Chương 10: Giáo dưỡng cơ bản.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngữ khí tràn ngập khinh thường, thanh âm phẫn uất, trong một chớp mắt, toàn bộ phòng bao yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Giống như có ai đó nhấn nút ngừng ở đây.

Cho đến khi không biết là ai không nhịn được, phốc lên một tiếng, bật cười.

Một giây sau, cả phòng bao vang lên tiếng cười đầy khoa trương.

Nguỵ Triệt vừa cười vừa vỗ đùi: "Tuyệt, tớ thật mẹ nó phục cậu rồi, Thâm ca xin hỏi năm nay ngài mấy tuổi?"

"Ba tuổi đi, không thể nhiều hơn được nữa."

Lục Ngộ Thần ngồi một bên cũng cười suýt nữa mặt muốn rút gân, mặc dù anh còn có chút kìm nén, chỉ là càng nghĩ càng thấy vui vẻ mà, lúc này so với Nguỵ Triệt cười càng lớn hơn.

Diệp Tự Thâm quét mắt nhìn hai người một chút, lạnh lùng cười: "Buồn cười nhỉ?"

Nguỵ Triệt và Lục Ngộ Thần nhìn dáng vẻ cười giương môi cười yếu ớt kia, không chỉ không có mảy may ôn nhuận nào ngược lại càng làm cho người sợ hãi.

Thanh âm lạnh lẽo của Diệp Tự Thâm vang lên:"Đều câm miệng lại cho lão tử."

Hai người đồng thời ngậm miệng.

Phó Cẩm Hoành là người trong cuộc lại không nói chuyện. Vì vậy không khí phòng bao không khỏi lạnh xuống, so với vừa rồi còn lạnh hơn mấy phần.

Nguỵ Triệt đứng bên cạnh Diệp Tự Thâm thấp giọng nói: "Anh Tự Thâm, chúng ta đều là anh em từ nhỏ. Huống hồ bây giờ Hoành ca cùng Lâm Tây kết hôn, anh làm anh vợ lớn chẳng lẽ lại cả đời không cùng qua lại với Hoành ca sao?"

Mấy người muốn bàn về quan hệ, xác thực đều là quen biết từ khi còn nhỏ, đến bây giờ đã hơn hai mươi năm giao tình.

Dù sao cái vòng tròn này lớn như vậy, gia thế tương đương của những đứa bé được đặt cùng một chỗ chơi, cũng là điều bình thường. Dù là nửa đường có ra nước ngoài học, ở giữa có mấy năm xa cách cũng không ảnh hưởng chút nào đến mối giao tình này.

Quan hệ của bọn họ nói ra chính là bền chặt như thép.

Chỉ là tấm sắt này vào một năm trước đã xuất hiện kẽ hở.

Không vì cái gì khác, chỉ vì Phó Cẩm Hoành đột nhiên quyết định cùng Diệp Lâm Tây kết hôn, Diệp Tự Thâm là huynh trưởng không chỉ không hỗ trợ ngược lại hết sức tức giận.

Đương nhiên rồi, Nguỵ Triệt cùng Lục Ngộ Thần bí mật nói, đừng nhìn Diệp Tự Thâm bình thường đối với Diệp Lâm Tây nhíu lông mày dựng thẳng cái mũi.

Thực ra người anh trai này chính là muội khống.

Em gái bảo bối của hắn bị anh em tốt cạy góc tường, bỗng chốc bị kích phát.

Thế là tiến vào thời kỳ nóng nảy.

Một năm này cậu ta một mực ở Châu Âu, phụ trách chi nhánh của tập đoàn Thái Nhuận ở bên đó, rất ít về nước. Tự nhiên chuyện giữa hai người cũng không được giải quyết.

Hai người đều duy trì tính tình bình thản, cuối cùng Hoàng đế không vội thái giám đã gấp.

Ngụy Triệt và Lục Ngộ Thần sợ quan hệ giữa hai người phai nhạt,thừa dịp lần này Diệp Tự Thâm về nước, nhanh chóng hẹn người ra ngoài.

Mặc kệ mâu thuẫn gì dứt khoát nói cho rõ ràng đi.

Diệp Tự Thâm đứng đấy không nói lời nào, Phó Cẩm Hoành ngồi cũng không nói chuyện. Ngụy Triệt nhanh chóng đẩy Diệp Tự Thâm vào trong phòng bao, chỉ chỉ mấy bình rượu trên bàn: "Lão Lục vì chuyện của hai người, đặc biệt đem Romanee-Conti từ buổi đấu giá năm ngoái về cho chúng ta uống. Rất thành ý đấy."

"Không ngờ tôi cầm rượu ra cậu liền há miệng."

Lục Ngộ Thần trào phúng cười mắng hắn.

Diệp Tự Thâm ngồi xuống, cái cằm khẽ nâng: "Rót rượu."

"Tới, tới." Tính tình Ngụy Triệt mê náo động, là loại cho một cái cột cậu ta có thể leo đến tận trời. Ngụy Triệt nâng chén đưa cho Diệp Tự Thâm, hề hề cười.

"Thâm ca ca, uống nhanh lên."

Lục Ngộ Thần đang muốn nói chuyện, người một mực im lặng Phó Cẩm Hoành nhấc chân đá hắn một cước.

Phó Cẩm Hoành: "Nói tiếng người."

Ngụy Triệt cười nói: "Các cậu không hiểu rồi, các cô gái bây giờ đều thích gọi như vậy, ỏn ẻn ỏn ẻn thật là ngoan."

Các cô gái bây giờ đều thích gọi như vậy?

Phó Cẩm Hoành suy nghĩ một chút, Diệp Lâm Tây sẽ không như vậy đâu.

Ít nhất cho tới bây giờ anh chưa bao giờ nghe cô gọi là Cẩm Hoành ca ca, dù ở buổi đấu giá cô coi trọng một chiếc kéo màu hồng đính tám gram kim cương cũng chỉ kéo ống tay áo anh, dùng đôi mắt trong như hồ nước câu câu nhìn chằm chằm anh.

Giống như chỉ cần khoé miệng cô xụ xuống, anh sẽ mang cả thế giới tới dỗ dành cô.

Như vậy đương nhiên cô sẽ kiêu căng, chỉ sợ đời này không vì bất cứ điều gì gọi anh một tiếng Cẩm Hoành ca ca.

Lúc anh đang trầm tư, Diệp Tự Thâm ngồi bên cạnh đột nhiên bật cười: "Vậy cũng phải xem là người nào, nha đầu Diệp Lâm Tây kia sẽ không như vậy đâu."

Nguỵ Triệt và Lục Ngộ Thần liếc nhau một cái.

Được, vị anh trai này thế mà chủ động nhắc đến ** xem ra đêm nay vị thuốc cũng thật nồng.

Nhưng mà cũng chỉ thuận miệng nói một câu như vậy, sau đó mọi người đều tiếp tục uống rượu.

Truyện được đăng tải duy nhất tại địa chỉ chính chủ Wattpad : GocnhocuaGhe22. Hãy là một người đọc văn minh, nói không với các trang reup.

______

Nguỵ Triệt và Lục Ngộ Thần nhiệt tình làm hoà hoãn không khí, chỉ là có chút làm theo ý tứ của mình, lúc Diệp Tự Thâm nói chuyện Phó Cẩm Hoành liền yên tĩnh nghe.

Lúc Phó Cẩm Hoành mở miệng, Diệp Tự Thâm cúi đầu uống rượu.

Cho đến khi Phó Cẩm Hoành ra ngoài nghe điện thoại, trở về phòng bao thì chỉ còn lại một mình Diệp Tự Thâm ngồi đấy.

"Bọn Hứa Diệu cũng tới, hai người bọn họ qua phòng bên cạnh." Diệp Tự Thâm ngẩng đầu nhìn anh một cái, nói.

Phó Cẩm Hoành đi tới, xoay người cầm bình rượu lên, rót rượu vào ly trước mặt Diệp Tự Thâm, sau đó cũng tự rót cho mình một ly. Anh bưng ly rượu lên, hướng về phía Diệp Tự Thâm kính.

"Anh vợ, kính anh ."

Nói xong uống một hơi cạn sạch.

Diệp Tự Thâm lúc đầu cũng bưng rượu lên chuẩn bị uống, kết quả bị một tiếng anh vợ này làm tê dại cả đầu, hắn giận quá hoá cười, ngẩng đầu nhìn anh.

" Tôi nói, con mẹ nó cậu cố ý ."

"Không dám." Phó Cẩm Hoành sau khi ngồi xuống không để tâm nói.

Giọng điệu qua loa, có điểm khả nghi.

Diệp Tự Thâm lại bị chọc giận, cười một tiếng, chủ động hỏi: "Lâm Tây có thể chịu được cậu như vậy?"

Anh tự tin mình hiểu rất rõ cô em gái này, trời sinh tính cách tiểu thư, chịu không nổi uỷ khuất, nuốt không trôi lời nói khó nghe, cho đến năm hai mươi tuổi, đừng nói bị té ngã đến hòn đá nhỏ cũng không có cơ hội gặp gỡ cô.

Tính tình Phó Cẩm Hoành thế này, anh thấy Diệp Lâm Tây nhất định không chịu được khi ở chung một chỗ.

Anh hỏi như vậy, người đàn ông bên cạnh quay đầu nhìn hỏi ngược lại: "Vậy cậu cảm thấy cô ấy cùng hạng người nào thì thích hợp?"

Phó Cẩm Hoành nói: "Một nghèo hai toàn thân trên dưới chỉ có tấm chân tình đợi cô ấy? Tin tưởng tôi, Lâm Tây cùng người như vậy ngay cả một giờ đồng hồ cũng không tiếp tục chờ nổi."

Thật ra Phó Cẩm Hoành làm sao không biết nguyên nhân Diệp Tự Thâm phản đối cuộc hôn nhân này.

Đơn giản đây chính là kết hôn vì mục đích liên thương, chỉ có lợi ích không có chân tình.

Diệp Tự Thâm muốn em gái của cậu ta có được mọi thứ tốt nhất trên đời này, tiền cũng muốn chân tình cũng muốn, hết thảy đều muốn cho Diệp Lâm Tây.

Phó Cẩm Hoành cười yếu ớt: "Tự Thâm, tôi cũng không ngờ người ngây thơ nhất Diệp gia lại là cậu."

Diệp Lâm Tây trước đều hiểu rõ việc hôn sự này có bao nhiêu phần lợi ích, ngược lại Diệp Tự Thâm lại nhìn không ra.

Diệp Tự Thâm: "Tôi chỉ là không muốn để cho con bé dẫm phải vết xe đổ của ba mẹ."

Lúc Diệp Lâm Tây ba tuổi cha mẹ Diệp đã ly hôn.

Cuộc hôn nhân thất bại ấy thời thời khắc khắc nhắc nhở anh em họ.

Hôn nhân không hạnh phúc thật đáng buồn.

Phó Cẩm Hoành liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Chuyện này cậu có thể yên tâm, đã kết hôn rồi, tôi không có dự định tuỳ tiện ly hôn."

Diệp Tự Thâm cười lạnh: "Nếu như Lâm Tây gặp được chân ái thì sao?"

"Vậy tôi sẽ mua nó cho cô ấy."

Diệp Tự Thâm:".........."

Điều này, ngược lại Diệp Tự Thâm lại có cùng cái nhìn với Phó Cẩm Hoành. Đối với Diệp đại tiểu thư mà nói, một cái túi xách số lượng có hạn hay một chiếc váy xa hoa lộng lẫy đều có thể trở thành chân ái của cô.

Duy chỉ có một người sẽ không.

Cho nên chỉ cần Phó Cẩm Hoành không phá sản, hôn nhân của bọn họ xác thực có thể thiên trường địa cửu.

Phó Cẩm Hoành nhìn cậu ta, cũng không tính phân tích bản thân hay cam đoan hứa hẹn, nhưng đối mặt với người bạn tốt nhiều năm, anh vẫn tỏ thái độ.

"Chỉ cần Lâm Tây thích, tôi đều có thể cho cô ấy."

Diệp Tự Thâm nhìn anh.

Lúc trước sở dĩ anh tức giận như vậy là vì hai người quyết định kết hôn quá nhanh, đừng nói anh, trước đó ai ai cũng không đem hai người đặt chung một chỗ.

Trong một đêm, anh em tốt của mình cùng em gái kết hôn.

Cả hai đều không hề thương lượng với anh một chút.

Phó Cẩm Hoành: "Huống hồ Lâm Tây cùng tôi kết hôn, tôi đảm bảo sẽ chỉ có một mình cô ấy."

-

Hai người nói chuyện một lúc, cửa phòng bao lại bị đẩy ra, một đám người hướng bên trong mà xông vào.

Một người trong đó cởi mở hô: "Anh Tự Thâm, nghe nói anh vừa về nước, chúng em đặc biệt đến góp vui. Anh nói anh cùng anh Hoành ngồi đây, có ý gì?"

Những người vừa vào có nam có nữ, không bao lâu không khí trong phòng bao bắt đầu náo nhiệt.

Loại hội sở này tính bảo mật rất tốt, ngay cả các tiểu cô nương cũng có thể mang vào, đều không phổ thông. Nơi này còn có tiểu minh tinh giới giải trí, có thể diễn lên cái màn kịch nhân vật nữ chính kia.

Không tính là quá nổi bật nhưng cũng có chút nhân khí.

Lúc Chư Ánh Tuyết đi vào liền chú ý ngay người đàn ông đang ngồi.

Bọn phú nhị đại* này đều trẻ tuổi lại biết ăn mặc, nói thật là cùng bọn họ ở chung một chỗ cũng coi như không có việc gì khó khăn. Vừa rồi cô còn cảm thấy mấy người này ngoại hình không tệ, nhưng giờ so với người đàn ông trước mắt chỉ sợ xách giày cũng không xứng.
(*Phú nhị đại: kẻ may mắn được sinh ra trong gia đình nhiều tiền lắm của)

Chư Ánh Tuyết lăn lộn ở giới giải trí hai năm, hoạt động to nhỏ cũng tham gia không ít.

Đồng hành cũng nhiều nam minh tinh, đặc biệt là những người đỉnh cấp lưu lượng*, tướng mạo ưu việt, nhìn hoa cả mắt.
(*Đỉnh cấp lưu lượng: những minh tinh sở hữu lượng fan hâm mộ hùng hậu. Cách để nhận biết chính là các ngôi sao này xuất hiện ở đâu đều gây sự chú ý lớn,.... Vd : Vương Nhất Bác,Dương Dương,...)

Mặt mày của người đàn ông này dưới cái nhìn của cô, không thua bọn họ bất kỳ điều nào, cặp mắt đào hoa chau lên, rõ ràng nhạt nhẽo lại lạnh lùng quá phận, nhưng như thế càng chọc người.

Giống như chỉ cần anh nhẹ nhàng nhấc mí mắt lên nhìn qua, liền có thể câu hồn đoạt phách.

Chư Ánh Tuyết cũng không biết mình nghĩ như thế nào, gan lớn tới bên cạnh anh ngồi xuống.

Những cô gái khác đều có bạn đi cùng, chỉ có cô và một cô nàng khác theo chân Hứa thiếu đến, chỉ là mặt khác vị kia so với cô càng dễ giải quyết.

Lúc này đang bồi Hứa thiếu ngồi bên cạnh.

Vừa rồi cô còn hối hận mình biểu hiện không tốt, nhưng bây giờ ngồi ở chỗ này cô lại thấy may mắn vì điều đó.

Nếu không cô nào có cơ hội ngồi bên cạnh người đàn ông này.

Người đàn ông bên cạnh quanh người phảng phất có khí lạnh, làm cho người ta bất chợt thình lình khiếp đảm.

Chư Ánh Tuyết lấy dũng khí thử sức, điều chỉnh góc độ, khuôn mặt ngọt ngào lại không mất vẻ thanh thuần, hơi nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông: "Muốn uống rượu sao? Để tôi giúp anh rót một ly?"

Cô nhìn thấy trước mặt anh bày một ly rượu, đánh bạo rót rượu cho anh.

Nhưng cô vừa mới rót xong, đang muốn bưng lên cho người đàn ông liền nghe đối phương thấp giọng nói: "Không cần, để xuống trước đi."

Đáy lòng Chư Ánh Tuyết có chút thất lạc nhưng cũng có chút lý giải.

Người như vậy, cho dù là phú nhị trong hội cũng nhất định thuộc về đỉnh cấp tồn tại.

Nhất thời đáy lòng cô nóng hầm hập, khó mà kiềm chế tâm viên ý mã* đứng lên. (*chỗ này ngon muốn xơi chỗ khác).

Cô là minh tinh giới giải trí, bình thường được vỗ vào đầu kịch bản tình yêu phim truyền hình, chuyên môn cung cấp các thiếu nữ ảo tưởng, thực ra tuổi cô cũng còn nhỏ, sao lại không tưởng tượng qua.

Giới giải trí gả vào hào môn lại không phải là không có.

Rõ ràng mới gặp một lần, trái tim cô liền không khống chế nổi lửa nóng.

Nghĩ như vậy, thân thể cô liền ngồi hướng về phía bên cạnh, thử để chân của mình càng đẹp mắt. Ngón tay vân vê nhẹ lọn tóc dài, hôm nay cô mặc trang phục hở vai, lộ ra bờ vai cùng cần cổ trắng trẻo xinh đẹp.

Cô nói: "Tôi là Chư Ánh Tuyết, anh cũng có thể gọi tôi là Tuyết Nhi."

Phó Cẩm Hoành nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

Ngại lễ phép, hơi gật đầu.

Chư Ánh Tuyết thử nói chuyện, có thể người đàn ông bên cạnh rất ít nói, từ đầu tới cuối đều cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Cho đến khi cô hơi nghiêng đầu, phát hiện anh ta hình như đang xem vòng kết nối bạn bè.

Lúc này anh ấn mở một tài khoản trên wechat, hẳn là một người phụ nữ.

Chư Ánh Tuyết không thấy rõ bởi vì Phó Cẩm Hoành đã phát hiện cô nhìn tới, thu hồi điện thoại, ngước mắt nhìn cô.

"Nếu không chúng ta cũng thêm Wechat đi? Tôi thấy tất cả đều đã thêm rồi."

Chư Ánh Tuyết trông thấy mấy người đối diện đang quét mã hai chiều.

Cô nhìn thoáng một chút, cảm thấy đó là cơ hội tốt. Dù sao tới chỗ này chơi, khẳng định sẽ không để ý quen biết thêm một mỹ nữ, đặc biệt còn là một nữ minh tinh.

Cô đương nhiên biết mình là nữ minh tinh thân phận ưu thế bao nhiêu.

Phó Cẩm Hoành cảm thấy buồn cười, đợi anh nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng thấp xuỳ.

Quay đầu nhìn lại, là Diệp Tự Thâm.

Vừa rồi lời nói của Phó Cẩm Hoành còn văng vẳng bên tai.

Diệp Tự Thâm nhìn anh cùng Chư Ánh Tuyết ngồi chung một chỗ, mặt mũi tựa hồ viết: "Cam đoan của cậu là thế này?"

Phó Cẩm Hoành thấy vậy dứt khoát hướng về phía Diệp Tự Thâm hất cằm: "Cô biết anh ta là ai không?"

Chư Ánh Tuyết nhìn Diệp Tự Thâm.

Vừa rồi lúc cô tiến vào chú ý tới chỉ có hai người bọn họ đợi trong phòng bao, chỉ là về sau Diệp Tự Thâm bị mọi người vây quanh, tâm tư của cô lại đặt trên người Phó Cẩm Hoành nên không để ý.

Bây giờ Phó Cẩm Hoành nói kiểu này cô có chút đắn đo bất định.

Tròng mắt quét qua hai người.

Chẳng lẽ hai người bọn họ là....Một đôi m?!

Phó Cẩm Hoành liền nói: "Đây là anh vợ tôi."

"A?" Chư Ánh Tuyết hét lên một tiếng kinh ngạc.

Nhưng mà sau đó cô lại xích lại gần, ngây thơ cười nói: "Thế thì thật là đúng dịp nha."

Thật là đúng dịp?

Phó Cẩm Hoành bị sự ngu xuẩn của cô chọc cười, cho là anh giới thiệu Diệp Tự Thâm cho cô quen biết sao.

Ý tứ nói mình đã kết hôn cũng không hiểu.

Phó Cẩm Hoành dứt khoát không kiên nhẫn nói: "Cô có thể ngồi cách xa tôi ra một chút không?"

Chư Ánh Tuyết giật mình, không quá rõ ràng, sao anh nào trở mặt nhanh như vậy.

Cho đến khi Phó Cẩm Hoành nhìn cô, xoay nhẹ chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út tay trái một chút, thanh âm trầm thấp thanh lãnh nói: "Vị tiểu thư này, cách xa đàn ông đã kết hôn ra một chút là giáo dưỡng cơ bản."

Lúc đứng dậy anh có chút chán ghét nhíu mày.

Cả căn phòng này nồng nặc mùi nước hoa.

Diệp Lâm Tây thật sự nên mở một lớp học, dạy những người này một chút thế nào gọi là chọn nước hoa.

Tác giả có lời muốn nói:

Hoa hồng nhỏ Bảo Bảo: "Dạy các cô chọn nước hoa? Cũng xứng?"

Chương này mặc dù Tây Tây Tử không xuất hiện, nhưng thời khắc cô đều ở trong lòng Phó gia Tiểu Hoành.

>>> Editor: Nhặt liêm sỉ lên đi chị Tuyết gì gì đó ơi!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro