Chương 2: Quà tặng,anh vẫn tương đối thích em hơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không gian thang máy vốn bịt kín, lúc này giống như yên tĩnh lâm vào cảnh chết chóc. Lời này như tiếng sét đánh trên đầu Diệp Lâm Tây.

Trong nháy mắt, cô có cảm giác bị vận mệnh bao trùm đỉnh đầu.

Quả nhiên, con người không phải lúc nào cũng may mắn.

Diệp Lâm Tây không am hiểu về nói dối, phải nói là xưa nay cô không biết nói dối, luôn luôn sống tuỳ ý, căn bản không cần nói dối để che dấu. Không biết nói dối đã đành, bây giờ còn gặp phải tình huống này.

Đặc biệt lúc cô thấy trên tay Phó Cẩm Hoành đeo đồng hồ, không chỉ hít thở không thông mà thậm chí còn cảm giác được da mặt của mình nhanh chóng đỏ lên.

***

Ngày hôm qua.

Lúc Diệp Lâm Tây nằm hưởng thụ SPA di động để bên cạnh vang lên. Với tay cầm lên, là Phó Cẩm Hoành gọi tới. Cô kinh ngạc, bật dậy, thở một hơi thật sâu mới nghe điện thoại.

Phó Cẩm Hoành: "Nhận được quà sinh nhật rồi."

Diệp Lâm Tây vừa vỗ ngực cho thông khí, vừa âm thầm chửi bới "bình thường gặp nhau cũng không thấy anh dễ nói chuyện như thế". Thật sự doạ đến nhịp tim của cô rồi, cứ tưởng chuyện cô lén lút về nước bị phát hiện.

Cô cùng Phó Cẩm Hoành vì liên hôn thương nghiệp, bên ngoài vẫn thể hiện tốt là đôi vợ chồng ân ái hạnh phúc. Kết hôn được một năm, cô ở nước Mỹ học tập, anh ở trong nước làm việc, không can thiệp lẫn nhau, riêng phần cô vẫn rất vui vẻ, hạnh phúc.

Đương nhiên thời điểm sinh nhật anh đến, cô vẫn phải tỏ vẻ một chút.

Giờ phút này nhìn đồng hồ trên tay Phó Cẩm Hoành, Diệp Lâm Tây không khỏi nhớ lại hôm qua cô đã bỏ qua da đầu tê dại mà điệu đà nói với anh.

"Anh yêu, bởi vì em còn phải chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp, thực sự không thể về nước dự sinh nhật cùng anh được, cho nên em đặc biệt mua cho anh một món quà nhỏ."

Điện thoại hồi lâu vẫn không có hồi âm.

Không biết là vì một tiếng "anh yêu" này của cô làm cho bối rối, hay bởi thanh âm mềm mại, ngọt ngào kia làm cho tê dại.

Nửa ngày, ngữ khí bình thản của Phó Cẩm Hoành mới vang lại :
"Cảm ơn!"

Lúc nói lời này, anh đã mở hộp quà ra, yên tĩnh nhìn chiếc đồng hồ nằm ở bên trong.
Nhãn hiệu này trong tủ anh cũng có rất nhiều loại, không thấp hơn trăm vạn.

Món quà nhỏ.....

Phó Cẩm Hoành nhếch nhẹ khoé môi dưới, tưởng tượng lúc cô tuỳ ý tự nhiên quẹt thẻ mua chiếc đồng hồ này. Hai người cũng không tiếp tục giả vờ khách khí, nhanh chóng cúp điện thoại.

Thật ra Phó Cẩm Hoành gọi điện tới cảm ơn món quà sinh nhật của cô làm Diệp Lâm Tây cảm thấy phải chăng tập đoàn Thịnh Á sắp phá sản? Tổng giám đốc như anh lại nhàn hạ không có việc gì làm sao? Nhưng mà cô nghĩ bây giờ mình còn phải bay qua bay lại, bốn mùa đi khắp nơi trên thế giới, hơn phân nửa là nhờ phúc của Phó Cẩm Hoành nên chân thành hy vọng Thịnh Á hưng thịnh thật lâu.

*

Hôm qua còn giả vờ tức giận phải ở lại Mỹ chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp, mà hôm nay liền bị phát hiện xuất hiện tại khách sạn năm sao trong nước. Dù bên ngoài tỏ vẻ bình thản nhưng Diệp Lâm Tây vẫn cảm thấy chột dạ.

Sự thật chứng minh, thời điểm khó xử nhất, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Diệp Lâm Tây nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác.
"Gian phòng của em ở tầng 63, anh có muốn lên ngồi một chút không."

Thanh âm của cô rất êm tai, đặc biệt lúc mềm mỏng nói chuyện, lộ ra hương vị câu người.

Vô xảo bất thành thư.*
(Vô xảo bất thành thư: một câu tục ngữ của Trung Quốc, ẩn dụ cho thấy mọi việc xảy ra rất tình cờ, khi cố gắng trốn tránh ai đó, bạn sẽ gặp phải anh ta - Baidu.)

Cửa thang máy giam giữ lúc này mở ra, lời cô vừa nói, không nặng không nhẹ vang ra bên ngoài. Đến mức hai người đàn ông chờ ngoài cửa thang máy định nhấc chân đi vào, nghe được lời này đột nhiên dừng lại. Hai người lộ vẻ mặt xấu hổ nhìn nhau, lùi về sau một bước không vào nữa.

Phó Cẩm Hoành trực tiếp lên tầng 63, lúc sau cửa thang máy đóng lại, Diệp Lâm Tây bất giác nói:
"Hai người vừa rồi nghĩ gì vậy?"

Cô nhìn về phía Phó Cẩm Hoành.
"Không lẽ bọn họ cho rằng em đói khát đến câu dẫn anh?"

Nghe miệng nhỏ Diệp Lâm Tây không vui lên án, khuôn mặt từ đầu tới cuối duy trì vẻ nhạt nhẽo của Phó Cẩm Hoành như có như không lộ ra nét cười nhạt.

Anh nói: "Chẳng lẽ là không phải?"

Diệp Lâm Tây: "......"

Lần này, hai tai của cô càng thêm phiếm hồng, thật tức giận. Anh đừng quá tự tin. Đừng! Quá! Tự! Tin!

Anh thật sự xem mình như trung tâm, tưởng rằng người phụ nữ nào cũng thần hồn điên đảo vì anh sao? Diệp Lâm Tây vì giọng điệu hời hợt của anh mà trong lòng càng thêm tức giận. Bởi vì trong lời nói của anh như có ý "có thể câu dẫn anh là vinh hạnh của em."

Anh làm cho cô tức giận thật rồi.

Diệp Lâm Tây hoàn toàn quên đi cảm giác cẩn thận vừa rồi, vành môi khẽ mím lại, hai tay khoanh trước ngực, đứng trong thang máy cách xa anh nhất có thể, cả người lộ rõ vẻ lạnh nhạt, không thể xâm phạm.

Không biết là tầng lầu quá cao, hay tốc độ thang máy quá chậm, Diệp Lâm Tây cảm giác mỗi một giây dài như cả năm, cuối cùng cũng đến.

Cửa thang máy mở ra, cô liền nhấc chân ra ngoài, không quan tâm chút nào đến người đàn ông phía sau.

Phó Cẩm Hoành nhìn dáng vẻ thở phì phò của cô, không khỏi cảm thấy buồn cười, ỷ vào đôi chân dài của anh, mới hai bước đã đi đến bên cạnh cô.

Đến cửa phòng, Diệp Lâm Tây mở túi tìm thẻ phòng.

Phó Cẩm Hoành tựa bên cánh cửa cúi đầu nhìn cô, không thể không nói, ánh đèn vàng trên hành làng càng tôn lên vẻ nhu hoà, ngũ quan xinh xảo. Cô như bông hoa hồng nở rộ, dù đang giương nanh múa vuốt cũng không làm mất đi vẻ xinh đẹp tinh xảo ấy. Đặc biệt là làn da trắng trẻo, tròng mắt như nhiễm một màu ánh sáng nhu hoà.

Có lẽ là vì người trước mắt quá mức xinh đẹp, Phó Cẩm Hoành hiếm khi chủ động mở miệng trước:
"Tại sao lại đột nhiên về nước?"

Lời này có được tính là đang quan tâm cô không?

Diệp Lâm Tây cũng vừa tìm được thẻ phòng, một bên quẹt thẻ mở cửa một bên nhẹ nhàng nói:
"Em nói hôm nay em đặc biệt về nước vì sinh nhật anh, anh tin không?"
Một giây sau cửa phòng mở ra, Diệp Lâm Tây nhấp nhẹ môi xuống, triệt để ngậm miệng.

Bởi vì đứng ở cửa ra vào, bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng tình cảnh trong phòng khách, mười mấy túi mua sắm to nhỏ giờ phút này đang nằm chỉnh tề bên cạnh khay trà.

Có chút hùng vĩ....

Như đoàn binh sĩ đã xếp thành hàng chờ tướng quân đến kiểm duyệt.
Mà đứng ở cửa ra vào là tiểu tướng quân, không có chút vui vẻ nào như lúc mua đồ, chỉ có một cỗ xấu hổ.
Cô quay đầu nhìn Phó Cẩm Hoành liền nhìn thấy trên mặt anh viết to ba chữ: "Anh không tin."

Truyện được đăng tải duy nhất tại địa chỉ chính chủ Wattpad : GocnhocuaGhe22. Hãy là người đọc văn minh, nói không với các trang reup.
______

Tầng 63 này đều là phòng tổng thống, phòng khách được thiết kế hai mặt tường bằng thuỷ tinh, đem toàn bộ cảnh sắc hoa lệ bên ngoài thu vào tầm mắt.
Dù là về nước một thời gian ngắn, Diệp Lâm Tây cũng không muốn làm khổ chính mình.

Diệp Lâm Tây tới quầy bar lấy ra một chai nước, mở ra, uống một ngụm, lúc này mới nhớ tới, hỏi anh:
"Muốn uống nước không?"
Phó Cẩm Hoành không trả lời, ngược lại hỏi cô:
"Cơm tối đã ăn chưa?"
Diệp Lâm Tây ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh vài giây, bỗng nhiên nở nụ cười:
"Thế nào, muốn đi ăn tối cùng em?"

Cô sợ ăn cơm cùng anh, thức ăn không tiêu hoá nổi.

Phó Cẩm Hoành không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô mà nhấc máy gọi một cuộc điện thoại, để trợ lý Tần Chu liên hệ với nhà hàng bên trong khách sạn.

Điện thoại kết thúc, Phó Cẩm Hoành nhìn cô nói:
"Là nhà hàng Tây Michelin Ba sao."

Mặc dù hai người mới kết hôn được một năm, cũng ở chung, sinh hoạt với nhau một khoảng thời gian ngắn, nhưng Phó Cẩm Hoành vẫn hiểu rõ tích cách, sở thích của Diệp Lâm Tây. Cô cực kì tận hưởng những điều xa xỉ, luôn tin tưởng "tôi là trung tâm của vũ trụ, cái gì tốt nhất trên đời này mới xứng với tôi."

Diệp Lâm Tây khẽ hừ một tiếng, xem như miễn cưỡng đồng ý đề nghị này.

Phó Cẩm Hoành: "Chú..... Ba biết em về nước rồi sao?"
"Ba em......." Anh suy nghĩ một chút,nhắc lại.

Lơ đãng bị anh nhắc nhở như thế, Diệp Lâm Tây hơi xấu hổ. Dù sao chuyện này cô làm hơi quá.

Rõ ràng trở về nước, lại cố ý lừa anh.

Nhưng tiểu công chúa như cô xưa nay chưa từng đem chột dạ biểu hiện ra ngoài cho dù đúng là cô có vấn đề đi nữa. Cô nói: "Còn chưa biết, em về nước có chút việc phải xử lý, qua mấy ngày lại quay về Mỹ."

Xử lý sự tình gì, còn không phải là tâm tư thiếu nữ nhộn nhạo, nhất định phải trở về nước xem buổi hoà nhạc sao.

Phó Cẩm Hoành nhìn ngữ khí khi nói chuyện của cô, đôi đồng tử đen nháy đảo qua đảo lại, nhìn là biết trong lòng cô có quỷ. Nhưng anh cũng không quá để ý. Nếu anh muốn biết mọi việc của Diệp Lâm Tây, ngoắc ngoắc ngón tay, liền có một đống người đến báo cáo.

Chỉ là đối với anh, vẫn là không muốn biết.

Anh nói: "Lâm Tây, em muốn đi chỗ nào là tự do của em. Nhưng trước khi làm chuyện gì, tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ càng, dù sao với thân phận hiện giờ của em thì không phải chỉ liên quan đến một mình em."

Thanh âm của Phó Cẩm Hoành bình tĩnh, ôn hoà lại làm cho Diệp Lâm Tây như con mèo xù lông.

Bởi vì anh nói những lời này còn có một tầng ý tứ khác.
"Em làm chuyện ngu xuẩn gì tôi không quản, nhưng tốt nhất đừng làm ảnh hưởng đến tôi."

Diệp Lâm Tây bị ý tứ mình nghĩ ra làm cho tức giận. Mặc dù vốn là cô đuối lý, nhưng bây giờ cô cũng bị làm cho nổi nóng không nén xuống được.

Cô vòng hai tay trước ngực, thanh âm đâu ra đấy nói: "À... Thực sự cảm ơn Phó tổng đã nhắc nhở, về sau nếu thật sự có làm ra việc gì, nhất định tôi sẽ che dấu thật tốt."

Ví dụ như đi tìm tiểu thịt tươi.

Lời này tràn ngập khói thuốc, thế nhưng Phó Cẩm Hoành lại không thể hiện điều gì.

Rõ ràng đối phương không nói gì, lại làm cho nỗi giận của Diệp Lâm Tây càng lớn hơn.

Bởi vì anh không thèm để ý trong lòng Diệp Lâm Tây nghĩ gì, đối với thái độ như vậy, Diệp Lâm Tây mỗi lần đều bị anh dễ dàng châm lên mồi lửa.

Không hài lòng, Diệp Lâm Tây lười nhác duy trì quan hệ không mặn không nhạt này.

Lúc đầu trở về muộn, bây giờ trực tiếp muốn đuổi người đi.

Đúng lúc chuông cửa vang lên hết, Diệp Lâm Tây đứng yên không nhúc nhích, Phó Cẩm Hoành đi qua mở cửa.

Là nhà hàng mang đồ ăn lên.

Ở tại khách sạn, Diệp Lâm Tây đương nhiên cũng biết nhà hàng này.
Chỉ là cô không biết nhà hàng này rất nổi tiếng, muốn đặt hàng không dễ, phục vụ lại chu đáo, còn có thể đem thức ăn đến tận phòng.

Một bữa cơm, Diệp Lâm Tây ăn có chút không kiên nhẫn.

Cho đến lúc cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường đối diện, thế mà gần đến mười hai giờ rồi.

Còn kém mấy giây.

Giữa lúc cô còn đang sững sờ, một tiếng chuông điện thoại kéo mạch suy nghĩ của cô trở về.

Điện thoại Phó Cẩm Hoành đặt trên bàn nên Diệp Lâm Tây nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện lên tiếng chuông đồng hồ báo thức.

Là luôn luôn báo thức lúc 0h.

Lúc đầu cô còn không cảm thấy gì, sau mới nhớ ra, qua mười hai giờ là sinh nhật của anh.

Nhất thời, cô không nhịn được bật cười: "Cái này là cố ý nhắc em tới sinh nhật của anh rồi?"

Phó Cẩm Hoành nghiêng đầu nhìn thoáng qua điện thoại, mặt lộ ra một chút kinh ngạc.

Nhưng phía đối diện Diệp Lâm Tây đã hạ giọng nói:
"Được rồi, chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Khuôn mặt cô rất kiêu căng, giống như đang ban thưởng cái gì đó.

Phó Cẩm Hoành đem báo thức tắt đi, thần sắc bình tĩnh gọi một cuộc điện thoại: "Hội nghị lúc mười hai giờ huỷ bỏ đi."

Đêm nay anh cùng bên phía Châu Âu có một cuộc họp video.

Diệp Lâm Tây cũng không phải người ngu, từ việc anh không chút do dự đanh mặt với cô, lúc nãy cô nói lời chúc phúc kia, hẳn là anh nghĩ cô tự mình đa tình.

Tiểu công chúa một chút uỷ khuất cũng không muốn, lúc này đứng dậy rời đi.

Cô đúng là rảnh đến điên rồi, lãng phí sắc đẹp, thời gian quý báu của mình để cùng loại người này ăn một bữa cơm. Lẽ nào lời Tiểu Ái nói không đủ ngọt ngào? Vẫn là ngày mai đi xem buổi hoà nhạc còn hơn. Cô tội gì cùng loại đàn ông cay nghiệt này lãng phí thời gian.

Diệp Lâm Tây trở về phòng ngủ, hoàn toàn không muốn để ý đến người ngồi bên ngoài, đưa tay cầm lấy áo ngủ chuẩn bị đi vào phòng tắm.

Ai ngờ vừa quay đầu, xém chút nữa đụng phải người đàn ông đứng phía sau.

Cô bị doạ đến kêu lên: "Anh làm gì mà dọa người ta thế ?"

Diệp Lâm Tây ngước mắt trừng người đàn ông trước mặt, anh nhất định là cố ý.

Phó Cẩm Hoành cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo. Dù anh có là người lãnh đạm, nhưng giờ phút này phải thừa nhận người đứng trước mặt anh là một bảo bối.

Diệp Lâm Tây có khung xương hẹp, đôi chân tinh tế thẳng tắp, đặc biệt là phần thịt nơi bắp chân cân xứng, mắt cá chân trắng trẻo, đừng nói đàn ông nhìn không nháy mắt, ngay cả phụ nữ nhìn thấy cũng phải ao ước, ghen tị với đôi chân này.

Phó Cẩm Hoành cũng không có quá nhiều dục vọng, trái lại, anh luôn luôn khắc chế.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Diệp Lâm Tây an tâm khi ở riêng với anh. Bởi vì đối với loại đàn ông như Phó Cẩm Hoành, quyền lực mới là thứ xuân dược ghê gớm nhất.

Phó Cẩm Hoành hơi cúi người xuống: "Không phải nói đặc biệt về nước chúc mừng sinh nhật cho anh sao? Quà sinh nhật đâu?"

Diệp Lâm Tây: "Không phải em đã đưa cho anh rồi sao?"

Phó Cẩm Hoành nhẹ giọng cười một tiếng: "Món quà kia anh không phải là rất thích."

Diệp Lâm Tây: "......"

Anh không thích còn đeo trên tay làm gì?

Cô thoáng nhìn qua gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết kia, lúc này có cái gì đó nhẹ vỡ ra, cảm xúc cuồn cuộn, mang theo một tia không còn khắc chế động tình.

Cho đến lúc âm thanh trầm khàn của anh vang lên: "Quà tặng, anh vẫn tương đối thích em hơn."

Tiếp theo một cái chớp mắt, cô cảm thấy cơ thể hơi lạnh, chẳng biết lúc nào anh đã ôm lấy một bên vai cô, dây váy trên vai trượt xuống, lộ ra một mảnh da thịt bóng loáng.

Ngọc cốt băng cơ, là như thế.

Da thịt trắng nõn mịn màng, nên như thế nào thì như thế ấy.

Lúc một nửa quần áo Diệp Lâm Tây bị cởi ra, cô mới hiểu được trong lời nói của Phó Cẩm Hoành có ý khác.
__ Anh phải ngủ với em.

Tác giả có lời muốn nói:

Phó tổng giám đốc: "Đồng hồ tuy tốt, nhưng anh vẫn thích dùng em hơn."

Diệp Lâm Tây:" Phi.... em thấy anh cũng thật vui vẻ."

*** Lời editor: Hãy thả sao nhỏ ở mỗi chương để ủng hộ editor các bạn nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro