🔥 5. Một ngày nghẹt thở: Giết người? (H nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Agnes

Wattpad: iris_iris0723

Nguồn: Vespertine

Sở Nhiễm bị Cố Nhàn ôm chặt vòng qua đám cỏ dại, một vài bức tường thấp đã mục nát, đến một sương phòng ẩm thấp. Nơi này quanh năm không thấy ánh mặt trời, mờ tối ẩm ướt, lớp sơn tường bị bong tróc, nham nhở.

Vào sương phòng, hắn đóng sầm cửa lại, Sở Nhiễm bị áp ở trên cửa.

Bàn tay của Cố Nhàn sờ soạng lên da thịt mỏng manh trắng như tuyết của nàng, xuyên qua da thịt, bẻ gãy xương sườn của nàng, lần mò đến vị trí trái tim của thiếu nữ.

Sở Nhiễm sắc mặt trắng bệch như tuyết, máu tươi từ ngực xông ra, nàng cảm nhận được đau đớn vô tận cùng sinh mệnh dần mất. Nàng ngẩng đầu, thấy Cố Nhàn sắc mặt không tốt, mặt hắn trắng bệch, tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào ngực nàng, tay hắn khẽ run.

Hắn hiển nhiên không bình thường.

Nam nhân đáng ghét này, hắn sao có thể muốn giết nàng?

Sở Nhiễm nhịn đau nhẹ giọng, giọng mềm mại, không thể kích thích hắn, "Vương gia!"

Thấy hắn không phản ứng, Sở Nhiễm lại kêu một tiếng: "Ca ca!"

Cố Nhàn cúi đầu nhìn không chớp mắt ánh mắt nàng, tay vẫn đặt ở nơi trái tim nàng.

Đầu ngón tay hắn cảm nhận được dòng máu ấm áp của nàng, tiếng tim đập yếu ớt. Chỉ cần sâu hơn một chút, hắn liền có thể giết chết nàng.

Mạng của Sở Nhiễm còn nằm trong tay tên này, nàng không thể buông tha, tiếp tục nói với hắn, "Ca ca, ta đau lắm."

Sắc mặt Cố Nhàn khẽ thay đổi. Nàng thật đẹp, hàng mi như nước mùa xuân, đôi môi hồng nhuận, vết máu trên ngực khiến cho vẻ đẹp của nàng sinh ra một loại quyến rũ, dụ dỗ hắn. Cố Nhàn hàm căng cứng, im lặng nhìn nàng.

Nàng duy trì tư thế bất động, sẵn sàng nghênh đón tất cả mọi thứ. Nhưng rất yên tĩnh, không có gì cả.

Cố Nhàn cảm thấy đầu sắp nứt ra, hắn buông Sở Nhiễm ra, ôm đầu ngồi ở góc tường, đem mình chôn ở nơi bóng tối.

Sở Nhiễm nhìn thấy tình cảnh này, có chút luống cuống.

Hắn có chút khó chịu, từ từ ngẩng đầu, nặn ra vài chữ: "Đi ra ngoài."

Xem ra Cố Nhàn không còn điên nữa, lý trí của hắn vẫn còn.

Sở Nhiễm muốn đi, nhưng ngực đau đến nỗi nàng không thể đứng dậy.

Trong nháy mắt nàng thở dốc, Cố Nhàn lại nhào tới. Hắn cúi người áp nàng, hôn môi nàng, trực tiếp cắn, lưỡi đi vào. Trong khuôn miệng mềm mại của thiếu nữa, hắn khuấy lên hơi thở nóng như lửa, cùng với mùi máu tanh.

Sở nhiễm ảo não không thể suy nghĩ.

Nụ hôn cắn xé của hắn cùng cảm giác đau đớn nơi lồng ngực khiến cho Sở Nhiễm trên trán đổ mồ hôi lạnh, ngón tay run rẩy. Nước mắt của nàng từng giọt rơi, rơi vào khóe miệng hắn.

Cố Nhàn đỏ mắt, hai người cùng thở, hắn nhìn nàng rất lâu.

"Ngươi, ngươi bị bệnh?" Sở Nhiễm cố nén đau đớn nhỏ giọng hỏi.

Sở Nhiễm trợn to mắt, thấy hắn lại cúi người, hôn cổ nàng. Đầu óc nàng một mảnh hỗn độn, những nơi hắn liếm qua nổi lên một tầng da gà.

Thiếu nữ khóc làm hắn cũng khó chịu, cả trái tim cũng khó chịu. Cơ thể mềm mại trong vòng tay khiến hắn cảm nhận được dòng điện ấm áp chạy khắp cơ thể.

Hắn bị một sức mạnh lôi kéo, nhưng kịch liệt chống lại.

Đầu hắn thật là đau! Hắn cần tìm nơi trút hết, đưa tay lên ngực của nàng, xoa nắn nơi đẫy đà tròn trịa, cảm nhận sự mềm mại trong tay.

Sở Nhiễm hít một hơi, cảm giác làn da non nớt của mình bị bàn tay thô ráp của hắn chạm vào,  núm vú màu hồng dần thay đổi dưới sự cọ xát của ngón tay.

"Không muốn... Đừng đụng vào ta!" Cảm giác xa lạ kia làm nàng sợ.

Nàng giãy giụa, vùng vẫy chống cự, nhưng hắn không để ý.

Mặc dù hai đời Sở Nhiễm chưa hề trải qua chuyện cá nước thân mật, cũng biết đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân, miệng nàng kháng cự, nhưng thân thể lại biến hóa rất vi diệu.

"Không... Không thể..." Nàng cảm thấy mình bị hắn ép đến điên rồi.

Ý thức hắn mơ hồ biết người trong ngực phản kháng, nhưng càng kích thích dục vọng của phái nam.

Môi mỏng lạnh như băng ở trên gương mặt nàng, hôn qua đôi mày lá liễu, nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt hạnh, chạm đến hàng mi khẽ run, lướt qua gò má ửng hồng mềm mịn, ở khuôn mặt trắng nõn của nàng thở dốc, đem từng hơi lửa nóng phun vào tai nàng.

Hắn tham lam ngửi mùi hương trên người nàng, không phải là mùi hương của phấn son, mà là mùi của cơ thể nàng, mùi thơm của xử nữ khiến người ta yêu thương.

Sở Nhiễm mặt ửng hồng, nàng biết mình thân thể mình có phản ứng, nhũ  của nàng có vẻ rất thích sự đụng chạm của hắn.

Là gương mặt tuấn mỹ của hắn hấp dẫn nàng, hay vẫn là nàng hai đời muốn có một tình yêu? Tóm lại, nàng vô hình bị hắn hấp dẫn.

Nàng mặc dù không khống chế được phản ứng trên người mình, nhưng lại hết sức phản kháng.

Cố Nhàn dần dần gia tăng lực đạo, đùa bỡn bầu vú to đầy đặn của nàng.

Cảm giác khó tả khiến nàng vừa yêu vừa hận.

Bàn tay nhỏ bé đẩy hắn, mới phát hiện ngực hắn cứng như thép, tay nhỏ bé của nàng đánh phát đau, tê dại, hắn không hề đau.

Bị hắn mạnh mẽ xoa nắn, Sở Nhiễm không khỏi than nhẹ: " Ư... A..." Nàng nghe mình rên rỉ, xấu hổ cắn môi dưới, nhưng vẫn không cách nào nhịn được cảm giác hưng phấn, xấu hổ nhắm mắt, không nhìn gương mặt tuấn tú mê muội lòng người của hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro