Chương 18: Bà chủ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ bởi vì biết phòng quần áo của mình sắp được mở rộng, mà cô lại lấy việc bổ sung quần áo làm cái cớ, từ đó quang minh chính đại đạt được mục đích bại gia.

Cả một đêm, tâm tình của Diệp Lâm Tây rất vui vẻ.

Đến việc gót giày của mình đang mắc kẹt ở khe hẹp cũng bị đem nhét vào xó xỉnh, chỉ cần cô không đề cập tới, liệu có ai biết được đây.

Buổi chiều Phó Cẩm Hoành đi một chuyến tới phòng thí nghiệm, đang đi thì Nguỵ Triệt gọi điện tới.

Vì vậy lúc chiều anh mới tới trang trại ngựa.

Về đến nhà, anh ăn tối xong liền vào thư phòng làm việc.

So với Diệp Lâm Tây hay lên giọng lại chìm trong sinh hoạt vàng son, cuộc sống của anh rất có quy luật. Mỗi sáng thức dậy vào lúc sáu giờ, tập luyện nửa giờ, sau đó tắm rửa ăn điểm tâm, chín giờ bắt đầu tới công ty.

Ban đêm trừ khi có xã giao bên ngoài, nếu không anh sẽ về nhà đúng giờ.

Nhưng anh vẫn tiếp tục làm việc trong thư phòng ở nhà. Tập đoàn Thịnh Á còn có các công ty con ở nước ngoài, đặc biệt trước mắt anh đang nắm trong tay khoa học kỹ thuật Thịnh Á.

Rất nhiều nghiệp vụ đều cần trao đổi với nước ngoài.

Lúc này trong thư phòng truyền đến âm thanh, là anh đang họp hội nghị qua video.

Tập đoàn Thịnh Á do một tay ông nội anh thành lập, lúc ông anh còn sống, thường xuyên kể chuyện năm đó ông đã dùng chín mươi đồng xông xáo khắp nơi.

Bây giờ trải qua mấy chục năm mưa gió, Thịnh Á đã sớm phát triển thành một tập đoàn kinh doanh tài chính, bất động sản, khoa học kỹ thuật, bao gồm cả nhiều nghiệp vụ khổng lồ ký kết với các đế quốc.

Khoa học kỹ thuật Thịnh Á là một công ty con trọng yếu. Bây giờ công nghệ cao không ngừng phát triển, tương lai chắc chắn rất được xem trọng.

Một khi cách mạng công nghiệp nổ ra, công nghệ cao sẽ trở thành một ngành nghề, một ngành sản xuất.

Mà Phó Cẩm Hoành được phái đến công ty con có tiền đề phát triển như vậy, nội bộ tập đoàn đã sớm suy đoán không thôi.

Mặc dù trên anh còn có một người anh trai, nhìn qua hai anh em bọn họ nhất định sẽ có tranh giành quyền lực.

Thế nhưng Đại thiếu gia chưa từng đến công ty đảm nhiệm chức vụ. Bây giờ Phó Cẩm Hoành lại kết thông gia với Diệp gia, chắc là anh đã sớm xác định người nối nghiệp, lên làm Thái tử gia.

Cho nên lời của anh trong nội bộ công ty luôn nhất ngôn cửu đỉnh.*
( Nhất ngôn cửu đỉnh: lời nói có trọng lượng và rất hữu ích.)

Lúc này là mười giờ tối, anh vẫn đang còn họp, cũng không ai dám nói một chữ không.

Phó tổng giám đốc Tống Văn: "Phó tổng, An Hàn bên kia lại từ chối chúng ta thu mua báo giá."

Phó Cẩm Hoành đem kính mắt trên sống mũi tháo xuống, anh bị cận thị nhẹ, bình thường rất ít khi đeo kính, ngẫu nhiên lúc họp sẽ dùng đến.

Nhưng mỗi lần anh đeo kính khi họp liền mang ý nghĩa hôm nay sợ sẽ không được thuận lợi.

Quả nhiên, mới đó mà mọi người đã nghe được tin tức bết bát.

Ngược lại Phó Cẩm Hoành cũng không giận tái mặt như bọn họ dự đoán, anh chỉ nhìn xuống ống kính, thấp giọng nói: "Tình huống này tôi đã biết, hội nghị hôm nay kết thúc đi."

Sau đó gấp máy tính lại.

Những người khác hoàn toàn không nghĩ tới công việc hôm nay lại tốt như thế này.

Phó Cẩm Hoành đẩy cửa ra ngoài, vừa lên lầu vừa trầm tư.

Hiển nhiên anh cũng không bình tĩnh như trong dự liệu, từ khi anh bắt đầu dẫn dắt khoa học kỹ thuật Thịnh Á, bao nhiêu người còn đang chờ anh đánh trận đầu tiên thật đẹp mắt. Ngay cả ba anh cũng đang thầm lặng chăm chú nhìn anh.

Hạng mục đầu tiên có thể chậm chạp không cách nào đẩy mạnh, Phó Cẩm Hoành cười lạnh.

Bên ngoài nhìn anh rất thong dong bình tĩnh, có thể đó là khí chất từ trong xương cốt, người khác càng trông mong thấy anh thất bại, anh lại càng hứng thú đánh một trận thật đẹp.

Anh đẩy cửa vào, quả nhiên Diệp Lâm Tây vẫn đang tắm rửa.

Đối với người vợ cực kỳ xem trọng việc bảo dưỡng, Phó Cẩm Hoành ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ tới lời đồn đại buồn cười kia.

Nghe đồn Thiên kim danh viện Diệp Lâm Tây vì muốn phân biệt với đám "gà rừng" nên để ba ruột góp hai toà nhà, chen vào sinh viên hàng TOP của học viện luật.

Cho nên mới có sinh viên hàng đầu trường luật Diệp Lâm Tây.

Nếu không một đại tiểu thư chỉ biết dùng tiền và hưởng lạc sao có thể dựa vào thành tích của mình mà tiến vào TOP sinh viên xuất sắc.

Sở dĩ Phó Cẩm Hoành nghe được tin đồn này là lúc tin tức kết hôn của anh và Diệp Lâm Tây truyền đi.

Có người cố ý đến trước mặt anh bàn tán.

Chắc là sợ anh nhất thời trầm mê sắc đẹp, bị Diệp tiểu thư xinh đẹp nhưng lại nông cạn mê hoặc.

Chỉ tiếc, Phó Cẩm Hoành vẫn đâm đầu vào cuộc hôn nhân này.

Phó Cẩm Hoành vừa cởi quần áo vừa cảm thấy buồn cười. Dù Diệp Lâm Tây có vào học viện luật vì ba cô đổ tiền vào đi nữa, thì ít nhất so với những bình hoa thấp kém bên ngoài kia vợ anh không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà tâm hồn còn thú vị mười phần.

Anh đột nhiên nhớ tới một màn ở trang trại ngựa ngày hôm qua.

Phó Cẩm Hoành cười một tiếng, bởi vì đúng thật có đủ thú vị.

Mà lúc này Diệp Lâm Tây vẫn còn đang tắm, không hề biết cẩu nam nhân lại đem chuyện này ra cười một lần.

Nếu cô mà biết, chắc chắn lúc này sẽ lao ra tính sổ với anh một trận.

Chỉ tiếc, cẩu nam nhân không hề sinh lòng áy náy, thậm chí còn trực tiếp đẩy cửa phòng tắm ra.

Diệp Lâm Tây đang ngâm trong bồn tắm, xung quanh bồn tắm lớn được cô làm cho tinh xảo lại rất có không khí, mùi thơm hoa cỏ ngọn nến ở trên bệ cửa sổ nhỏ, bên trong ly rượu đỏ đã sớm thấy đáy, hiển nhiên cô đã uống không ít.

Ánh nến chập chờn, trong phòng tắm loé lên tia sáng nhu hoà ấm áp, không khí lãng mãn hiền hoà.

Cho nên khi cửa phòng tắm vang lên, cô bị doạ đến giật mình: "Ai?"

Phó Cẩm Hoành đi tới, ngữ điệu có chút trầm ngâm: "Trừ anh ra, em cảm thấy còn có thể có ai?"

Diệp Lâm Tây không vui nhìn anh chằm chằm, cô đang ngâm trong bồn tắm đấy. Ngày hôm nay cô đến trang trại ngựa ầm ĩ một trận, bây giờ mệt mỏi như vậy, cô không có tâm tư ứng phó với anh.

Nhưng Phó Cẩm Hoành lại giống như bị không khí lãng mạn xung quanh ảnh hưởng.

Anh trực tiếp bước vào bồn tắm lớn. Không thể không thừa nhận lúc trước Diệp Lâm Tây nhất định phải lắp đặt bồn tắm lớn trong nhà tắm phòng ngủ chính anh còn khịt mũi coi thường.

Hiện tại lại phát hiện cái bồn tắm lớn này rất hữu dụng.

Một tay Diệp Lâm Tây đẩy anh ra, một tay không quên che đi phong quang trên ngực mình. Phó Cẩm Hoành đưa tay ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn lên cổ của cô, cả người Diệp Lâm Tây tê dại.

Bàn tay của anh khoác sau lưng cô, mang theo lực đạo không nặng không nhẹ nhẹ nhàng vuốt ve.

Diệp Lâm Tây cảm thấy mình mệt mỏi đến mất mạng, rõ ràng lúc này nên đẩy anh ra.

Để anh cách mình càng xa càng tốt.

Thế nhưng anh quá hiểu làm sao để khơi gợi vui vẻ trong cô.

Đôi mắt cô khẽ nâng, nhìn tâm tình cuồn cuộn trong tròng mắt đen của anh, đột nhiên đáy lòng cũng dâng lên một cỗ bất thường.

Dường như nói không nên lời lại ngượng ngùng không thể chống lại.

-

Diệp Lâm Tây bị giày vò đến cùng, chống đỡ miễn cưỡng bôi mỹ phẩm dưỡng da là tôn nghiêm cuối cùng của cô gái tinh tế như cô.

Về phần sau khi tắm rửa còn phải đắp mặt nạ đã sớm bị ném lên chín tầng mây.

Mà lúc ngủ, cô hoàn toàn như trước đây, thành thật được vài phút đồng hồ.

Sau khi cô ngủ, cả người tự động lăn vào trong ngực Phó Cẩm Hoành, một cái chân không thành thật vắt lên hông anh.

Đối với tư thế ngủ này của Diệp Lâm Tây, Phó Cẩm Hoành đã sớm không còn trông cậy vào cô cải biến.

Ngược lại anh thật sự hâm mộ chất lượng giấc ngủ của Diệp Lâm Tây.

Một khi lên giường, cô luôn có năng lực trong năm phút đồng hồ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ là bởi vì sống quá mức không tim không phổi nên chất lượng giấc ngủ mới tốt như vậy?

Cũng may có Diệp Lâm Tây ảnh hưởng, người luôn ít ngủ như Phó Cẩm Hoành lại phá lệ an tĩnh ngủ sâu.

Sáng sớm Phó Cẩm Hoành rời giường đi tắm rửa, vừa đi ra liền thấy người nằm trên giường đang đưa tay ra tìm điện thoại. Thấy cô tỉnh, anh chợt nhớ tối hôm qua còn chưa nói với cô mấy việc.

"Hôm nay chúng ta về đại trạch một chuyến, em về nước đã hai ngày, bà nội gọi chúng ta về ăn bữa cơm."

Diệp Lâm Tây vừa tỉnh ngủ, còn đang trong trạng thái mơ hồ "tôi là ai tôi đang ở đâu."

Cô không để tâm: "Ồ."

Thấy dáng vẻ không yên lòng của cô, Phó Cẩm Hoành vừa thay quần áo vừa nói: "Hôm nay cả nhà cô cũng sẽ tới."

"Ồ."

Phó Cẩm Hoành quay đầu nhìn cô thật sâu, chậm rãi nói tiếp: "Hôm nay có khách tới, em chú ý một chút."

Diệp Lâm Tây vốn đang ngáp không ngớt, nghe thấy anh nói vậy lập tức tỉnh táo.

Cô thẳng thắn mạnh mẽ nói: "Em có chỗ nào không chú ý chứ? Bà nội và mẹ cũng luôn khoe không cần phải giảng đạo lý con dâu với em mà."

Một tiếng hừ nhẹ truyền đến.

Diệp Lâm Tây hận không thể xuống dưới nắm chặt cà vạt của người đàn ông tồi tệ này, để hỏi cho rõ ràng anh hừ cái gì.

Cho đến khi Phó Cẩm Hoành nói: "Em đừng giống như buổi hoà nhạc hôm trước là được."

Diệp Lâm Tây khẽ giật mình, sao anh lại nhắc tới buổi hoà nhạc chứ.

Cái đầu nhỏ của cô loé lên, cả người lập tức ngồi dậy, lấy chăn quấn mình lại, trên mặt bày ra vẻ không thể tin được lẫn một chút hạnh phúc: "Dật Tể cũng sẽ tới sao?"

Mái tóc dài của cô xốc xếch xoã trên bờ vai, rõ ràng là hình tượng lôi thôi vừa mới rời giường.

Nhưng lại vì quá vui mừng mà khuôn mặt lộ ra cảnh đẹp ý vui.

Trời cao quả nhiên ưu ái mỹ nhân.

Phó Cẩm Hoành thu hồi ánh mắt từ trên người cô, thản nhiên nói: "Là Tề Tri Dật."

Diệp Lâm Tây còn đang đắm chìm trong loại hạnh phúc choáng váng "cô có thể nhìn thấy Dật Tể ở nhà", hoàn toàn không để ý Phó Cẩm Hoành đang uốn nắn cách xưng hô của cô.

Lát sau Diệp Lâm Tây vội vàng gửi tin nhắn cho Khương Lập Hạ.

Mảy may không quản việc Phó Cẩm Hoành chuẩn bị ra ngoài.

Đối với nụ hôn tiễn biệt, Phó Cẩm Hoành không hề nghĩ ngợi qua.

Thừa dịp ban ngày rảnh rỗi, Diệp Lâm Tây tới một viện thẩm mỹ, bảo dưỡng lại da dẻ của mình.

Buổi chiều sau khi trở về, cô liền vào phòng thay quần áo chuẩn bị.

Khương Lập Hạ làm quân sư quạt mo, đang tư vấn giúp cô buổi tiệc tối nay nên mặc quần áo gì.

"Cái váy này có ngắn quá không?"

Diệp Lâm Tây do dự nói.

Hai người đang nói chuyện phiếm qua video, cô đưa di động cố định trên giá đỡ, đem quần áo mình vừa chọn lựa nhờ Khương Lập Hạ xem qua.

Cho đến cuối cùng cô có chút từ bỏ nói: "Được rồi, tớ đúng là điên rồi, hỏi ai không hỏi lại đi hỏi cẩu độc thân."

Khương Lập Hạ: "....."

Chọn quần áo và cẩu độc thân có quan hệ gì?

Cô thật sự đã bị mạo phạm đấy.

Nhưng Diệp Lâm Tây không cảm thấy chút nào, bởi vì cuối cùng cô vẫn quyết định tin vào ánh mắt của mình, mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt kết hợp cùng chân váy bút chì jean màu xanh đậm.

Tông màu chủ đạo xanh lam khiến cho cô trông vừa thanh thuần vừa dịu dàng.

Đầu hạ, quả nhiên là mùa của màu xanh da trời.

Diệp Lâm Tây chờ đến hơn năm giờ, nhịn không được mở Wechat của Phó Cẩm Hoành ra.

Tin nhắn Wechat giữa hai người cũng không mặn mà gì, Diệp Lâm Tây kéo lên mãi mới tìm thấy.

Mở ra liền thấy thông tin trao đổi lúc trước của bọn họ.

Là Phó Cẩm Hoành gửi cho cô tấm áp phích lớn của Khoa học kỹ thuật Thịnh Á.

Cô dùng giọng điệu trầm ngâm, rất nhanh gửi tới cho anh một tin tức đã cũ.

Phó Cẩm Hoành nghe thấy tiếng chuông di động, nhưng anh luôn có thói quen làm xong việc trong tay trước.

Chờ anh mở Wechat ra, nhìn thấy tin nhắn Diệp Lâm Tây gửi tới đã là năm phút sau.

Diệp Lâm Tây: [Ông xã, bao giờ anh trở về?"]

Cách màn hình, Phó Cẩm Hoành dường như có thể trông thấy dáng vẻ của cô khi gửi tin này.

Rất nhanh Phó Cẩm Hoành cũng hồi âm: [Sáu giờ, sau khi tan tầm anh sẽ về nhà đón em.]

Đại khái sau vài giây, Diệp Lâm Tây gửi tới mấy biểu tượng cảm xúc chúc mừng.

Đem cả màn hình loá cả mắt.

Phó Cẩm Hoành cho rằng cô đây là không kịp chờ đợi nghĩ muốn về nhà gặp Tề Tri Dật, lắc đầu.

Ai ngờ một giây sau, lại có một tin nhắn gửi đến.

Diệp Lâm Tây: [Oa, chúc mừng Phó tổng, cuối cùng cũng thoát khỏi 2G, dùng mạng 4G rồi nha.]

Phó Cẩm Hoành xem xong, nhịn không được bật cười.

Cô đang châm chọc anh hồi âm quá chậm.

Một lát sau Diệp Lâm Tây cũng nhận được một tin nhắn.

Cô mở ra xem, lại là một đường link.

Lại nữa?

Đối với thú vui của cẩu nam nhân độc ác này, Diệp Lâm Tây mười phần im lặng. Nhưng cô vẫn rất tò mò, bàn tay nhỏ ấn mở đường link ra.

Phát hiện là tin tức giới thiệu nghiệp vụ của Khoa học kỹ thuật Thịnh Á.

"Khoa học kỹ thuật Thịnh Á trước mắt đang là xí nghiệp AL có giá trị cao nhất cả nước, giá trị xí nghiệp có thể đạt tới hơn 10 tỷ đô la. Khoa học kỹ thuật Thịnh Á đang tập trung nghiên cứu máy tính thị giác cùng chiều sâu học tập, trước mắt đã thành công hướng thị trường một hệ liệt kỹ thuật trí tuệ nhân tạo, trong đó kể cả phân biệt mặt người,....

Diệp Lâm Tây nhìn mấy thuật ngữ chuyên nghiệp liên tiếp, giật giật khoé miệng.

Rất nhanh, tin nhắn qua giọng nói của người đàn ông truyền tới.

Phó Cẩm Hoành: "Trước mắt Thịnh Á có tham dự vào kỹ thuật 5G mới khai phát, nếu như em có hứng thú, anh có thể kêu người đi tìm hiểu một chút. Dù sao em cũng là bà chủ, luôn luôn hoan nghênh em hiểu rõ nghiệp vụ công ty.

Diệp Lâm Tây: "..."

Ai muốn quan tâm tới nghiệp vụ công ty chứ?

Không nhìn ra em chỉ muốn trào phúng anh sao?

Không có ý gì bên trong cả.

Diệp Lâm Tây chuẩn bị đem điện thoại ném lên bàn, thế nhưng đột nhiên cô lại đem giọng nói vừa rồi mở ra nghe một lần nữa.

Diệp Lâm Tây nghe lại, phía sau rõ ràng là hai chữ bà chủ.

Cô mím nhẹ khoé môi, kiềm chế không muốn giương khoé miệng.

Xưng hô bà chủ thế này, có một chút lỗi thời.

Nhưng mà, thật là dễ nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro