Chương 4: Những Mâu Thuẫn Nảy Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sunoo tỉnh dậy vào sáng sớm, cảm giác như mình vừa trải qua một cơn ác mộng. Nhưng thực tế còn đáng sợ hơn cả những giấc mơ. Đêm qua, cậu đã trải qua những thử nghiệm lạ lùng với Jake và Sunghoon. Cảm giác bị quan sát, bị thử thách không hề dễ chịu chút nào. Nhưng cậu biết, họ không có ác ý... ít nhất là chưa có dấu hiệu nào chứng tỏ điều đó.

"Mình phải tìm cách trở về nhà," Sunoo tự nhủ, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng đỏ vẫn còn lờ mờ trên bầu trời. "Nhưng trước khi làm điều đó, mình cần hiểu rõ hơn về thế giới này và tại sao mình lại bị kẹt ở đây."

Đột nhiên, cửa phòng mở ra, Jungwon bước vào, vẻ mặt nghiêm nghị. "Cậu dậy rồi à?"

Sunoo giật mình, quay lại nhìn Jungwon. "Ừ, tôi không ngủ được. Có chuyện gì vậy?"

Jungwon bước tới gần, ánh mắt dò xét. "Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng cậu không gặp phải vấn đề gì sau thử nghiệm tối qua. Tôi đã nghe Jake nói qua về kết quả, nhưng tôi muốn trực tiếp kiểm tra lại."

Sunoo cảm thấy hơi lo lắng, nhưng cậu vẫn gật đầu. "Tôi ổn, chỉ có chút mệt mỏi thôi. Kết quả ra sao?"

Jungwon nhìn thẳng vào mắt Sunoo, dường như đang cố gắng đọc thấu suy nghĩ của cậu. "Hiện tại chưa có gì rõ ràng. Nhưng chúng tôi cần thêm thời gian để kiểm tra các yếu tố khác."

Sunoo thở dài. "Bao lâu nữa? Tôi không thể cứ mãi bị giam cầm ở đây được."

Jungwon im lặng một lúc rồi nói: "Cậu phải kiên nhẫn. Chúng tôi cũng muốn giải quyết chuyện này nhanh chóng, nhưng điều đó không thể vội vàng được. Mỗi sai sót nhỏ đều có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng."

Sunoo cảm thấy bất lực, nhưng không thể làm gì hơn. "Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cố gắng kiên nhẫn hơn."

Jungwon gật đầu, nhưng trước khi cậu có thể nói thêm gì, Niki bước vào phòng, cắt ngang cuộc trò chuyện. "Sunoo, cậu đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì đi với tôi. Tôi không giỏi nấu nướng, nhưng ít nhất cậu sẽ không đói."

Sunoo cười nhẹ, cảm nhận được chút hơi ấm từ sự quan tâm bất ngờ này. "Cảm ơn, tôi chưa ăn gì cả."

Jungwon nhìn Niki, ánh mắt có chút nghi ngờ. "Cậu định làm gì thế? Tôi còn chưa kiểm tra xong."

Niki cười khúc khích. "Kiểm tra kiểm tra, cậu cứ nói mãi về chuyện đó. Hãy để Sunoo thư giãn một chút đi, không ai muốn bị giám sát liên tục cả."

Sunoo cảm nhận được sự căng thẳng giữa hai người. "Không sao đâu, tôi có thể đi ăn cùng Niki trước, sau đó chúng ta có thể tiếp tục kiểm tra."

Jungwon nhìn Sunoo một lúc lâu, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ. "Được rồi, nhưng đừng đi quá lâu."

Niki liền kéo tay Sunoo ra khỏi phòng, cười tươi như thể vừa thắng một trận chiến nhỏ. "Cậu sẽ thích bữa sáng của tôi, dù nó có thể không hoàn hảo như của Jay đâu."

Sunoo bước theo Niki, lòng vẫn còn nhiều câu hỏi. "Jay là người nấu ăn chính ở đây sao?"

"Đúng vậy, Jay là người duy nhất trong chúng tôi biết nấu ăn đúng cách," Niki nói với giọng hóm hỉnh. "Cậu ấy có thể biến mọi thứ đơn giản thành món ăn tuyệt hảo. Nhưng hôm nay, tôi sẽ làm điều đó."

"Nghe thú vị đấy," Sunoo cười, cố gắng tạm quên đi những lo lắng của mình. "Tôi cũng muốn thử tay nghề của anh."

Hai người bước vào nhà bếp, một không gian rộng lớn và ấm cúng với những chiếc kệ đầy những loại thảo mộc và gia vị mà Sunoo chưa từng thấy. Niki bắt đầu bày biện những nguyên liệu cơ bản lên bàn, vẻ mặt đầy quyết tâm.

Sunoo đứng cạnh, tò mò quan sát. "Anh thường nấu ăn cho mọi người sao?"

Niki lắc đầu, cười lớn. "Không đâu, tôi chỉ nấu khi không còn lựa chọn nào khác. Nhưng tôi thích thử thách, và hôm nay tôi sẽ nấu cho cậu."

Trong khi Niki bận rộn với công việc của mình, Sunoo nhìn quanh nhà bếp, cảm giác quen thuộc với không gian gia đình này. "Thật kỳ lạ," cậu lẩm bẩm. "Dù tất cả mọi thứ ở đây đều khác biệt, nhưng mình vẫn cảm thấy có một chút gì đó giống nhà."

Niki ngẩng lên, lắng nghe lời nói của Sunoo. "Cậu nói gì à?"

"À không," Sunoo cười. "Chỉ là tôi cảm thấy nhà bếp này rất ấm cúng, giống như nhà của mình."

Niki cười, tiếp tục công việc của mình. "Ừ, có lẽ là do Jay đã biến nơi này thành một không gian thật sự thoải mái. Cậu ấy luôn muốn mọi thứ phải hoàn hảo."

Sunoo gật đầu, cảm thấy chút nhẹ nhõm. "Có lẽ mình có thể tìm thấy một chút yên bình ở đây," cậu nghĩ. Nhưng liệu điều đó có thể kéo dài bao lâu?

Khi Niki hoàn thành bữa ăn đơn giản nhưng đầy tình cảm, Sunoo ngồi xuống bàn và bắt đầu ăn. "Ngon thật đấy," cậu nói với giọng chân thành.

Niki cười, tự hào. "Tôi biết mà. Dù sao thì cậu cũng là khách đặc biệt của chúng tôi, và tôi muốn cậu cảm thấy thoải mái nhất có thể."

Sunoo dừng lại, nhìn vào Niki với ánh mắt tò mò. "Tại sao anh lại quan tâm đến tôi như vậy? Tôi chỉ là một người lạ, vô tình đi vào thế giới của các anh."

Niki nhìn Sunoo, đôi mắt lấp lánh ánh lên sự chân thành. "Bởi vì tôi thấy cậu khác biệt, Sunoo. Có điều gì đó ở cậu khiến tôi không thể không quan tâm."

Sunoo cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, nhưng cậu không biết phải đáp lại thế nào. "Có lẽ họ thực sự không muốn làm hại mình," cậu tự nhủ. Nhưng liệu điều đó có thực sự đúng không? Cậu cần phải cẩn trọng.

Bữa ăn kết thúc, Niki mỉm cười nhìn Sunoo. "Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, đừng ngần ngại nói với tôi. Chúng tôi ở đây để giúp cậu."

Sunoo gật đầu, cảm ơn Niki. "Tôi sẽ nhớ điều đó. Cảm ơn anh."

Khi cả hai rời khỏi nhà bếp, Sunoo cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút. Nhưng những câu hỏi vẫn lẩn khuất trong tâm trí cậu. "Mình phải cẩn thận. Dù họ có vẻ thân thiện, nhưng mình vẫn cần giữ một khoảng cách. Không ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro