🔥 8. Tiểu vú nuôi chính thức bắt đầu công việc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Agnes

Wattpad: iris_iris0723

Nguồn: Vespertine

Nói thật dễ nghe là thỉnh nàng giúp đỡ, nhưng trên thực tế nàng chỉ là một cái bé gái mồ côi không thể chống cự được vương phủ cường đại như vậy.

Nếu không phải tối hôm qua Tôn Thượng Thành thấy Vương gia nhà mình khi phát bệnh không bài xích Sở Nhiễm, bằng không đã sớm đem nàng giết người diệt khẩu.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Sở Nhiễm uống xong giải dược đại phu điều .

Sau khi uống thuốc này vú sẽ sưng to và tiết sữa trong vòng 24 giờ, dần dần bầu vú sẽ căng phồng và to lên đột ngột sẽ bắt đầu tiết sữa.

Sở Nhiễm cảm giác được cơn đau truyền đến từ ngực, nàng chỉ có thể xoa nắn bộ ngực sưng to của mình để giảm bớt đau đớn, nhưng sờ nắn lâu như vậy khiến bộ ngực giống như bị kích thích, là cảm giác tê dại, ngứa và đau.

Nàng muốn vắt hết sữa ra khỏi bầu ngực, nhưng nàng càng vắt, quần áo trên ngực càng ướt sũng.

Sở Nhiễm hô hấp dồn dập, nàng cần phải có người giúp nàng hút hết sữa. Cảm giác ngực sưng lên một hồi tê dại, bộ ngực đang tiết sữa không kiểm soát, nàng biết mình nhất định không thể tự mình vượt qua.

Đại phu chờ ở bên ngoài: "Sở cô nương, chúng ta có thể đi rồi."

Sở Nhiễm yên lặng từ trong phòng đi ra, sắc mặt còn có chút ửng hồng chưa tan, trên mặt ẩn ẩn là nước mắt, trong lòng có một cảm giác khó tả.

Tôn Thượng Thành đứng trước cửa phòng Vương gia, chắp tay cúi người, khiêm tốn ép xuống sự sốt ruột: "Sở cô nương chớ sợ, sau khi Vương gia khỏi bệnh, Sở cô nương muốn vinh hoa phú quý gì đều có thể được."

Sở Nhiễm gật gật đầu, biểu tình không có gì biến hóa nhiều, "Ta biết."

Khi nàng bước vào phòng Cố Nhàn, mọi thứ dường như trở lại điểm ban đầu.

Cánh cửa bị đẩy ra. Sở Nhiễm thấy người đang dựa ở mép giường kia.

Hắn có đôi lông mày rậm, bên dưới hàng mi thanh tú là đôi mắt đang híp lại, nụ cười nhẹ trên môi nhìn có vẻ ôn hòa nhưng lại khiến người ta lạnh buốt sống lưng. Đôi mắt đen nhánh vô tình quét qua người nàng khiến người ta cảm thấy rất ngột ngạt.

Chiếc áo lót màu trắng khiến hắn giống như tiên nhân, làn khói mờ ảo từ lư hương trước giường làm mờ khuôn mặt hắn, đó là một khuôn mặt tuấn tú như thần tiên.

Cố Nhàn, ngoài hắn ra không ai có khuôn mặt đẹp như vậy.

Ánh sáng từ đôi mắt hắn dường như làm lu mờ mọi thứ, phảng phất giống như khi hắn mở miệng, vạn vật đều im lặng.

Đến trước lư hương, hắn nâng nắp, nhẹ nhàng khảy chiếc thìa mới chậm rãi nói: "Nàng đến rồi."

Giống như bọn họ vô cùng quen thuộc với nhau vậy.

Cố Nhàn buồn rầu mà xoa xoa giữa chân mày, thở dài nói: "Nếu Sở cô nương không muốn, bổn vương cũng không miễn cưỡng."

Sở Nhiễm thầm nghĩ, không muốn mà được sao! Thật là buồn cười.

Sở Nhiễm nhấp môi không nói lời nào.

"Lại đây!" Cố Nhàn hướng nàng vẫy tay.

Sở Nhiễm thật cẩn thận dịch qua.

Cố Nhàn ngồi ở mép giường, nhìn vào mắt nàng, ngón tay hắn chạm vào đôi lông mày đang nhíu lại của nàng, hỏi: "Đang nghĩ cái gì, nói cho ca ca?"

Sở Nhiễm tay bắt đầu không tự giác mà run lên, chợt thu ngón tay. Không thể suy nghĩ, không thể suy nghĩ được nữa...

Bàn tay ấm áp kia nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, hắn lại đem bàn tay khác nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng.

Mọi thứ diễn ra vô cùng tự nhiên.

Cố Nhàn chống cằm lên tóc nàng, nhẹ giọng nỉ non nói: "Đừng sợ, muội muội chỉ là giúp ca ca chữa bệnh, ca ca sẽ không làm gì muội."

Hơi nóng thở ra của hắn truyền vào tai nàng, âm thanh trầm thấp khàn khàn: "Đừng bài xích ca ca, giúp ta..." Cố Nhàn cắn dái tai nàng, ngậm mút trong miệng.

Thanh âm của nam nhân giống như ma quỷ dụ hoặc, khuấy động trái tim nàng đến tê dại...

Nhịn xuống... Đời này nàng muốn sống thật lâu!

Vừa nói, Cố Nhàn đã cởi bỏ quần áo của nàng, nửa thân trên trần trụi của thiếu nữ hiện ra ngay trước mắt.

Phần thân trên của nàng không còn quần áo, lộ ra cảnh xuân vô hạn.

Sở Nhiễm run rẩy không dám mở mắt nhìn hắn. Trong phòng đột nhiên xuất hiện tia sáng ấm áp, đó là ánh nắng phản chiếu làn da trắng nõn trên cơ thể Sở Nhiễm, dưới xương quai xanh xinh đẹp , đôi bầu vú to ngạo nghễ mượt mà tỏa ra hương thơm dịu nhẹ .

Đôi gò bồng đảo trên ngực là bộ phận tinh xảo nhất của người con gái, bầu thịt trắng nõn chiếm trọn người nàng, như thể hai chiếc bát sứ trắng to đang chênh vênh trước ngực, những gợn sóng nhũ thịt run lên, mang lại sự mềm mại và mượt mà cho đôi vú này.

Còn khi hai bầu vú run rẩy ở trong tĩnh lặng, gân xanh lộ ra trên người không nghi ngờ gì nữa càng tô thêm chút hương đào cho cặp vú xinh đẹp, nhưng trên đó còn có một ít dấu tay hơi đỏ và sưng lên, đó là do hắn nắn bóp ngực nàng vào đêm hôm trước khiến cho cặp vú ngọc bích thật đáng thương.

Trong phòng không khí trở nên thập phần ái muội, trong không khí tỏa khắp một cỗ trầm hương nhàn nhạt, làm say lòng người.

Hắn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn bộ ngực của nàngtừ tái nhợt chuyển sang hồng hào, nhìn sữa của nàng chảy ra càng lúc càng nhanh, cuối cùng còn bắn lên quần áo của hắn.

Lúc này, Cố Nhàn lấy từ trong túi áo một chiếc khăn tay, mỉm cười lau đi phần sữa dính trên áo, rồi sau đó đem chiếc khăn dính sữa lên mũi ngửi, nói: "Ta muốn hút sữa..."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro