🔥 7. Tiểu vú nuôi của vương gia đã sẵn sàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Agnes

Wattpad: iris_iris0723

Nguồn: Vespertine

Nửa đêm.

Ánh nến leo lắt trong phòng, cả người Cố Nhàn bê bết máu nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.

Thị vệ trưởng Tôn Thượng Thành lo lắng sốt ruột nói: "Lần phát bệnh này đến quá lợi hại, trên người cột lấy mấy lớp dây thừng đều bị ngài ấy thoát ra, chớp mắt liền không thấy tung tích, đuổi theo hơn một canh giờ thì tìm được hắn ở bãi hoang bên kia. Khi tìm thấy cả người toàn là máu, bên cạnh còn có Sở cô nương, cũng không biết đã gây ra bao nhiêu họa."

Đại phu nhíu mày lại, dùng ngón tay lau vết máu trên người hắn, đặt ở mũi ngửi: "Máu này không phải là máu người, bất quá để phòng ngừa vạn nhất, các ngươi sáng mai liền đi ra ngoài dò hỏi tin tức, nhìn xem xảy ra chuyện gì, nếu có người bị thương, chúng ta nhanh chóng đến đó tìm cách."

Tôn Thượng Thành gật đầu: "Chủ tử cũng không biết chính mình đã làm gì, chỉ cần không ai phát hiện, liền không thành vấn đề."

Người trên giường không biết gì mà hơi nhíu mày, tựa như có một giấc mộng không rõ.

Sở Nhiễm nằm ở trên giường, nhìn ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ. Nàng bình tĩnh dựng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, sáng sớm yên tĩnh như thường ngày, có người lục tục ra ra vào vào, theo sau đó là một trận ồn ào, tiếng bước chân hoảng loạn vội vã chạy vào.

Sở Nhiễm nhắm mắt lại, chờ đợi tin dữ truyền đến.

Vang lên chính là giọng nói hạ nhân: "Không tốt rồi! Chuồng ngựa của chúng ta đêm qua chết rất nhiều!"

Bên ngoài càng thêm ồn ào, càng ngày càng nhiều âm thanh vọng vào.

"Một vài con ngựa trong chuồng đã chết, trên mặt đất tất cả đều là máu."

Sở Nhiễm ngồi dậy, Vịnh Mai từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào: "Sở cô nương, cô dậy chưa?"

Sở Nhiễm giả vờ đôi mắt nhập nhèm mà ồm ồm hỏi: "Làm sao vậy? Bên ngoài ồn ào như vậy?"

Vịnh Mai hoảng sợ nói: "Trong một đêm chết rất nhiều ngựa, máu ở khắp nơi, thật là đáng sợ!"

"Tại sao lại như vậy?"

"Cũng không biết kẻ nào gan lớn dám ở Vương phủ càn rỡ như vậy, bắt được chắc chắn sẽ bị đánh chết." Vịnh Mai thực tức giận về chuyện này.

Sở Nhiễm nghĩ nghĩ hỏi: "Tối hôm qua có người bị thương sao?"

Vịnh Mai lắc đầu: "Không có."

Sở Nhiễm nghĩ đến cảnh máu chảy ra từ tay Cố Nhàn trong đêm tối, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Mặc kệ hắn vì sao phải làm như vậy, ít nhất không có làm hại người khác.

"Nếu không bắt được người thì sao?"

"Sao có thể, không có một con ruồi nào có thể thoát khỏi mắt của thị vệ trưởng." Ngữ khí của Vịnh Mai vô cùng đắc ý.

Sở Nhiễm khóe miệng giật giật, kẻ giết ngựa chính là Vương gia nhà ngươi.

Nói tới đây, thị vệ trưởng liền đến.

"Sở cô nương đã dậy chưa?"

"Dậy rồi."

Vịnh Mai hầu hạ Sở Nhiễm rửa mặt chải đầu, thị vệ trưởng Tôn Thượng Thành ở bên ngoài chờ.

Vịnh Mai đi khỏi, Tôn Thượng Thành đi thẳng vào vấn đề nói: "Sở cô nương tối hôm qua không có chuyện gì ?"

Sở Nhiễm: "Vẫn ổn."

Tôn Thượng Thành ngẩn người, đêm qua trên người nàng khoác áo ngoài của Vương gia, hẳn là sẽ không giống nàng nói còn ổn như vậy: "Sở cô nương không có việc gì liền tốt."

Tôn Thượng Thành hạ giọng khuyên nhủ: "Về chuyện tối hôm qua, mong Sở cô nương nhất định phải giữ bí mật."

Sở Nhiễm gật đầu: "Hắn không hại người, ta đương nhiên sẽ không nói cho người khác."

Tôn Thượng Thành chuẩn bị xoay người rời đi.

Sở Nhiễm: "Xin hỏi, Vương gia trúng độc?"

Tôn Thượng Thành dừng bước chân, nhìn Sở Nhiễm, khiến cho Sở Nhiễm sởn tóc gáy.

Tôn Thượng Thành nghĩ: "Đúng vậy, trong khoảng thời gian này cách mấy ngày sẽ phát tác một lần, Vương gia biết chính mình đêm nay sẽ phát bệnh mất trí, nhưng ngày hôm sau hoàn toàn không nhớ rõ. Chúng ta mỗi lần đều sẽ đem ngài ấy cột chặt, nhưng tối hôm qua không biết như nào có thể thoát khỏi dây thừng, cuối cùng liền biến thành như vậy." Nói rồi thở dài, "May mắn không có tổn thương người khác."

Sở Nhiễm nhíu mày: "Không chữa được sao?"

Tôn Thượng Thành lắc đầu: "Đại phu ở kinh thành đều đã đến, tìm không ra nửa điểm nguyên nhân. Nhưng có đại phu nhưng thực ra đã tìm được một phương thuốc, chỉ là Vương gia không muốn thử thôi."

"Có biện pháp vì sao Vương gia không muốn thử, chẳng lẽ có cái gì so với tính mạng còn quan trọng hơn sao?" Sở Nhiễm khó hiểu.

"Có lẽ Sở cô nương có thể giúp được."

"Ta?" Sở Nhiễm nhíu mi.

"Đúng! Nếu như Sở cô nương nguyện ý, chờ tôi đem đại phu đến, cùng Sở cô nương nói chuyện."

Sở Nhiễm cũng không nghĩ nhiều nên đáp ứng.

Chờ nghe đại phu nói xong, Sở Nhiễm trong lòng chấn động, việc này sao có thể, giải dược cần phải trộn với sữa mẹ mới có tác dụng, trọng điểm là không phải vắt sữa, nàng phải uống thuốc trước khi cho Cố Nhàn bú sữa, mất nửa tháng mới có thể thải hết chất độc.

Nàng là một cô nương làm sao có thể thoát y và cho một người đàn ông trưởng thành bú sữa.

Nghĩ lại, khó trách Tôn Thượng Thành sẽ nói với nàng về thương thế của Cố Nhàn. Nguyên lai là đến đây tính kế nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro