Chương 16 : Chuyên gia môi ngữ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Diệp Lâm Tây hạ xuống một cái tát này, đám hoa plastic vừa vặn cũng đến toilet. Chỗ nghỉ ngơi ở đây chỉ có một phòng vệ sinh.

Đương nhiên tất cả mọi người đều sẽ đến bên này.

Kết quả các cô vừa tới, đã nhìn thấy một màn kích thích như vậy.

Mặc dù không nghe thấy đoạn ầm ĩ trước đó, nhưng lại nhìn thấy một màn kịch động trời.

Rất kích thích!

Bọn họ đứng ở cửa ra vào, muốn vào nhưng không dám tiến tới.

Mà lúc này chung quanh rất an tĩnh, không ai dám mở miệng, đại khái cũng không biết nói gì.

Cục diện yên lặng mấy chục giây.

Vẫn là Liên Vận Di nhẹ nhàng che mặt, lần này cô ta với tư cách diễn viên đã đem diễn xuất của mình triệt để thăng hoa.

Bởi vì vừa ngẩng đầu một cái, Diệp Lâm Tây đã nhìn thấy một đôi mắt trong veo ngập nước mắt.

Có loại cảm giác tiểu Bạch Liên trong gió bất lực lắc lư phiêu linh.

Chậc chậc.

Gương mặt này mà để đám đàn ông nhìn thấy, đau lòng biết bao nhiêu.

Đáng tiếc Diệp Lâm Tây là nữ nhân, hơn nữa còn là người có ý chí sắt đá đối với chủng loại kia, cô sẽ không tin tưởng một người trước đó còn đắc ý phát động fan hâm mộ của mình bạo lực internet, một giây sau thật sự đáng thương như thế.

Lúc đầu Diệp Lâm Tây căn bản chỉ đi đến nhà vệ sinh mà thôi, nào ngờ đến cửa liền nghe thấy Liên Vận Di đắc ý nói với Khương Lập Hạ "lại còn muốn nếm thử tư vị bị mắng?", cô vừa nghe thấy liền nổi giận.

Trước đó Khương Lập Hạ bị vũ nhục Diệp Lâm Tây đều biết rõ ràng.

"Đồ ngu xuẩn, loại người viết sách như cô cũng xứng để chị yêu của chúng tôi diễn sao?"

"Còn bắt Vận Di trượt phấn*, ta chúc cả nhà ngươi đen đủi."
(Trượt phấn: Đề cập đến việc lừa dối người hâm mộ và trở nên nổi tiếng thông qua tin tức giả mạo hoặc công khai quá mức. Ví dụ trước khi quay một bộ phim truyền hình, thông báo rằng một ngôi sao nào đó sẽ tham gia diễn, để thu hút sự chú ý của người hâm mộ ngôi sao theo cách này. Sau khi dàn diễn viên thực sự xuất hiện, ngôi sao có thể chỉ là một tương cà hoặc có thể không đóng vai trò quan trọng nào cả- Baidu. = Ở đây có thể hiểu Khương Lập Hạ lợi dụng Liên Vận Di để PR cho tác phẩm của mình.)

"Tiện nhân, cô hút máu của chị Vận Di thoải mái lắm sao? Còn dám hút máu, ta chúc cô chết cả sổ hổ khẩu."

Những lời nhục mạ khó coi này lúc trước cứ như vậy tràn vào đầu óc Khương Lập Hạ.

Làm người ta không thể tin được đây là lời con người có thể nói ra.

Vốn Diệp Lâm Tây chỉ buồn nôn với fan hâm mộ của cô ta.

Vừa rồi nghe được Liên Vận Di uy hiếp Khương Lập Hạ trong cơn tức giận liền nhịn không được.

Cũng không biết đoá hoa plastic nào đi mật báo, rất nhanh Ngụy Triệt cùng Thiệu Kỳ đều tới.

Liên Vận Di vừa nhìn thấy Thiệu Kỳ, tròng mắt rưng rưng bổ nhào vào trong ngực hắn: "Anh dẫn em đi đi, em cầu xin anh dẫn em đi."

Thiệu Kỳ còn chưa lấy lại tinh thần liền nghe thấy cô kêu khóc cầu xin giúp đỡ.

Dù Thiệu Kỳ có là công tử phong lưu đi nữa, lúc này cũng bị lời nói cùng tiếng khóc của cô cảm hoá.

Ý muốn bảo vệ từ đáy lòng tự nhiên trào lên.

Diệp Lâm Tây nhìn Liên Vận Di không khác nào diễn viên diễn lại chiêu thức cũ kỹ của Quỳnh Dao những năm tám mươi kém chút cười ra tiếng.

Không so chiêu thức không có chỗ mới, còn dùng được là được.

Sự thật chứng minh, vì sao tiểu Bạch Liên lại có thể như cá gặp nước, bởi vì luôn có loại thẳng nam mắt mù như chó này.

Thiệu Kỳ còn đưa tay kéo bàn tay đang bụm mặt mình của Liên Vận Di, còn cô ta sống chết lại không chịu buông.

Tròng mắt cô ta ngập nước mắt, một mực đảo quanh, lại thần kỳ không rơi một giọt nào.

Hai người ngươi tới ta đi, trước mặt cô diễn màn tiểu uyên ương tình thâm trọng nghĩa.

Ôi trời ơi!!!

Diệp Lâm Tây hiển nhiên bị cặp đôi ngu xuẩn này chọc cười.

Chỉ là khi cô cười vẫn ung dung nhìn Liên Vận Di, hai tay ôm nhẹ trước ngực, thần sắc nhàn nhạt, hạ quyết tâm xem cô ta diễn đến mức nào.

Dù sao cô đánh cũng đánh xong rồi.

Ngụy Triệt đi đến bên cạnh Diệp Lâm Tây, thấp giọng hỏi: "Lâm Tây, không sao chứ?"

Diệp Lâm Tây cười khẽ: "Không có gì, vốn dĩ tôi cũng hiểu tôi là chủ nhà, người tới là khách, hẳn là nên khách khí một chút."

"Chỉ là tại địa bàn của tôi, uy hiếp người của tôi, là ai cho cô dũng khí đó?"

Uy hiếp.

Trước mắt mọi người sáng lên, dồn dập tỏ vẻ "tôi biết chắc chắn có nội tình."

Lúc này Liên Vận Di uốn éo trong ngực Thiệu Kỳ, dáng vẻ vẫn như cũ "tôi hé miệng tôi cúi đầu tôi không nói lời nào, rõ ràng là tôi bị uỷ khuất."

Diệp Lâm Tây cũng không bị biểu hiện của tiểu Bạch Liên này hù doạ, chậm rãi nhéo ngón tay cái của mình.

Trước đó đặc biệt làm móng tay vì buổi lễ tốt nghiệp, bây giờ vẫn còn sáng rõ tinh xảo.

Một đám hoa nhựa không dám lên tiếng, còn đứng dựa ngoài cổng nhà vệ sinh.

Cũng không biết là ai nhịn không được thấp giọng hỏi: "Vị này rốt cuộc là ai?"

Phách lối thành như vậy?

Liên Vận Di cũng không phải là diễn viên tuyến mười tám mới ra mắt, cô ta dù sao cũng là tiểu hoa đán, đi đâu đều được mọi người đuổi theo như đại minh tinh, cho dù scandal C bài nhốn nháo làm hình tượng bị đả kích.

Trước đó ở trang trại ngựa nhìn thấy cô ta, bọn họ cũng kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới cô ta sẽ cùng vị công tử phong lưu Thiệu Kỳ này ở chung một chỗ.

Nhưng bây giờ tròng mắt các cô suýt rơi ra, thực sự không ngờ, thế mà lại nháo đến tình trạng này.

Có người còn rất cơ trí nói: "Cô ấy không phải vừa mới nói cô ấy là chủ nhân sao."

Bọn họ vừa mới tới trang trại ngựa chơi, đương nhiên biết trang trại tư nhân này là của Phó gia, cô ta tự xưng là chủ nhân?

"Tôi nhớ hình như Nhị thiếu của Phó gia đã kết hôn rồi phải không?" Có một người trong hội quen biết nhiều người nổi tiếng, bình thường hay tham gia tụ hội, tin tức đương nhiên cũng nghe được nhiều.

"Khó trách vừa rồi cô ấy vừa tới Nguỵ Triệt liền ra đón."

Có người tỉnh ngộ nói.

"Nhưng tôi nghe nói hôn nhân của Nhị thiếu là quan hệ thông gia gia tộc, cho nên gia thế vị đại tiểu thư này vốn rất lợi hại rồi."

Chả trách tích cách người này mười phần kiêu ngạo, khoé mắt đuôi lông mày đều là vẻ kiêu căng, mảy may không đem cái tát vừa rồi để ở trong lòng, lời bọn họ nghe đồn đoán chừng đều là sự thật.

Muốn đồng tình với Liên Vận Di cũng không được, vừa rồi lúc Diệp Lâm Tây chưa đến, Liên Vận Di đối với bọn họ cũng bày ra bộ dáng lãnh đạm cao quý.

Trên mặt còn kém rõ ràng viết "những người như các cô cũng xứng nói chuyện với tôi."

Cho nên nhóm hoa nhựa đều mang tâm tình xem náo nhiệt, dù sao cũng không ai chê lớn chuyện cả.

Truyện được đăng tải duy nhất tại địa chỉ chính chủ Watppad: GocnhocuaGhe22. Hãy là người đọc văn minh, nói không với các trang reup.

——-

Bàn cờ hôm nay là Nguỵ Triệt dẫn đầu, anh coi như nửa chủ nhà, biết rõ tình cảnh cũng không nên quá khó nhìn, chủ động nói: "Lâm Tây, nếu không anh dẫn em đi nghỉ ngơi trước, em xem em đi giày cao gót, không thích hợp đứng lâu như vậy."

Diệp Lâm Tây cũng không muốn bị mọi người nhìn mình như xem kịch, nhẹ gật đầu, chào hỏi Khương Lập Hạ chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ cô còn chưa quay người, Liên Vận Di vừa rồi còn không có động tĩnh gì nhẹ lên tiếng: "Em không sao."

"Thật sự không sao đâu, là em gây phiền toái cho anh rồi."

Mũi chân Diệp Lâm Tây xoay tại chỗ, một lần nữa quay đầu nhìn lại.

Không thể không nói, chiêu này đối phó với loại phú nhị đại không đứng đắn như Thiệu Kỳ có thể có tác dụng. Thiệu Kỳ mặc dù biết Diệp Lâm Tây chọc không được, nhưng hắn thích sĩ diện, lại nhìn Liên Vận Di bị đánh không ồn không nháo, thậm chí còn chủ động thay hắn tìm lối thoát.

Vì vậy vị phú nhị đại quần áo lụa là sẽ không giữ nổi đầu óc, lập tức căng đứt dây cung.

Thanh âm Thiệu Kỳ có chút phàn nàn vang lên: "Không phải vừa mới xin lỗi rồi sao?"

"Sao lại còn đánh người?"

Ngụy Triệt đứng bên cạnh vốn không có ý định quản chuyện này, dù sao Diệp Lâm Tây không thiệt thòi là được. Kết quả anh không nghĩ đến Thiệu Kỳ này bình thường đầu óc có vẻ thông minh, đến thời điểm này lại bị làm cho hồ đồ.

Muốn chết à.

Diệp Lâm Tây buồn cười nhìn Thiệu Kỳ: "Anh cảm thấy chúng tôi không có việc gì nên tìm việc, cố ý khi dễ cô ta ?"

Thiệu Kỳ bị cô ép hỏi, đầu óc đột nhiên có chút thanh tỉnh. Có thể người gây chuyện trước là Liên Vận Di còn tựa ở trong ngực hắn, nếu là vậy hắn lúc này sợ không khỏi mất mặt.

Hắn là dạng thiếu gia ăn chơi, rõ ràng trong bụng không có gì khô khan, hết lần này tới lần khác lại sợ ở bên ngoài bị khinh thường.

Lúc này mặc dù trong lòng nén giận, nhưng còn miễn cưỡng chống đỡ.

Diệp Lâm Tây gật gật đầu: "Được thôi, người đúng là ta đánh, chỉ là anh không hỏi một chút vị Liên tiểu thư trong ngực này đã làm chuyện gì. Coi nơi này là studio cho mình diễn hình tượng người bị hại. Đã dám làm, không bằng nói thẳng ra."

Liên Vận Di hơi lắc đầu: "Em không có."

Khương Lập Hạ vừa rồi một mực không nói chuyện, bây giờ thấy rõ cô ta không biết xấu hổ lại còn tỏ vẻ đáng thương, hận không thể xé nát khuôn mặt người phụ nữ này.

Khương Lập Hạ lập tức tỉnh táo, đem lời Liên Vận Di đã nói lặp lại một lần.

Người khác nghe còn không có cảm giác, lúc này Liên Vận Di đang tựa trong ngực Thiệu Kỳ hơi run run.

Bởi vì cô ta phát hiện Khương Lập Hạ đem lời mình đã nói, một chữ cũng không thiếu nói ra.

Diệp Lâm Tây cũng chú tý tới động tác nhỏ của Liên Vận Di, cười khẽ: "Nhân tiện nói một chút, Lập Hạ tốt nghiệp đại học Bắc An, là thủ khoa cả nước. Cho nên lời cô vừa mới nói với cô ấy, cô ấy có thể lặp lại không sai một chữ. Đương nhiên nếu đã sai một chữ, cô cũng có thế uốn nắn mà."

Đại học Bắc An, chính là đại học đứng đầu cả nước.

Bao nhiêu người cả một đời đều ngưỡng mộ.

Người ở chỗ này sao có thể không biết, mấy chữ đại học Bắc An này mới là trọng lượng.

Kỳ thật Diệp Lâm Tây không quan tâm chút nào tới chuyện đánh Liên Vận Di, đánh rồi thì thôi, chỉ là cô lười nhác không muốn bị chụp cái mũ Hắc oa trên lưng tiểu bạch liên.

Hết lần này tới lần khác cô lại đánh giá thấp năng lực của vị bạch liên hoa này.

Liên Vận Di hơi cúi đầu: "Được rồi, coi như là tôi nói."

Thứ gì vậy ?

Coi như là tôi nói ?

Diệp Lâm Tây lại một lần nữa phát hiện, cô đúng là đã đánh giá thấp da mặt cùng kỹ năng diễn của người ta. Lúc này còn có thể bày ra vẻ mặt gặp nguy không loạn trợn mắt nói mò, khó trách có thể vươn đến vị trí này trong giới giải trí.

Trong lúc nhất thời, Diệp Lâm Tây và Khương Lập Hạ xác thực giống hai nữ phụ độc ác cố ý hãm hại người ta.

Cho đến khi đám hoa nhựa ở cửa nghe thấy một thanh âm.

"Làm phiền nhường một chút ."

Đợi các cô quay đầu mới phát hiện người vừa nói chuyện chính là một tiểu soái ca mặc âu phục, lại nhìn một chút, phát hiện bên cạnh còn có một người đàn ông.

Mặc dù anh ta không nói chuyện, nhưng chỉ cần đứng ở nơi đó liền có cảm giác một vầng hào quang xung quanh.

Tự động hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Nhóm hoa plastic a ah mấy tiếng, nhanh chóng tránh đường.

Kết quả tiểu soái ca mặc âu phục cũng không trực tiếp đi vào, ngược lại hướng bên cạnh, mời vị kia đi trước.

"Đây là ai vậy?" Lúc hai người bọn họ đi vào bên trong, có người nhịn không được hỏi.

Vừa trẻ vừa anh tuấn không nói, quanh thân còn có loại khí chất kiêu căng "phàm nhân miễn tới gần."

Có người biết nội tình liền nói: "Đó là Phó Nhị thiếu, tập đoàn Thịnh Á là của nhà anh ta, hồi trước không phải có rất nhiều bài báo nói anh ta nhận chức tổng giám đốc khoa học kỹ thuật Thịnh Á sao."

Những đoá hoa nhựa này cũng nghiêm túc tìm hiểu người trong vòng, liếc một cái liền nhận ra Phó Cẩm Hoành.

Đám người nhìn bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông, trong lòng đều sinh ra ý niệm trong đầu.

Thì ra chồng của đại tiểu thư đang làm rầm rộ trong kia có dáng vẻ đẹp trai như vậy.

Loại hào môn thông gia này, cũng mẹ nó thật hạnh phúc !!!

-

Diệp Lâm Tây không nghĩ tới Phó Cẩm Hoành thế mà lại xuất hiện, khí thế khinh người có chút không quá tự tại.

Dù sao cái màn này bị cẩu nam nhân nhìn thấy, anh chắc sẽ nghĩ mình là nữ phụ độc ác đi.

Ngụy Triệt đem dăm ba câu nói lại với anh, cũng đỡ Diệp Lâm Tây phí miệng lưỡi.

Phó Cẩm Hoành nhìn lướt qua cục diện, thần sắc nhạt nhẽo, giống như loại chuyện nhỏ nhặt này không đáng để nhắc tới.

"Tần Chu, đi tìm giám sát điều tra đi."

Giám sát?

Còn có giám sát?

Giám sát trang trại đang ở đâu.

Diệp Lâm Tây lập tức quay đầu, chuẩn bị tìm vị trí giám sát, cho đến khi Phó Cẩm Hoành nắm chặt bàn tay của cô, Diệp Lâm Tây ngước mắt nhìn anh.

Liền thấy trên mặt anh ngậm một nụ cười nhạt: "Ở phía sau đầu."

Lúc này cô mới phát hiện giám sát được đặt ở cuối hành lang, bởi vì cách nhà vệ sinh rất xa cho nên mọi người cũng không chú ý đến.

Phó Cẩm Hoành một lần nữa đem con mắt đặt trên người Diệp Lâm Tây, nhàn nhạt mở miệng: "Mặc dù tôi không có mặt ở hiện trường, nhưng tôi biết rõ tích cách vợ tôi, xưa nay cô ấy không phải là người vô duyên vô cớ sẽ động thủ đánh người."

Diệp Lâm Tây không ngờ Phó Cẩm Hoành sẽ nói như vậy trước mặt mọi người.

Mặc dù cô cảm thấy hơn phân nửa là trạng thái bị động biểu hiện ân ái trước người ngoài, nhưng nghe anh nói như vậy, đáy lòng cũng không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Ô ô ô ô ô .

Về sau cô sẽ không tiếp tục phê bình hôn nhân bên ngoài, vợ chồng bên ngoài thì sao, tối thiểu anh sẽ bảo vệ cô trước mặt người khác.

Đáy lòng Diệp Lâm Tây yên lặng cảm động.

Rất nhanh Tần Chu đi tới.

Hắn nói: "Giám sát có, nhưng chỉ có hình ảnh, không có âm thanh."

Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng Liên Vận Di ở đối diện sắc mặt vẫn trắng lên mấy phần.

Phó Cẩm Hoành không thèm để ý cười nói: "Nếu như mọi người thực sự muốn biết chân tướng rõ ràng, tôi cũng có thể giúp một tay mời một vị chuyên gia môi ngữ, giải đọc một chút quá trình tranh chấp vừa rồi giữa hai vị."

Có độc!

Người đàn ông này có độc !!!

Đừng nói Diệp Lâm Tây chấn kinh, tất cả mọi người ở đây đều bị anh làm cho ngây người, đến mức không ai có thể mở miệng nói chút gì.

Nữ nhân tranh chấp, lại muốn mời chuyên gia môi ngữ đến đọc giải.

Màn tranh cãi này truyền đi cũng không tránh khỏi rất có thể diện đi.

Thế nhưng Diệp Lâm Tây liếc về phía đối diện nhìn thấy thần sắc bối rối của Liên Vận Di, đột nhiên cảm thấy thật thoải mái.

Phó gia Tiểu Cẩm, quả nhiên là bậc thầy cấp mười !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro