4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nàng cố gắng hít thở thật sâu,ấn chặt tay vào chỗ dạ dày,cười và nói với bóng mình trong gương
"kang haerin,mày sẽ làm được,mày nhất định sẽ làm được.Ai mà rời đi thì người ấy sẽ chết..."

bỗng nhiên trong gương xuất hiện một khuôn mặt khác,là lee minwoo,anh cầm một vỉ thuốc và một cốc nước đứng cạnh nàng.Nàng nhìn anh qua tấm gương,ánh mắt ngây ngô,trong chốc lát không biết nên nói gì.

từ trước tới giờ,mọi người luôn coi thường óc thẩm mỹ của nàng,duy chỉ có một điều nàng cùng chung cách nhìn với các bạn trong phòng : lee minwoo khá đẹp trai.Đôi mắt anh lúc nào cũng long lanh,vừa ẩn chứa vẻ phớt đời,vừa mang vẻ đa tình,đó là đôi mắt mà những cô gái tuổi hao mươi mê nhất.Làn da của anh màu nâu bóng thể hiện sự khỏe mạnh và gợi cảm,từng được các nữ sinh chọn là màu da điển hình nhất của đàn ông.

và điểm hút hồn các cô gái nhất đó là khi ở trên sân bóng,trông anh chẳng khác gì Filippo Inzaghi mà nàng hâm mộ nhất.Giống như một mũi gươm sắc nhọn,bạn sẽ không biết được lúc nào thì chĩa ra,nhưng chỉ cần bạn cho anh ta một cơ hội dù là nhỏ nhất,anh ta nhata định sẽ cho bạn một mũi đâm chí mạng !

lúc này,haerin thực sự cảm thấy mình bị anh đâm cho một nhát và trái tim đang trào máu.

"junghwan nói dạ dày của em không được tốt,cậu ta bảo tôi kiếm thuốc cho em uống !" hơi thở trong giọng nói của anh chưa bình thường trở lại,trán anh đẫm mồ hôi,tóc bết chặt vào trán.Anh đã chạy rất nhanh,bởi hiệu thuốc gần nhất cũng cách nhà hàng tới nửa cây số

"cảm ơn anh !" haerin đón lấy vỉ thuốc,lập tức uống,nước vẫn còn ấm,làm ấm dạ dày và cả trái tim

"em cứ tưởng rằng anh ấy say như vậy thì sẽ không nhớ gì nữa...Anh ấy thường quan tâm chu đáo đến em như thế đấy !" haerin cười nói.Thực ra,nàng biết junghwan chẳng nhớ gì cả,cho dù anh không uống say thì cũng chẳng nhớ gì hết.

lee minwoo đưa tay đón lấy chiếc cốc,rồi đổi giọng hỏi :
"dạ dày của em không được tốt,vì sao lại cứ nhất định phải uống ?"
"vì tâm trạng tốt,uống vào thấy rất vui !"
"ồ !" anh rút từ trong túi ra một gói khắn giấy,đặt vào tay nàng,rồi quay người bước đi với vẻ rất phóng khoáng.Đi được mấy bước,anh dừng lại,mỉm cười nói với nàng : "tri ngã giả,vị ngã tâm ưu;bất tri ngã giả,vị ngã hà cầu..."*
*nghĩa là : Người biết tôi,sẽ làm cho tôi thấy lo lắng;người không biết tôi là người là người tôi muốn theo đuổi
câu nói ấy đã đâm thẳng vào ký ức đầy những vết thương và sự kiên cường giả tạo của nàng
haerin vẫn mỉm cười,nụ cười rạng rỡ : "xin anh tha cho,nghe trần tục chết đi được."

lee minwoo nhướn mày vẻ không để ý đến lời nói của haerin,quay người bước đi với vẻ phóng khoáng không chút bụi trần.

haerin bước ra khỏi nhà hàng,đứng một mình trong con ngõ ở cửa sau.Hơi men đã làm tê dại thần kinh của nàng khiến nàng không còn cách nào để tiếp tục che giấu được nữa.Nàng cảm thấy cô đơn không người giúp đỡ,những giằng xé trong lòng không sao giải tỏa được.

nàng ấn tay lên vùng dạ dày,ngồi xổm trên đất.Bụng nàng đang đau quặn,đau tới mức khiến nàng chỉ muốn cắt phăng cái dạ dày đi,ném sang nước Mỹ,để cho cái người quan tâm đến nó nhất giữ gìn,quý trọng nó ! Trái tim nàng thì đau tới mức khiến nàng chỉ muốn móc nó ra,ném sang nước Mỹ,vì dù sao nó cũng không còn thuộc về cô nữa

từng giọt nước mắt nhỏ xuống những phiến đá lát màu xanh.Nàng không thể nào phủ nhận được nỗi nhớ tận sâu đáy lòng,rất muốn bói với người ấy rằng : "chị có thực sự hiểu ý của câu : 'Máu đào nhuộm đỏ đất Trung Hoa,khiến cỏ thêm sức sống' không ? Nếu thế thì chị cũng nên hiểu : 'Khoa học không có biên giới,nhưng nhà khoa học có tổ quốc của mình.Chị hãy về đi !"
nhưng đáng tiếc,đã quá muộn rồi.Giữa họ thực sự chấm dứt,nàng cũng đã có bạn trai và bắt đầu một tình cảm mới,nàng không còn tư cách để đưa ra bất cứ yêu cầu nào với người ấy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro