Chương 5: Sự Xáo Trộn Đầu Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sunoo thức dậy vào sáng hôm sau với tâm trạng mơ hồ. Những ngày gần đây trở nên càng kỳ lạ hơn. Cậu vẫn không hiểu được tại sao mình lại bị kéo vào thế giới này, nơi các chàng trai ma cà rồng dường như có quá nhiều bí mật. Sunoo tự nhìn mình trong gương, cảm thấy hơi lạ lẫm.

"Mình cần phải tỉnh táo," cậu tự nhủ. "Không thể để bản thân bị cuốn vào quá sâu vào nơi này. Mình phải tìm cách trở về."

Khi Sunoo bước ra khỏi phòng, cậu bắt gặp Heeseung đang đi ngang qua hành lang. Anh dừng lại, nhìn cậu với ánh mắt sắc sảo.

"Tối qua ngủ ngon chứ?" Heeseung hỏi, giọng trầm và uy nghi.

Sunoo khẽ gật đầu. "Ừ, tôi ngủ được. Có lẽ tôi cần một chút thời gian để quen với nơi này."

Heeseung mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không làm Sunoo cảm thấy thoải mái. "Cậu sẽ sớm quen thôi. Dù gì thì cũng không còn nhiều lựa chọn khác."

Sunoo thở dài, cảm thấy ngột ngạt trước sự hiện diện của Heeseung. "Tôi đang cố gắng hiểu mọi chuyện. Nhưng tại sao các anh lại cần kiểm tra tôi? Chỉ vì tôi là con người thôi sao?"

Heeseung nhìn Sunoo một lúc lâu, rồi khẽ cười. "Không hoàn toàn chỉ vì cậu là con người. Có điều gì đó khác ở cậu, thứ mà chúng tôi cần phải xác nhận. Nhưng đừng lo lắng, chúng tôi không có ý định làm hại cậu."

Sunoo cảm thấy không thoải mái trước lời giải thích của Heeseung. "Vậy tại sao các anh lại không nói rõ mọi chuyện với tôi? Nếu các anh cần tôi hợp tác, thì tôi cần biết lý do."

Heeseung tiến lại gần Sunoo, nhìn sâu vào mắt cậu. "Chúng tôi không phải là những kẻ dễ dàng đặt lòng tin vào ai đó. Đặc biệt là khi điều đó có thể đe dọa đến sự an toàn của cả gia đình."

Sunoo cảm thấy bị lấn át bởi sự uy hiếp ngầm trong lời nói của Heeseung. "Tôi không có ý định làm hại các anh. Tôi chỉ muốn hiểu mọi chuyện để có thể giúp đỡ và tìm cách trở về."

Heeseung nhìn Sunoo một lúc lâu, rồi lùi lại. "Tôi hy vọng cậu giữ lời. Nhưng hãy nhớ rằng, nếu cậu phản bội chúng tôi, sẽ không có lối thoát."

Sunoo cảm thấy hơi lo lắng, nhưng cậu vẫn giữ vững lập trường. "Tôi hiểu. Tôi sẽ không phản bội các anh, nhưng tôi cũng không muốn bị đe dọa. Chúng ta có thể cùng nhau tìm ra giải pháp."

Heeseung mỉm cười một cách lạnh lùng. "Chúng tôi sẽ xem xét điều đó."

Khi Heeseung rời đi, Sunoo cảm thấy một luồng không khí lạnh lẽo xâm chiếm cơ thể mình. "Mình phải cẩn thận," cậu nghĩ. "Heeseung không phải là người dễ dàng tin tưởng."

Sunoo quyết định đi ra khu vườn để tìm chút bình yên. Khi cậu bước tới gần, cậu thấy Jake đang ngồi dưới một gốc cây lớn, vẻ mặt trầm tư. Jake nhìn lên khi Sunoo đến gần, và một nụ cười dịu dàng nở trên môi anh.

"Chào buổi sáng," Jake nói. "Cậu ngủ được không?"

Sunoo ngồi xuống cạnh Jake, cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên anh. "Ừ, tôi ngủ được. Nhưng tôi vẫn chưa quen với mọi chuyện ở đây."

Jake gật đầu, ánh mắt chứa đựng sự thấu hiểu. "Đó là điều dễ hiểu. Mọi thứ ở đây khác biệt và có thể rất khó hiểu đối với một người mới như cậu."

Sunoo nhìn Jake, cảm thấy muốn tin tưởng anh hơn những người khác. "Tôi thật sự muốn hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao các anh lại đưa tôi vào đây? Và có cách nào để tôi trở về không?"

Jake thở dài, đôi mắt anh nhìn xa xăm. "Chúng tôi cũng không hoàn toàn hiểu tại sao cậu lại xuất hiện ở đây. Có thể là do một sự trùng hợp, hoặc có thể có điều gì đó lớn hơn đang diễn ra. Nhưng tôi hứa sẽ giúp cậu tìm ra câu trả lời."

Sunoo cảm thấy một chút nhẹ nhõm khi nghe lời Jake. "Cảm ơn anh. Tôi thực sự không muốn ở đây quá lâu, nhưng ít nhất thì tôi biết mình không cô đơn."

Jake nhìn Sunoo với ánh mắt ấm áp. "Cậu sẽ không bao giờ cô đơn ở đây. Dù chúng tôi có những bí mật, nhưng chúng tôi không phải là những kẻ tàn ác. Nếu cậu cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, tôi sẽ luôn ở đây."

Sunoo mỉm cười, cảm thấy biết ơn sự chân thành của Jake. "Tôi sẽ nhớ điều đó. Cảm ơn anh."

Đúng lúc đó, Niki từ đâu xuất hiện, phá vỡ bầu không khí yên bình giữa hai người. "Sunoo, cậu làm gì ở đây vậy? Tôi đang tìm cậu khắp nơi."

Sunoo nhìn Niki, cảm thấy một chút ngạc nhiên trước sự lo lắng của anh. "Tôi chỉ ra đây để hít thở không khí trong lành một chút thôi."

Niki nhíu mày, nhưng sau đó cũng bật cười. "Được rồi, nhưng cậu phải cẩn thận. Đừng để bị lạc, nơi này không giống với thế giới bên ngoài đâu."

Sunoo gật đầu, cười nhẹ. "Tôi sẽ cẩn thận."

Jake nhìn Niki với vẻ mặt nửa hài hước, nửa châm chọc. "Cậu ấy không phải là trẻ con, Niki. Sunoo biết mình đang làm gì."

Niki cười, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Sunoo. "Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng cậu ấy an toàn thôi mà."

Sunoo cảm thấy mình như đang bị kéo giữa hai thái cực khác nhau. Một bên là Jake với sự chân thành và ấm áp, một bên là Niki với sự bảo vệ và lo lắng thái quá. Cả hai đều quan tâm đến cậu, nhưng theo những cách hoàn toàn khác biệt.

"Cảm ơn hai anh," Sunoo nói, cố gắng làm giảm bớt căng thẳng. "Tôi rất biết ơn vì sự quan tâm của các anh. Nhưng tôi cũng cần chút không gian để suy nghĩ."

Jake và Niki nhìn nhau, rồi cùng gật đầu. "Chúng tôi hiểu," Jake nói. "Nếu cậu cần gì, chỉ cần gọi."

Sunoo mỉm cười, nhìn theo Jake và Niki rời đi. Khi họ đã khuất bóng, cậu thở dài, cảm thấy nhẹ nhõm. "Mình cần phải giữ tỉnh táo. Dù họ có tốt bụng đến đâu, mình vẫn phải tự bảo vệ mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro