Chương 9: Mối thù đoạt muội, không đội trời chung.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời buổi chiều dần dần chìm xuống phía tây, chân trời bị nhuộm thành một mảng sắc cam lãng mạn, từ cửa sổ tầng sáu mươi nhìn ra bên ngoài, ráng chiều làm vạn vật trở nên hùng vĩ.

Trong lúc giày vò, thời gian vô tình trôi qua.

Phó Cẩm Hoành cầm lấy áo khoác âu phục treo ở văn phòng, nói: "Đi thôi, đưa em về nhà."

Lúc này Diệp Lâm Tây mới phát hiện đã đến giờ tan sở.

Nhưng Diệp Lâm Tây rất không tình nguyện để Phó Cẩm Hoành đưa mình về, không phải bình thường anh nhiều việc lắm sao, còn thường xuyên tăng ca đến mười một mười hai giờ đêm mới về.

Anh có thể sai người đưa cô về nhà mà.

Dù sao cô cũng muốn cho anh chút thời gian, để anh quên đi sự tình chiều hôm nay phát sinh trong văn phòng của anh.

Thế nhưng Phó Cẩm Hoành không thể nghe được vô số thanh âm trong lòng cô, sau khi mặc áo khoác vào, anh đi đến bên cạnh, trực tiếp nắm tay cô dắt ra ngoài.

Diệp Lâm Tây miễn cưỡng đi sau lưng anh.

Hai người ra khỏi văn phòng, nhân viên bên ngoài còn chưa tan làm.

Lúc bọn họ ra ngoài, mọi người dồn dập đứng dậy.

Đây là lần thứ nhất Diệp Lâm Tây đến văn phòng Phó Cẩm Hoành sau khi kết hôn, bởi vậy lần đầu tiên cô mới thấy cảnh tượng này, rất có cảm giác rung động.

Diệp Lâm Tây cũng không nói chuyện, chỉ quay đầu hướng về phía đám người cười cười.

Sau đó cô bị Phó Cẩm Hoành dắt tay tiến vào thang máy.

Bọn họ vừa rời đi, đám người liền châu đầu ghé tai bàn luận.

"Tôi nói rồi, là phu nhân Tổng tài đó."

"Nhan sắc của Phu nhân Phó tổng cũng thật xinh đẹp mà."

"Đúng đúng, tôi vừa nói đấy thôi, phu nhân và Phó tổng ngay cả gia thế cũng rất tương xứng. Tôi nghe nói Phu nhân là đại tiểu thư Diệp gia."

"Diệp gia nào?"

"Chính là tập đoàn Thái Nhuận của Diệp gia, trước đó công ty chúng ta đầu tư hạng mục cả chục tỷ hợp tác với Thái Nhuận. Tôi còn nghe nói lúc trước Phó tổng cũng vì việc này mới kết thông gia với Diệp gia. Trước đó tôi còn đồng tình với Phó tổng, vì sự nghiệp gia tộc hi sinh hôn nhân của mình. Nhưng mà bây giờ nhìn xem, cưới được người vợ như thế này sao có thể tính là hi sinh được ."

"Làm sao có thể, tôi nghe nói Phó tổng là vì cạnh tranh với Đại thiếu gia."

"Thôi đi, Đại thiếu gia rất nhanh lập địa thành Phật, còn muốn xuất gia. Cô đừng nghe bên ngoài nói bậy."

"Xuất gia? Không phải đâu. Như thế cũng quá kích thích rồi."

Thế là chủ đề rất nhanh chuyển từ Phó Cẩm Hoành tại sao cưới Diệp Lâm Tây đến Phó đại thiếu gia vì cái gì muốn xuất gia.

Truyện được đăng tải duy nhất tại địa chỉ chính chủ Wattpad : GocnhocuaGhe22. Hãy là một người đọc văn minh, nói không với các trang reup.

______

Sau khi về đến nhà, vừa xuống xe Diệp Lâm Tây liền tiến vào trong biệt thự, đi thẳng lên phòng ngủ trên lầu. Rất nhanh bên trong truyền đến tiếng nước chảy, hiển nhiên cô đã sớm không chờ được mà đi tắm rửa rồi.

Phó Cẩm Hoành đứng ở phòng khách, đưa tay tháo từng nút âu phục.

Lúc anh đem âu phục cởi ra, Dì Trịnh liền tới đem âu phục đi.

Phó Cẩm Hoành suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi:" Dì Trịnh, phụ nữ tới chu kỳ kinh nguyệt cần phải chú ý điều gì."

Dì Trịnh lúc đầu muốn hỏi anh ban đêm muốn ăn gì, vừa nghe như vậy, bà ngẩng đầu hướng trên lầu nhìn một chút, hỏi: "Phu nhân đến kỳ kinh nguyệt rồi?"

Phó Cẩm Hoành gật đầu.

"Nếu không để tôi nấu cho Phu nhân cốc nước đường đỏ, các cô gái bây giờ rất dễ bị lạnh, đến chu kỳ thường đau đến mức lăn lộn trên giường."

Dì Trịnh là người từng trải, nói cái này rõ ràng có đạo lý.

Phó Cẩm Hoành: "Làm phiền dì nấu cho cô ấy cốc nước đường đỏ."

"Thật là, cái này đâu tính là phiền phức."

Dì Trịnh xoay người vào phòng bếp chuẩn bị nước đường đỏ, Phó Cẩm Hoành đi vào thư phòng. Tần Chu đem hạng mục mới qua, đây là việc Phó Cẩm Hoành trước đó đã nhắc.

Anh vừa mới lên nhậm chức tổng giám đốc tập đoàn khoa học kỹ thuật Thịnh Á, rất nhiều người đang đứng xem anh làm rồi mới đến đốt ba đống lửa.

Chỉ cần một mồi lửa, bất kể như thế nào cũng muốn đốt sạch.

Đợi anh xem hết hạng mục, lúc này mới đứng dậy ra khỏi thư phòng.

Dì Trịnh vừa thấy anh xuất hiện ở phòng khách, đi nhanh tới, có chút áy náy nói: "Cậu Phó, vừa rồi phu nhân vẫn đang tắm rửa. Cho nên nước đường đỏ đã lạnh, tôi còn chưa đưa lên."

Phó Cẩm Hoành ngẩng đầu liếc mắt nhìn trên lầu, anh biết Diệp Lâm Tây có thói quen tăm rửa tẩy trang tới hai giờ đồng hồ, thường xuyên như vậy.

Cho nên cũng không thể trách dì Trịnh.

"Dì hâm nóng lại đi, để cháu bưng lên."

Dưới lầu dì Trịnh đang làm nóng nước đường đỏ, Diệp Lâm Tây cũng đúng lúc từ phòng tắm đi ra. Cô vừa sấy tóc được một nửa, bởi vì chưa ăn bữa tối, cho nên cô không trực tiếp mặc đồ ngủ mà khoác lên người một cái áo T- shirt rộng rãi.

Bên dưới mặc một chiếc quần đùi.

Cô đi vào phòng ngủ, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy có thông báo từ Wechat.

Là Khương Lập Hạ nhắn tới.

Khương Lập Hạ: [ Đoá hoa hồng nhỏ của chúng ta, mau nói tình huống thế nào rồi? Cậu có câu dẫn được chồng mình không?]

Khương Lập Hạ: [ Lâu như vậy không nhắn lại, hắc hắc, các cậu không phải trình diễn tiết mục văn phòng play chứ?]

Khương Lập Hạ: [ .......]

Khương Lập Hạ : [  Đã ba giờ trôi qua rồi, Phó tổng cũng thật mãnh liệt quá đi.]

Nhìn xem, Khương Lập Hạ càng ngày càng không có giới hạn, Diệp Lâm Tây quả thật không có mắt nhìn.

Huống hồ lúc cô tắm rửa xong, rất muốn đem sự tình lúc chiều quên đi, bây giờ cô ấy còn hết lần này tới lần khác truy hỏi căn nguyên, làm cho cô lại nhớ đến chuyện mất mặt kia.

Diệp Lâm Tây cầm di động, dứt khoát lăn lên trên giường.

Thỉnh thoảng phát ra thanh âm hối hận.

Lúc Phó Cẩm Hoành bưng nước lên lầu, vừa đẩy hé cửa phòng ra liền nghe thấy thanh âm của người đang lăn lộn trên giường "a a a sao mình lại xui xẻo như vậy", "đường đường là Diệp Lâm Tây mà cũng có ngày mặt mũi bị vứt sạch", "trực tiếp đem đao thiên lôi bổ đầu làm mất trí nhớ đi, không đúng, thuận tiện đem tên cẩu nam nhân Phó Cẩm Hoành cũng bổ mất trí nhớ luôn đi."

Mọi việc cùng lời nói của cô, Phó Cẩm Hoành đều thu vào tầm mắt.

Đặc biệt là khi anh nghe được câu "thuận tiện đem tên cẩu nam nhân Phó Cẩm Hoành cũng bổ mất trí nhớ", anh cúi đầu nhìn ly nước đường đỏ trong tay.

Cho dù không quen với việc trở mặt liền không quen biết của Diệp Lâm Tây, Phó Cẩm Hoành cũng đã sớm lãnh hội triệt để.

Chỉ là giờ phút này, khoé miệng anh lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Anh gõ nhẹ cửa phòng một chút.

Chỉ một tiếng vang nhỏ như thế đã đem người vốn đang ầm ĩ trên giường bất động.

Trong phòng ngủ cực an tĩnh, giống như không có ai.

"Lâm Tây, dì pha nước đường đỏ cho em, uống lúc còn nóng đi."

Phó Cẩm Hoành đi đến bên giường đem chén nước nhè nhẹ đặt trên tủ đầu giường, đáy chén chạm vào tủ vang lên một tiếng.

Làm cho người trên giường chấn động run lên.

Phó Cẩm Hoành để ly xuống, liếc mắt nhìn Diệp Lâm Tây.

Chỉ thấy cô cả người nằm lỳ trên giường, cái mông hơi vểnh lên, đầu hoàn toàn chôn dưới gối đầu, hai tay nắm chặt hai bên gối như sợ có người túm gối đầu của mình.

Phó Cẩm Hoành nhìn dáng vẻ như đà điểu của cô, bờ môi khẽ buông lỏng.

"Vừa rồi anh không nghe thấy gì hết."

Diệp Lâm Tây:"........"

Sợ tên đàn ông "tró" Phó Cẩm Hoành lợi dụng chuyện này tiếp tục chế giễu cô, lần này Diệp Lâm Tây kiên quyết không cho anh cơ hội.

Cho nên ngày thứ hai cô liền trở về Mỹ.

Nhưng lần này cô trở về cũng chỉ còn lễ tốt nghiệp mà thôi.

Tham gia xong buổi lễ tốt nghiệp, cô cũng hẳn dọn dẹp một chút rồi về nước luôn.

Một năm này, cô lợi dụng việc học của mình làm cái cớ, một mực ở lại nước Mỹ. Mặc dù trưởng bối hai nhà đều không nói gì, nhưng đều đang đợi cô tốt nghiệp.

Huống hồ bản thân cô cũng không phải rất thích hoàn cảnh ở nước ngoài.

Khi Phó Cẩm Hoành về nhà, vào trong phòng ngủ không thấy cô, đồ vật bên trong đều thiếu một chút.

Anh xuống lầu gọi điện thoại cho Tần Chu.

"Phu nhân về Mỹ?"

Tần Chu lập tức nói: "Xế chiều hôm nay phu nhân mua vé máy bay lúc ba giờ, trở về Mỹ tham dự lễ tốt nghiệp."

Phó Cẩm Hoành "ừ" một tiếng rồi cúp điện thoại.

Anh ngồi xuống ghế salon, đưa tay nhéo nhéo lông mày, lộ ra một chút dáng vẻ rã rời.

Đột nhiên, trong nhà có cảm giác quá an tĩnh.

-

Ban đêm Nguỵ Triệt gọi điện thoại tới, nói là họp mặt, Phó Cẩm Hoành định cự tuyệt. Nhưng cậu ta nhắc đến khoa học kỹ thuật An Hàn, lúc này Phó Cẩm Hoành mới gật đầu đồng ý.

Khoa học kỹ thuật An Hàn là hạng mục gần đây nhất của công ty, cũng là dự định của anh lúc vào Thịnh Á, sau này đưa khoa học kỹ thuật làm mũi nhọn của công ty.

Không biết Nguỵ Triệt nghe ngóng từ đâu.

Địa điểm họp mặt ở thượng uyển hội, là nơi bọn họ thường xuyên tụ tập, cũng là hội sở cao cấp nhất ở Bắc An.

Hội sở đối với mỗi hội viên đều nghiêm ngặt xét duyệt, thậm chí bao gồm cả hội viên chiêu mộ đều thông qua hai vị lão hội viên.

Bởi vì hội sở này tính riêng tư được bảo vệ tốt, ngay cả minh tinh cũng thưởng xuyên tới đây.

Lúc Phó Cẩm Hoành đến, Nguỵ Triệt cùng Lục Ngộ Thần đã ngồi sẵn trong phòng bao. Trước mặt hai người đều mở một bình rượu, Phó Cẩm Hoành nhìn qua, là Romanee-Conti.

Loại rượu vang này không bán lẻ, mỗi lần chi đều cần đấu giá.

"Nhị ca ca rốt cuộc cũng đến." Nguỵ Triệt thấy anh tiến đến lập tức chào hỏi.

Hắn đứng dậy rót cho Phó Cẩm Hoành một chén rượu: "Mau nếm thử rượu vang Lục ca ca vừa mới gọi."

Lục Ngộ Thần bị hắn làm cho buồn nôn, tức giận nói: "Người nào cũng gọi là ca ca? Cậu không thấy buồn nôn sao?"

Tính tình Nguỵ Triệt vốn ăn chơi, anh đang muốn đến gần Phó Cẩm Hoành, lại không nghĩ Phó Cẩm Hoành lại né tránh.

Phó Cẩm Hoành: "Tôi cũng ghét bỏ."

Nguỵ Triệt nhịn không được nói: "Các cậu cũng thật nhàm chán, không thể trêu đùa một chút sao?"

"Nếu cậu là tiểu cô nương, tuỳ tiện gọi ca ca thế nào tôi cũng không để bụng." Lục Ngộ Thần nói.

Đợi Phó Cẩm Hoành ngồi xuống, Nguỵ Triệt cùng Lục Ngộ Thần liếc nhau một cái.

Hay người đều nháy mắt với đối phương ý chỉ "cậu nhanh chóng nói cho lão tử."

Hai người còn đang bí mật kéo búa bao, cửa phòng bao lần nữa bị đẩy ra.

Phó Cẩm Hoành đang bưng chén rượu, bàn tay hơi ngừng lại.

Người đàn ông vừa mới đến cũng thế, tuỳ tiện đi tới, khi nhìn rõ những người trong phòng bao khoé miệng hơi kéo lên.

Hắn đứng tại cửa ra vào, dáng vẻ không có vẻ gì là muốn đi.

Nguỵ Triệt đứng lên vắt tay trên vai người đàn ông, thấp giọng: "Tớ nói, đều là anh em cùng nhau lớn lên, cậu vẫn có ý định không nói chuyện với Hoành ca nữa sao?"

Người đàn ông lạnh lùng nhìn lướt qua Phó Cẩm Hoành.

Một lát sau, hắn lạnh lùng phun ra một câu:

"Mối thù đoạt muội, không đội trời chung."

Nguỵ Triệt & Lục Ngộ Thần:" ..............."

Hai người thiếu chút nữa là phun ra.

Phó Cẩm Hoành cũng không nhịn được khoé miệng hơi nhếch lên.

Người vừa tới, chính là anh trai của Diệp Lâm Tây, Diệp Tự Thâm.



Tác giả có lời muốn nói:

Một người có anh trai muốn xuất gia, một người có anh trai mắt trần nhìn cũng biết là muội khống*.

OK, hai nhà các ngươi cũng thật náo nhiệt.

Tây Tây Tử của chúng ta có anh trai, nhưng không gọi là Diệp Lâm Đông, Diệp Lâm Bắc, Diệp Lâm Nam, người ta gọi là Diệp Tự Thâm đấy.

>>>Editor: * muội khống: cuồng em gái đó mọi ngừi :)))

Nhớ vote cho mình nhé  ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro