Chương 9: Những Nhịp Đập Thầm Lặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng yên bình trải dài khắp căn nhà lớn, những tia nắng đầu tiên nhẹ nhàng rọi qua cửa sổ, phủ lên mọi thứ một lớp ánh sáng vàng óng. Tiếng chim hót líu lo từ khu vườn bên ngoài làm bầu không khí thêm phần trong trẻo. Sunoo thức dậy sớm hơn thường lệ, ngồi trên giường ngắm nhìn khoảng trời xanh trong qua khung cửa. Trái tim cậu có chút bồi hồi, như thể hôm nay sẽ là một ngày đáng nhớ.

Bước ra khỏi phòng, Sunoo vô tình gặp Jake đang từ phòng tập đi ra. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng nụ cười thân thiện của anh khiến Sunoo không khỏi cảm thấy gần gũi.

“Dậy sớm thế,” Jake lên tiếng, nụ cười nhẹ trên môi.

“Anh cũng vậy mà,” Sunoo đáp lại, cố gắng che giấu nỗi lo lắng nhẹ trong lòng.

Jake tiến lại gần, đặt tay lên vai cậu, “Thế này đi, em có muốn cùng anh ra ngoài hít thở không khí buổi sáng không? Chỉ cần một vòng ngắn thôi.”

Sunoo thoáng ngạc nhiên nhưng rồi gật đầu. “Nghe hay đó. Đi thôi.”

Cả hai rời khỏi căn nhà, đi bộ dọc theo con đường nhỏ dẫn đến một góc vườn yên tĩnh. Những bước chân của họ hòa quyện vào tiếng lá khô xào xạc dưới chân, tạo nên một giai điệu nhẹ nhàng.

“Em thấy mọi thứ thế nào?” Jake bất chợt hỏi, ánh mắt anh dõi theo những tia nắng xuyên qua tán lá.

Sunoo lặng lẽ suy nghĩ một chút trước khi trả lời. “Có lẽ em vẫn còn đang làm quen. Nhưng… em cảm thấy mọi người rất tốt, thật sự là một gia đình mà em chưa từng nghĩ mình sẽ có.”

Jake mỉm cười, nhưng trong đôi mắt anh vẫn có một chút u uất khó nắm bắt. “Gia đình… ừm, chúng ta đều đã trải qua nhiều thứ để có thể ngồi đây như thế này.”

Sunoo cảm nhận được sự trầm tư trong giọng nói của Jake. Cậu không muốn đào sâu vào nỗi đau của anh, nhưng cũng không thể kìm lại sự tò mò. “Em chưa bao giờ hỏi… nhưng anh từng nói rằng anh đã mất một người rất quan trọng. Điều đó… có phải là lý do anh luôn cố gắng chăm sóc mọi người?”

Jake im lặng một lúc, ánh mắt đăm chiêu hướng về phía xa. “Đúng vậy, anh đã mất người rất quan trọng trong đời mình. Kể từ đó, anh luôn tự hứa sẽ không để mất thêm ai nữa. Anh biết cảm giác mất mát đau đớn như thế nào, và anh không muốn bất kỳ ai trong nhóm phải trải qua điều đó.”

Sunoo không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh Jake. Cậu cảm nhận được nỗi buồn sâu kín trong lòng anh, nhưng cũng đồng thời thấy được sự kiên cường trong ánh mắt đó. Jake, dù mang trong mình những vết thương từ quá khứ, vẫn không ngừng nỗ lực để bảo vệ những người mà anh yêu quý.

“Em hiểu,” Sunoo nói khẽ, đôi mắt cậu ánh lên sự cảm thông. “Anh thực sự là một người mạnh mẽ, Jake.”

Jake mỉm cười, gật đầu. “Cảm ơn em, Sunoo. Nhưng thật ra, chính em và mọi người mới là nguồn sức mạnh để anh tiếp tục.”

Cả hai đứng đó trong giây lát, tận hưởng không khí yên bình của buổi sáng, trước khi quay trở về nhà.

---

Trong khi đó, Heeseung đã sẵn sàng cho một ngày làm việc bận rộn. Anh luôn là người dậy sớm nhất, chuẩn bị mọi thứ cho ngày mới. Nhưng hôm nay, anh cảm thấy có điều gì đó khác biệt. Có lẽ là do Sunoo, cậu bé nhỏ luôn mang đến một nguồn năng lượng tươi mới cho căn nhà này.

Heeseung bước vào phòng ăn, nơi Jay đã đứng từ bao giờ, đang xem qua những bản kế hoạch cho sự kiện sắp tới. “Chúng ta có nhiều việc phải làm hôm nay,” Jay nói khi thấy Heeseung đến gần.

“Đúng vậy,” Heeseung gật đầu, đôi mắt vẫn hướng về phía cửa sổ, nơi Jake và Sunoo vừa bước vào từ ngoài vườn. “Nhưng có lẽ mọi thứ sẽ ổn thôi. Chúng ta có một đội ngũ tuyệt vời.”

Jay nhìn theo ánh mắt của Heeseung, nhận ra sự quan tâm của anh dành cho Sunoo. “Cậu ấy là một phần của chúng ta rồi,” Jay nói, giọng điệu thản nhiên nhưng đầy ẩn ý. “Cậu ấy đã dần hòa nhập vào nhóm, và anh biết đấy, điều đó không dễ dàng với bất kỳ ai trong chúng ta.”

Heeseung quay lại nhìn Jay, một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi. “Anh biết. Và anh rất vui vì điều đó. Sunoo đã mang đến một làn gió mới, khiến chúng ta nhớ rằng cuộc sống không chỉ là công việc và trách nhiệm.”

Jay im lặng trong giây lát, rồi quay trở lại với công việc. Nhưng Heeseung vẫn cảm thấy có gì đó khác lạ trong tâm trí mình. Một sự thay đổi nhỏ, nhưng đủ để làm anh suy nghĩ. Sunoo thực sự đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng anh, dù chỉ mới một khoảng thời gian ngắn.

---

Cả nhóm tụ tập tại phòng làm việc lớn, nơi họ thường họp để thảo luận về các dự án. Sunghoon đang bận rộn với màn hình máy tính, trong khi Niki ngồi trên ghế sofa, mắt dán vào chiếc điện thoại nhưng tâm trí lại dường như đang ở đâu đó xa xăm.

Jungwon là người cuối cùng bước vào, vừa kịp lúc cuộc họp bắt đầu. “Mọi người đã có kế hoạch gì chưa?” Heeseung hỏi, giọng nghiêm túc.

“Em đã nghĩ về một chiến lược marketing mới,” Sunghoon lên tiếng, mắt không rời khỏi màn hình. “Nhưng chúng ta cần phải hành động nhanh chóng, trước khi đối thủ có thể tung ra sản phẩm cạnh tranh.”

Jay gật đầu đồng ý. “Chúng ta không thể để họ vượt mặt. Sunghoon, em tiếp tục làm việc đó. Anh và Jungwon sẽ xử lý các khâu pháp lý và hợp đồng. Jake, em phụ trách phần đối tác và phân phối.”

Jake gật đầu, ánh mắt chăm chú theo dõi mọi diễn biến. “Hiểu rồi. Em sẽ lo phần đó.”

Niki nhướn mày nhìn qua Sunoo, rồi quay lại với màn hình điện thoại. “Vậy em làm gì?”

Jay nhìn Niki một lúc, suy nghĩ về sự phân công cho cậu em út này. “Em sẽ hỗ trợ Jake, đặc biệt là trong các công việc liên quan đến logistics.”

Sunoo im lặng theo dõi mọi thứ, cảm thấy mình như một người quan sát. Nhưng cậu không muốn chỉ đứng bên lề. “Còn em thì sao?” Cậu lên tiếng, đôi mắt đầy quyết tâm.

Heeseung quay sang nhìn Sunoo, trong lòng cảm nhận được sự nhiệt huyết của cậu. “Em sẽ cùng anh xử lý phần hình ảnh và truyền thông. Chúng ta cần những ý tưởng mới mẻ và sáng tạo, và anh nghĩ em sẽ là người làm tốt nhất việc đó.”

Sunoo mỉm cười, tự tin đáp lại. “Em sẽ cố gắng hết sức.”

Cuộc họp diễn ra suôn sẻ, với sự phân chia công việc rõ ràng. Mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, và tất cả đều hiểu rằng sự thành công của dự án phụ thuộc vào sự hợp tác chặt chẽ của cả nhóm.

---

Sau cuộc họp, Heeseung đưa Sunoo vào phòng làm việc riêng. Anh muốn cậu có cơ hội để thể hiện mình, và cũng để cậu thấy được sự quan trọng của công việc mà mình đang đảm nhận.

“Anh biết là em chưa quen với việc này,” Heeseung bắt đầu, giọng nhẹ nhàng. “Nhưng anh tin rằng em có thể làm tốt. Em đã chứng tỏ rằng mình có khả năng và sự sáng tạo mà chúng ta cần.”

Sunoo nhìn Heeseung, cảm thấy lòng đầy tự tin. “Cảm ơn anh, Heeseung. Em sẽ không làm anh thất vọng.”

Heeseung mỉm cười, đặt tay lên vai Sunoo. “Anh tin tưởng em. Và đừng ngại nếu em cần sự giúp đỡ. Chúng ta là một đội, và anh sẽ luôn ở đây để hỗ trợ em.”

Sunoo gật đầu, lòng tràn đầy quyết tâm. Cậu cảm thấy mình đã thực sự trở thành một phần của nhóm, và cậu muốn chứng tỏ rằng mình xứng đáng với niềm tin của mọi người.

---

Suốt ngày hôm đó, Sunoo dành phần lớn thời gian của mình trong phòng làm việc, cùng Heeseung lên ý tưởng cho các chiến dịch truyền thông. Heeseung không chỉ hướng dẫn cậu từng bước, mà còn lắng nghe những ý tưởng sáng tạo của Sunoo, giúp cậu cảm thấy mình thực sự có giá trị trong công việc.

“Ý tưởng của em về việc sử dụng các video ngắn để quảng bá sản phẩm rất hay,” Heeseung khen ngợi khi Sunoo trình bày kế hoạch. “Chúng có thể thu hút sự chú ý nhanh chóng và hiệu quả.”

Sunoo mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui. “Em nghĩ nếu kết hợp chúng với một câu chuyện cảm động về sự kết nối giữa sản phẩm và người tiêu dùng, chúng ta có thể tạo ra một hiệu ứng mạnh mẽ.”

Heeseung gật đầu đồng ý. “Đúng vậy, và chúng ta cần đảm bảo rằng mỗi video đều mang lại cảm xúc chân thật. Em có thể lên kế hoạch cho các kịch bản và chỉnh sửa, còn anh sẽ hỗ trợ về mặt kỹ thuật và chiến lược phân phối.”

Ngày trôi qua nhanh chóng trong tiếng gõ bàn phím và tiếng thảo luận sôi nổi. Cả hai dường như quên mất thời gian khi đắm chìm vào công việc. Đến chiều, khi màn trời đã bắt đầu chuyển sang màu cam ấm áp của hoàng hôn, Sunoo cảm thấy mình đã học hỏi được rất nhiều và trở nên tự tin hơn về vai trò của mình trong nhóm.

---

Khi công việc kết thúc, cả nhóm tụ tập ở phòng khách để thư giãn. Không khí trong phòng đã trở nên thoải mái hơn khi mọi người cùng nhau trò chuyện, cười đùa. Jay và Niki đang tranh luận sôi nổi về một bộ phim mới ra mắt, trong khi Jungwon và Sunghoon tham gia vào cuộc trò chuyện bằng những bình luận hài hước.

“Em đã xem rồi, và theo em, cái kết không hề hợp lý chút nào!” Niki nói, nét mặt đầy phấn khích.

Jay cười khẩy. “Hẳn là em không hiểu được ý nghĩa sâu xa của bộ phim rồi. Tại sao không thử xem lại một lần nữa?”

Sunoo nhìn quanh và cảm thấy sự ấm áp từ những khoảnh khắc này. Cậu thấy mình ngày càng hòa nhập với nhóm, những cuộc trò chuyện và tiếng cười đã giúp xua tan đi mọi lo lắng mà cậu từng cảm thấy.

“Thôi nào, đừng cãi nhau nữa,” Sunghoon chen vào, nở nụ cười. “Chúng ta có thể dành thời gian này để thưởng thức một món ăn nhẹ nào đó.”

Jungwon, vốn dĩ im lặng, nhìn Sunoo với ánh mắt đầy sự quan tâm. “Em thấy thế nào? Có cần giúp gì không?”

Sunoo lắc đầu. “Không, cảm ơn. Em chỉ muốn thư giãn một chút thôi. Cảm ơn mọi người vì đã khiến cho ngày hôm nay thật đặc biệt.”

“Đó là điều mà chúng ta nên làm,” Heeseung nói, bước vào phòng khách với một đĩa trái cây tươi ngon. “Cả nhóm cần phải gắn kết và hỗ trợ lẫn nhau. Đó là cách chúng ta có thể vượt qua mọi thử thách.”

Mọi người cùng nhau thưởng thức bữa ăn nhẹ, và không khí trong phòng trở nên ấm cúng hơn bao giờ hết. Các câu chuyện tiếp tục được chia sẻ, và Sunoo cảm thấy mình ngày càng gần gũi với từng thành viên trong nhóm. Cậu nhìn thấy sự quan tâm chân thành trong ánh mắt của mỗi người, và cảm nhận được sự kết nối sâu sắc giữa họ.

---

Khi đêm buông xuống, phòng khách dần vắng lặng hơn khi mọi người bắt đầu tản ra để chuẩn bị đi ngủ. Sunoo, vẫn còn cảm giác hào hứng từ những khoảnh khắc trong ngày, quyết định đi dạo một chút để thư giãn.

Cậu bước ra ngoài, đi dọc theo con đường nhỏ dẫn đến khu vườn phía sau. Những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm tạo ra một khung cảnh yên bình. Sunoo dừng lại bên một chiếc ghế dài, ngồi xuống và hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí mát lạnh của buổi tối.

Bất chợt, Sunoo nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau. Cậu quay lại và thấy Heeseung đứng đó, ánh mắt đầy sự quan tâm.

“Em còn thức à?” Heeseung hỏi, tiến lại gần.

“Ừ, em chỉ muốn thư giãn một chút,” Sunoo đáp, nở nụ cười nhẹ. “Anh không phải lo lắng đâu. Chỉ là… em cảm thấy mọi thứ thật tuyệt vời.”

Heeseung ngồi xuống bên cạnh Sunoo, ánh mắt dõi theo bầu trời đêm. “Anh cũng cảm thấy như vậy. Ngày hôm nay là một bước tiến lớn cho cả nhóm. Em đã làm rất tốt.”

Sunoo cảm thấy lòng mình ấm lên khi nghe những lời động viên từ Heeseung. “Cảm ơn anh. Em vẫn cảm thấy mình cần phải học hỏi nhiều hơn, nhưng anh và mọi người đã giúp em cảm thấy như mình là một phần của gia đình này.”

“Em đã làm tốt rồi,” Heeseung khẳng định. “Chúng ta đều có thể học hỏi và trưởng thành cùng nhau. Đó là lý do tại sao chúng ta ở đây.”

Cả hai ngồi lặng lẽ, tận hưởng không khí trong lành của đêm. Ánh trăng chiếu xuống tạo nên những hình bóng nhẹ nhàng trên mặt đất, và tiếng gió xào xạc qua tán lá tạo nên một giai điệu dễ chịu.

“Có một điều anh muốn nói,” Heeseung đột ngột lên tiếng, giọng nói ấm áp. “Dù đôi khi chúng ta có thể gặp khó khăn, nhưng anh hy vọng em biết rằng em luôn có thể dựa vào chúng anh. Chúng ta luôn ở đây để hỗ trợ nhau.”

Sunoo nhìn Heeseung, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói. Cậu gật đầu, đôi mắt ánh lên sự cảm kích. “Cảm ơn anh, Heeseung. Em thực sự cảm thấy may mắn khi có những người như anh bên cạnh.”

Đêm trôi qua trong sự im lặng ấm áp, và Sunoo cảm thấy mình đang trên con đường tìm thấy nơi mình thuộc về. Những nhịp đập thầm lặng trong lòng cậu ngày càng rõ ràng, và cậu biết rằng đây chỉ mới là sự khởi đầu của một hành trình đầy hứa hẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro