Qri là cô gái phiền phức (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đến nhà rồi."

Xe dừng lại trước căn hộ Qri đang ở. Soyeon nhanh nhẹn giúp cô ấy mở cửa xe đi xuống.

"Cẩn thận một chút."

Soyeon một tay ôm lấy eo Qri, tay còn lại giúp cô ấy che mắt để tránh bụi bay vào.

Qri có chút khó chịu nhưng khi nghĩ đến kế hoạch của mình thì miễn cưỡng không đẩy người kia ra.

"Soyeon mắt của tôi đau như vậy làm sao có thể lên nhà đây?"

Qri đem thân người dựa sát vào Soyeon, dùng chất giọng ngọt ngào nhất, mị hoặc nhất của bản thân để nói chuyện với người kia.

"Tôi...đưa cô lên nhà."

Đột nhiên Qri trở nên dịu dàng như vậy khiến Soyeon có chút bối rối. Đây là lần đầu tiên Qri có thể nói với một câu dễ nghe như vậy. Cô tự hỏi có phải cô ấy đã ăn nhầm thứ gì nên mới thay đổi tính nết trở nên thế này không.

"Còn nữa nha, từ sáng đến giờ người ta vẫn chưa có chút gì vào bụng nên hiện tại chân đi không nổi nữa. Soyeon có thể cõng tôi lên nhà không?"

Qri tự cảm thấy nổi cả da gà trước lời nói của bản thân. Cô chưa từng nghĩ sẽ dùng giọng điệu như vừa rồi để nói chuyện với người kia, một chút cũng chưa từng nghĩ đến. Nếu không phải vì muốn hành hạ Park Soyeon cô cũng không thèm dùng đến chiêu này.

"Chuyện này..."

Soyeon đột nhiên cảm thấy có chút mưu tính gì đó trong lời nói của người đối diện.

"Soyeon không thương tôi sao? Tôi là vì ai mà trở nên như vậy?"

Lee Qri lại có dịp đem khả năng diễn xuất của bản thân ra sử dụng. Cô nép trong lồng ngực Soyeon giả vờ nức nở vài tiếng.

Nhìn người kia khổ sở như vậy, Soyeon cũng không nghĩ ngợi gì nữa, cô nhanh chóng gật đầu.

"Được rồi, tôi cõng cô."

"Tôi biết Soyeon rất tốt mà."

Qri nở một nụ cười thâm hiểm.

"Mau leo lên."

Soyeo khom người chờ đợi Qri leo lên. Cho đến khi người kia yên vị trên lưng mình, Park Soyeon mới nhận ra bản thân thật quá liều mạng, cô đã quên mất rằng Lee Qri  vốn dĩ không hề nhẹ. Cô ấy so với lần trước tham gia YES, WE CAN thì dường như đã tăng ký. =]] 

Soyeon cắn răng cố cõng Qri đi lên nhà.

Lần trước cô chơi tôi, lần này tôi tính lại gấp đôi.

Trong lòng Qri hiện tại vô cùng, vô cùng vui vẻ.

---------------------------------

"Vất vả cho Soyeon rồi."

Qri vừa được Soyeon thả xuống trước cửa nhà thì lập tức hướng cô ấy mỉm cười. Nhìn khuôn mặt đầm đìa mồ hôi của Soyeon, cô thật sự hả hê nhưng cũng không thể vì vậy mà buông tha cho người kia dễ dàng như thế được.

"Không có gì."

Soyeon đưa tay lau mồ hôi.

Thật may là Qri ở tầng 4, nếu thêm vài tầng nữa Soyeon thật không biết làm sao cõng cô ấy nổi.

Soyeon chợt nhớ đến chuyện lúc nãy Qri nói, cô nhanh chóng quay sang nhìn người kia.

"Cô muốn ăn gì?"

"Sao cơ?"

Qri làm ra vẻ không hiểu Soyeon đang nói gì mà hỏi lại.

"Cô không phải nói đói bụng sao? Tôi hỏi cô muốn ăn gì để tôi đi mua cho cô."

"Phải tôi thật sự rất đói. Soyeon mua cho tôi một phần canh màn thầu nhé."

Qri mỉm cười.

Ở Seoul vào thời điểm này muốn mua được món Qri vừa nói e rằng không dễ dàng, Park Soyeon lần này gặp rắc rối rồi.

"Được. Vào nhà chờ tôi."

Soyeon gật đầu đáp ứng. Cô không nói thêm lời nào, nhanh chóng rời đi.

Tôi xem cô làm sao tìm a.

Qri  với khuôn mặt đắc ý đi vào trong nhà.

----------------------------------

"Em uống đi."

Boram đem cốc nước đặt trước mặt Soyeon.

Lúc nãy khi mở cửa, vừa trông thấy Soyeon cô vô cùng kinh ngạc. Hai người là chị em họ của nhau nhưng Soyeon rất ít khi chịu đến thăm cô, hôm nay cô ấy đến đây tin chắc có việc gì đó rất quan trọng.

"Có chuyện gì khiến em phải đích thân đến đây vậy?"

Boram hỏi.

"Nhờ chị nấu ăn."

Soyeon không chút khách sáo mà đi ngay vào vấn đề chính.

"Hả?"

Đối với cách nói chuyện tiết kiệm từ ngữ của Soyeon, Boram đã quen thuộc nhưng hiện tại cô lại có chút không hiểu. Cô ấy nói câu này là có ý tứ gì đây? Không lẽ hôm nay đến chỗ cô chỉ đơn giản nhờ cô nấu ăn thôi sao?

"Ngạc nhiên cái gì? Tôi cần chị nấu giúp."

Soyeon nhíu mày nhìn Boram.

Nếu không phải cô tìm suốt 2 tiếng đồng hồ cũng không có món mà Qri nói thì cũng đã không đến đây. Vì Jeon Boram - chị họ của cô là một đầu bếp nên Soyeon tin tưởng người kia có thể giúp cô.

"Thế em muốn nấu món gì?"

Boram khoé miệng hơi giương lên một chút.

Park Soyeon hôm nay đến đây thật sự chỉ vì lí do đơn giản như vậy thôi sao? Con người kia từ khi nào lại chịu đến nhờ vả cô như thế này? Boram càng nghĩ càng cảm thấy có chút buồn cười.

"Canh màn thầu."

Boram đáp.

"Được rồi bé cưng, chị nấu giúp em."

Boram cười đưa tay nựng má Soyeon nhưng nhanh bị người kia hất ra.

"Nhanh."

Soyeon lạnh lùng bật ra một tiếng.

"Được được, em chờ một chút."

Boram sau đó liền đi xuống bếp.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro