Chương 13: Trước đây anh vì cưới em mà đánh nhau với anh trai em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--- Đi tìm hiểu, bó hoa này là ai đưa tới?

Chuyển hướng quá nhanh, Diệp Lâm Tây vừa nghe thấy đầu óc liền ong ong.

Tìm, tìm hiểu cái gì?

Tìm ra một người thầm lặng chú ý cô, là chính cô?

Nếu điều tra ra thật, Diệp Lâm Tây cảm thấy đời này mình không cần gặp Phó Cẩm Hoành nữa, cô thật là một người vợ mất thể diện. Ngẫm lại nếu Tần Chu tìm ra ai là người đặt bó hoa này, Diệp Lâm Tây liền muốn ngạt thở.

Đợi một chút, chuyện này hình như cũng không khó tra.

Bởi vì cô dùng số điện thoại di động của mình để đặt hàng.

Đầu óc Diệp Lâm Tây loạn thành một đoàn, lúc Tần Chu coi là thật quay người chuẩn bị rời đi, cô đột nhiên ném hoa trong tay xuống, ra vẻ trấn định nói: "Loại hoa không rõ người tặng này em mới không thèm."

Trong giọng nói lộ ra nhàn nhạt khinh thường.

Ánh mắt Phó Cẩm Hoành quét tới, cô lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Về sau em cũng sẽ không nhận."

Về phần phải hành động và diễn xuất như thế nào, Diệp Lâm Tây hoàn toàn không cân nhắc.

Cô trực tiếp đưa tay qua ôm bó hoa trong tay Phó Cẩm Hoành, hất lên vài lọn tóc xoăn dài, tóc đen nơi bả vai nhẹ nhàng trượt xuống, đôi mắt đen nhìn về phía Phó Cẩm Hoành lộ ra vẻ xinh đẹp động lòng người.

"Em chỉ cần hoa ông xã tặng thôiiii."

Âm cuối "thôi" kia đã tiết lộ trong lòng Diệp Lâm Tây lúc này có bao nhiêu chột dạ.

Đợi cảm xúc ổn định một chút, Diệp Lâm Tây nhỏ giọng nói: "Huống hồ nơi này là nước Mỹ, bí mật điều tra là xâm phạm đời tư của người khác, dù sao em cũng sắp về nước, cho nên chuyện này coi như xong đi."

Thật sự, quên đi thôi!

Ánh mắt Diệp Lâm Tây lom lom nhìn chằm chằm anh, ý đồ dùng hai con ngươi linh động biết nói chuyện của mình để anh cảm nhận được suy nghĩ trong nội tâm .

Phó Cẩm Hoành nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt, lại không mở miệng.

Trước đó Diệp Lâm Tây ghét nhất ở anh cũng là điều này, ánh mắt của anh quét tới thật giống như tia X quang liếc một chút liền thấy rõ ràng ý nghĩ chân thật của cô.

Cái loại chậm rãi chắc chắc mà lạnh nhạt này, có đôi khi làm Diệp Lâm Tây tức giận đến mức muốn chuỳ bạo đầu của anh.

Thế nhưng hiện tại cô vẫn không thể nổi giận!

Trầm mặc vài giây sau, Phó Cẩm Hoành nói: "Em không muốn biết người thầm mến em là ai?"

Giọng nói của người đàn ông trước mặt rõ ràng pha chút châm biếm, Diệp Lâm Tây yên lặng thở nhẹ trong lòng.

Đừng tức giận, đừng tức giận.

Tên "tró" này không phải diễu cợt, anh đang ăn dấm!

Đúng! Anh đang ghen !!

Phó ! Cẩm ! Hoành! Đang ! Ghen !

Mang theo tinh thần thắng lợi này, Diệp Lâm Tây nhẹ nhàng nhắm mắt, thế mà thật sự không có tức giận như vậy.

Cô khẽ cười nói: "Em không muốn biết, em đã kết hôn rồi."

"Người đàn ông khác đẹp hơn nữa , có thể đẹp hơn chồng em sao?"

"Huống hồ loại người đến kí tên cũng không dám này, chẳng qua chỉ là người bình thường yêu thích việc lén lút theo dõi người khác."

Cái này gọi là hung ác, ngay cả bản thân mình cũng đem mang ra mắng.

Diệp Lâm Tây diễn kịch đến thâm thuý.

Mà Tần Chu nghe phu nhân thình lình nịnh nọt, khoé miệng hơi co rút.

Đối với biểu hiện dấu đầu lòi đuôi của Diệp Lâm Tây, đừng nói Phó Cẩm Hoành, ngay cả Tần Chu cũng nhìn ra có chút không đúng.

Chỉ có điều thanh âm Phó Cẩm Hoành vang lên:    "Vậy quên đi."

Quá! Tốt !

Diệp Lâm Tây kích động hít sâu một hơi.

Cô sợ Phó Cẩm Hoành còn dây dưa chuyện này, lập tức tiến đến kéo cổ tay của anh: "Chúng ta đi chụp ảnh đi."

Lúc này tất cả mọi người đang chụp ảnh chung, cho nên vừa rồi Diệp Lâm Tây đem hoa ném xuống đất cũng không gây sự chú ý quá lớn.

Lúc gần đi, cô khẽ đá một cước lên bó hoa trên đất, nhìn về phía Tần Chu: "Trợ lý Tần, phiền cậu giúp tôi ném đi, chuyện này liền dừng ở đây."

Nhìn phu nhân tận lực cường điệu nói, Tần Chu đè lại nỗi buồn cười trong lòng, xoay người nhặt hoa lên.

-

Đối với việc chụp ảnh, Diệp Lâm Tây quả thực có thể xuất bản một quyển sách chuyên môn hướng dẫn.

Dù sao hằng năm cô đều tham gia tuần lễ thời trang, cho dù không phải là minh tinh giới giải trí, nhưng bởi vì ngồi hàng ghế đầu nên cũng thường xuyên được nhà nhiếp ảnh trọng điểm chiếu cố.

Cho nên bất kể là phong cách "đại tiểu thư ưu nhã kiêu căng" hay là "tròng mắt làm ra vẻ lơ đãng" cô đều có thể nắm gắt gao.

Chưa từng thất thủ.

Chẳng qua bây giờ cùng Phó Cẩm Hoành chụp ảnh, mặc kệ là tư thế hay vẻ mặt, cô cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Cô buông lỏng cánh tay của anh, giả bộ giống như người vô sự.

Chỉ là giả bộ thế này, đến cuối cùng vẫn lộ ra vẻ chột dạ.

Suzanne ở đối diện tựa hồ không hài lòng với tư thế đứng của bọn họ, hô hào đứng gần một chút.

Diệp Lâm Tây sợ anh lật lại nợ cũ vừa rồi, thế là chủ động dịch đến gần anh.

Nhưng chỉ dịch một bước nhỏ.

Bởi vì khoảng cách giữa hai người, nên cách quần áo nơi cánh tay hơi chạm vào nhau.

Vừa thân mật lại xa cách vạn dặm.

Lúc Suzanne lần nữa gọi bọn họ lại gần một chút, lòng kiên nhẫn của Diệp Lâm Tây cũng hết, đang chuẩn bị nói chụp đại hai tấm đi.

Chẳng lẽ còn dự định tham gia giải thi đấu nhiếp ảnh nữa ?

Ý niệm trong đầu vừa loé lên, một cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.

Cả người Diệp Lâm Tây bị kéo vào tựa trong lồng ngực người đàn ông.

Trên người anh mang theo hương vị mát lạnh, giống như tuyết đọng sau rừng tùng, vừa đẹp vừa tĩnh mịch.

Đến gần mới ngửi được một cỗ hương vị dễ ngửi trên người anh.

Diệp Lâm Tây bị anh ôm lấy, có chút kinh ngạc, trong nháy mắt đèn Flash sáng lên.

Kiều diễm trong cô bị đèn Flash chiếu tan thành mây khói.

Phản ứng đầu tiên của cô: "Mới vừa rồi không phải là em nhắm mắt chứ?"

Phó Cẩm Hoành nghe cô nói, cảm thấy buồn cười lại cảm thấy đương nhiên, như thể cô sẽ nói vậy.

"Nếu không để Suzanne chụp thêm hai tấm, đợi tí nữa cùng xem?"

Phó Cẩm Hoành xoay người, bờ môi có chút dán vào lỗ tai cô.

Diệp Lâm Tây bị anh nói gần như vậy, lỗ tai có chút ngứa.

Lỗ tai là chỗ nhạy cảm của cô, cô cùng tên đàn ông "tró" này lên giường không ít lần, anh không có khả năng không biết.

Nói chuyện cứ nói, áp sát như vậy làm gì.

Thật không nghĩ đến đáy lòng cô vừa mới nghĩ như vậy, thế mà bị một thanh âm bất ngờ nói ra.

"Tôi nói, chụp ảnh thì chụp ảnh, có cần phải áp sát như thế không ?"

A?

Diệp Lâm Tây cảm thấy giọng nói này rất quen tai.

Đợi cô ngoảnh đầu nhìn qua, cả người đều sợ ngây người.

Truyện được đăng tải duy nhất tại địa chỉ chính chủ Watppad : GocnhocuaGhe22. Hãy là người đọc văn minh, nói không với các trang reup.

-----

Diệp Tự Thâm đứng đối diện nhìn hai người bọn họ, chỉ là nhìn một lát, anh liền đem ánh mắt rơi vào cánh tay đang ôm eo Diệp Lâm Tây của Phó Cẩm Hoành.

Chỉ kém nước không viết trên mặt "còn không đem cánh tay bẩn thỉu của cậu ra."

Phó Cẩm Hoành đã sớm miễn dịch với sức lực già mồm của Diệp Tự Thâm.

Chẳng lẽ cậu ta lại cho rằng mình cùng Diệp Lâm Tây sau khi kết hôn nằm trên một cái giường chỉ đơn thuần đi ngủ ?

Lúc đầu Diệp Lâm Tây mím môi thật chặt, qua một hồi lâu cô mới mở miệng nói: "Lâm Đông, anh đến rồi."

"Gọi cái gì vậy, anh là anh trai của em, tên của anh em cũng dám không nhớ rõ?"

Diệp Lâm Tây: "Làm sao không nhớ rõ."

Sau đó cô nhàn nhạt nói: "Anh họ Diệp, tên Tự Thâm, chữ lâm đông."

Diệp Tự Thâm tức đến mức bật cười: "Anh lúc nào gọi là Lâm Đông?"

Diệp Lâm Tây: "Ngay tại vừa rồi, xem xét việc anh còn biết tham gia lễ tốt nghiệp, em quyết định thưởng chữ cho anh."

"Em gọi là Lâm Tây, anh gọi là Lâm Đông, rất vừa vặn, rất xứng với thân phận anh em ruột của chúng ta."

Nhưng danh xưng anh em này có chút kỳ lạ, chẳng lẽ muốn gọi một đôi anh em đông tây?

Cô nhóc này ý đồ xấu luôn luôn nhiều.

"Không có lương tâm." Diệp Tự Thâm lần nữa tức giận nói.

Diệp Lâm Tây thấy anh trai rõ ràng còn muốn trả đũa, lúc này nói ra: "Rốt cuộc là ai không có lương tâm, bằng tốt nghiệp của em đã phát tới tay, anh rõ ràng mới đến."

"Hôm nay New York nhiều sương mù, máy bay bị trễ."

Diệp Lâm Tây lập tức nói: "Chẳng lẽ anh không nên đến sớm từ tối hôm qua?"

Diệp Lâm Tây lúc này phát huy trọn vẹn tiêu chuẩn "cho ta một cây đòn bẩy ta có thể nhấc lên quả địa cầu", đuôi lông mày nơi khoé mắt còn mang theo tư thái đương nhiên.

Trước đó thời điểm Diệp Tự Thâm không đến, cô còn không cảm thấy gì.

Dù sao cha ruột mẹ ruột cũng không tới, cô có thể trong cậy vào người anh trai mình còn đang giận dỗi sao?

Nhưng giờ phút này Diệp Tự Thâm đến thật rồi.

Cô đã từng cưỡi trên đầu trên cổ Diệp Tự Thâm, nên không có khả năng nói lời mềm mỏng.

Vì vậy đấu võ mồm đã thành tín hiệu hoà giải giữa hai người.

Diệp Tự Thâm quanh năm cũng bị Diệp Lâm Tây giày vò không ít, thế mà lúc này bất chợt hoảng hốt, quả nhiên Tiểu Lâm Tây của anh vẫn như trước kia.

Hắn dứt khoát khẽ vươn tay, trực tiếp đem Diệp Lâm Tây kéo vào trong lồng ngực, hung hăng ôm một cái cho đầy cõi lòng.

Phó Cẩm Hoành đứng phía sau yên tĩnh nhìn tiết mục cửu biệt trùng phùng của anh em bọn họ.

Chỉ chốc lát, anh nói: "Không phải nói còn muốn chụp ảnh nữa sao?"

Diệp Tự Thâm ngẩng đầu nhìn Phó Cẩm Hoành, đột nhiên cười một tiếng.

Diệp Lâm Tây nhìn vẻ mặt của anh, không hiểu nói: "Anh, anh làm sao mà cười đến âm hiểm như thế?"

Diệp Tự Thâm: "Âm hiểm cái gì, cái này gọi là thâm thuý. Anh thấy em ở nước ngoài học tập, hình dung từ đều quên mất rồi."

"Làm như anh không ở nước ngoài vậy, bây giờ anh có thể nói cho em mười câu thành ngữ không?"

Cái này sao có thể kiên nhẫn?

Chỉ là Diệp Tự Thâm suy nghĩ một lát, đột nhiên cười xuỳ một tiếng.

"Nếu anh nói xong mười câu thành ngữ, có phải em sẽ chế giễu anh khờ, bảo nói thành ngữ liền nói thành ngữ?"

Diệp Lâm Tây lập tức tặng kèm ánh mắt trào phúng "oa anh thật lợi hại."

Sau khi ném xong ánh mắt, cô một bên trải nghiệm cảm giác thoải mái, một bên lại nghĩ thì ra nhìn người khác không còn lời nào để nói thật thoải mái.

Cho nên đây cũng chính là những điều mà người đàn ông mười cấp học giả ưu tú nhưng cái miệng cay nghiệt Phó Cẩm Hoành một mực hưởng thụ vui vẻ?

Vừa nghĩ đến anh từ trên người mình thu được vô số vui vẻ, Diệp Lâm Tây liền hận không thể không đâm vào lòng tiểu nhân của anh.

-

Buổi lễ tốt nghiệp diễn ra tới tối mới kết thúc.

Vốn là còn tiệc tối, Diệp Lâm Tây tự nhiên không tham gia, mà cùng Phó Cẩm Hoành và Diệp Tự Thâm ăn cơm với nhau.

Diệp Tự Thâm đúng là vì tham gia lễ tốt nghiệp của cô mới đến nước Mỹ, ăn xong bữa tối anh lại phải lập tức tới sân bay, bay trong ngày.

Bữa tối quan trọng như vậy, Diệp Lâm Tây đương nhiên không mặc lại quần áo ban ngày.

Thế là cô về nhà một chuyến, đặc biệt đổi một bộ lễ phục dạ hội cúp ngực, bên đùi cắt xẻ khá cao, vừa có thể phác hoạ xương quai xanh tinh xảo hoàn mỹ, vừa phơi bày đôi chân dài trắng nõn tinh tế.

Loại lễ phục dạ hội này cần phải có dáng người mới mặc được.

Cho dù trên bụng có một tí thịt thừa cũng sẽ bị lộ ra.

Sau khi mặc vào, Diệp Lâm Tây hài lòng nhìn mình trong gương, tiên nữ quả nhiên chính là tiên nữ.

Dù chỉ mặc bộ trang phục như vậy cũng có thể phơi bày vẻ đẹp của mình.

Thật tiếc Khương Lập Hạ bây giờ không có ở đây, bằng không xem cô ấy nịnh nọt khen ngợi chắc chắn rất đặc sắc.

Lúc Diệp Lâm Tây xuống lầu, quả nhiên trong nháy mắt hai người đàn ông nhìn thấy cô đều giật mình.

Diệp Tự Thâm liền nói ngay: "Em ăn mặc thành dạng này đi ăn cơm?"

"Anh thì biết cái gì?" Diệp Lâm Tây đối với loại thẳng nam này sắp tuyệt vọng.

Chẳng lẽ lúc này không nên khuyên cô xinh đẹp tuyệt trần, thân hình hấp dẫn, lấy ở đâu ra nhiều ý kiến như vậy?

Ba người rất nhanh tới nhà hàng, nhà hàng này ở bên bờ sông Charles *. Bọn họ ngồi ở chỗ gần cửa sổ, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy bên ngoài sóng gợn lăn tăn trên mặt sông.

( Sông Charles: là dòng sông thơ mộng thuộc thành phố Boston, bang Masachussetts, Hoa Kỳ.)

Lúc này bởi vì ban đêm, khắp nơi trên mặt sông vẫn có thể nhìn thấy những cánh buồm trắng của thuyền.

Chỉ là ánh trăng quá ôn nhu, đem mặt sông nhiễm lên một tầng màu bạc.

Gió nhẹ lướt qua, trên mặt sông ngập ngập trùng dạng, không thể nói được hết vẻ ôn nhu, duy mỹ.

Bữa cơm này ăn xong rất thuận lợi. Sau khi kết thúc, bọn họ cùng đi ra khỏi phòng ăn.

Xe của Diệp Tự Thâm đã chờ sẵn bên ngoài, hẳn là trực tiếp đưa anh ra sân bay.

Diệp Tự Thâm nhìn Diệp Lâm Tây:
"Em không phải muốn khóc chứ?"

"Làm anh ban ngày mộng tưởng rồi."

Diệp Lâm Tây không khách khí trả đũa anh.

Lúc Diệp Tự Thâm thật sự lên xe đi rồi, cô vẫn nhịn không được hít hít chóp mũi.

Ít nhất, hôm nay anh trai đã đến.

Anh trai cô vẫn luôn là người quan tâm cô nhất trong nhà.

"Đi thôi." Phó Cẩm Hoành đợi mấy phút, quay người đi lên phía trước.

Diệp Lâm Tây thấy anh không lên xe, giật mình hỏi: "Đi đâu?"

"Vừa cơm nước xong xuôi, tiêu cơm một chút."

??

Cô không hề nghĩ tới một câu mộc mạc như thế có thể từ trong miệng anh nói ra.

Nhưng mà tâm tình cô có chút sa sút, cũng không nhiều lời, theo anh đi lên phía trước.

Rất nhanh, bọn họ đi tới trên cầu Longfellow, lúc này trên cầu gió rất to.

( Cầu Longfellow: là cây cầu vòm thép bắc qua sông Charles để kết nối khu phố Beacon Hill của Boston với khu vực quảng trường Kendall của Cambridge, Massachusetts.)

Hôm nay Diệp Lâm Tây buông xõa tóc dài, mái tóc đen bị gió thổi ở giữa không trung bay múa, cô một bên ôm bả vai một bên đè nặng mái tóc.

Vừa rồi đi lên cầu trong đầu còn có ý niệm duy mỹ, lãng mạn, lúc này đều bị vứt bỏ hết.

Cô quay đầu nhìn chiếc ô tô đi theo yên tĩnh cách đó không xa, thật muốn vung tay trực tiếp lên xe.

Ở đây trúng gió? Đầu óc cô thực sự hư mất.

Diệp Lâm Tây một bên nghĩ linh tinh một bên ai oán liếc tên cẩu nam nhân bên cạnh, thật sự là một chút phong độ cũng không có, mặc trên người nhiều quần áo như vậy, không nhìn thấy bà xã tiên nữ của anh đang bị gió thổi mặt cũng muốn đông lạnh sao.

Lúc cô dự định từ bỏ, đột nhiên một chiếc áo khoác rộng lớn mang theo nhiệt độ từ trên trời giáng xuống.

Trực tiếp đem cô bọc lại chặt chẽ.

"Gió lớn, cẩn thận cảm mạo."

Cuối cùng anh cũng nói một câu giống tiếng người.

Đáy lòng Diệp Lâm Tây thoả mãn một chút rầm rì hai cái.

Cô nhẹ nhàng trêu chọc lọn tóc dài, vấn đề độ ấm để giải quyết sau, tiểu yêu tinh lại bắt đầu làm yêu.

Diệp Lâm Tây không đi về phía trước, ghé vào rào chắn trên cầu, nhìn về phương xa, bất chợt yếu ớt nói: "Lần trước ba người chúng ta ở chung một chỗ, ... dường như đã rất lâu rồi."

Phó Cẩm Hoành đứng bên cạnh cô, yên lặng nghe cô nói.

"Chính là lần kia anh vì cưới em mà đánh nhau với anh trai em."

Phó Cẩm Hoành:" ......."

Lời này nghiêm túc tính toán thì cô xác thực không có nói sai.

Phó Cẩm Hoành và Diệp Tự Thâm đúng là vì chuyện kết hôn này đánh nhau một trận, đương nhiên động thủ trước là Diệp Tự Thâm.

Lúc này Diệp Lâm Tây giả bộ nhìn thoáng qua phía anh, trên mặt ra vẻ "em biết anh vì cưới em, cũng rất nhọc lòng", bên trong lại đắc chí đầy thoả mãn.

Cũng không phải cô cố ý đem chuyện này khoe khoang, chỉ là bóng đêm quá đẹp, làm cho người ta rất muốn biểu lộ cảm xúc.

Ngẫm lại cô cũng đúng là đủ làm Mary Sue*, kết hôn cũng có thể làm cho người ta đánh nhau.
( Mary Sue: là một loại nhân vật kiểu mẫu, là tên chung cho bất cứ nhân vật hư cấu nào hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu. Mary Sue thường là hình ảnh được lý tưởng hoá hoặc hoàn mỹ của chính bản thân tác giả.)

Phó Cẩm Hoành yên tĩnh một lát, rốt cục mở miệng: "Lâm Tây."

Diệp Lâm Tây vẫn như cũ hai tay trèo trên lan can, hơi nghiêng đầu nhìn anh, thời khắc lãng mạn này, cẩu nam nhân chắc cũng muốn biểu lộ cảm xúc.

Tròng mắt đen của cô sáng lên, tựa hồ so với ánh sáng bạc trên mặt sông còn sáng sủa hơn.

Phó Cẩm Hoành nhìn Diệp Lâm Tây, dừng một chút, giống như qua hồi lâu mới tìm được giọng điệu phù hợp: "Lúc trước anh của em đánh nhau với anh, là vì cậu ta nói muốn thức tỉnh anh."

Đặc biệt là Phó Cẩm Hoành nói xong, còn dùng loại ánh mắt "anh cũng không muốn lừa gạt em nữa đành phải đem chân tướng nói ra" mà nhìn cô.

Diệp Lâm Tây:" ......"

Thức tỉnh anh?

Có ý gì?

Đây là có ý Phó Cẩm Hoành cưới cô là đầu óc hồ đồ? Nhất thời xúc động cần người khác thức tỉnh mới có thể cứu vớt? Cho nên cưới cô là vì lúc đó đầu óc không rõ ràng?

Vu oan!

Nói xấu!

Châm ngòi ly gián!

Lời này là đang khích bác tình cảm chân thành tha thiết của anh em bọn họ.

Phó Thị Cẩm Hoành,

Quả thực là tội lỗi đáng chém!
Đáng chém!!!



Tác giả có lời muốn nói:

Hoa hồng nhỏ : Tức giận! Chán ghét! Phạt vui vẻ! Cưới bảo bảo không phải là phúc khí anh tu mười kiếp mới được sao?

Lâm Đông nằm không cũng trúng đạn a ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro