Chương 22. Bảo hộ cả đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Ngữ Cách có vùng vẫy như thế nào cũng không thể thoát khỏi sự kiềm hãm của người kia chỉ ngượng ngùng mà hỏi người bên trên một câu:

" Cô định làm gì tôi?!"

Từ Tử Hiên không có trả lời chỉ ôm lấy nàng, nhẹ nhàng rót vào tai nàng một chút ôn nhu.

"Yêu em!"

Trương Ngữ Cách có chút kinh ngạc, tâm trí liền bị câu nói của người kia làm cho toán loạn.

" Cô đùa tôi, cô là ngạ quỷ tôi là thanh tra, cô yêu tôi hay yêu thịt của tôi!"

Đôi mắt lãnh đạm nhìn nàng, bị lời nói của nàng làm tổn thương.

" Tôi yêu em!"

"Tôi không tin, tôi khi đó đã từng tin một ngạ quỷ đến cuối cùng sự tin tưởng của mình lại khiến gia đình tan nát."

Nói đến đây, quá khứ đó của nàng lại trỗi dậy, tìm thức khi đó đã hành hạ nàng bao lâu nay, một đứa trẻ non nớt phải chứng kiến cảnh người nhà mình bị ngạ quỷ ăn thịt, nó đáng sợ gấp trăm nghìn lần nỗi sợ của người bình thường. Trương Ngữ Cách hai mắt ướt đẫm nhìn Từ Tử Hiên, ngạ quỷ này mang cho nàng cảm giác thật tâm đến lạ thường nhưng cũng không khiến nàng tin tưởng được, nàng không muốn sự cả tin của mình lại trở thành một đại nạn một lần nào nữa. Đẩy Từ Tử Hiên ra, Trương Ngữ Cách không muốn nhìn thấy cô, nàng nhìn thấy cô chỉ thêm đau lòng.

Từ Tử Hiên hai chân mày nhíu chặt, nữ nhân này cô hao tâm tổn trí đem về, cô muốn nữ nhân này mãi mãi là của mình nhưng tâm người kia dường như đã chịu một cú sốc vô cùng thương tâm. Không nói nhiều Từ Tử Hiên dùng kagune nhẹ nhàng đem nàng trở về trong lòng. Mặc cho nàng có vùng vẫy cố cự tuyệt, cô vẫn ôm nàng chặt đến nghẹt thở. Giọng Trương Ngữ Cách nức nỡ, lời nói theo đó mà đứt quãng:

" Từ Tử Hiên, xin cô, buông ra, tôi xin cô!"

Ôm lấy eo nhỏ, Từ Tử Hiên đem nàng đặt dưới thân người, dùng đôi môi áp mẹ lên đôi mắt đẫm nước kia ôn nhu nói:

" Trương Ngữ Cách, tôi cần em, hãy tin tôi, một lầm thôi có được không, tôi từ khi sinh ra đã mất đi thân sinh, tôi cô đơn lắm em có biết không, tôi hiểu rõ được nỗi đau mà em chịu, tôi cảm thông với em. Khi gặp em tôi đã dao động, tôi không muốn mất em, tôi không muốn em rời xa tôi, Trương Ngữ Cách làm ơn hãy tin tưởng Từ Tử Hiên này!"

Trương Ngữ Cách nghe được lời nói này của Từ Tử Hiên, tâm có chút xao động nhưng cái tự tôn lại cản trở nàng, lại một lần nữa đẩy Từ Tử Hiên ra xa. Cư nhiên lần này nàng lại bị người ôm chặt lấy, mạnh bạo chiếm lấy cánh môi nàng. Nước mắt hoà lẫn vào vị ngọt của cái hôn, Từ Tử Hiên chìm đắm vào cái loại dư vị này. Trương Ngữ Cách ban đầu cự tuyệt lúc sao liền nhu thuận không làm càn  nữa.

Đầu lưỡi linh hoạt chiếm trọn lấy khoang miệng đối phương, Từ Tử Hiên một phút tung hoành khắp mọi ngỏ ngách đến khi thõa mãn liền buông tha nàng. Đôi mắt ôn nhu như thủy nhìn chân chân nàng nói:

" Trương Ngữ Cách, xin hãy tin tưởng tôi!"

Giọng nói thập phần nức nỡ, nàng không biết có nên đặt niềm tin lần nữa ở ngạ quỷ này không, nếu người kia phản đội nàng, cái mạng này cũng sẽ mất.

" Từ Tử Hiên, tôi muốn cô hứa!"

"Được, cái gì tôi cũng sẽ hứa!"

"Yêu tôi đến vạn kiếp thiên thu, nhất chỉ duy mình tôi, hảo hảo bảo hộ tôi cả đời."

"Được, tôi cả đời này đều sẽ bồi em, không để ai có thể làm hại em!"

Trương Ngữ Cách dịu dàng cười, bộ dáng này khiến cho Từ Tử Hiên nổi đóa muốn đem nữ nhân này làm của riêng. Nghĩ liền làm, một phút đem quần áo người ra thoát ra, cả của bản thân cũng tiện tay vứt xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Trương Ngữ Cách muốn cản cũng không cản được người kia chỉ đành làm ra bộ dáng cam chịu ủy khuất Từ Tử Hiên.

Cô cố tình hơi cúi người thỏ thẻ vào tai người kia :

" Em gọi tôi Lạc Lạc!"

"Ân. Tako, gọi Tako được không!?"

"Hảo, tiểu Ta!"

Mặc cho bên ngoài con người và ngạ quỷ có cùng nhau đấu đá thế nào, hai thân thể như ngọc vẫn không ngừng nghỉ trao nhau ái tình. Sau này dù có thế nào, Từ Tử Hiên mặc định sẽ bảo hộ người con gái này đến khi trút hơi thở cuối cùng, cô muốn nhìn nàng mỉm cười mà nhìn cô, muốn nàng cảm nhận được tình cảm của mình, muốn nàng thu nhận những rung cảm đầu đời này của Từ Tử Hiên.  Trương Ngữ Cách cũng vậy, thanh tra, nàng đều không cần nữa, nàng chỉ cần Từ Tử Hiên bảo hộ nàng, yêu nàng, chỉ dành ôn nhu cho một mình nàng.

Cả hai mặc cho thế sự vô thường, đi ngược lại với luân thường đạo lý, con người ngạ quỷ liền đi đến một mối quan hệ mới, sự giao thoa giữa hai chủng loài, Trương Ngữ Cách và Từ Tử Hiên chỉ cần có nhau là đủ.

...

Ở biệt thự Lý gia, từ bệnh viện trở về Mạc Hàn không khả quan gì mấy, tuy nhận được sự chăm sóc chu đáo của y tá và bác sĩ nhưng sức khỏe càng lúc càng yếu tưởng chừng chỉ cần một cơn gió cũng có thể đoạt mạng nàng. Lý Vũ Kỳ lo lắng nhìn nữ nhân mà nàng yêu quý chịu dày vò như vậy, tâm có chút đau xót.

"Hàn, nghe lời tôi đến bệnh viện lần nữa có được không?!"

Mạc Hàn đôi mắt thâm tình nhìn ái nhân, khẽ lắc đầu, nũng nịu tựa thân vào lòng ngực ấm áp của người kia.

" Không, nếu đến đó, em sẽ không thể tự do đi lại, không được cùng Kỳ vui vẻ, không được cùng Kỳ hạnh phúc như vậy, nơi đó chỉ có một màu trắng rất ư là buồn chán."

Nắm lấy bàn tay cả gân xanh cũng lộ rõ của người kia, Lý Vũ Kỳ có chút không vui.

"Hàn, em cứng đầu như vậy sẽ tổn hại đến bản thân mất, lần này xin em, đến bệnh viện."

Lời nói này của cô chỉ như đàn gãy tai trâu, Mạc Hàn nào có để tâm đến, an ổn ở trong lồng ngực ngươi kia nhỏ giọng:

"Kỳ, đừng bắt em rời xa người, em thực sự không muốn, em không muốn đến đó,ở đó em nhớ Kỳ chết mất."

Lý Vũ Kỳ như chết lặng, Mạc Hàn có phải ngốc không, nàng vì cô mà bỏ mặc bản thân,  Lý Vũ Kỳ không biết mình tích phúc ba đời như thế nào mới có được tình yêu này của nàng. Siết chặt lấy thân thể yếu đuối kia, vài nước mắt liền tự khắc rơi xuống.

"Đừng khóc."

"Tôi không có."

"Ân."

Lý Vũ Kỳ căn cơ không muốn mất Mạc Hàn, cô cũng như Từ Tử Hiên muốn bảo hộ các nàng đến cuối đời. Nhưng hãy nhìn xem, nàng ngay cả đứng cũng đứng không vững, cô bảo hộ nàng đến như vậy thật lấy làm hổ thẹn. Hôn lên mái tóc đen dài của người kia, Lý Vũ Kỳ khẽ phát ra âm thanh rất nhỏ nhưng đủ để Mạc Hàn nghe thấy.

" Tôi yêu em!"

Nàng chỉ đánh một cái nụ cười sáng còn hơn cả ánh bình minh, rút sâu vào cái ôm của người kia. Sự yêu sủng này, nàng có cảm giác chiến thắng, đôi phần tự hào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro