Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 3

Nhìn mọi người phát ra hoa si không sai biệt lắm, La Mạn làm bộ ho khan một tiếng, "Được rồi, đồng học nào muốn kí tên chim cánh cụt (biểu tượng của QQ, một mạng xã hội bên trung) điện thoại đi động chụp ảnh thỉnh tan học lại nói tiếp." Sau đó làm một bộ dáng khổ não liếc một vòng phòng học, một dạng biểu tình "Muốn chiếu cố bạn học mới cho nên nhất định phải tìm một chỗ ngồi tốt nhất." Lờ đi những ánh mắt kỳ vọng khác, đường nhìn dừng lại ở chỗ trống bên cạnh Sa Lạp Mạn, giống như là hạ quyết tâm rất lớn đưa ngón tay chỉ hướng Sa Lạp Mạn -

"Như vậy thì Phù Lan Ô Đa Tư đồng học, em trước tiên ngồi bên cạnh Sa Lạp Mạn đi."

Trong lớp nhất thời ồn ào, cơ bản đều là la thét muốn đổi chỗ ngồi với Sa Lạp Mạn. Sa Lạp Mạn nghe được có người kêu tên mình, có chút lưu luyến mà thả cái bánh quy trong tay xuống, lau mảnh vụn của bánh quy trên miệng, hướng về phía La Mạn quăng một cái ánh mắt mờ mịt.

La Mạn yên lặng liếc mắt, không cần phải nói, bản thân mình vừa nói cái gì thì tên gia hỏa này cơ bản không hề nghe. Vì vậy hít một hơi thật sâu, ở trong lòng lặp đi lặp lại hai mươi lần "La Mạn ngươi nhất định phải bình tĩnh nhất định phải bình tĩnh nhất định phải bình tĩnh", sau đó kéo ra một nụ cười cứng ngắt, "Sa Lạp Mạn đồng học, sau này Phù Lan Ô Đa Tư sẽ là bạn cùng bàn của em, phải chiếu cố bạn học mới nga."

"Không thể." Sa Lạp Mạn không nghĩ ngợi mà cự tuyệt, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt rèn sắt không thành thép của các học sinh cũng như sắc mặt đen như đáy nồi của La Mạn.

Cậu ta xuyên qua khẻ hở của mái tóc nhìn Phù Lan Ô Đa Tư, theo bản năng liếm liếm môi. Tóc màu băng lam ư... ngô, thoạt nhìn giống như kem vị bạc hà, có vẻ rất ngon, nếu có thêm một ly nước chanh nữa liền hoàn mỹ rồi.

Tự mình não bổ cảm giác lành lạnh khi kem tan vào trong miệng cùng với vị ngọt ngọt chua chua của nước chanh, nước miếng của Sa Lạp Mạn thiếu chút nữa chảy xuống.

"Vì sao không thể?" Chân mày của La Mạn vặn thành một đoàn, chính mình thiên tân vạn khổ đem một tòa khí tràng băng sơn cường đại như thế moi về đây là vì cái mục đích gì? Không phải là vì dùng băng sơn khí tràng trấn áp Sa Lạp Mạn mỗi thời mỗi khắc đều bảo trì hình thức vô hạn cuối tìm đường chết. Cái này gọi là triệt tiêu lẫn nhau.

"Bởi vì Tiểu Phù nhìn qua ăn thật ngon." Thật muốn cắn một cái thử xem, Sa Lạp Mạn trong lòng bổ sung thêm một câu.

Một búng máu trong cổ họng La Mạn thiếu chút nữa phun ra, hắn không nên hỏi ý kiến của cái thuần chủng cật hóa ngoài ăn ra vẫn là ăn này, xong rồi xong rồi, nếu đem Phù Lan Ô Đa Tư đồng học hù chạy thì làm sao bây giờ. La Mạn nơm nớp lo sợ mà liếc nhìn cô, nhìn thấy cô hứng thú nhiếu mày, cũng ở đây nhìn từ trên tới dưới Sa Lạp Mạn.

Tiểu Phù? Có vẻ như đây là lần đầu tiên có người gọi cô như vậy, Phù Lan Ô Đa Tư nghĩ. Bất quá cái người gọi Sa Lạp Mạn này, vì sao nhìn qua... có điểm quen mắt?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro