Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng Nghiêu nhìn cậu chăm chú, trong mắt hiện rõ niềm khát vọng.

Đầu óc Doãn Triệt trống rỗng.

Loại cảm giác ấy lại đến, đau đớn kịch liệt.

Giống như có máy khoan khoan thẳng vào não, giống như có thanh thép xuyên qua thân thể.

Tưởng Nghiêu không tiếp tục động tác nữa, nhưng cậu vẫn cảm thấy đau đớn.

“Làm sao vậy? Sắc mặt cậu tái nhợt……” Tưởng Nghiêu thu chân, duỗi tay sờ mặt cậu.

Bị cậu hất văng ra: “Đừng chạm vào tôi.”

Cậu biết phản ứng của mình hơi quá mức, nhưng cậu không khống chế được thân thể cùng đại não của mình, run rẩy trượt xuống, cuộn tròn người lại, mồ hôi lạnh ròng ròng rơi xuống, trước mắt một mảng hỗn loạn, thân ảnh của Tưởng Nghiêu biến thành rất nhiều hình ảnh lờ mờ, hư thật khó phân biệt.

Tưởng Nghiêu cũng ngồi xổm xuống: “ Cậu có sao không? Tôi không nghĩ cậu sẽ kháng cự như vậy…… Thực xin lỗi, về sau sẽ không như thế nữa.”

Không như thế? Chẳng lẽ cả đời bọn họ chỉ dừng lại ở bước nắm tay với ôm sao?

Doãn Triệt bỗng nhiên cảm thấy Tưởng Nghiêu thật đáng thương.

Một Alpha ưu tú lại không được trải nghiệm yêu đương đích thực, hiện tại chỉ có thể cùng cậu thật cẩn thận mà hẹn hò, chạm nhiều một chút cũng không được, hèn mọn muốn chết.

Yêu đương như vậy, với cậu mà nói, mỗi một ngày đều rất có ý nghĩa, nhưng đối với Tưởng Nghiêu mà nói, thật sự có ý nghĩa sao?

Doãn Triệt vùi đầu khoảng năm phút, thẳng đến khi dòng suy nghĩ miên man cùng cảm giác đau đớn dần dần tiêu tán.

Ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thấp thỏm quan tâm của Tưởng Nghiêu, ánh mắt của hắn còn phảng phất như chính mình đã làm chuyện xấu vậy.

“…… Một bước này của cậu quá lớn.” Cậu tận lực dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói “ Sau nắm tay với ôm là bước này sao? Có phải quên bước nào không?”

Tưởng Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, nhìn cậu cười: “Chúng ta đã hôn rồi.”

“Khi nào?”

“Cậu quên? Lần trước cậu  hôn trộm mu bàn tay của tôi.”

“…… Không hôn.” Đánh chết Doãn Triệt cũng không thừa nhận “Là cậu xuất hiện ảo giác.”

“Ừm, là tôi có ảo giác, cậu nói cái gì thì là cái đó.” Tưởng Nghiêu kéo cậu lên, ôm lấy cậu “ Tôi vừa mới vận động xong nên pheromone không ổn định, nhất thời xúc động dọa cậu rồi, xin lỗi.”

“Biết rồi, nói xin lỗi một lần là đủ rồi.”

Nam sinh tuổi này luôn có dục vọng bồng bột, không có gì đáng trách. Nếu đổi lại là Omega bình thường, có lẽ đã bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng, ước gì được Tưởng Nghiêu chạm vào nhiều hơn.

Nhưng còn cậu luôn cự tuyệt,   tránh né, biểu hiện như vậy có hơi kỳ quái.

Không ai sẽ thích phản ứng như vậy nhỉ?

“Từ từ tới được không, hiện tại tôi chưa thích ứng kịp.”

“Vậy có thể hôn cậu không?” Tưởng Nghiêu thấp giọng hỏi.

Doãn Triệt tưởng tượng hình ảnh kia một chút, tim cũng đập nhanh hơn: “ Bây giờ không được.”

“Vậy hôn chỗ khác nha? Tay thì sao?”

“Tay thì có gì mà hôn……”

“ Muốn hôn.” Tưởng Nghiêu chấp nhất mà nhìn cậu, ánh mắt tựa một loại thú ăn thịt.

“…… Tùy cậu.”

Cậu vừa dứt lời, Tưởng Nghiêu lập tức nắm lấy tay cậu, “Chụt” một cái hôn lên mu bàn tay của Doãn Triệt, hôn xong cười nói: “Huề nhau.”

Rõ ràng là sói, có đôi khi lại  ngốc nghếch, khờ khạo như Husky.

Đêm nay không thể nói chuyện với nhau được rồi.

Tưởng Nghiêu lo hắn nhịn không được nên khuyên cậu trở về, còn nói mấy lời thấm thía, răn đe: “ Nửa đêm không được chạy đến phòng ngủ của bạn trai biết chưa? Alpha thành niên đều là sói xám, thích nhất là ăn thịt thỏ con da thịt non mịn như cậu đấy.”

Nên đêm đó Doãn Triệt mơ ác mộng, mơ thấy mình bị trói trên giá nướng, Tưởng Nghiêu đang rải bột thì là lên người cậu.

Buổi sáng lúc đứng rửa mặt, cậu đột nhiên nhìn thấy vết sẹo bỏng trên cổ còn tưởng rằng ác mộng trở thành sự thật. Nhưng mà may cậu nhớ ra, ác mộng đã sớm qua rồi.

Nghỉ trưa thứ sáu, trận chung kết bóng rổ diễn ra.

Toàn bộ khối lớp 11 đều có người tới sân cổ vũ, một nửa xem chơi bóng, một nửa xem náo nhiệt.

Hai vị giáo thảo quyết đấu, giáo thảo cùng giáo bá liên thủ, huynh đệ tình thù giữa anh trai giáo bá cùng em trai giáo thảo. Cốt truyện này quá mức xuất sắc, có thể ghi vào lịch sử trường.

Lớp 1 với lớp 3 tới sớm chiếm được vị trí tốt, mặt đối mặt mà ngồi ở hai bên sân bóng rổ, xa xa vênh mặt nhìn nhau.

Quách Chí Hùng nhận đồng phục từ giáo viên thể dục phát cho đồng đội.

Hàn Mộng thực ghét bỏ mà nhón tay lan hoa chỉ*, dò xét cái áo: “ quần áo từ năm trước phóng tới hiện tại có giặt không vậy ? Toàn mùi mồ hôi.”
* Lan hoa chỉ kiểu vầy nè :

Quách Chí Hùng đã mặc xong, nhiệt huyết sôi trào nói: “Đây là biểu tượng của vinh quang !”

“Không cứu nổi tên ngố nhà cậu luôn.” Hàn Mộng phun nước hoa lên cái áo, miễn cưỡng mặc vào.

Doãn Triệt cũng không muốn mặc lắm, nhưng quy định như vậy nên không còn cách nào.

Đổi quần áo xong, Quách Chí Hùng kéo bọn họ lại gần: “ Lát nữa chúng ta đánh phối hợp trước, Triệt ca, Nghiêu ca, cho tôi một cơ hội bộc lộ tài năng nha? Hôm nay bạn gái tôi đến coi.”

Chu Hạo Lượng: “ Tôi cũng muốn, nói không chừng thi đấu xong thì sẽ kiếm được bạn gái á.”

Hàn Mộng: “Hai người có tài năng để bộc lộ sao?”

Quách Chí Hùng, Chu Hạo Lượng: “……Cậu không nói không ai bảo cậu câm nhá !”

“Tôi thì sao cũng được.” Doãn Triệt không sao cả.

“Tôi cũng vậy.” Tưởng Nghiêu nói “Dù sao thắng lợi cũng thuộc về chúng ta.”

Thi đấu sắp bắt đầu.

Giáo viên thể dục làm trọng tài, nhìn tuyển thủ hai lớp nói: “Hữu nghị là nhất, thi đấu là nhì, đã biết chưa?”

“ Vâng ạ!”

“ Tốt!”

Bóng rổ bay lên không trung, tiếng còi thổi lên, toàn trường một mảnh sôi trào.

Tưởng Nghiêu cùng Doãn Trạch nhảy rất cao, nhưng Tưởng Nghiêu nhanh hơn một nhịp, giành được bóng, nhanh chóng dẫn bóng chạy về phía rổ, tốc độ nhanh đến nỗi đồng đội hắn đuổi không kịp.

Quách Chí Hùng, Chu Hạo Lượng: “ Sao nói phối hợp hả?!”

Chạy đến khu vực ba điểm, Tưởng Nghiêu quyết đoán nhảy lấy đà ném rổ, bóng rổ trong không trung duyên dáng một hình cung sắp lọt vào rổ...

“ Bộp!” Doãn Trạch dưới khung rổ nhanh chóng nhảy lên cắt ngang đường bóng. Rất nhanh, rất chuẩn, liền mạch lưu loát, còn kèm theo ánh mắt khinh thường.

Bên sân lớp 3 thét chói tai.

Doãn Trạch nhanh chóng tiếp đất, một chân vừa chạm đất đã xoay người tranh bóng, nhưng mà chưa sờ được bóng thì bóng trước mắt đã biến mất.

Ngay sau đó, lại là “ Bộp!” một tiếng. Bóng vào sọt rơi xuống đất, nhảy trên mặt đất vài cái, lăn đến bên chân Doãn Trạch.

“Xin lỗi.” Doãn Triệt lướt qua người cậu.

Bạn học lật biển: 2:0.

Lúc này đến phiên lớp 1 thét chói tai.

“Má ơi, mới mở màn đã kịch liệt vậy sao??”

“Quá kích thích quá kích thích! Không hổ là ba vị này!”

“Lớp chúng ta có Nghiêu ca với Triệt ca! Ăn rồi!”

Doãn Triệt nghe thấy tiếng hò hét, quay đầu lại nhìn em trai mình, sắc mặt Doãn Trạch  không giống như đang tức giận, chỉ là ánh mắt có chút phức tạp.

Không tức giận là tốt rồi. Cậu rất sợ Doãn Trạch tức giận.

Nhưng vì trận thi đấu này mọi người đều đã mất rất nhiều thời gian cùng tinh lực. Quách Chí Hùng mỗi ngày rảnh đều đi luyện tập, trường học không cho phép đem bóng rổ vào phòng học nên cậu ta liền trộm giấu sau ngăn tủ trong phòng học, bất chấp mạo hiểm có thể bị thầy Ngô với Trương giáo chủ phát hiện, chỉ vì có bóng để luyện.

Còn Hàn Mộng, thể lực không mạnh lắm, mỗi ngày đều nói ghét bỏ này ghét bỏ kia nhưng vẫn nghe lời đi theo luyện, lần nào cũng không vắng mặt. Từ vừa mới bắt đầu không đủ thể lực chơi bóng lâu, đến bây giờ thể lực cũng đủ đánh xong một trận, không biết phải trả giá bao nhiêu mồ hôi.

Còn có Chu Hạo Lượng, Tưởng Nghiêu…… Mọi người đều dốc toàn lực ứng phó, cậu có lý do gì mà đứng yên ?

Muốn làm thì phải nghiêm túc làm. Không phụ chính mình, không phụ hữu nghị, không phụ thanh xuân.

Nửa trận đầu đã qua đi, điểm số đuổi nhau rất căng.

Nghỉ giữa trận.

“Em cậu so với lần trước lợi hại lên nhiều.” Tưởng Nghiêu nắm cổ áo quạt gió “ Tốc độ trưởng thành như này thì đúng là quái vật.”

Chu Hạo Lượng đỡ tường thở dốc: “Nghiêu ca…… Cậu mới là quái vật đấy, cái tốc độ của cậu, tôi đuổi không kịp……”

Quách Chí Hùng tâm như tro tàn: “ Hôm nay rốt cuộc tôi có thêm kiến thức về sự chênh lệch giữa Alpha với Alpha rồi, tôi không xứng chơi bóng rổ……”

“Nửa trận sau đánh phối hợp.” Doãn Triệt chọc ngực Tưởng Nghiêu, cảnh cáo “Đừng chỉ lo làm nổi bật chính mình.”

Chu Hạo Lượng vội vàng xua tay: “Không không không, đừng chuyền bóng cho tôi, Triệt ca, em trai cậu cũng rất đáng sợ, tôi không muốn chọi với cậu ấy đâu.”

“Không sao, em ấy đoạt bóng của cậu thì tôi cướp lại cho .” Doãn Triệt thuận miệng nói “Không phải cậu muốn có bạn gái sao?”

Chu Hạo Lượng nháy mắt cảm động đến rơi nước mắt: “Triệt ca! Cậu chính là thần của tôi! Nếu hôm nay tôi kiếm được bạn gái thì sau này con tôi sẽ nhận cậu làm cha nuôi!”

“……”

“Ai phải làm cha nuôi cho con nhà cậu?” Tưởng Nghiêu túm bạn cùng bàn qua “ Triệt Triệt nhà chúng ta sau này sẽ có một đội bóng rổ luôn mà, đúng không?”

Doãn Triệt nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn qua, Tưởng Nghiêu vẫn như cũ cười hì hì.

Không biết có phải cậu ảo giác hay không, gần đây thái độ của Tưởng Nghiêu không giống trước kia. Trước kia nói đến sinh con nhỏ đều sẽ mặt đỏ, ngượng ngùng nhìn cậu. Hiện tại lại luôn chủ động nhắc tới đề tài này, tối hôm qua còn động tay động chân với cậu.

Tuy nói yêu đương rồi cũng sẽ đi đến bước kia, nhưng đối với bọn họ mà nói, tựa hồ còn quá sớm.

Huống chi dựa vào kết quả trị kiệu hiện giờ của cậu thì chưa chắc có thể đi đến bước kia.

“Đừng có nói chuyện vớ vẩn, chuyên tâm thi đấu.”

Sau khi nghỉ ngơi xong, nửa trận sau tiếp tục, có thể kết thúc trước khi tiết một bắt đầu.

Tưởng Nghiêu cũng nghe lời, ngoan ngoãn đánh phối hợp, một thân kiêu ngạo thu liễm lại, nhưng cứ như vậy thì lớp 1 có thể rơi vào hoàn cảnh xấu.

Lớp 3 ngoại trừ Doãn Trạch thì thực lực của những người khác cũng không yếu, phối hợp còn ăn ý hơn so với lớp 1, điểm số rất nhanh bị san bằng.

“Tôi sắp thở không nổi rồi, còn có mười phút, có thể đuổi kịp không.” Chương Khả hít hít khí, bỗng nhiên ngửi được mùi gì đó “ Ủa? Hình như tôi ngửi thấy …… pheromone?”

Trần Oánh Oánh là Omega, so với cậu thì nhạy cảm hơn: “Mới ngửi thấy à, Alpha chơi bóng quên mình, thả loạn pheromone đấy.”

“Vậy có sao không? Nhỡ có Omega không chịu nổi……”

“Tôi cũng hơi lo lắng, nhưng mà còn có vài phút nữa là kết thúc, hẳn là không sao đâu.”

Trong không khí tràn ngập mùi pheromone, càng ngày càng nồng, bên sân không ít học sinh đều cảm nhận được, đặc biệt là Omega, đối với pheromone của Alpha có phản ứng rất lớn, có người sắc mặt đỏ bừng. Nhưng vì nhiều người xem thi đấu cũng vì hưng phấn mà mặt đỏ tai hồng nên rất khó phát hiện điều dị thường.

“Rốt cuộc là ai thả nhiều pheromone vậy……” Trần Oánh Oánh cũng hơi đỏ mặt, nhíu mày nhìn chằm chằm  Alpha trong sân “ Tôi đã xem Doãn Trạch chơi bóng rất nhiều lần, pheromone của hắn vẫn luôn thu liễm, pheromone của Đại Hùng và Hàn Mộng không nồng như vậy, chẳng lẽ là……Nhưng không thể......”

Theo lý thuyết, Alpha có pheromone càng mạnh thì khả năng thu phóng càng giỏi, nếu không thế giới này sẽ lộn xộn đến mức nào? Nhiều lắm cũng chỉ là nhất thời quên mất nên lộ ra một chút, dựa vào gần mới có thể ngửi được. Nhưng để cả trường đều có thể ngửi thấy như vậy thì bản thân Alpha không thể không phát hiện.

Trong sân, Doãn Triệt vẫn chơi bóng, truyền cho Quách Chí Hùng, lúc quay người lại thiếu chút nữa đụng phải Doãn Trạch.

“Bảo bạn trai anh thu pheromone lại!” Doãn Trạch cả giận nói “Có bệnh hay sao  mà thả pheromone nhiều vậy? Thể hiện cho ai xem!”

Doãn Triệt vẻ mặt mê mang: “Cái gì?”

“Đệt, quên mất anh không ngửi được .” Doãn Trạch cạn lời “ Thôi, để tôi tìm hắn .”

Doãn Triệt mờ mịt mà nhìn cậu chạy về hướng Tưởng Nghiêu. Tưởng Nghiêu mới vừa bắt được bóng, đang bị ba người đối diện vây chặn, hắn làm một động tác giả, định vượt qua ba người họ.

Bên sân đột nhiên “Oa!” một tiếng bùng nổ thét chói tai, không phải hưng phấn, mà là kinh hoảng.

Có nữ sinh té xỉu.

Tưởng Nghiêu vừa lúc đỡ được đối phương. Thể lực nữ sinh chống đỡ không nổi, ngã vào trong lòng Tưởng Nghiêu, miễn cưỡng mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt hai người đều hồng.

Một màn này, giống như đã từng quen biết.

Pheromone của Alpha giống như thủy triều nhanh chóng thối lui, Trần Oánh Oánh nhẹ nhàng thở ra: “Cuối cùng cũng thu một chút…… Ai té xỉu vậy?”

Chương Khả căng đôi mắt, thấy rõ Tưởng Nghiêu ôm người nào: “ Đù đù đù! Trò hay!”

“Gì?”

“Cậu biết Tưởng Nghiêu đỡ được ai không!”

“Ai ?”

Chương Khả hưng phấn nói: “Bạn gái cũ  ủa Doãn Trạch, Bạch Ngữ Vi!”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Bạn học Bạch Ngữ Vi: Đạo diễn, nhớ trả phí diễn nhá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro