuốn sách về ý nghĩa loài hoa lại và mọi đóa hoa mà anh đã nhận được cho đến nay và mang chúng đến phòng khách. Teddy đang ngủ trong nôi, đang rất mệt do chơi nhiều và Harry quyết định sẽ tận dụng thời gian rảnh mà anh đang có. Trong vòng hai giờ Teddy sẽ dậy để ăn xế và sau đó anh sẽ không có thời gian để tra cứu về mấy bông hoa này.

Anh nhẹ nhàng đặt hoa và sách lên bàn và ngồi xuống, một tách trà bạc hà đặt ngay cạnh đó. Anh nghiên cứu cẩn thận từng bó hoa, một tay lơ đãng xoa má.

Tất nhiên là chỉ có những đóa violet và veronica còn tươi thôi. Những đóa hoa khác đã quá cũ để có thể được gọi là tươi, thậm chí với bùa bảo quản, nhưng suy nghĩ một tí, Harry đã ếm bùa chúng, biến chúng thành hoa khô để chúng giữ được vẻ ban đầu khi anh được nhận.

Anh bày những bông hoa ra bàn, sắp xếp chúng theo thứ tự được nhận khi chú ý để đứa bé gần một tuổi đang ngủ cách anh không xa. Anh bắt đầu từ trái sang, đặt những đóa dạ lan hương tím và hoa trà cam xuống trước. Sau đó là hoa giọt tuyết và sau chúng, những đóa tử đinh hương tím và một bông mẫu đơn anh đã được nhận khi nhập viện. Kết thúc là hoa violet và veronica, mùi hương của chúng vương đẫm khi anh đặt xuống.

Cho đến bây giờ đã có bảy loài hoa rồi. Có thể là có bảy ý nghĩa khác nhau.

"Nào, rốt cuộc cậu muốn nói gì với mình đây hửm?" anh thì thào và híp mắt. Chỉ đũa phép vào cái ngăn mà anh dùng để chứa mấy thứ linh tinh, anh lầm bầm, "Giấy da và bút lông chim bay tới!"

Ngăn tủ cao nhất mở ra và một cây bút lông chim cùng mấy tấm giấy da bay ra và đáp xuống cái bàn trước mặt anh. Với một cái vẫy đũa nữa, lọ mực cũng bay ra theo.

Anh chấm bút vào lọ mực – tự nhắc mình phải đi mua thêm mực – và bắt đầu viết lên tấm giấy da.

Violet: sự thủy chung

Veronica: sự trung thành

Hai ý nghĩa này anh đã biết rồi và anh cau mày nhìn chúng. Thậm chí viết xuống giấy, mấy từ này vẫn không gợi nên gì cả. Với lại, anh thêm vào, Được gửi vào ngày Ginny bị bắt gặp đang ngoại tình.

Hơi nghiêng đầu, anh nghiền ngẫm mấy từ này và lắc đầu thở dài khi không nghĩ ra được gì.

Có lẽ anh sẽ hiểu được chúng nếu như kết hợp chúng với mấy ý nghĩa khác. Cũng đáng để thử đó chứ. Nếu không có gì, thì anh vẫn có thể hỏi Draco, cho đến khi hắn ta bỏ cuộc và nói với anh.

Anh quyết định bắt đầu lại và tra ý nghĩa của hoa dạ lan hương tím trước. Ý nghĩa này khá dễ dàng khi anh kết hợp nó với những lí do khả thi khác. Hoa dạ lan hương tím có nghĩa là 'Tôi xin lỗi'. Draco đã gửi chúng cho anh sau khi phiên tòa của gia đình Malfoy kết thúc và khi Harry mở tấm thiệp đính kèm theo ra, không quá khó để suy ra tại sao Draco lại gửi chúng.

Hắn muốn xin lỗi vì những sai lầm hắn gây ra trong quá khứ, vậy nên những đóa dạ lan hương tím này hẳn là ám chỉ dòng nhắn trong thiệp. Những đóa hoa trà trắng được gửi cùng dạ lan hương tím là dùng để bày tỏ lòng biết ơn. Cái này cũng không khó đoán và anh thậm chí còn không cần đọc qua lời nhắn để liên kết chúng. Draco đã dùng hoa trà trắng để cám ơn anh vì đã giúp hắn trong phiên tòa.

Anh mỉm cười, chắc hẳn trước đây anh đã nhận ra mấy ý nghĩa này rồi. Dù vậy, để tự bào chữa cho mình, anh không hề mong rằng mình sẽ nhận được hoa, chưa nói đến nhận hoa có mấy ý nghĩa đặc biệt đi kèm thế này. Anh chỉ cho rằng Draco chỉ tình cờ gửi mấy loài hoa này thôi, như một lời cảm ơn. Giống như Harry đã mua vài bông hoa hướng dương bằng mấy đồng tiền anh nhặt được trên đường hồi bé, tặng những bông hoa đó cho người giáo viên duy nhất đối xử tốt với anh hồi tiểu học. Anh không hề nghĩ đến ý nghĩa của chúng, anh chỉ nhìn thấy chúng khi đi ngang qua trên đường về nhà và anh mua vì chúng đẹp.

Nhưng anh hẳn đã mong rằng những đóa hoa Draco gửi anh mang ý nghĩa nào đó sâu đậm hơn – dù sao thì tên tóc vàng đó chưa bao giờ làm mấy chuyện vô ích.

Loài hoa tiếp theo anh tra là hoa giọt tuyết, chúng được gửi cho Harry khi anh chấp nhận làm bạn với tên kia.

"Hử," anh ngạc nhiên, tựa đầu vài tay khi anh chăm chú đọc dòng chữ. Rõ ràng là hoa giọt tuyết tượng trưng cho hy vọng.

Cau mày, anh nghiền ngẫm nhìn những đóa hoa giọt tuyết. Tại sao Draco lại muốn bày tỏ hy vọng chứ? Anh cầm lấy tấm thiệp đính kèm và đọc lại lần nữa.

'Cám ơn vì đã cho mình cơ hội thứ hai.'

Nhịp nhịp tấm thiệp trên môi, anh nhìn sang những bông hoa, cố gắng tìm xem hy vọng có liên quan gì đến lời nhắn. Một loài tượng trưng cho lòng biết ơn – như hoa trà trắng – sẽ phù hợp với lời nhắn này của Draco hơn.

Nhưng tên phù thủy tóc vàng lại cố tình chọn hoa giọt tuyết, vậy nên ý của hắn là muốn bày tỏ hy vọng. Có lẽ Harry không nên liên kết ý nghĩa với lời nhắn trong trường hợp này nhỉ? Hoa giọt tuyết có thể đại diện cho sự hy vọng, vậy trong trường hợp này thì nó có nghĩa...

Anh chần chừ và mím môi suy nghĩ. Đặt tấm thiệp lại lên bàn, anh nhịp nhịp bút lên tấm giấy, không mấy quan tâm đến những vệt mực đọng lại trên đó. Dù sao anh cũng không có nộp tờ giấy này cho ai, tại sao phải quan tâm đến chuyện bị vấy mực chứ?

Sự hy vọng à...

"Vậy chỉ là hy vọng về tình bạn của bọn mình thôi nhỉ?" Harry lầm bầm với chính mình và xoa gáy. Rồi bực bội thở dài. "Tại sao không thẳng thắn và nói rõ ý nghĩa của mấy bông hoa này đi chứ?"

Đảo mắt, anh quyết định sẽ để hoa giọt tuyết sang một bên. Anh đã biết ý nghĩa rồi, vậy nên cứ để đó đi.

Bó hoa thứ ba được tặng khi anh đang nhập viện. Draco đã giải thích ý nghĩa của hoa mẫu đơn rồi: sự chữa lành. Dễ hiểu thôi, bởi vì lúc đó anh đang nằm viện. Vậy nên loài hoa duy nhất mà anh chưa biết ý nghĩa là hoa tử đinh hương tím đi kèm với hoa mẫu đơn.

Nếu anh biết được ý nghĩa của chúng, vậy có lẽ cuối cùng thì toàn bộ mấy thì này cũng sẽ gợi ra gì đó. Ít ra thì anh mong rằng chúng sẽ gợi ra gì đó, bởi vì trong khi mấy loài hoa đầu tiên ẩn ý rất rõ ràng, những loài sau thì không hề vậy.

"Tử đinh hương, tử đinh hương, tử đinh hương," anh lẩm nhẩm, lật nhanh trang sách đến chỗ chữ L (lilac). Anh nín thở dừng lại khi Teddy lầm bầm gì đó, nhưng bé không thức giấc và chỉ cựa quậy một chút mà thôi.

Anh lật sang vài trang cho đến khi anh tìm thấy trang về hoa tử đinh hương và bắt đầu đọc, ngón tay lướt theo từng hàng chữ.

Hoa tử đinh hương tượng trưng cho những cảm xúc khác nhau, tùy thuộc vào màu sắc của chúng. Ví dụ như hoa tử đinh hương xanh tượng trưng cho hạnh phúc và yên bình. Mặt khác, hoa tử đinh hương trắng tượng trưng cho sự thuần khiết và ngây thơ, khá liên quan tới màu sắc của chúng.

Hoa tử đinh hương tím – thường chỉ là màu tím phơn phớt – có thể nghĩa là người gửi muốn nhấn mạnh cảm xúc tình yêu của anh ấy hoặc cô ấy đối với người khác. Theo đó, hoa tử đinh hương hồng mang nghĩa...

Anh dừng lại, tim đập nhanh hơn, và sững người lại. Anh chậm rãi nhìn sang những đóa tử đinh hương tím vô tội nằm trước mặt anh.

Cảm xúc tình yêu.

Giống như – anh nuốt khan, đột nhiên cảm thấy ấm áp vô cùng – giống như tình yêu lãng mạn đó hửm? Đó là điều Draco muốn nói qua những bông hoa này sao? Hắn ta đang muốn nói rằng hắn...yêu Harry à?

Đột nhiên những đóa violet và veronica gợi ra điều gì đó rõ ràng hơn. Nếu Draco thật sự yêu anh – và đó là ý nghĩ khá lạ - vậy nên cả một đống chung thủy và trung thành kia không liên quan gì đến Ginny cả. Không, thay vì chế giễu Ginny, Draco thật sự muốn nói rằng hắn sẽ không bao giờ phản bội Harry như Ginny đã làm. Rằng hắn sẽ mãi chung thủy với anh chứ không như Ginny.

Nghĩa là như thế nếu hắn thật sự yêu Harry. Nhưng hắn sẽ không vậy đâu, đúng không? Tại sao hắn lại yêu anh chứ?

Harry chưa bao giờ chú ý nhiều đến vẻ ngoài của người khác, thường thì cũng chỉ là vài suy nghĩ như một cô gái đặc biệt nào đó đẹp hay một anh chàng nào đó nhìn được. Dù vậy, anh vẫn thừa nhận rằng Draco trông khá điển trai, đặc biệt là bây giờ hắn đã ngừng việc vuốt tóc mình ra sau và chỉ để chúng lòa xòa trước trán. Khuôn mặt hắn cũng không còn hốc hác như trước, trông đầy đặn và trưởng thành hơn, và Harry đã từng nghe mấy đứa con gái xì xầm về xương gò má sắc hay cặp mắt xám lạnh băng của Draco hồi còn ở Hogwarts, trước khi chiến tranh bắt đầu. Thân hình hắn săn chắc nhờ vào những năm chơi Quidditch và những lễ nghi của hắn là thứ mà Harry luôn luôn thiếu.

Vậy nên, ừ, Draco rất điển trai, không hề nghi ngờ chuyện đó. Hắn rất thông minh, là một trong số rất ít người có thể gần như đánh bại Hermione để giành hạng nhất mỗi năm, và có một khiếu hài hước sắc sảo làm cho Harry mừng rằng chúng bây giờ không còn dùng để chọc giận anh nữa. Thật đó, Draco có thể có được bất kì ai mà hắn muốn. Thậm chí là bây giờ, sau khi các mối quan hệ của gia tộc Malfoy dần bị hủy hoại, vẫn còn có những cô gái không thể rời mắt khỏi hắn trên phố hay cửa hàng. Họ có thể không muốn tiếp cận hắn, nhưng điều đó không ngăn họ bị hắn hấp dẫn.

Với khả năng ấy, tại sao hắn lại muốn Harry cơ chứ? Harry biết mình không xấu xí, nhưng anh cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Tóc anh lúc nào cũng trông như tổ chim mặc cho anh đã dùng bao nhiêu cây lược và bùa chú. Trong khi anh đang cố tăng lên vài cân, trông anh lúc nào cùng gầy và thấp hơn phần lớn cậu chàng cùng tuổi, nhờ vào việc thiếu dinh dưỡng hồi thơ ấu và những năm chiến tranh. Đầu gối u lên và trên cánh tay và ngực anh đầy những vết sẹo từ các trận chiến. Điểm đẹp nhất của anh chính là đôi mắt và chúng đã bị cặp kính dày cộm che lại. Anh có một vận 'may' kì lạ, luôn thu hút rắc rối, dù cho anh không hề chủ động đi tìm chúng. Tóm lại, cho dù không xấu, nhưng anh cũng không thuộc cấp độ như Draco.

Vậy mà hắn đã gửi những đóa hoa này và không thèm nói dối khi Harry hỏi đến ý nghĩa của chúng. Thậm chí còn cổ vũ anh đi tìm ý nghĩa của chúng, để anh có thể hiểu được những bông tử đinh hương tượng trưng cho điều gì.

"Liệu mình có hiểu sai không nhỉ?" Harry lầm bầm, lúng túng nhìn những đóa hoa. Ngay cả khi Draco thật sự yêu anh, sao điều đó lại quan trọng chứ?

Harry đâu có hứng thú với đàn ông đâu.

Ít ra đó là những gì anh nghĩ, nhưng anh càng nhìn những đóa hoa và càng nghĩ về Draco, suy nghĩ của anh càng lung lay cho đến khi anh đập đầu mình lên mặt bàn và rên lên khổ sở.

Tại sao cuộc đời của anh không bao giờ dễ dàng vậy?

***

Hogwarts đã dạy cho anh rất nhiều điều. Rằng những người bạn thật sự có thể đến từ nhiều độ tuổi khác nhau. Rằng đó là những người quan tâm đến anh. Rằng anh không phải là tên quái dị như lời dượng Vernon thường nói, chỉ đơn giản là một người có thể sử dụng phép thuật thôi. Hogwarts đã dạy anh cách sử dụng phép thuật của mình, cách để bảo vệ bản thân và những thứ khác nữa.

Thứ mà nó không dạy cho anh và thật sự nên dạy là cách để đối mặt với người mà mình thậm chí còn không biết mình có thích hay không.

Đã vài ngày từ khi Harry tìm được ý nghĩa của những đóa hoa kia và tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là sự thật rằng Draco yêu anh. Điều mà làm anh băn khoăn anh cảm thấy thế nào về nó và làm anh phát điên khi mà anh không thể tìm được câu trả lời.

Việc quyết định xem anh cảm thấy như thế nào về việc đó không nên khó như vậy chứ? Hai người duy nhất anh từng thích đều là con gái, vậy nên có nghĩa là anh chỉ hứng thú với phái nữ thôi.

Nếu nó dễ dàng như vậy, thì tại sao anh lại không thể ngừng nghĩ vì tên tóc vàng kia? Tại sao anh lại cảm thấy bối rối và mâu thuẫn thế này? Nếu anh thật sự chỉ thích con gái, thì tại sao anh không hề cảm thấy ghê tởm hay không thoải mái với sự thật rằng Draco cơ bản là đang tán tỉnh anh với mấy đóa hoa này?

Tán tỉnh anh.

Anh vội cắn môi để ngăn tiếng cười chực thoát khỏi miệng. Merlin ơi, Draco đang tán tỉnh anh!

Tại sao cuộc đời của anh lại trở thành thế này vậy?

"Harry, cậu ổn chứ?" Giọng nói lo lắng của Hermione cắt ngang dòng suy nghĩ và anh chớp mắt, lắc lắc đầu.

"Ừ, mình ổn, xin lỗi nhé," anh yếu ớt cười. "Chỉ hơi sao nhãng chút thôi, đừng lo."

"Sao nhãng? Tại sao vậy?" cô hỏi và nét lo lắng lóe lên trong cặp mắt nâu.

Mất hồi lâu anh mới nhận ra rằng cuộc sống của họ đã mang đến điều gì, trong suy nghĩ của Hermione, việc anh bị sao nhãng đồng nghĩa với nguy hiểm và anh vội vã nói, "Mình chỉ nghĩ rằng đã đến lúc mình nên lên kế hoạch cho tiệc sinh nhật của Teddy rồi."

Vẻ mặt của cô bạn ngay lập tức sáng lên, nét lo lắng biến mất tựa làn khói. "Đúng rồi nhỉ! Ngày sáu tháng Sáu này bé sẽ lên một tuổi nhỉ?" cô cười.

"Ừ, vậy nên đến lúc mình phải lên kế hoạch rồi. Không còn lâu nữa đâu và đây là sinh nhật đầu tiên của nó, vậy nên rất quan trọng," anh cười và xoa gáy. Anh sững lại khi thiết bị của em bé bắt đầu kêu và vài giây sau một tiếng khóc nhỏ vang lên. Teddy dậy rồi. "Xin lỗi nhé, 'Mione, nhưng Teddy dậy rồi và nếu mình không đến chỗ nó, nó sẽ bắt đầu khóc mất."

"Mình hiểu mà, đừng lo. Dù sao thì cũng sắp tới giờ học rồi," cô cười. "Nói chuyện với cậu sau nhé, Harry!"

"Ừ," Harry cười và đóng mạng Floo lại trước khi vội vã chạy lên lầu, nơi Teddy đã đứng lên trên giường, nắm tay nhỏ của bé bám lấy thành giường giữ cho bé không lăn xuống đất.

"Chào nhóc con," anh nói khẽ và bế Teddy lên, để bé tựa đầu vào vai mình. "Con ngủ có ngon không?"

"Ma,mm," Teddy lầm bầm gì đó và ngáp, ngái ngủ chớp mắt với ba đỡ đầu.

"Con có muốn ăn gì đó trước khi chơi không?" Harry hỏi và chậm rãi bước xuống lầu, đi đến nhà bếp.

"Hah! Dada!" Teddy đáp, bắt đầu vui vẻ vỗ tay.

"Chú biết mà," Harry bật cười và dùng đũa phép chỉ đạo dao cắt chuối thành những miếng nhỏ vừa ăn.

Khi Teddy ngồi trên ghế của mình để ăn chuối, Harry ngồi xuống cạnh bé và khẽ thở dài khi suy nghĩ của anh lại bay đến chỗ Draco.

Vậy ... anh nên làm gì bây giờ?

***

"Cậu mời cả mình và mẹ mình á?" Draco ngạc nhiên hỏi lại, bút lông chim của hắn dừng lại trên tờ giấy.

"Sao trông cậu ngạc nhiên vậy? Cậu cơ bản là đã giúp mình nuôi dạy nó," Harry bật cười, vẫn đọc sách về các bùa bảo vệ. Cuốn sách này có nhiều phép thuật bảo vệ phức tạp hơn và anh đang cố để thực hành một trong số các thần chú đặc biệt, cái sẽ phản lại bất cứ bùa chú nào.

"Ừ, nhưng mà – mình tưởng là cậu chỉ mời gia đình thôi chứ," Draco nói và bả vai hắn cương cứng lại, nhìn lung tung xung quanh, không nhìn Harry khi anh liếc sang hắn.

"Cậu là gia đình mà," Harry nhẹ nhàng đáp lại và do dự. Anh hạ đũa xuống và quay lại, nói tiếp, "Ý mình là, nó rõ ràng là ruột thịt của cậu và thậm chí cậu còn 'gia đình' hơn cả mình. Đừng để ý đến mấy đều đó, tại sao mình không mời cậu và mẹ cậu đến chứ? Teddy thích hai người và dì Andromeda nói với mình là quan hệ của dì ấy và mẹ cậu đã tốt hơn rồi. Trừ khi cậu không muốn đến?"

Nhìn Draco như bị xúc phạm. "Tất nhiên là mình và mẹ sẽ đến!" anh đáp. "Đừng có vớ vẩn như thế chứ Potter."

Harry cười, vui vì cách Draco dễ dàng thêm mẹ mình vào quyết định đó, trước khi anh ngập ngừng một chút, không chắc mình nên nói tiếp.

A, chết tiệt thật. Đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn chứ.

"Và mình muốn cậu đến," anh lầm bầm, đột nhiên khá hứng thú với mấy sợi dây giày buộc hờ của mình.

"Thật sao?" Trong giọng của tên tóc vàng có chút gì đó kì lạ và không chắc chắn khi Harry nhìn sang hắn, anh nghẹn lời khi nhìn thấy ánh mắt mãnh liệt ngoài mong đợi của người mắt xám.

Họ im lặng một lúc lâu và Harry không gần như không dám thở khi đôi mắt xám ấy nhìn thẳng vào mắt anh.

Rồi hắn nhìn sang nơi khác, và Harry hít vào một hơi thật sâu, chân anh như nhũn ra rổi.

"Ừ, thật mà," anh nói và hắng giọng, vội vàng quay sang nơi khác, nhìn xuống cuốn sách của mình. Tiếng tim đập của anh lớn đến mức anh ngạc nhiên khi tên kia không nghe thấy.

"Mình mừng khi nghe vậy," Draco lầm bầm và bầu không khí im lặng lại lần nữa bao trùm, chỉ còn vang lên tiếng lật sách và tiếng bút lông chim đi trên giấy da.

Harry ngây ngốc nhìn trang sách trước mặt mình, trong đầu không vào được chữ nào. Tim anh cuối cùng cũng ngừng đập nhanh như anh vừa chạy đua xong, nhưng anh vẫn cảm thấy ấm áp một cách khó hiểu và anh rất chú ý đến khoảng cách giữa anh và người kia. Chú ý đến nhịp thở bình tĩnh và những lần tặc lưỡi khẽ của hắn khi không tìm được thứ cần tìm trong sách. Ý thức được rằng họ chỉ cách có vài mét thôi.

Làn da anh nhói lên khó chịu và những ngón tay anh siết chặt lấy trang giấy.

Khi nghe thấy tiếng chim họ đâu đó ngoài khung cửa sổ thư viện, anh yên lặng tự hỏi chuyện quái gì vừa xảy ra vậy.

Hiển nhiên là không có ai đáp lại.

Chết tiệt thật.

***

"May cho cậu là Ron bị Seamus và Dean kéo đi chơi Quidditch rồi đấy," Hermione thở dài khi cô thả người xuống cái ghế đối diện anh. Cô cười khi nhìn thấy li bia bơ đưa tới. "Cám ơn nhé. Vậy chuyện gì gấp đến mức cậu không thể đợi đến ngày nghỉ vậy? Hay không thể nói qua mạng Floo?" Cô nhướng mày, thả cái túi nặng trịch của mình xuống sàn.

Hiện đang là giữa tuần, không có học sinh Hogwarts nào ở làng Hogsmeade. Chỉ có những người học lại năm – hay học năm tám như Ron hay đùa – được phép đến thăm làng Hogsmeade vào những ngày trong tuần, nếu như họ ngoan ngoãn.

Harry và Hermione đang ngồi ở chỗ cũ của mình: một cái bàn nhỏ ở quán Ba Cây Chổi sau khi anh bảo anh muốn gặp riêng cô. Teddy ngồi trong lòng anh, lật lật cuốn sách thiếu nhi và chỉ vào những bức vẽ đầy màu sắc bên trong.

"Moo!" Teddy cười và chỉ vào bức tranh một con bò đang gặm cỏ.

"Ừ, một con bò vui vẻ nhỉ, Teddy?" Harry cười và con đỡ đầu của anh vui vẻ đập đập cuốn sách. Thật may là anh cầm cuốn sách chắc, nếu không thì bé đã đập vào bàn rồi.

Hermione vui vẻ cười và thu hút sự chú ý của đứa bé. Bé nhìn lên và cười tươi. "Ha!" Bé vung tay lên xuống thật mạnh và vui vẻ vẫy vẫy khi cô vẫy lại. Sự chú ý của bé quay về với cuốn sách nhỏ khi Harry lật sang trang khác. "Woo!" bé lầm bầm và vỗ vỗ hình một con chó có bộ lông dài màu nâu.

"Vậy cậu muốn nói gì nào?" Hermione tò mò hỏi và nhấp ngụm bia bơ.

Harry mím môi và chậm rãi đáp, "Mình...có một vấn đề đang băn khoăn – mình đoán là mình cần một cách nhìn khác."

Cô nhướng mày. "Nghe nghiêm trọng đấy," cô lẩm bẩm và gõ ngón tay vào ly bia. "Về gì vậy?"

"Mình..." Harry lúng túng, không chắc có nên nói tiếp hay không. Làm sao anh có thể nói được rằng mình đang bắt đầu băn khoăn liệu mình có chỉ thích con gái hay không? Rằng khi anh nghĩ đến Draco, bằng cách nào đó mà lòng anh nảy lên và cảm thấy cả người nóng lên?

Làm sao mà anh giải thích được tại sao anh lại thích Draco ở bên cạnh mình nhiều hơn một người bạn? Rằng cảm giác của anh về Draco hoàn toàn khác với của anh về Ron và Hermione và rằng anh chỉ mới nhận ra sự thật đó mấy ngày trước thôi? Rằng anh thấy bản thân mình có rất nhiều lí do để ở bên cạnh tên tóc vàng, thậm chí cả khi chỉ để học hành trong khi anh chưa bao giờ cảm thấy như thế về Ginny?

Làm sao anh có thể nói với bạn thân của mình rằng mình không hề thẳng như mình đã nghĩ?

Rằng thậm chí anh có thể là...

"Mình – có thích một người," anh chậm rãi bắt đầu và lơ đãng lật sang trang khác khi Teddy bắt đầu quấy.

"Oh?" Trông Hermione vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. "Tuyệt đó! Mình không nghĩ là cậu sẽ thích người khác nhanh vậy sau vụ của Ginny, nhưng mình mừng cho cậu!"

"Ừm, ờ thì, có lẽ là mình đã bắt đầu thích người đó từ khi mình vẫn còn cùng với Ginny, nhưng lúc đó mình chưa nhận ra," anh ngại ngùng thừa nhận và cảm thấy má mình nóng dần lên.

Và mình thậm chí còn không nhận ra mình thích cậu ấy theo cách đó trước khi mình bắt đầu nghĩ về nó. Hẳn là bởi vì mình ngu quá.

"Ừm, đôi khi cũng có vụ đó," cô suy nghĩ nói và nhún vai. "Vậy vấn đề là gì? Cậu lo mọi người sẽ nghĩ gì à, vì Ginny?"

"Không hẳn," anh do dự đáp. Anh chắc rằng sẽ rất ồn ào nếu anh công khai chuyện này, nhưng nó không phải là vì Ginny – ít ra thì không hoàn toàn là vậy. "Ý là – người mà mình thích ấy – là con trai."

"Oh." Cô sững lại trong phút chốc, rõ ràng là rất bất ngờ với thông tin này và anh hồi hộp nhìn cô.

Điều gì đó trong anh nghẹn lại khi anh nhận ra đây là lần đầu tiên mình nói lên việc mình thích con trai. Suy nghĩ này đã luẩn quẩn trong tâm trí anh từ Chủ Nhật, nhưng anh chưa bao giờ nói nó ra lời. Nó...thật kì lạ.

"Được rồi, nó – hơi bất ngờ tí, nhưng tuyệt đó chứ! Cậu thích ai không quan trọng đâu Harry," Hermione mỉm cười ấm áp và siết nhẹ cổ tay anh. "Chỉ cần cậu hạnh phúc, vậy mới quan trọng."

"Ừm..." Harry cắn môi.

"Sao vậy?" cô cau mày. "Cậu sợ điều mọi người sẽ nghĩ sao? Họ sẽ không quan tâm đâu, đừng lo."

"Không phải chuyện đó," Harry nói, lắc đầu, dù một phần đúng là anh lo đến phản ứng của các bạn mình. "Mình chỉ là...bối rối thôi, mình đoán vậy."

"Bởi vì người cậu thích là nam à?"

"Nó... Mình cũng không chắc là mình có thích người kia theo cách đó không nữa, nhưng từ khi mình bắt đầu nghĩ tới, mình chỉ - không dừng được và mình... Đầu mình loạn quá," anh thở dài.

U mê như mọi khi, anh chua xót nghĩ.

"Ừm... Lúc ở bên người đó, cậu có vui không?" Hermione hỏi, vén một lọn tóc ra sau tai.

"Có." Anh thậm chí còn không cần nghĩ nữa, câu trả lời cứ thốt ra theo bản năng.

"Cậu có cảm thấy mình muốn dành hết thời gian với người đó không?"

"Có." Giọng anh nghe mơ màng.

"Người đó có làm cậu hạnh phúc không?"

"Có, cậu ấy có."

"Cậu có thể hình dung được việc có một mối quan hệ với người đó không?"

"Mình nghĩ là mình có thể, ừ," anh chậm rãi đáp, ngẫm nghĩ ý tưởng này. Cho đến giờ anh vẫn chưa thật sự nghĩ đến một mối quan hệ giữa hai người họ, nhưng ý nghĩ đó không hề đáng sợ như anh tưởng tượng.

Thật ra, khi anh nghĩ đến thì lòng anh nảy lên một cái và hai má nóng dần lên.

Hai má hồng của anh trông rõ ràng hơn anh tưởng, bởi vì Hermione đột nhiên bật cười và đôi mắt nâu của cô lấp lánh khi cô trêu, "Woa, nhìn phản ứng của cậu, mình nghĩ cậu không còn bối rối nữa đâu đúng không hửm?"

"Thôi im đi," anh cười và ngửa đầu tựa vào bức tường sau lưng.

Teddy bối rối nhìn lên trước khi quay lại ngó mấy bức vẽ.

"Sẽ ổn thôi mà. Chỉ cần nói với người đó cảm giác của cậu thôi," Cô nói và cười. "Nếu mà người đó có chút tế bào não nào, hắn sẽ biết cậu là lựa chọn tốt nhất," cô đùa và anh hừ mũi.

Cô ấy sẽ sốc đến mức nào nếu biết Draco là người bắt đầu tán tỉnh anh và cũng là người mà làm cho Harry không rõ cảm xúc của mình?

Ừm, đến bây giờ thì là thế. Ngay khi anh kể hết mọi chuyện thì đống bùi nhùi trong tâm trí anh biến mất. Anh biết rằng kể với Hermione là lựa chọn tốt mà. Cô ấy luôn xoay sở giúp anh, mặc kệ vấn đề đó là gì.

"Vậy ai là anh chàng may mắn thế?"

Anh đợi đến khi cô chuẩn bị uống thêm ngụm bia bơ nữa và anh nhếch mép. "Draco."

Hình ảnh Hermione phun ngụm bia bơ ra và ho sặc sụa cùng với biểu cảm kinh hoảng trên mặt cô đúng là vô cùng đáng giá.

***

Một tuần sau khi anh đã tìm ra được ý nghĩa của những đóa hoa, Harry quyết định anh đã chịu đủ rồi. Anh xong việc cẩn thận khắp nơi rồi. Vào buổi tối Chủ Nhật, anh cho Auryon gửi đến Draco một lời nhắn.

'Draco,

Mình biết ý nghĩa của tất cả những đóa hoa rồi. Thế bây giờ cậu muốn làm sao đây?'

***

Cả một ngày thứ Hai anh luôn cảm thấy bồn chồn khi dọn dẹp nhà cửa và sao nhãng bằng cách chơi với Teddy và dạy thêm cho bé nhiều từ nữa, chờ đợi lời đáp của Draco.

Mọi chuyện có tốt hơn không nếu anh đối diện trực tiếp với Draco nhỉ? Nhưng anh không biết làm thế nào để không biến mình thành một tên ngốc. Viết nó ra có vẻ là một ý tưởng tốt nhất, nhưng bây giờ tất cả những gì anh có thể làm là lo lắng không biết Draco hiện đang suy nghĩ gì.

Liệu hắn có còn hứng thú với Harry không? Hay đó chỉ là cảm giác thoáng qua và Harry đang tự làm xấu mình?

Mẹ nó chứ, sao anh lại lo lắng đến thế này? Anh thậm chí còn chẳng bồn chồn như vậy hồi bắt đầu hẹn hò với Ginny nữa!

Một tiếng gõ cửa sổ vang lên và anh vội bước đến mở cánh cửa kính, trong khi vẫn trông chừng Teddy đang chơi với mấy mẩu gạch nhựa. Tim anh đập nhanh hơn khi con cú với bộ lông của rỉ sét bay vào, đưa chân ra. Như những lần trước, con cú bay đi ngay khi Harry lấy cái hộp nhỏ ra khỏi chân nó.

Lại hoa nữa hử?

"Việc này sẽ thú vị đây," anh lầm bầm và ngồi xuống ghế bành, vẫn để mắt đến Teddy khi anh đặt cái hộp lên bàn trà và phóng to nó bằng một cái vẫy đũa.

Khi nắp và thành hộp rơi xuống, một màu hồng lộ ra và anh chớp mắt. Những đóa hoa hồng nhạt màu, mười hai đóa tất cả. Chúng ôm lấy sáu bông hoa màu hồng lớn hơn: hoa trà hồng.

"Oh wow, lần này đầu tư dữ thật," anh ấn tượng lầm bầm và cẩn thận vuốt nhẹ lên cánh hoa hồng.

"Oooh!" Teddy kêu lên, mở to mắt chỉ những đóa hoa.

Harry bật cười. "Chú biết mà. Có vẻ chú Draco của con không bao giờ làm chuyện gì nửa vời cả."

Ánh nhìn của anh rơi vào tấm thiệp nằm giữa những đóa hoa hồng và hoa trà hồng và anh cẩn thận lấy nó ra khỏi bó hoa. Tim anh đập liên hồi và anh nuốt khan, cổ họng đột nhiên khô khốc. Bây giờ anh sẽ biết liệu Draco có còn hứng thú với mình hay không.

Anh chậm rãi mở tấm thiệp ra và đọc.

'Harry,

Đơn giản thôi: tôi muốn em. Cũng mất khá lâu để em tìm ra ý nghĩa của mấy đóa hoa đấy.

Nếu em không có cảm giác giống tôi, thì chúng ta có thể lờ chuyện này đi và vẫn làm bạn. Không gì hại cả.

Nếu em cũng có cảm giác như vậy với tôi – thật lòng mà nói thì tôi mong là em có – thì những đóa hồng này sẽ cho em biết lúc nào sẽ gặp tôi ở vườn nhà Malfoy. Nếu em đến, thì tôi sẽ xem như đó là lời thú nhận tình cảm của em.

Tôi mong sẽ gặp em sớm.

Draco'

Tên này không thèm bóng gió gì cả và Harry biết ơn điều đó. Thở ra một hơi run rẩy, anh quay sang nhìn bó hoa trước mặt mình.

Hoa hồng hửm?

***

Người tặng hoa trà màu hồng thường muốn bày tỏ khát khao của họ đối với người nhận. Hoa này cơ bản là mang nghĩa 'khao khát người'.

Hoa hồng luôn có liên quan đến tình yêu lãng mạn. Chúng là loài hoa nổi tiếng nhất, thường được mua khi bạn muốn tán tỉnh ai đó, không ai có thể lầm ý nghĩa của nó được. Tuy nhiên, điều mà rất ít người biết, mỗi một màu hoa hồng đều mang một ý nghĩa khác nhau... Khi hoa hồng mang màu hồng nhạt, thì nó mang nghĩa 'gặp tôi dưới ánh trăng'. Suốt hàng thế kỉ qua, các cặp đôi đã dùng hoa màu này để...

***

"Em đến rồi."

Mặt trăng gần tròn và ánh sáng của đó phủ một lớp bạc lấp lánh lên khu vườn. Trăng chiếu rọi, không cần thêm bất cứ ánh sáng nào và Harry dễ dàng nhìn thấy Draco đang đứng trước đài phun nước. Dưới ánh trăng bạc, anh có thể nhìn thấy những tia nước như lóng lánh nhảy múa trong bóng đêm.

"Anh nghe có vẻ ngạc nhiên," Harry nói và tiến đến gần người kia. Anh hơi nghiêng đầu và môi nhoẻn lên nụ cười. "Không mấy tự tin với mấy trò tán tỉnh của mình à?"

Draco nhún vai và nhăn nhó cười. "Tôi thừa nhận rằng hoa không phải là cách tốt để tán tỉnh em, nhưng em xứng đáng với điều gì đó đặc biệt."

Những lời đó làm Harry đỏ mặt, thọt hai bàn tay run rẩy của mình vào túi.

Đôi mắt của Draco như mang một màu bạc sâu thẳm khi kiên nhẫn nhìn Harry. "Vậy tôi có thể xem việc em xuất hiện tối nay là em đang đáp lại tình cảm của tôi không?" hắn nói và trong giọng hắn có chút không chắc chắn. Hắn đứng sững ở đó, cứ như chỉ một cơn gió thổi qua cũng có thể cuốn hắn đi.

"Tôi sẽ không ở đây nếu tôi không như vậy," Harry đáp, cảm thấy vừa có chút lâng lâng vừa có chút choáng váng. Lòng anh nảy lên khi Draco tiến đến gần. "Đã bao lâu rồi –"

"Từ khi tôi yêu em đấy hả?" Draco nói và nhếch môi cười. "Đã một thời gian rồi. Còn em?"

"Có lẽ cũng một thời gian rồi. Chỉ là tôi vừa phát hiện ra gần đây thôi," Harry đáp và hơi thở anh như nghẹn lại khi tên tóc vàng tiến đến gần hơn.
"Thế à?" Draco lẩm bẩm và vươn tay, cẩn thận chạm vào má trái của Harry. Cặp mắt bạc nhìn thẳng vào cặp mắt lục bích và Draco cúi xuống gần hơn, môi hắn lởn vởn trên môi Harry, khi anh thì thào, "Cơ hội cuối để từ bỏ đấy, Potter."

"Không bao giờ," Harry thở ra và rồi môi họ chạm nhau và a.

Đúng rồi, anh say sưa nghĩ khi Draco kéo anh lại gần hơn và nụ hôn của họ sâu hơn khi môi họ chà sát vào nhau, không ai lùi lại.

Phía trên họ, trăng tỏa rọi rực rỡ, để họ tắm mình trong ánh sáng dịu dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro