Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6

"Làm sao vậy?" Sa Lạp Mạn thấy cô không nói gì mà nhìn bản thân chằm chằm, ánh mắt là lạ, không khỏi có điểm không hiểu. Lẽ nào cô ấy không thích đồ ăn vặt của mình?

"Thiết... thiết, ta mới không hiếm lạ gì." Tiểu Phù bình tĩnh lại, mặt đỏ hồng hồng tới lỗ tai, tức giận đem ba lô bỏ lên bàn, quay đầu đi chỗ khác thế nào cũng không chịu nhìn tới Sa Lạp Mạn, một bộ dáng ngạo kiều mà tức giận, băng sơn khí tràng triệt để tan vỡ.

Vì sao Tiểu Phù lại giận a? Sa Lạp Mạn đầu đầy chấm hỏi cúi đầu xuống lại đem đồ bỏ vào miệng, một bên ăn một bên len lén nhìn Tiểu Phù đang ngồi bên cạnh.

Kem bạc hà mặt hồng hồng thật là đáng yêu.

Thật muốn ăn quá.

Nghĩ như vậy, Sa Lạp Mạn hoảng sợ phát hiện thứ trong miệng không còn có mùi vị gì. Muốn ăn kem a a a a a ∑(っ °Д °;)っ.

PhùLan Ô Đa Tư tự nhiên cũng cảm thấy ánh mắt từ bên trái truyền tới,thầm mắng một tiếng cật hóa não tàn, lại lẩm bẩm trong lòng, thậtlà thế nào lại tự dưng đỏ mặt, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạoa phi gian tức đạo! (nguyên gốc 无事献殷勤非奸即盗 (Wú shì xiànyīnqín, fēi jiān jí dào) nghĩa làkhông có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm. Ýchỉ người đột nhiên tốt ko biết có ý đồ gì hay ko.)

Hơn nữa loại ánh mắt rõ ràng là ánh mắt nhìn thức ăn mà thèm chảy nước miếng là muốn nháo cái gì!

Tiểu Phù bị cậu ta nhìn đến cả người không được tự nhiên, lỗ tai lại bắt đầu nóng lên, rốt cuộc không thể nhịn nữa mà quay đầu lại, thấp giọng mà nghiến răng nghiến lợi nói: "Có thể đừng nhìn chằm chằm tôi nữa được không?"

"Vì sao không được?" Nhìn một cái cũng không có bị gì.

"Không! Thích!"

Sa Lạp Mạn cúi xuống, trong lòng bổ sung thêm một câu: Bộ dáng tạc mao cũng rất đáng yêu.

Thầy chủ nhiệm La Mạn bắt đầu giảng bài, sự chú ý của mọi người lại dời lên bảng đen, dù sao thứ kỳ ba giống như Sa Lạp Mạn không cần nghe giảng mà thành tích vẫn tốt đến mức khiến người giận sôi trong toàn bộ học viện cũng không lại tìm được một cái thứ hai, nếu như không cố gắng thì sẽ rơi xuống.

Sa Lạp Mạn ăn no, gối đầu lên cánh tay mà ngủ gật. Tiểu Phù biễu môi, lật sách ra rồi bắt đầu ngẩn người.

Sau khi tan học.

Mấy nữ sinh lớp khác đi ngang qua cửa, đang khí thế ngất trời mà thảo luận về học sinh chuyển trường mới.

"Nè nè mấy người có nghe tới chưa, trong lớp của La Mạn đạo sư mới chuyển tới một nam sinh cực kỳ đẹp trai."

"Thật không?"

"Đúng vậy đúng vậy, nghe nói tên là... là Phù Lan Ô Đa Tư?"

"Chỉ nghe tên cũng rất là đẹp trai."

...

Lộn xộn cái gì, Tiểu Phù rõ ràng là cô gái mà.

Sa Lạp Mạn không nhanh không chậm thu thập cặp sách, nhìn bóng lưng của Tiểu Phù dưới lầu mà lặng lẽ nghĩ.

"""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro