Chương 6: Đêm Đen và Những Bí Ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mặt trời lặn, bầu trời trở nên tối đen và mặt trăng đỏ lại sáng rõ hơn bao giờ hết. Sunoo đứng một mình ở khu vườn phía sau lâu đài, nơi ánh sáng mờ ảo của mặt trăng chiếu xuống những cây cổ thụ và cỏ xanh. Cậu cảm thấy sự cô đơn và nỗi lo lắng đang dâng trào trong lòng mình.

Sunoo vừa ngồi xuống dưới gốc cây, vừa nghĩ về những gì đã xảy ra trong ngày. Những cuộc trò chuyện với Heeseung, Jake, và Niki đã để lại nhiều câu hỏi chưa được giải đáp trong tâm trí cậu. Cậu không thể hiểu tại sao lại bị kéo vào thế giới này, và mặc dù Jake đã hứa giúp đỡ, cậu vẫn cảm thấy bất an.

"Rốt cuộc thì mình đang ở đâu?" Sunoo lẩm bẩm một mình. "Có điều gì quan trọng mà mình chưa biết?"

Cánh cửa gỗ lớn của khu vườn kêu cọt kẹt khi nó mở ra, và Sunoo nhìn thấy Jay bước vào. Jay mặc một bộ đồ đen, trông rất thanh lịch và nghiêm nghị. Anh tiến đến gần Sunoo, đôi mắt đầy sự lo lắng.

"Chào cậu," Jay nói với giọng trầm. "Tôi thấy cậu vẫn chưa vào trong."

Sunoo nhìn Jay, cảm thấy một chút bất ngờ khi thấy anh trong khu vườn. "Chào anh, Jay. Tôi chỉ cần một chút thời gian để suy nghĩ."

Jay ngồi xuống bên cạnh Sunoo, giữ khoảng cách nhưng vẫn thể hiện sự quan tâm. "Tôi hiểu cảm giác đó. Đôi khi, chúng ta cần một khoảng lặng để giải tỏa những suy nghĩ trong đầu."

Sunoo nhìn về phía xa, nơi những ánh đèn từ lâu đài bắt đầu lấp lánh trong màn đêm. "Đúng vậy. Nhưng tôi cảm thấy như có điều gì đó đang âm thầm chờ đợi tôi, và tôi không biết phải làm gì."

Jay thở dài, lắc đầu. "Chúng tôi không muốn làm cậu lo lắng hơn, nhưng có một số bí mật mà chúng tôi cần phải bảo vệ. Điều đó không phải vì chúng tôi không tin tưởng cậu, mà vì sự an toàn của cả hai thế giới."

Sunoo cảm thấy hơi thất vọng. "Tôi hiểu, nhưng sự bí mật này đang khiến tôi cảm thấy bị đẩy ra xa. Tôi chỉ muốn biết những gì đang thực sự xảy ra để có thể giúp đỡ."

Jay nhìn Sunoo với ánh mắt dịu dàng. "Chúng tôi biết cậu đang ở trong một tình huống khó khăn. Đôi khi, những điều quan trọng cần phải được tiết lộ vào thời điểm thích hợp. Nhưng tôi hứa rằng chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp cậu hiểu."

Sunoo cảm thấy chút nhẹ nhõm khi nghe lời Jay. "Cảm ơn anh. Tôi thực sự cần có ai đó để trò chuyện trong lúc này."

Jay gật đầu, ánh mắt anh trở nên mềm mại hơn. "Cậu không phải đơn độc. Dù chúng tôi có những bí mật và ranh giới riêng, nhưng chúng tôi vẫn là một gia đình, và chúng tôi sẽ không để cậu một mình."

Khi Jay đứng dậy, cậu cảm thấy một làn gió nhẹ thổi qua, như thể đang mang theo những điều chưa được nói. "Tôi cần phải trở vào trong," Jay nói. "Nhưng nếu cậu cần gì, đừng ngần ngại tìm tôi."

Sunoo mỉm cười nhẹ, cảm thấy biết ơn sự ấm áp từ Jay. "Tôi sẽ nhớ điều đó. Cảm ơn anh."

Jay rời đi, để lại Sunoo một mình trong khu vườn yên tĩnh. Cậu cảm thấy như có một phần của mình đã được an ủi, nhưng sự lo lắng vẫn không hề giảm bớt. "Mình cần phải tìm ra sự thật," Sunoo tự nhủ. "Dù có bất kỳ điều gì đang chờ đợi, mình sẽ phải đối mặt với nó."

Tối hôm đó, khi Sunoo quay trở lại phòng của mình, cậu nhận thấy một lá thư nằm trên bàn. Cậu mở ra, đọc những dòng chữ được viết bằng một nét chữ thanh thoát. Đó là một thông điệp từ Heeseung, hứa rằng sẽ có một cuộc họp vào sáng hôm sau để thảo luận về những vấn đề quan trọng.

Sunoo cất lá thư vào túi, cảm thấy một chút hồi hộp. Cậu biết rằng ngày mai sẽ mang đến nhiều thử thách và có thể là những câu trả lời mà cậu đang tìm kiếm. Nhưng hiện tại, cậu chỉ muốn cố gắng giữ bình tĩnh và chuẩn bị cho những gì sắp tới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro