19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


🍑

Chỗ xương quai xanh của Thẩm Thanh Thu có một vết đỏ nhỏ, dần dần theo thời gian, chậm rãi chuyển thành màu xanh tím.

Đó là một ngày trong đêm ở Vu Sơn sau khi cùng Lạc băng Hà mây mưa để lại dấu vết.

Tình hình là Lạc Băng Hà ở bên trên vô cùng bá đạo, nhưng cũng không mất đi sự dịu dàng. Mặc dù hắn cực kỳ muốn lưu lại dấu vết ở trên người ái nhân, tuyên thệ quyền sở hữu, nhưng cũng lúc đó, hắn lại càng không muốn vì sự lỗ mãng của mình mà xúc phạm tới Thẩm Thanh Thu.

Khi tình yêu nồng nàn đến, hãy dùng một nụ hôn để kết thúc.

Hắn tham lam hít lấy mùi hương của Thẩm Thanh Thu tràn ngập trong không khí, ở ngay trên cần cổ trắng nõn kia khẽ động, đã từng dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, hoặc là dùng răng bén nhọn cực nhẹ mà đụng chạm vào một miếng da thịt nhỏ, lưu lại một dấu vết nhàn nhạt.

Sư tôn hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của hắn, cười khẽ dỗ dành hắn, trấn an hắn, nhận lời hắn, chủ động cọ vào sườn mặt hắn, tùy ý đem một nụ hôn nặng hơn hôn lên xương quai xanh hắn.

Vết đỏ rõ ràng chói mắt như ánh sáng mặt trời, Lạc Băng Hà cảm thấy áy náy rũ đầu xuống, nhìn vào những dấu hôn rõ ràng kia nhẹ nhàng hôn xuống một nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng —— tựa như đang trấn an, lại giống như im ắng mà tạ lỗi.

Thẩm Thanh Thu buồn cười, nhìn ánh mắt chứa đầy nước trong sáng kia, y xoa xoa sau cổ Lạc Băng Hà, nhẹ giọng nói: “Có thể.”

Lạc Băng Hà nhìn thẳng vào y, không cần nói cũng hiểu được câu văn ấy, quyến luyến hôn lên khuôn mặt của Thẩm Thanh Thu, “Đệ tử không thể làm sư tôn bị thương nữa.”

Thẩm Thanh Thu không nói gì, chỉ cùng hắn trao đổi một một nụ hôn, sau đó lông mi rũ xuống, bổ sung nói: “Là lời ngươi nói, có thể."

-----

Quà 1/6 trễ nha (. ❛ ᴗ ❛.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro