13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


🍑

Lạc Băng Hà rất thích độ ấm từ lòng bàn tay của Thẩm Thanh Thu.

Có khi hắn chạm vào, chỉ để đi tìm mạch đập ở cổ tay của người yêu, trái tim nhảy lên chân thật mà kịch liệt vô cùng, và với tiếng hít thở chậm chạp nhẹ nhàng, cho thấy rằng, người này thuộc về mình.

Thẩm Thanh Thu đang ngủ, bị động tác của hắn làm cho thức tỉnh, con ngươi hơi lim dim mở ra, nhìn về hướng hắn.

Sáng sớm có một chút ánh sáng nhỏ xuyên qua màn che, Thẩm Thanh Thu nhìn dáng vẻ của Lạc Băng Hà không biết phải làm sao, lòng bàn tay của hắn áp vào chính lòng bàn tay mình, đầu ngón tay đặt ở cổ tay y, y bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhẹ nhàng nở một nụ cười.

Lạc Băng Hà bỗng nhiên chột dạ, thấy y cười, bên tai đều nổi lên một mảnh đỏ ửng.

Thẩm Thanh Thu nâng lên một cánh tay khác, phủ lên trên mắt Lạc Băng Hà. Lạc Băng Hà theo bản năng nhắm hai mắt lại, liền cảm nhận được hơi lạnh của đầu ngón tay chạm đến mí mắt, cảm giác thoải mái và an tâm nói không nên lời.

Ngón tay của Thẩm Thanh Thu trượt qua mí mắt hơi mỏng của hắn, lại vòng quanh ở hốc mắt, động tác nhu hòa tạo thành một vòng tròn. Ý ngứa tràn lan, Lạc Băng Hà kéo dài âm thanh gọi y “Sư tôn”.

Thẩm Thanh thu nhẹ nhàng nói: “Băng Hà, mở to mắt ra.”

Lạc Băng Hà cảm thấy y thu ngón tay lại, chậm rãi mở mắt ra, thì nhìn thấy một đôi mắt biết cười.

Hắn cứ tưởng rằng Thẩm Thanh Thu không thích cười.

Giọng nói của Thẩm Thanh Thu truyền đến vang vọng ngay bên tai, như bay như bổng, vững vàng rơi vào lòng hắn: “Trong mắt của ngươi có ngôi sao kìa.”

Lạc Băng Hà kéo tay y qua, đặt lên bên môi và hôn, “Bây giờ những ngôi sao đó chính là của người.”

-----

Lề: hmmm mình thấy có mấy chương có chỗ chưa được mượt và lỗi xưng hô. Nên mọi người có thấy thì nhắc mình sửa với nhé, cảm ơn mọi người! ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro