Chương 7: A, cái người tri kỷ này.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều ánh nắng chín nồng, tiếng nhạc trong nhà ăn vang lên trầm bổng êm dịu, năm tháng nhẹ nhàng an nhiên.

Đây là quán ăn của một nhà văn nổi tiếng trên mạng, vừa ra mắt đã rất tinh xảo, cuốn hút, hấp dẫn không ít nữ sinh.

"ĐM* Tề Tri Dật là cháu trai của chồng cậu?"

Đột nhiên một âm thanh cất cao phá vỡ không khí yên tĩnh trong góc.

Diệp Lâm Tây trừng cô, hạ giọng: "Cậu nhỏ giọng một chút đi."

Khương Lập Hạ còn đang kinh ngạc nửa ngày: "Cậu cũng thật là hạnh phúc."

Vẻ mặt Diệp Lâm Tây mệt mỏi.

"Cũng bình thường." Cô thản nhiên nói.

Khương Lập Hạ nhìn dáng vẻ có phúc mà không biết hưởng của cô, phỉ nhổ: "Cậu không biết đủ sao, đây chính là Tề Tri Dật thần tượng của ngàn vạn thiếu nữ đấy, bây giờ người ta còn phải gọi cậu là mợ nhỏ. Nghĩ lại tớ cảm thấy cậu phải hạnh phúc đến té xỉu mới đúng chứ."

Không nói chuyện này còn tốt, vừa nhắc đến Diệp Lâm Tây liền một bụng tâm sự.

"Nếu như trước đó cậu ta gọi tớ là mợ nhỏ, tớ sẽ không si mê, không nhìn chằm chằm cơ bụng rồi hô to tôi muốn sờ, chắc chắn tớ sẽ rất hạnh phúc."

Khương Lập Hạ vừa nghe cô nói kiểu này, thình lình cả người run lên.

Đúng là rất xấu hổ.

Nhưng Khương Lập Hạ tâm tư rất lớn, không để ý nói: "Nhưng mà cậu nghĩ một chút, tay trái cậu kéo tay chồng, tay phải nắm lấy Tề Tri Dật, hình ảnh này mới tưởng tượng thôi cũng thật kích động mà."

Diệp Lâm Tây hừ lạnh.

"Đương nhiên rồi, cũng chỉ có đoá hoa hồng nhỏ Bảo Bảo xinh đẹp của chúng ta mới có thể dựng lên màn này."

Sở dĩ Khương Lập Hạ gọi Diệp Lâm Tây là hoa hồng nhỏ, hoàn toàn là bởi vì tướng mạo của cô.

Xinh đẹp, đằm thắm, người nhìn qua đều khó quên.

Mặc dù Diệp Lâm Tây không nói chuyện nhưng được tán dương nên cũng tỏ ra hài lòng.

Chỉ là cô vẫn không quên lên án mạnh mẽ Phó Cẩm Hoành: "Tớ đã sớm nói với cậu, rắp tâm của người đàn ông này không tốt chút nào, cố ý để tớ mất mặt trước Tề Tri Dật, còn cười nhạo tớ."

Cô thuận tay vuốt ve lồng ngực của mình.

Người ta thường nói tức giận dễ làm cho con người trở nên già yếu, lúc ở cùng Phó Cẩm Hoành, cô luôn luôn bị bản chất bên trong của người đàn ông này khi dễ.

Khương Lập Hạ có chút do dự nói: "Chồng của cậu cũng thật tốt."

Dù sao hắn còn đưa Diệp Lâm Tây đi xem hoà nhạc, mặc dù theo lời Diệp Lâm Tây nói, Phó Cẩm Hoành không muốn về đại trạch nên lấy cô làm bia đỡ đạn .

Khương Lập Hạ thấy Phó Cẩm Hoành có thể tìm một cái cớ nào đó rồi để lái xe đưa Diệp Lâm Tây đi xem hoà nhạc.

Cũng không cần tự mình đi như thế.

Loại hoà nhạc của idol này, con gái sẽ phấn khích đến thét lên.

Đàn ông đi xem đại khái xem như bị âm thanh của ma xuyên não.

Diệp Lâm Tây: "Khương Lập Hạ, tớ cảm thấy gần đây lập trường của cậu rất không ổn định, rốt cuộc cậu là bạn của ai. Loại đàn ông tồi này có chỗ nào tốt."

Cô khoanh tay trước ngực, mặt lạnh lẽo, lộ ra cảm giác kiêu căng xa cách.

Khương Lập Hạ oan ức nói: "Chồng cậu và tớ cách xa vạn dặm, trừ lúc mới gặp một lần khi cậu kết hôn còn lại đều là từ miệng cậu nghe đến tên anh ta mà."

Đương nhiên, anh ta quả là đẹp trai ba trăm sáu mươi độ không góc chết.

Cô thở dài một hơi: "Cậu cũng phải hiểu cho một người nhan khống* như tớ chứ."
(* nhan khống: yêu thích chỉ vì vẻ bề ngoài.)

Khương Lập Hạ thực sự không có cách nào đối với khuôn mặt của Phó Cẩm Hoành mà buông lời ác độc.

Diệp Lâm Tây:" ......"

Cô biết mà, Phó Cẩm Hoành chính là tên cẩu nam nhân dựa vào khuôn mặt mà lừa bịp biết bao nhiêu người.

Bên ngoài lạnh lùng, tự phụ bao nhiêu bên trong cay nghiệt độc mồm độc miệng bấy nhiêu.

Cô thật sự muốn kéo lớp mặt nạ của Phó Cẩm Hoành xuống, để cho tất cả mọi người nhận ra tên đàn ông tồi này.

Không muốn hắn bị vẻ ngoài đạo mạo che đậy.

Càng nghĩ, cô lại càng bất lực. Còn nói người khác, lúc trước còn không phải vì khuôn mặt ấy nên cô mới đồng ý kết hôn với anh sao.

Diệp Lâm Tây là đứa trẻ được sinh ra trong loại gia đình này, đại bộ phận đều rất có tính tự giác.

Từ nhỏ đến lớn hưởng thụ mọi thứ tốt từ gia đình mang lại, không đến mức đến lúc cưới, trở mặt muốn theo đuổi tình yêu.

Vòng tròn kết hôn rất nhỏ, cho nên phạm vi lựa chọn đối tượng kết hôn cũng rất nhỏ.

Mà khuôn mặt cùng toàn bộ bối cảnh của Phó Cẩm Hoành trong vòng tròn này lại rất hiếm.

Huống hồ Phó Cẩm Hoành còn có năng lực, bây giờ đời thứ hai tiếp quản rất ít, thời đại tiến bộ, bình thường mà nói nếu trong nhà con cháu không chống đỡ nổi tường, trong nhà sẽ tìm người quản lý tới tiếp quản xí nghiệp.

Không đến mức để sản nghiệp gia tộc bị huỷ trong tay tử tôn.( cháu chắt đời sau )

Thế nhưng Phó Cẩm Hoành chưa đến ba mươi tuổi đã thành công trở thành CEO tập đoàn.

Có thể thấy được anh không chỉ có chút ít tài năng.

Chỉ là Diệp Lâm Tây từ đầu đến cuối không quen nhìn Phó Cẩm Hoành, kỳ thật lý do cũng rất dễ hiểu, trước giờ cô luôn quen với việc được mọi người vây quanh, bây giờ ở bên Phó Cẩm Hoành luôn có cảm giác yếu ớt, khó chịu.

Huống hồ ở chỗ Phó Cẩm Hoành, cô thường xuyên nếm trải tư vị thất bại.

Khương Lập Hạ nghe xong, đột nhiên có suy nghĩ xấu: "Nếu không cậu triệt để chinh phục người đàn ông này đi."

Diệp Lâm Tây dùng khuôn mặt "cậu nói điều điên khùng gì vậy" nhìn cô.

"Dù sao hai người các cậu cũng đã cưới nhau rồi, cậu nghĩ xem cậu tức giận thì có ích gì, cũng không ảnh hưởng gì đến anh ta chỉ có làm xấu mặt cậu mà thôi. Nếu cậu có thể chinh phục được Phó Cẩm Hoành, đến lúc đó cậu nói hướng đông, anh ta còn không dám đi hướng tây, nghĩ lại thấy thật thoải mái."

Khương Lập Hạ càng nói càng cảm thấy chủ ý này rất tốt, còn hướng về phía cô nháy mắt ra hiệu.

Diệp Lâm Tây lâm vào trầm tư.

Khương Lập Hạ không ngừng cố gắng: "Có phải là cảm thấy chủ ý của tớ rất tốt không?"

Giống như.....có chút đạo lý.

Khương Lập Hạ còn nói: "Bằng khuôn mặt như đoá hoa hồng nhỏ này, đối phó với tên cẩu nam nhân không phải dễ như trở bàn tay sao."

Lời nịnh nọt này như cầu vồng chất lượng cao đánh thẳng vào trong tâm Diệp Lâm Tây.

Một giây sau, cô bỗng từ ghế đứng lên.

Khương Lập Hạ bị cử động của cô làm giật mình.

"Cậu làm gì vậy?"

Diệp Lâm Tây đưa tay vén tóc mai ra sau tai, mị hoặc nói: "Đi làm mệt mỏi như vậy, tớ muốn mang cho chồng tớ chút trà chiều."

Khương Lập Hạ:"........"

Cũng không cần trở mặt nhanh như gió thế chứ.

Truyện được đăng tải duy nhất tại địa chỉ chính chủ Wattpad : GocnhocuaGhe22. Hãy là một người đọc văn minh, nói không với các trang reup.

______

Cầm theo món điểm tâm được đóng gói cẩn thận, Diệp Lâm Tây cảm thấy mình biểu hiện quá muộn.

Quả nhiên trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, trước đó cô cùng Phó Cẩm Hoành đưa đẩy, mà quên mất còn có một phương thức khác thẳng thắn hơn.

Cô muốn để Phó Cẩm Hoành hoàn toàn thần phục dưới sắc đẹp của mình.

Trước khi đến công ty, Diệp Lâm Tây đặc biệt lấy di động ra nhìn thoáng qua, vừa rồi trong quán ăn cô còn chưa ăn được gì.

Nhà ăn kia vốn nổi tiếng trên mạng, phòng ăn được trang trí tinh xảo.

Tác dụng chủ yếu vẫn là để cho khách hàng chụp ảnh.

Bởi vậy hiện tại lớp trang điểm vẫn hoàn chỉnh, son môi cũng không cần dặm lại, hôm nay cô dùng son bóng, trên môi kết thành một lớp mỏng dạng màng, lộ ra cánh môi mềm mại, căng mọng.

Rất xinh đẹp.

Cô nhìn mình trong điện thoại di động, càng xem càng thấy mình quả thật phung phí của trời, thế mà lại lãng phí dung mạo xinh đẹp này.

Khương Lập Hạ nói rất đúng, với khuôn mặt này, đối phó với đàn ông thật dễ như trở bàn tay.

Đến dưới lầu công ty, lái xe đậu xe ở ven đường, Diệp Lâm Tây xuống xe.

Bởi vì muốn cho Phó Cẩm Hoành một phen vui mừng kinh ngạc, cho nên vừa rồi ngồi trên xe cô gọi điện thoại cho Tần Chu.

Lúc này cô xuống xe, Tần Chu đã chờ sẵn ở bên ngoài.

Anh ta thấy trong tay Diệp Lâm Tây cầm theo đồ vật thì tiến lên nhận lấy.

Diệp Lâm Tây hỏi: "Phó...... Chồng tôi đâu?"

"Phó tổng đang họp nên phu nhân lên văn phòng Phó tổng trước ạ."

Diệp Lâm Tây không có ý kiến gì đi theo Tần Chu lên lầu, tầng này là phòng làm việc chung của những người phụ trách xử lý mọi việc của Tổng giám đốc .

Một mình Phó Cẩm Hoành nhưng lại có cả đặc trợ, một số trợ lý, còn có cả thư ký.

Chỉ là Diệp Lâm Tây chỉ quen thuộc với Tần Chu, vì Tần Chu là người thân thiết luôn đi theo Phó Cẩm Hoành.

Tần Chu trực tiếp đem cô vào văn phòng của Phó Cẩm Hoành.

Bởi vậy bên ngoài không lớn không nhỏ thảo luận.

"Vừa rồi là ai vậy? Trợ lý Tần thế mà đem người ta vào thẳng văn phòng Phó tổng."

"Oa, tôi vừa trộm nhìn thoáng qua, dáng dấp thực sự rất đẹp nha."

"Tôi muốn biết cô ấy dùng son môi màu gì?"

"Quang minh chính đại đến công ty, lại còn được Tần trợ lý dẫn vào, sẽ không phải là Phu nhân Phó tổng chứ?"

"Không phải nói Phu nhân Phó tổng đang học tập ở nước ngoài sao?"

Diệp Lâm Tây đương nhiên không biết bên ngoài thảo luận nội dung gì, cô vừa tiến vào văn phòng CEO, đáy lòng không nhịn được mắng tên cẩu nam nhân này thật xa xỉ.

Khu vực CBD tấc đất tấc vàng, anh lại có một gian phòng lớn như vậy còn là phòng lấy ánh sáng rất tốt.

Nhưng mà so với Diệp Lâm Tây ưa thích phong cách trang trí trong nhà xa xỉ hoa lệ, căn phòng làm việc này rõ ràng theo sở thích của Phó Cẩm Hoành.

Bởi vì từ bàn làm việc đến trang trí đều lộ ra ba chữ.

Lãnh cảm.

Diệp Lâm Tây không khách khí, trực tiếp ngồi lên ghế làm việc của anh, nhìn qua một vòng, dừng lại bên ngoài cửa sổ.

Văn phòng nằm ở tầng sau mươi, tầm mắt thật khoáng đạt.

Những toàn nhà Lâu Vũ chung quanh hiện ra dưới tầm mắt của cô, mà trên đường phố những chiếc xe nhỏ xíu như hộp diêm vậy.

Tần Chu còn có việc nên ra ngoài trước.

Diệp Lâm Tây yên tĩnh ngồi trên ghế chờ Phó Cẩm Hoành trở về.

Thế nhưng dần dần, mí mắt cô khẽ khàng khép lại.

Đêm qua cô bị lôi kéo vận động trên giường, Phó Cẩm Hoành dường như muốn đem số lần trong một năm qua bổ sung, giày vò cô đến tận hai ba giờ sáng.

Không thể không nói, bọn họ mặc dù chỗ nào chỗ nấy bất hoà, nhưng ở phương diện nào đó lại phá lệ phù hợp.

Nghĩ như vậy một lúc, dưới ánh mặt trời ấm áp, Diệp Lâm Tây dần dần nhắm mắt lại.

-

Phó Cẩm Hoành vừa họp xong, một bên lên lầu một bên cùng người bên cạnh tiếp tục thảo luận vấn đề trong hội nghị vừa rồi. Thân ảnh cao cao tự nhiên cất bước, cho nên vừa đẩy cửa ban công đã nhìn thấy người ngồi ngủ trên ghế.

Bước chân anh dừng lại, những người phía sau cũng dừng lại.

"Mọi người về trước đi, thảo luận ra kết quả thì đến báo cáo với tôi."

Mấy vị cấp cao phía sau không thấy tình huống bên trong, nhưng Phó tổng đã lên tiếng, bọn họ không dám nhiều lời.

Thế là đám người quay đầu rời đi.

Mà sau đó không ai chú ý tới sau lưng, Phó Cẩm Hoành tiến vào văn phòng, động tác kéo cửa rất nhẹ nhàng.

Một tiếng vang cũng không có.

Diệp Lâm Tây tỉnh, kỳ thật cô chỉ ngủ mơ mơ màng màng.

Vừa mới mở cửa cô đã thức.

Cô mở to đôi mắt, một đôi mắt hồ ly đen ngập nước rất câu người, lúc này bởi vì mở ra, vẫn còn có chút buồn ngủ, lại có cảm giác mơ mơ màng màng đáng yêu.

Cho đến khi cô nhìn thấy Phó Cẩm Hoành, trong lòng giật mình.

Những lời hô hào trước đó tại nhà ăn lần nữa xông lên đầu.

Câu dẫn.

Chinh phục.

Đúng, cô phải nhớ kỹ mục đích tới nơi này, không được tức giận, phải cười, phải thể hiện một mặt mê người của mình. Mặc dù cô cảm giác bản thân mình chỉ cần dùng bảy tám phần mị lực cũng đủ là cho Phó Cẩm Hoành trầm mê.

Nhưng cô còn có ý định bật hết hoả lực.

Thế là cô kéo váy ngắn lên một chút, lên trên đầu gối, lộ ra hai chân tinh tế thẳng tắp.

Làm một người yêu chân, cô đương nhiên biết đôi chân này đẹp cỡ nào.

Đang lúc Diệp Lâm Tây chuẩn bị đứng lên, dự định thể hiện toàn bộ vẻ mỹ mạo cùng dáng người của mình, đột nhiên cảm giác được bụng dưới một cơn cuồn cuộn, còn cảm thấy một dòng gì đó sột soạt chảy ra ngoài.

Không....không phải như cô nghĩ chứ.

Thế nhưng nơi bụng nhỏ càng ngày càng mãnh liệt, lòng của cô phát lạnh.

"Lâm Tây." Phó Cẩm Hoành đứng đấy nhìn cô mở to mắt, từ trên ghế ngồi xuống, nhìn muốn đứng dậy cuối cùng lại ngồi xuống trở lại.

Anh nhịn không được hỏi: "Em bị làm sao vậy?"

Diệp Lâm Tây hé miệng.

Phó Cẩm Hoành thật cũng không để ý tình huống nhỏ này, lại hỏi: "Sao em đột nhiên tới đây?"

Anh vừa nói vừa đến gần.

Diệp Lâm Tây kẹp chặt hai chân mình lại, thế nhưng kinh nguyệt đến, kẹp chân lại có thể ngăn cản sao?

Cô không biết váy mình phía sau thế nào, nhưng khổ nỗi hôm nay cô còn mặc váy trắng thanh thuần.

Gương mặt Diệp Lâm Tây đều nghẹn đỏ lên.

Cô biết, cô đây là tu hú chiếm tổ chim khách, ngồi ghế của người ta.

Cô phải đứng lên đem ghế cho Phó Cẩm Hoành.

Thế nhưng mà.

Diệp Lâm Tây đột nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, nhẹ giọng hỏi: "Anh có thể cho em cái ghế này không,"

Phó Cẩm Hoành khẽ giật mình.

Một lát sao, thanh âm có chút thanh lãnh của anh vang lên: "Em thích thì lấy về đi."

Diệp Lâm Tây cúi đầu, oang oang nói một câu.

Nhưng lần này thanh âm của cô quá nhỏ, Phó Cẩm Hoành không nghe thấy.

"Em nói cái gì?" Anh hỏi.

Diệp Lâm Tây rũ đầu xuống, chịu đựng sự xấu hổ nói:Vậy anh có thể tìm hai người đem em cùng cái ghế trở về không?"

Cô coi trọng cái ghế này, yêu nó.

Đánh chết đều không thể xa rời nó.

Phó Cẩm Hoành:"........"

Anh hơi cúi thấp đầu, nhìn Diệp Lâm Tây cùng một đôi chân dài, còn có hai tay của cô che lấy bụng nhỏ.

"Lâm Tây, em cần đi toilet sao?"

Diệp Lâm Tây ngẩng đầu, tầm mắt của hai người lần nữa giao nhau, cặp mắt kia bình thường giảo hoạt hồ ly, giờ phút này lộ ra tia cầu khẩn,"thật là mất mặt, cầu anh đừng nói nữa, tuyệt đối đừng nói ra."

Phó Cẩm Hoành nhìn ánh mắt của cô phát ra tín hiệu, thế mà thật sự không nói tiếp.

Trầm mặc.

Nhưng mà một giây sau, động tác của anh làm Diệp Lâm Tây hôn mê ngay tại chỗ.

Bởi vì hai tay của anh nắm chặt thành ghế, trực tiếp đẩy cái ghế cùng Diệp Lâm Tây hướng về phía trước, anh mở cửa phòng rửa tay, rồi đem cả người cả ghế đẩy vào.

Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh chóng.

Nhanh đến mức Diệp Lâm Tây ngồi đối diện với bồn cầu, cả người vẫn chìm trong mộng.

Cho đến khi cô xoè bàn tay ra che mặt mình, hận không thể đem mình che đến ngạt thở, ngất đi tại chỗ mới tốt.

Lúc này sau lưng tiếng đập cửa vang lên.

Phó Cẩm Hoành hoàn toàn như trước, thanh âm trầm tĩnh vang lên: "Lâm Tây, nếu em cần gì, có thể cách cánh cửa nói với anh."

Cho nên.... cách cánh cửa nói, cô sẽ không mất thể diện đúng không.

A, cái người tri kỉ này.


Tác giả có lời muốn nói:

Diệp gia Tây Tây Tử: Tránh hết ra , tôi muốn mở cửa. Nha .... mở thử.

Tiểu Khổng Tước Bảo Bảo ôm chặt cái ghế của cô.

Đáng chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro