Chương 4: Đây là ảnh đế đang diễn sao ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đời này sao lại có người đàn ông cẩn thận như vậy? Cô thật sự không hiểu, chỉ hai tấm vé vào cửa thôi mà anh còn không nỡ cho cô. Hơn nữa cô phát hiện nét mặt của anh, quả thực rất vi diệu, anh chính là chướng ngại lớn nhất trong cuộc đời cô.

Cùng anh ở chung một chỗ, tuổi thọ của cô chắc cũng phải giảm mất mấy năm.

"Loại người như thế này vì sao có thể có vợ!"

Sau khi Phó Cẩm Hoành đi rồi, Diệp Lâm Tây còn giận đến toàn thân phát run. Khương Lập Hạ gọi điện tới lần nữa, cô dốc sức phàn nàn trút lửa giận, hận không thể đem tên đàn ông đó mắng tới thương tích đầy mình.

Khương Lập Hạ vì vậy mới biết trong phòng Diệp Lâm Tây thực sự có đàn ông.

Không phải cô nghe lầm.

Chỉ là người đàn ông này lại là chồng cô ấy.

Khương Lập Hạ hỏi: "Sao chồng cậu biết cậu về nước?"

"Đừng nói nữa." Vừa nhắc tới chuyện này, Diệp Lâm Tây liền xì hơi, chắc chắn là trước khi về nước cô đã quên không xem lịch hoàng đạo.

Ngày ấy lên máy bay, phía trên nên viết to mấy chữ "không nên đi ra ngoài."

Nếu không sao mọi chuyện lại có thể không thuận lợi như vậy.

Diệp Lâm Tây đem chuyện tối hôm qua gặp Phó Cẩm Hoành trong thang máy của khách sạn nói với Khương Lập Hạ.

Khương Lập Hạ nghe xong, sửng sốt, nhịn không được hỏi: "Có khả năng anh ta đã biết cậu ở khách sạn sau đó cố ý muốn cho cậu bất ngờ không?

Khương Lập Hạ bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của một tiểu thuyết gia xuất sắc.

Diệp Lâm Tây lẩm bẩm: "Cậu nói cái gì đó, kịch bản tổng tài bá đạo với người vợ nhỏ mềm mại xinh đẹp sao?"

Đáng tiếc, cô và Phó Cẩm Hoành là đôi vợ chồng phá nát kịch bản.

Nhân vật giả thiết này muốn dính cũng dính không nổi.

Khương Lập Hạ thấy tâm tình cô không tốt, dụ dỗ : "Được rồi, để tớ nghĩ cách khác. Mặc dù tớ không biết người đại diện của Tề Tri Dật, nhưng người trong giới giải trí tớ cũng có ít cách. Nhưng mà vé hàng đầu, cậu biết mà, Tề Tri Dật của chúng ta thật sự rất nổi tiếng."

Chuyện tới mức này rồi, Diệp Lâm Tây cũng không còn trông móng đến chuyện sắp xếp, mệt mỏi nói: "Làm phiền cậu rồi."

Khương Lập Hạ nghĩ thêm: "Nếu không cậu làm nũng với chồng cậu một chút, chẳng lẽ đến hai tấm vé vào cửa còn không nỡ cho cậu."

"Anh ấy chính là người như vậy đấy, cay nghiệt, vô lý, keo kiệt."

Huống hồ để cô đi cầu xin Phó Cẩm Hoành.

Cô! Diệp Lâm Tây! Dù chết cũng không mở cái miệng này!

Bởi vì cô chính là người có cốt cách.

"Đem tiểu tiên nữ như đoá hồng nhỏ của chúng ta trở thành như vậy, đúng là tên đàn ông tồi." Khương Lập Hạ nói: "Nhưng mà cậu nói chồng cậu cay nghiệt, vô lý thì được, tớ không có quyền phát ngôn gì, còn keo kiệt thì có chút quá mức rồi."

Diệp Lâm Tây trừng mắt: "Rốt cuộc cậu đứng về phía nào."

Khương Lập Hạ: "Được rồi, là tớ mù, anh ta đúng là keo kiệt."

Diệp Lâm Tây:"..........." Nói như không nói.

Không phải Khương Lập Hạ cố ý phản bác Diệp Lâm Tây, mà do trước kia cô tận mắt nhìn thấy Phó Cẩm Hoành đối với Diệp Lâm Tây đơn giản "vung tiền như rác" cũng không đủ hình dung.

Năm trước Khương Lập Hạ cùng Diệp Lâm Tây đi dự tuần lễ thời trang ở Paris, cô nàng ngay tại đó được xưng là người đi đầu nhãn hiệu Valentino, mua hai cái váy đính đá đắt đỏ, mỗi cái đều mấy trăm ngàn Âu.

Càng không nói đến, cô nàng còn đặt mua tại Paris bảy tám cái valy hành lý chuyên dùng để đựng chiến lợi phẩm của mình.

Khương Lập Hạ đi cùng Diệp Lâm Tây là bởi vì cô còn có một hạng mục liên quan đến đề tài thời trang.

Cô đi theo cốt là tìm tư liệu.

Kết quả triệt để thấy cái gì gọi là "kẻ có tiền vui vẻ trải nghiệm không hết."

Mặc dù trong nhà Diệp Lâm Tây cũng có tiền, sau khi cưới Phó Cẩm Hoành còn nhiều tiền hơn, cô ấy càng không có chút nương tay nào. Cho nên hai chữ keo kiệt này, thực sự chụp không đến trên đầu Phó Cẩm Hoành.

Lúc Diệp Lâm Tây còn muốn nói thêm, ngoài cửa vang lên tiếng chuông.

"Tớ không thèm nghe cậu nói nữa, có người gõ cửa."

Cúp điện thoại, Diệp Lâm Tây trực tiếp đi ra mở cửa. Cửa mở ra, Tần Chu ở bên ngoài.

Cô khẽ mím môi, không chủ động mở miệng.

Tần Chu khẽ vuốt cằm, nhẹ nói: "Phu nhân, Phó tổng bảo tôi đưa Ngài về nhà."

Đây là chê cô về nước không ở nhà lại ở khách sạn, làm mất mặt anh?

Diệp Lâm Tây bày ra dáng vẻ lạnh lùng, xa cách, khoé môi phấn nộn khẽ mở: "Tôi không về."

Tần Chu giống như biết trước cô sẽ nói vậy, trên mặt mảy may không có chút ngoài ý muốn nào, ngay cả nụ cười cũng duy trì không sai một chút: "Phó tổng nói phu nhân về sớm, buổi chiều mới có tinh thần đi xem hoà nhạc."

Diệp Lâm Tây đang muốn mở miệng, đột nhiên ý thức được ý tứ trong những lời này.

Về nhà sớm....Đi xem buổi hoà nhạc?

Không nói sớm.

Diệp Lâm Tây cật lực khắc chế vui mừng trong lòng, trên mặt vẫn duy trì nụ cười không mấy vui vẻ, phá lệ không suy nghĩ đến ngọn nguồn. Cái tên đàn ông tồi này, mặc dù trước đó có chút ác liệt nhưng còn biết cầu hoà. Coi như anh thức thời.

Đang chuẩn bị gật đầu, điện thoại vang lên.

Cô lấy ra xem, là Phó Cẩm Hoành gọi tới.

Lề mề vài giây đồng hồ cô mới chậm rãi kết nối: "Làm gì?"

Phó Cẩm Hoành: "Anh để Tần Chu đến đưa em về nhà, em gặp cậu ta chưa."

Diệp Lâm Tây sửa lại giọng điệu, không muốn cho anh đắc ý, cường điệu nói: "Em nói cho anh biết, lần này là em nể mặt Tần Chu, dù sao bình thường cậu ta hầu hạ anh đã đủ thảm, em mới không làm khó anh ấy.

Phó Cẩm Hoành không quá để tâm: "Vậy anh thay cậu ta cảm ơn em."

Cái này tính là gì nhỉ?

Đánh một gậy cho quả táo ngọt sao?

Diệp Lâm Tây không mấy vui vẻ nghĩ.

Cho đến khi Phó Cẩm Hoành thấp giọng nói: "Sau khi về nhà thì ngủ một lát, tối hôm qua không phải hô hào mệt quá muốn ngủ sao."

Diệp Lâm Tây: "........."

Trên thế giới này sao lại có người mặt dày vô liêm sỉ như vậy.

Sở dĩ tối hôm qua cô kêu gào mệt mỏi, còn không phải do anh lôi kéo làm loạn cả đêm, giày vò cô đến hai giờ sáng, làm hại cô cả đêm nằm mơ đều cảm thấy mình bị lột da rút xương.

Cuối cùng Diệp Lâm Tây vẫn về nhà. Bởi vì hành lý của cô hơi nhiều, Tần Chu dứt khoát đem cô trở về trước sau đó mới đem hành lý qua.

Truyện được đăng tải duy nhất tại địa chỉ chính chủ Wattpad : GocnhocuaGhe22. Hãy là người đọc văn minh, nói không với các trang reup
______

Về đến nhà, cô liền lên giường ngủ mất, chính xác là ngã nhào một cái rồi ngủ luôn.

Bởi vì không có ai quấy rầy, cô ngủ đến hai giờ chiều mới tỉnh.

Sau khi thức dậy, Diệp Lâm Tây đi chân trần giẫm lên thảm vào phòng thay quần áo trong phòng ngủ, đập vào mũi là mùi hương thoang thoảng, vừa khoan khoái vừa dễ chịu.

Ngẩng đầu nhìn một chút là bảy tám ngăn tủ đầy ắp quần áo, cô càng vui vẻ hơn.

Sau khi cưới cô liền qua Mỹ, căn bản không hề về nước.

Thế cho nên toàn bộ quần áo, trang sức đều để ở đây không mang đi.

Đã lâu không gặp! Các tiểu bảo bối của chị!

Diệp Lâm Tây lúc thì ngắm mấy cái túi xách, lúc thì thử trang sức, vui vẻ như con chim non được trở về rừng.

Cô ở trong phòng thay đồ một lát rồi mới xuống lầu.

Xuống dưới lầu, nghe thấy trong phòng bếp có động tĩnh, nhìn thoáng qua thì thấy dì giúp việc đang bận rộn bên bếp.

"Phu nhân đã tỉnh."

Dì giúp việc trông thấy cô, vui vẻ chào hỏi.

Diệp Lâm Tây: "Dì đang nấu cơm ạ?"

Ánh nắng buổi chiều vàng nhạt dìu dịu hắt vào trong phòng bếp, không khí tràn ngập mùi thơm khơi gợi hứng ăn của Diệp Lâm Tây.

Lúc này cô thấy bụng có chút đói bởi vì mùi thơm càng lúc càng nồng.

Dì Trịnh: "Là mì hoành thánh, giữa trưa tiên sinh cho người gọi cho tôi, bảo phu nhân vừa về nước, ở nước ngoài ăn cơm Tây nhiều như vậy, nhất định sẽ nhớ tay nghề của tôi."

Dì Trịnh là người giúp việc lâu năm của Phó gia, có tay nghề nấu cơm rất tốt.

Lúc trước bọn họ vừa mới kết hôn, ông cố Phó để dì đến giúp.

"Tôi xem tầm này Phu nhân cũng tỉnh, chờ một chút, không nghĩ tới lại vừa vặn."Dì Trịnh một bên nói chuyện, một bên gắp từng vắt hoành thánh ra chén.

Diệp Lâm Tây ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn bên cạnh chờ.

Cho đến lúc một chén canh được đặt trước mặt cô, khí nóng bốc lên, hoành thánh khéo léo trắng muốt được đặt ở giữa, phủ bên trên là trứng gà tia vàng óng, bất kể là bề ngoài hay hương vị đều khiến Diệp Lâm Tây lập tức muốn ăn.

Nói thật, người Trung Quốc ở nước ngoài ăn không quen là chuyện bình thường.

Dù Diệp Lâm Tây là dạ dày chim con, thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ đồ ăn trong nước.

Dì Trịnh: "Phó tiên sinh cố ý dặn dò tôi, không được bỏ hành tây và tỏi vì phu nhân không thích ăn."

Diệp Lâm Tây khẽ dừng muôi, cật lực khắc chế khoé môi không để lộ nụ cười trào phúng.

Không được, không được, vợ chồng thâm tình trước mặt người ta vẫn phải giữ.

Cô tươi cười ngọt ngào: "Vẫn là chồng cháu hiểu rõ cháu nhất ạ."

Nói về diễn xuất, cô cũng không kém cạnh đâu.

Dì Trịnh như được cổ vũ tiếp tục tán dương: "Ai nói không phải đâu, tiên sinh bận rộn như vậy còn để trợ lý Tần gọi điện thoại giao cho tôi."

Diệp Lâm Tây há mồm cắn mì hoành thánh, vừa ăn vừa thầm phỉ nhổ trong lòng.

Phó Cẩm Hoành cũng thật là, rõ ràng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, anh cứ làm như tình cảm vợ chồng thắm thiết lắm.

Làm cho người xung quanh đều tưởng rằng anh chiều chuộng cô đến tận mây xanh.

Cơm nước xong xuôi, cô thay quần áo rồi trang điểm, mất tầm hai giờ đồng hồ.

Thay xong quần áo, Diệp Lâm Tây lấy di động ra định gọi cho Phó Cẩm Hoành, nhắc anh đừng quên để Tần Chu đưa vé cho cô.

Kết quả vừa mới nghĩ vậy, cửa phòng ngủ liền bị đẩy ra.

"Sao anh lại ở đây?"

Diệp Lâm Tây vừa nhìn thấy người đàn ông toàn thân âu phục giày da hiện rõ mấy chữ "tôi là tinh anh", ngay lập tức đem ý nghĩ trong đầu hỏi anh.

Phó Cẩm Hoành cởi bỏ từng nút áo khoác âu phục, thoáng nhìn về phía bên này.

Hiển nhiên, Diệp Lâm Tây lúc này đã ăn mặc thoả đáng.

Cô mặc một bộ váy liền áo màu trắng, kiểu dáng đơn giản đến cực hạn, nhưng lại làm nổi bật dáng người hoàn mỹ của cô. Xương quai xanh xinh đẹp, eo nhỏ, chân dài, nhìn một cái liền không sót chỗ nào.

Mái tóc đen hôm nay đặc biệt được ghim cài, càng thêm ngọt ngào, vũ mị.

Cô vốn dĩ đã xinh đẹp động lòng người, bây giờ mặc trang phục lộng lẫy người không biết còn tưởng cô mở buổi hoà nhạc.

Phó Cẩm Hoành thu tầm mắt lại, nói: "Không phải nói muốn đi xem hoà nhạc sao."

Anh vừa nói vừa đi về phía bên này, nhìn qua là phải vào phòng thay quần áo.

Phòng thay đồ này liền với phòng ngủ, nên quần áo của Phó Cẩm Hoành cũng treo ở chỗ đây, chỉ là so với Diệp Lâm Tây chiếm hơn nửa không gian, quần áo của anh chỉ chiếm hai hàng ngăn tủ.

Diệp Lâm Tây đưa tay: "Vé vào cửa đâu?"

"Chờ anh thay quần áo xong." Thanh âm của Phó Cẩm Hoành có chút nặng.

Là loại nghe vào tai liền cảm thấy tê dại.

Diệp Lâm Tây không biết vé vào cửa với việc anh thay quần áo có quan hệ gì, cô nói thẳng: "Buổi hoà nhạc bắt đầu từ bảy giờ, giờ đã năm giờ rồi, bây giờ không đi qua sẽ đến trễ."

"Lão Lục đưa chúng ta đi, sẽ không đến trễ."

Diệp Lâm Tây "A" một tiếng, đang muốn gật đầu, lại đột nhiên không hiểu những lời anh vừa nói.

Chúng ta?

Anh cùng cô?

Diệp Lâm Tây thất thanh nói: "Anh cũng phải đi?"

Anh đi làm gì?

Phó Cẩm Hoành nhìn dáng vẻ khiếp sợ của cô, không thể không nhắc nhở: "Đây là vé vào cửa của anh."

Diệp Lâm Tây triệt để không nói chuyện.

Mặc dù cô biết đây là vé vào cửa của anh,nhưng Diệp Lâm Tây vẫn cho rằng người như anh cho dù là nghe nhạc, cũng chỉ đến những nơi tao nhã chứ không phải là hội trường buổi hoà nhạc.

Dù sao toàn thân anh đều toát lên "tôi là người có cốt cách."

"Sao anh lại muốn đi xem hoà nhạc." Diệp Lâm Tây nghi hoặc nhìn anh.

Phó Cẩm Hoành không nói chuyện, anh bắt đầu cởi áo sơ mi, cúc thứ nhất, thứ hai, thứ ba,....

Đến khi lồng ngực anh lộ một nửa, Diệp Lâm Tây hơi bối rối: "Anh làm gì mà phải cởi áo?"

"Bởi vì anh muốn thay quần áo."

Phó Cẩm Hoành bình tĩnh, chậm rãi ngước mắt liếc nhìn cô. Diệp Lâm Tây thấy hầu kết của anh lên xuống hai lần, mỗi lần anh muốn làm gì trước đó đều là dáng vẻ này.

Thế là cô bị doạ xoay người đi xuống, một chút cũng không ở lại.

Diệp Lâm Tây vừa rời đi, áo sơ mi của Phó Cẩm Hoành cũng hoàn toàn bị cởi ra.

Lúc muốn cởi, trong đầu anh hiện lên vẻ mặt lúc nãy của cô, vừa bối rối vừa kinh ngạc, còn có chút sợ hãi giống như thật sự sẽ bị anh ăn sống .

Ánh mắt của anh hơi loé lên, bỗng nhiên bật cười.

Có cô ở nhà, cũng thật náo nhiệt.

***

Phó Cẩm Hoành xuống lầu, Diệp Lâm Tây đang ngồi trên ghế salon chơi điện thoại.

Anh đi qua, khẽ gọi: "Lâm Tây, đi thôi."

Diệp Lâm Tây ngẩng đầu, chậm rãi từ ghế salon đứng lên, vừa lúc dì Trịnh từ phòng bếp đi ra, xem quần áo trên người bọn họ, lập tức hỏi: " Đây là muốn đi ra ngoài sao?"

Sau đó dì Trịnh như nhớ ra cái gì, cười nói: "Nhìn xem trí nhớ của tôi này, hôm nay là sinh nhật của Nhị thiếu gia."

"Đêm nay không cần chuẩn bị bữa tối cho cháu và Lâm Tây, cháu muốn cùng Lâm Tây đi xem hoà nhạc, đây là mong muốn đã lâu của cô ấy."

Nói xong, Phó Cẩm Hoành nhìn thoáng qua Diệp Lâm Tây, giọng điệu vẫn bình tĩnh, trời sinh khuôn mặt lạnh nhạt, lúc này lại hiện lên chút ôn nhu cùng cưng chiều.

Diệp Lâm Tây nhìn dì Trịnh, quả nhiên trên mặt vui mừng đều viết "tôi đúng là không nhìn lầm người đàn ông tốt này".

Bàn tay cô bị Phó Cẩm Hoành nắm chặt, đầu óc như bị sét đánh một lúc mới có phản ứng.

Ôi trời!!!

Đây là ảnh đế đang diễn sao?


Tác giả có lời muốn nói:

Vì Phó ảnh đế mà ca lên một khúc: Cứ như vậy bị ngươi chinh phục,nhìn ngươi diễn trò hay.

Giới kinh doanh đã chứa không nổi ngươi, làm phiền ngươi hướng giải Oscar mà nỗ lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro