5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"ai mà rời khỏi,người ấy sẽ chết !" một giọng nói vang lên sau lưng nàng.Nàng giật mình quay đầu lại,không biết lee minwoo đã đứng sau lưng cô từ lúc nào

"anh nói gì cơ ??" cô tưởng rằng mình nghe nhầm nên hỏi lại
lee minwoo dựa vào bức tường phía sau lưng nàng,vẻ mặt chế nhạo,bất cần
"đã lâu như thế rồi mà em vẫn không quên được cô ta à ?"
"cô ?" haerin nhìn minwoo vẻ ngạc nhiên,quá khứ của nàng đến cả junghwan còn không biết. "sao anh lại biết chuyện đó ?"
"lần đầu tiên tôi nhìn thấy em,em đã khóc suốt cả một buổi chiều trên mạng...Tôi đã nói chuyện với em,khuyên nhủ em,còn em thì chẳng nhìn tôi dù chỉ một lần..." nói rồi anh nhìn lên bầu trời lấp lánh. "rồi em quen junghwan,và chưa đầy nửa năm sau thì nhận lời yêu cậu ấy.Ngoài việc muốn thoát khỏi nỗi đau thất tình thì còn có cách giải thích nào khác phù hợp hơn không ?"
"...."
"nếu tôi đoán không lầm thì em hoàn toàn không yêu junghwan.Em chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi bóng đen của chuyện thất tình mà thôi..."
haerin đứng thẳng dậy,lớn tiếng phản bác
"từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lợi dụng anh ấy.Dù anh tin hay không,tôi thích junghwan,thích sự chân thành và đáng tin cậy của anh ấy,thích tinh thần phấn đấu của anh ấy và hơn cả là sự bình thường của anh ấy..."
"tôi không phủ nhận rằng cô đối xử tốt với junghwan,cô tôn trọng cậu ấy,quan tâm đến cậu ấy.Cậu ấy đá bóng bị thương,cô chăm sóc cậu ấy rất tận tình,chu đáo.Cô không so đo tính toán với cậu ấy,cũng chưa bao giờ cãi nhau hay giận hờn cậu ấy...Nhưng người mà trong lòng cô nghĩ tới có phải là cậu ấy không haerin ? Khi ở cùng với cậu ấy,cô có thấy vui không ?
"khi ở cùng junghwan,tôi thấy rất vui,rất mãn nguyện." haerin đi về phía nhà hàng,minwoo bước nhanh,chặn đường nàng
"tôi không có ý trách cô,tôi chỉ không muốn thấy cảnh cô tự giày vò bản thân."

lee minwoo nhìn nàng,do bị ngược sáng nên nàng không nhìn rõ ánh mắt của anh,nhưng nàng cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của anh

"tôi muốn giúp cô !"
"tôi không cần anh giúp đỡ !" nàng lắc đầu
"tất cả đã qua rồi,cô không thể cả đời cứ sống trong ký ức."
"..." nàng vẫn lắc đầu
lee minwoo có vẻ mất bình tĩnh,giọng nói tỏ ra nôn nóng
"cô sống thực tế một chút đi,giờ là thời đại nào rồi ? Làm gì có tình yêu cho đến lúc chết cũng không thay đổi ?"
cô mỉm cười,nhìn về phía chân trời xa
"tôi biết,vì thế tôi mới đưa chị ấy vào danh sách đen,cho dù chị ấy cố gắng níu kéo như thế nào,tôi cũng kiên quyết đoạn tuyệt mọi mối quan hệ với chị ấy..."
"sao cơ ? Là cô đề nghị chia tay à ?"
"đúng thế !" là nàng đã kết thúc tình cảm vẫn còn chưa kịp bắt đầu,khiến cho người ấy bị tổn thương rất nhiều.Vì thế đã có một thời gian dài trôi qua,nàng vẫn không sao quên được
"vì sao ?"
"chị ấy là bạn quen trên mạng của tôi,tôi không biết của chị ấy,chưa gặp hay cũng chưa nghe thấy giọng nói của chị ấy.."
nàng thực sự chưa gặp người ấy,cũng chưa nghe thấy giọng nói của người ấy,nhưng trong lòng nàng đã có một bóng hình.

người ấy là một người tinh tế,vì có thể biết mọi tâm trạng của nàng,không cần nàng yêu cầu,người ấy đã biết nàng cần gì

người ấy dịu dàng,lương thiện,trong một thời gian dài,với khoảng cách xa vời vợi,nhưng người ấy vẫn lặng lẽ quan tâm,chăm sóc nàng,không có bất cứ đòi hỏi,yêu cầu nào

nếu có thể được,nàng thật sự muốn gặp được người ấy,muốn được cảm nhận từ hơi ấm từ bàn tay người ấy,muốn được nghe giọng nói của người ấy,để nàng tin rằng,người ấy thực sự tồn tại,chứ không phải là một mã số hư ảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro