Chương 14: Gà rừng từ đâu tới cũng dám ôm bảo bối Tiểu Cẩm của tôi chụp ảnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió đêm thổi tới bên tai, đem mái tóc dài của Diệp Lâm Tây lần nữa thổi bay lượn giữa không trung.

Nhưng vẫn không thể thổi tan nhiệt độ bỗng tăng vọt trên trán.

Diệp Lâm Tây cảm thấy cô đã lớn chừng này cũng chưa lần nào chịu nhục nhã như thế, tức đến nỗi tìm cả buổi cũng tìm không ra từ ngữ nào để hình dung.

Tên "tró" này có còn là người nữa không?

Thế mà nói với cô loại lời này!

Trước mắt Diệp Lâm Tây tối sầm.

Nếu không phải cô học pháp luật, khắc sâu đạo lý giết người phạm pháp cùng lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, hiện tại cô thật sự sợ mình sẽ nhịn không được đưa tay đem cẩu nam nhân đẩy xuống lòng sông.

Diệp Lâm Tây trầm mặc tổ chức từ ngữ, chuẩn bị ra trận áp đảo nghiền ép tên họ Phó nào đó.

Cô quay đầu nhìn người đàn ông, vừa vặn anh cũng nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau.

Áo khoác của anh đang choàng trên người cô, lúc này trên người chỉ áo sơ mi trắng, ánh đèn vàng ấm áp trên đỉnh đầu cầu rơi xuống, phù phù quang ảnh đem đường nét của anh chiếu rõ ràng.

Chiếc mũi cao thẳng thở nhẹ nhàng.

Phó Cẩm Hoành nhìn cô, bỗng nhiên cười nhẹ.

Nụ cười này không lạnh lùng, mà cười lên lại lộ ra một cỗ phong lưu.

Diệp Lâm Tây đang chuẩn bị mắng "anh cười cái rắm", liền nghe thanh âm có chút mờ ảo trong gió đêm vang lên.

"Thời điểm cưới em, anh rất thanh tỉnh."

Cái ....cái gì nha?

Trước đó Diệp Lâm Tây cay nghiệt tự cho mình có thể mắng anh đến á khẩu không nói được lời nào, bỗng nhiên lúc này toàn bộ gắt gao đè ở trong miệng, trong nháy mắt ngay cả khí thế đang muốn phô ra đều tụt dốc không phanh.

Nỗi tức giận tựa như khinh khí cầu bị một cây kim nhỏ đâm chọc.

Toàn bộ liền bay hơi.

Diệp Lâm Tây, không cho phép không có tiền đồ như thế!

Tên "tró" này đang mê hoặc ngươi!

Mắng hắn! Mắng hắn! Mau mắng hắn!

Diệp Lâm Tây nghĩ đến đây, mở miệng nói: "Vậy vừa rồi sao anh còn nói như vậy ?"

Há miệng, nói liên tục, ngữ khí nghi hoặc, không có chút khí thế nào.

Còn không khỏi có chút cẩn thận.

Tựa như vừa rồi mình quá gấp gáp tức giận không chờ anh nói hết lời, kết quả phát hiện chó nam nhân hình như cũng không có chó như vậy. Diệp Lâm Tây chớp chớp con mắt, nhịn không được quay đầu nhìn mặt hồ.

"Chẳng qua là cảm thấy không nên để em suy nghĩ lung tung."

....??

Diệp Lâm Tây phát hiện, anh vẫn là âm dương quái khí* chính mình.
( * âm dương quái khí: chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.)

Là cô lớn lên không đủ đẹp? Không xứng để hai người bọn họ vì mình đánh một trận hay là như thế nào? Sao cô lại nghĩ lung tung ?

Diệp Lâm Tây bị anh chọc giận quay đầu rời đi .

Cô thế mà lại lãng phí thời gian cùng cẩu nam nhân tản bộ.

Còn có vầng trăng đêm nay sao mà thâm trầm, buồn rười rượi, thật là khó coi.

Nhưng cô sống chết cũng không chịu cởi giày cao gót ra, đi không được nhanh, cho nên tiếng bước chân của người đàn ông theo sau từ đầu tới cuối không gần không xa .

Diệp Lâm Tây vừa quay đầu lại, lái xe cũng đem xe lái tới.

Tần Chu ngồi bên tay lái phụ.

Không đợi lái xe xuống mở cửa cho mình, cô trực tiếp đem cửa xe mở ra, vừa ngồi lên xe liền hung hăng đóng sầm cửa lại.

Âm thanh vang vọng cùng với sắc mặt khó coi của cô đã đem "bổn tiên nữ hiện tại mười phần không vui" viết rõ rành rành.

Chỉ là rất nhanh Phó Cẩm Hoành cũng lên xe.

Trên đường đi, không ai nói chuyện.

Tới nơi, Diệp Lâm Tây mở cửa xuống xe, căn bản không quan tâm đến Phó Cẩm Hoành sau lưng.

Dù sao anh có tiền, đi chỗ nào ở đều được, không đến mức lưu lạc ngoài đường.

Ở cửa ra vào Diệp Lâm Tây trực tiếp cởi giày cao gót, ra, dép lê cũng không đi, đi chân đất lên lầu.

Cô vừa đi vừa cùng Khương Lập Hạ mắng tên cẩu nam nhân này ác miệng, cay nghiệt, một ngày không trêu chọc cô tức giận cả người liền không thấy thoải mái, rõ ràng là hành vi rất ác liệt.

Khương Lập Hạ: [ ?? What? Phó tổng thế mà bay qua cả Thái Bình Dương để tham gia lễ tốt nghiệp của cậu?"]

Khương Lập Hạ: [ Cũng thật lãng mạn mà.]

Khương Lập Hạ: [ Tổng tài bá đạo quá đi .]

Diệp Lâm Tây: ?? Cái quái gì vậy ?

Cô lập tức trả lời: [ Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cẩu nam nhân này lại chọc tức tớ.]

Ai ngờ người một mực kiên định đứng về phía cô thế mà lần này thay đổi lập trường rõ ràng như vậy.

Khương Lập Hạ: [ Có phải là hắn ghen không? ]

Diệp Lâm Tây: [ Hắn ghen cái rắm, kia là anh trai tớ.]

Nhưng vừa nghĩ đến Diệp Tự Thâm, cô lại đầy một bụng hoả khí.

Anh trai cô và Phó Cẩm Hoành đánh nhau, là vì thức tỉnh người ta?

Anh trai vì tình huynh đệ mà không tiếc mạng sống cô ahhhh.

Diệp Lâm Tây tức đến cùng, trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ, hừ, đàn ông gì đó....đều là khốn nạn.

Lúc này Khương Lập Hạ lại gửi tin nhắn đến, điện thoại nắm trong bàn tay khẽ rung nhắc nhở cô.

Diệp Lâm Tây cúi mắt nhìn, một lát lâm vào trầm tư.

Khương Lập Hạ: [ Ý của tớ là, lúc đầu hắn từ xa chạy tới nước Mỹ là để dự lễ tốt nghiệp của cậu đúng không, kết quả nửa đường anh trai cậu xuất hiện. Tớ nghĩ toàn bộ hành trình cậu đều cùng anh trai mình nói chuyện.]

Khương Lập Hạ: [ Hai người tình cảm thâm sâu cười toe toét, có phải chỉ có một mình Phó tổng bị lạnh nhạt?]

Khương Lập Hạ: [ Chỉ tưởng tượng hình ảnh kia thôi, tớ đã cảm thấy hắn thật thê thảm.]

Diệp Lâm Tây: .......

Có thảm như vậy sao?

Có thể Khương Lập Hạ đúng là nhắc nhở cô, thời điểm ăn bữa tối, bởi vì nghĩ đến Diệp Tự Thâm cơm nước xong xuôi phải rời đi ngay cho nên cô một mực chỉ nói chuyện với Diệp Tự Thâm.

Huống hồ anh em bọn họ lần giận dỗi này, thật sự là rất lâu.

Thật vất vả mới gặp mặt, cô khó tránh khỏi có rất nhiều lời muốn nói với Diệp Tự Thâm.

Giống như.... Tựa hồ.... Thật sự lạnh nhạt người đàn ông bên cạnh.

Diệp Lâm Tây khẽ cắn bờ môi, nhất thời suy nghĩ hỗn loạn.

Chó nam nhân này ghen đều ăn chín, quẹo mười tám, rõ ràng còn không hiểu mình ăn trên người anh vợ mình.

Diệp Lâm Tây nghĩ một hồi lại bưng lấy má, thình lình nở nụ cười.

Quả nhiên không ai có thể ngăn cản dung nhan xinh đẹp của tiểu tiên nữ.

Đương nhiên, cô còn có vẻ đẹp bên trong nữa.

Không đầy một lát cô nghe được động tĩnh dưới lầu, vụng trộm mở cửa nhìn thoáng quá phía dưới, phát hiện Phó Cẩm Hoành đang rót nước uống.

Nếu là bình thường chỉ sợ cô đã lên tiếng châm chọc, anh làm gì mà không đi ở khách sạn.

Lúc này Diệp Lâm Tây vụng trộm đem cửa phòng lộ ra một khe hở.

Đây cũng là lưu lại cho anh cái cửa đi.

Truyện được đăng tải duy nhất tại địa chỉ chính chủ Watppad: GocnhocuaGhe22. Hãy là người đọc văn minh, nói không với các trang reup.

----------------

Tắm rửa xong xuôi đi ra ngoài, Diệp Lâm Tây nhìn thấy người đàn ông đã nằm trên giường, chỉ là trong tay anh còn cầm máy tính bảng, chắc là đang xem văn kiện.

Diệp Lâm Tây chậm rãi đi đến chỗ trống bên kia giường.

Đợi cô vén chăn lên nằm xuống liền ngửi thấy trên người người đàn ông nhàn nhạt mùi sữa tắm.

"Anh tắm rồi?" Cô hiếu kỳ hỏi.

Phó Cẩm Hoành bỏ máy tính bảng xuống: "Anh tắm ở phòng khách, dù sao đoán chừng chờ em tắm rửa xong, trời hẳn đã sáng."

Cay nghiệt mặc dù sẽ muộn, nhưng kiểu gì cũng đến.

Diệp Lâm Tây yên lặng kéo cao chăn.

Cô không nên để ý đến anh.

Phó Cẩm Hoành tắt đèn, hai người yên lặng nằm trên giường, yên tĩnh đến mức nếu không còn hô hấp thì rất dễ làm người ta lầm tưởng thành hai cỗ thi thể.

Diệp Lâm Tây đi ngủ luôn luôn không thành thật, nằm không đến một phút đồng hồ liền muốn xoay người.

Vì vậy "quên đi nhịn một chút lại lật" cùng "đây là giường của lão nương, muốn lật sao thì lật" liên tục điên cuồng đánh nhau trong đầu cô.

Mắt thấy ý nghĩ "mình muốn lật thì lật mắc mớ gì đến anh" sắp chiếm thế thượng phong.

Đột nhiên thanh âm lạnh lùng của người đàn ông bên cạnh vang lên: "Ngủ không được ?"

A?

Diệp Lâm Tây lấy lại tinh thần, lúc này mới biết chân nhỏ của cô chẳng biết từ lúc nào cọ đến mắt cá chân Phó Cẩm Hoành.

Thậm chí trong lúc lơ đãng còn hướng bắp chân bên trên của anh mà cọ tới.

Thoạt nhìn như đang câu dẫn?

Diệp Lâm Tây lập tức phủ nhận: "Em không có."

Cũng không biết điều cô phủ nhận chính là không phải không ngủ được hay là không có câu dẫn.

Diệp Lâm Tây nghĩ đến sự tình ngày hôm nay lạnh nhạt với Phó Cẩm Hoành, mặc dù cô một mực mắng Khương Lập Hạ vì khuôn mặt của cẩu nam nhân mà phản bội tình hữu nghị giữa hai người.

Có thể Khương Lập Hạ nói rất đúng, Phó Cẩm Hoành xác thực đến để tham gia lễ tốt nghiệp của cô.

Ban ngày trông thấy anh cái kia một phần nhỏ mừng thầm, được rồi,...là kinh hỉ cực lớn. Lúc này dư vị trỗi lên, cái tâm tình khó nói kia phảng phất như trước quanh quẩn trong lòng cô.

Nếu như lúc trước lạnh nhạt với anh, vậy bây giờ đền bù một chút.

Mà trên giường có thể đền bù như thế nào .....

Vì vậy Diệp Lâm Tây trong buổi tối này, lặng lẽ hướng bàn tay nhỏ bé vươn tới người bên cạnh.

Tay cô chỉ nhẹ nhàng níu lấy một góc áo ngủ của anh, giật hai cái.

Cô nói: "Đã ngủ không được, nếu không chúng ta..."

Đột nhiên cô dừng lại, bởi vì quá xấu hổ.

Cô nên nói thế nào, chẳng lẽ nói thẳng em cảm thấy mình ban ngày lạnh nhạt anh, cho nên hiện tại tính toán dùng thân thể đền bù cho anh.

Tới đi, lấy người em làm pháo đền bù.

A a a a a a a a a

Quá xấu hổ !

Cô thấy cô không thể nói những lời không biết xấu hổ như vậy !!!

Lúc trong đầu cô lại lâm vào cảnh điên cuồng đấu tranh, thanh âm của Phó Cẩm Hoành vang lên lần nữa.

Anh hỏi: "Muốn?"

A?

A!

Muốn cái gì!

Diệp Lâm Tây tức giận đến mức lập tức muốn trở mình, cái tên đàn ông tồi này trả đũa ngược lại rất sạch sẽ, nhìn cô giống loại người dục cầu bất mãn vừa lên giường liền ám chỉ ông xã thoả mãn mình sao?

Phì.

Còn muốn ngủ với cô, kiếp sau đi.

Thế nhưng Phó Cẩm Hoành không cần đợi đến kiếp sau, anh xoay người trực tiếp đem cả người Diệp Lâm Tây ép dưới thân thể.

Diệp Lâm Tây cũng không đẩy anh, chỉ là muốn cười nhưng không cười, trào phúng: "Phó tổng, ngài đi xe mệt mỏi, xác định có tinh thần?"

"Em tự mình đến xác nhận một chút."

Nói xong, môi của người đàn ông đã rơi xuống, anh hôn lấy cánh môi Diệp Lâm Tây, cảm xúc nồng đậm như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Diệp Lâm Tây có chút không chịu nổi, muốn đẩy anh ra.

Anh một phát liền bắt được cánh tay cô, sức lực giữa đàn ông và phụ nữ vốn ngày đêm khác biệt.

Phó Cẩm Hoành không tốn một chút sức nào nắm lấy bàn tay cô, thăm dò ở chỗ nào đó.

Anh trầm ngâm: "Tinh thần sao?"

Sinh khí dồi dào!

Tinh thần Long Mã!

Vô cùng phấn chấn!

Diệp Lâm Tây bị doạ đến muốn rút tay về, bởi vì cô cảm giác mình tối nay thật sự đâm chọt tổ ong vò vẽ.

Sự thật chứng minh, cô đúng là không nên tham nhất thời mà thoải mái cái miệng ti tiện.

Đàn ông ở bất kỳ phương diện nào cũng có thể kiên nhẫn, duy chỉ có nhịn không được nữ giới nghi ngờ năng lực trên giường của mình.

Đến khi kết thúc, Diệp Lâm Tây như một vũng nước tê liệt trên giường, Phó Cẩm Hoành đem chân của cô nhấc lên, cô muốn đưa chân đá anh, nhưng bởi vì không có sức lực, cuối cùng biến thành bàn chân vắt trên ngực anh.

Phó Cẩm Hoành tinh tế nắm vuốt mắt cá chân cô, giống như đang thưởng thức.

Da trên người Diệp Lâm Tây, mỗi một tấc đều được tỉ mỉ bảo dưỡng, trơn mềm tinh tế.

Cô có một đôi chân rất đẹp.

Cô tự mình biết, Phó Cẩm Hoành cũng biết.

Chẳng qua là cô chỉ có thể nhìn, Phó Cẩm Hoành lại có thể chơi.

Lúc Phó Cẩm Hoành lần nữa áp xuống, thanh âm Diệp Lâm Tây thay đổi.

Cẩu nam nhân, đây là dự định muốn chơi chết cô sao?

Đợi hai người cảm xúc chồng chất đến cực điểm, thanh âm ở trên người cô của người đàn ông cũng không còn thanh lãnh như ban ngày, hơi thở vừa nặng vừa vội, cho đến khi dục vọng mãnh liệt triệt để bao phủ bọn họ.

Thời điểm Diệp Lâm Tây bị ôm vào nhà tắm, cả người đều là mệt mỏi.

Cái an ủi này, quá thiệt thòi rồi !

-

Vốn Diệp Lâm Tây cho rằng ngày hôm sau sẽ không nhìn thấy anh, thế nhưng không nghĩ tới giữa trưa cô rời giường mới phát hiện Phó Cẩm Hoành thế mà cũng ở dưới lầu, đang ăn cơm trưa.

Diệp Lâm Tây đi qua, sau khi ngồi xuống liếc anh một chút: "Thịnh Á gần đây công việc không tốt lắm sao? Tổng giám đốc như anh nhìn nhàn nhã quá đi."

Thế mà còn có tâm tư ở chỗ này ăn cơm trưa.

Phó Cẩm Hoành nhìn cô một cái, rất nhanh cúi đầu cầm điện thoại lên.

Hình như là xem tin tức.

Nhưng một giây về sau, Diệp Lâm Tây liền biết anh không phải đang xem tin tức, bởi vì anh gửi cho mình một đường dẫn.( link)

Là bài báo mới nhất liên quan đến khoa học kỹ thuật Thịnh Á.

Nói ngắn gọn chính là, công ty dưới sự dẫn dắt của Phó Cẩm Hoành vững bước đi lên, công trạng phồn vinh, tiền tài rộng mở.

Ha ha.

Diệp Lâm Tây hướng về phía đối diện lộ ra nụ cười ngoại giao hoàn mỹ không thể bắt bẻ: "Phó tổng thật sự rất tài giỏi nha."

Phó Cẩm Hoành ngẩng đầu: "Tối hôm qua em không phải đã biết rồi sao."

Không phải?

Anh ở đây khoe khoang cái gì?

Đừng tưởng giữa vợ chồng cũng có thể nói chuyện ngoài pháp luật.

Trước lúc Diệp Lâm Tây cho anh một thẻ vàng cảnh cáo, Phó Cẩm Hoành phất tay để Suzanne đem bữa trưa tới.

Cô biết đây là cẩu nam nhân muốn cô ngậm miệng tranh thủ thời gian ăn cơm.

Nhưng càng như vậy, Diệp Lâm Tây càng thấy khó chịu.

"Anh còn không về nước, ở chỗ này chờ cái gì?"

Phó Cẩm Hoành: "Chờ em."

Diệp Lâm Tây nở nụ cười: "Ai nói em muốn cùng anh trở về."

Phó Cẩm Hoành nhìn cô, khoé miệng khẽ nhếch: "Anh cho là em sẽ nghĩ cùng anh ngồi máy bay tư nhân về nước."

Diệp Lâm Tây:" ....."

Cô đương nhiên biết anh có một chiếc máy bay tư nhân, nghe nói là cha anh đưa cho, trước đó Diệp Lâm Tây cũng ngồi qua mấy lần, chỉ là về sau cô ở Mỹ nên không có ngồi qua.

Mà khoang hạng nhất đắt đỏ cũng không dễ chịu bằng chuyên cơ.

Anh không nói sớm.

Diệp Lâm Tây đè xuống xúc động muốn trợn mắt, khẽ cười: "Anh đã muốn như vậy, ngược lại cũng không thể không được."

Cô đem vẻ mặt "xem anh thành tâm mời mọc nên bản tiểu thư miễn cưỡng đáp ứng" biểu hiện ra ngoài, giống như cô nguyện ý đi máy bay tư nhân của Phó Cẩm Hoành, là cho anh mặt mũi.

Phó Cẩm Hoành cũng không chọc thủng, thản nhiên gật đầu.

"Vậy em chuẩn bị một chút, sáng mai trở về."

Nhanh như vậy?

Diệp Lâm Tây có chút ngoài ý muốn, nhưng suy nghĩ một chút, cô vốn chỉ còn lại việc tốt nghiệp.

Thực ra công việc của cô đã sớm ký xong, trước đó trực tiếp phỏng vấn trên mạng liền thông qua.

Dù sao cô tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, cũng đủ lớn để sở vụ văn phòng luật trong nước chạy theo như vịt.

Cho nên cuối cùng cô thu dọn một ít đồ vật, cùng Suzanne tạm biệt rồi đi theo Phó Cẩm Hoành lên máy bay về nước.

Thời điểm bay qua Thái Bình Dương, cô còn không có mảy may chút cảm giác.

Nhưng khi máy bay chậm rãi đáp xuống đường bay, xuyên qua cửa sổ nhỏ nhìn về khung cảnh cách đó không xa, Diệp Lâm Tây đột nhiên sinh ra cảm khái.

Loại tâm tình này khi cabin mở ra, đứng tên thang chuyên dụng liền đạt đến đỉnh điểm.

Diệp Lâm Tây nhịn không được ngửa đầu, cách thấu kính kính râm, thâm tình nhìn tà dương phía chân trời.
Ta cùng tổ quốc ta, một khắc cũng không muốn tiếp tục tách rời.

"Lâm Tây, đi nhanh lên, em ngăn cản đường đi."

Một thanh âm có vẻ lãnh đạm từ phía sau truyền đến

Chỉ một câu, triệt để dập tắt muôn vàn cảm khái, vạn loại nhu tình trong lòng cô .

A.

Cẩu nam nhân không có tâm.

Anh không hiểu !!

-

Đương nhiên loại tâm tình này một mực thiêu đốt Diệp Lâm Tây đến tận trước khi đi ngủ. Cô đã hẹn cùng Khương Lập Hạ ngày thứ hai gặp nhau.

Nhà ăn cũng đã đặt xong.

Về phần người khác, tạm thời cô không thông báo, dù sao Diệp đại tiểu thư học thành về nước cũng không phải là chuyện nhỏ.

Lần xuất hiện đầu tiên sau khi trở về phải thật long trọng.

Về phần mở tiệc tùng hay tiệc rượu cô tạm thời còn chưa nghĩ ra.

Chỉ là chuyện ngoài ý muốn luôn luôn xảy ra trước kế hoạch. Buổi chiều Diệp Lâm Tây đang chuẩn bị trang điểm thì Khương Lập Hạ gọi điện tới.

"Lâm Tây, cậu mau xem bức ảnh tớ vừa gửi tới đi."

Diệp Lâm Tây nhàn nhã mở Wechat.

Kết quả một giây sau, lúc cô nhìn thấy ảnh chụp, tâm can đều muốn xuất huyết.

Khương Lập Hạ gửi cho cô ảnh chụp màn hình Weibo của Liên Vận Di, cô ta cưỡi trên nột con tuấn mã thuần trắng, con ngựa này da lông sáng ngời mềm mượt, cho dù thông qua ảnh chụp như P cũng nhìn ra con vật này có giá xa xỉ.

Rất nhanh, Khương Lập Hạ gọi tới.

"Sao tớ cảm thấy con ngựa này giống Isabella của cậu nhỉ?" Khương Lập Hạ do dự nói.

Isabella là quà tặng mà ba Diệp Lâm Tây đã tặng cô lúc cô tròn mười tám tuổi, thuộc loại ngựa đua thuần chủng.

Diệp Lâm Tây ngồi thẳng người trên ghế trang điểm, thanh âm đặc biệt lạnh: "Không phải giống như, kia chính là con gái của tớ."

Tâm can Diệp Lâm Tây là BMW, đại danh Isabella, nhũ danh Tiểu Cẩm.

Nhũ danh là sau khi kết hôn, cô đặc biệt lấy vì Isabella.

Khương Lập Hạ: "Người phụ nữ này thật buồn cười, không chỉ cùng Isabella chụp ảnh, còn đăng lên Weibo. Phía dưới một đám fan cuồng vẫn còn đang khen, khuôn mặt xinh đẹp của chị phối hợp với con ngựa này rất tuyệt."

"Tớ thấy chị gái da mặt dày này mới tuyệt đi."

Nửa ngày, Khương Lập Hạ đều không nghe thấy Diệp Lâm Tây nói chuyện, theo lý thuyết, lúc này Diệp Lâm Tây hẳn là tức giận tới cùng, cùng với cô diss vị nữ sĩ Bạch Liên kia mới đúng.

Khương Lập Hạ: "Lâm Tây, nếu không cậu...."

Chủ ý ngu ngốc của cô còn chư nói xong, Diệp Lâm Tây mở miệng đánh gãy.

"Cậu biết địa điểm trang trại ngựa không?"

Khương Lập Hạ: "Biết."

Diệp Lâm Tây: "Vậy được, một tiếng nữa chúng ta gặp nhau tại trang trại."

Khương Lập Hạ khẽ giật mình: "Đi trang trại ngụa làm gì?"

"Gà rừng từ đâu tới, cũng dám ôm bảo bối Tiểu Cẩm của tớ chụp ảnh."

Đương nhiên là đi tính sổ rồi!


Tác giả có lời muốn nói:

Phó gia Tiểu Cẩm: Ta ........không có bị ôm...

>>Editor: Gần 4 ngàn chữ. Rụ rời luôn các nàng ơi... Nhớ ném sao nhỏ cho ta nhé >_<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro