Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng lớp 1 thắng cách biệt 3 điểm so với lớp 3, đoạt hạng nhất bóng rổ khối 11.

Vinh quang đã có, nhưng sau đó thảo luận nhiều nhất trên Tieba không phải ai thua ai thắng mà là sự việc xảy ra lúc gần kết thúc thi đấu.

Bạch Ngữ Vi ngã vào trong lòng Tưởng Nghiêu, sau mới từ từ tỉnh lại, nhìn dáng vẻ không có gì là không ổn, nhưng không biết vì sao tay Tưởng Nghiêu luôn ôm eo cô không buông ra.

Thẳng đến khi Doãn Trạch xông tới, nắm chặt lấy cổ áo của hắn kéo ra: “ Cậu làm gì?! Ôm ai đấy?!”

“Tôi giúp bạn học cũng không được hả?” Tưởng Nghiêu lạnh nhạt hỏi lại.

Không khí giương cung bạt kiếm.

Cũng may lúc này giáo viên thể dục chạy tới gọi hai người bọn họ trở về sân tiếp tục thi đấu, Bạch Ngữ Vi được bạn đỡ đi phòng y tế.

Có học sinh mang theo máy ảnh ghi lại một màn kia sau đó phát lên Tieba, rất nhanh liền khiến mọi người vây lại thảo luận, bên trong bên ngoài đều tới buôn chuyện, lượt xem lên đến tận mấy nghìn.

Không có người chú ý tới trong sân có một người lẳng lặng đứng nhìn.

Buổi chiều tan học về nhà.

Tài xế ngồi phía trước lái xe, Doãn Triệt ngồi ở ghế sau, xem group lớp nói chuyện phiếm.

Chu Hạo Lượng: [“ Tôi vừa mới dạo Tieba, không ai nhắc tới tên của tôi, huhuhu……”

Quách Chí Hùng: [“ Người anh em đừng buồn, ngay cả bạn gái tôi còn nói chuyện về Nghiêu ca.”]

Chương Khả: [“Cho nên Nghiêu ca với Bạch Ngữ Vi là  thật? Tôi cho rằng hai người bọn họ đã sớm cắt đứt cơ, hoá ra là lén lút yêu đương!”]

Hàn Mộng: [“ Cậu đừng nói bậy, chỉ là trùng hợp mà thôi, đừng nghĩ nhiều.”]

Trần Oánh Oánh: [“ Tôi cảm thấy không phải Chương Khả nghĩ nhiều, việc này thật sự rất kỳ quái, mẫn cảm với pheromone cũng không đến nỗi ngất xỉu đâu nhỉ? Cậu ấy làm sao ấy?”]

Dương Diệc Nhạc: [“Cái đó…… tiết sinh học có nói một Omega nếu tiếp xúc với Alpha càng nhiều thì đối với pheromone của Alpha càng mẫn cảm. Sau khi đánh dấu, trên người Omega chỉ có thể ngửi thấy pheromone của Alpha.”]

Lúc này, góc trái phía trên nhấp nháy một tin nhắn mới.

Doãn Triệt click mở, nhìn thấy Tưởng Nghiêu gửi cho cậu một tin nhắn: “Xin lỗi cậu lần nữa nhé.”

Hôm nay lúc sinh hoạt câu lạc bộ, Tưởng Nghiêu đã tạ tội với cậu.

“Có thể là trước đó theo đuổi cô ấy thì có tiếp xúc một thời gian, cho nên hôm nay làm cô ấy chịu ảnh hưởng, tôi cũng phải chịu ảnh hưởng, nhất thời không khống chế được, liền…… Tay không kịp thu lại, thực xin lỗi.”

Tưởng Nghiêu xin lỗi rất thành khẩn, sắc mặt cũng rất áy náy, không có điểm nào có thể chỉ trích.

Doãn Triệt nhìn hắn trong chốc lát, nói: “ Cũng không  phải cố ý, xin lỗi cái gì.”

Bản năng sinh lí, Alpha cùng Omega luôn hấp dẫn lẫn nhau, sao có thể dễ dàng ngăn cản được.

Nhưng hiện tại nhìn tin nhắn của Tưởng Nghiêu, cậu lại cảm thấy rất phiền. Doãn Triệt nghĩ nghĩ, đáp: “ Đã nói xin lỗi một lần thôi, không cần nói nữa.”

Cậu không muốn nhắc tới việc đó nữa.

“Tin nhắn của bạn trai anh à?” Doãn Trạch ngồi ở bên cạnh, lạnh lùng nói “ Tôi khuyên anh, hắn nói cái gì thì anh đừng tin, tra nam.”

Doãn Triệt không thể không đối mặt với chuyện này lần thứ hai : “ Cậu ấy rất tốt, lần này chỉ là ngoài ý muốn.”

“Hắn đối với anh rất tốt với chuyện hắn là tra nam không liên quan đến nhau.” Doãn Trạch chống tay lên khung cửa sổ xe, ghé mắt “ Anh, lời này có chút khó nghe nhưng tôi không thể không nói cho anh. Hắn muốn gạt anh thật sự quá dễ dàng, nếu có bắt cá hai tay thì anh cũng không phát hiện được đâu, bởi vì anh không ngửi được pheromone của người khác trên người hắn.”

Doãn Triệt muốn nói cậu ấy sẽ không gạt anh, nhưng vừa hé miệng lại nói không ra.

Tối hôm qua Tưởng Nghiêu  mới vừa nói dối cậu.

Tuy rằng không phải là ác ý, nhưng lần đầu tiên cậu biết thì ra Tưởng Nghiêu cũng sẽ lừa cậu.

Lần này vừa lúc bị cậu phát hiện, trước kia thì sao? Còn có chuyện gì mà cậu không phát hiện ra sao?

“Hơn nữa Alpha giống như hắn, vì cái gì muốn cùng anh …… cùng Beta ở bên nhau? Anh đã thấy tôi hẹn hò với Beta bao giờ chưa?” Doãn Trạch hỏi.

Doãn Triệt lắc đầu: “ Cậu ấy không cần thiết phải lừa gạt anh, giống như em nói, anh chỉ là Beta không có pheromone, cậu ấy gạt anh có được gì đâu?”

“ Tìm cảm giác mới mẻ đấy.” Doãn Trạch hừ lạnh “Chơi chán Omega rồi nên cảm thấy anh rất mới mẻ, nhưng lâu rồi cũng vẫn cảm thấy Omega  tốt hơn thôi. Đối với Alpha, tôi hiểu hơn anh rất nhiều, khuyên anh đừng nghe hắn lời ngon tiếng ngọt, theo trực giác của tôi, hắn chẳng mấy chốc mà đá anh ngay.”

Doãn Triệt không muốn nói cái này nữa, mặt giãn ra cười cười: “A Trạch, khó có khi thấy em quan tâm anh như vậy.”

Doãn Trạch nhìn bộ dạng không sao cả của cậu liền tức giận: “Không tin thì thôi, đến lúc bị đá cũng đừng trách tôi không nhắc nhở anh.”

Ăn xong cơm chiều, về phòng làm bài tập, Tưởng Nghiêu theo thường lệ gọi video, câu đầu tiên lại là: “Xin lỗi, Triệt Triệt.”

Doãn Triệt nghe cũng thấy phiền: “ Đã nói không cần ......”

“Tôi tiêm thuốc ức chế.”

“…… Cái gì?”

“ Tôi nói, tôi tiêm thuốc ức chế vĩnh viễn.” Bộ dáng Tưởng Nghiêu thật vui vẻ, cười đến xán lạn “ Tôi mới từ bệnh viện trở về, đã tiêm cái lần trước nói rồi, vĩnh viễn đó. Về sau cậu không cần lo lắng tôi bị pheromone của Omega ảnh hưởng nữa.”

Doãn Triệt ngẩn ra một hồi lâu, nghe thấy chính mình chậm rãi nói: “ Ồ…… khá tốt.”

Tốt cái mẹ gì.

Tưởng Nghiêu từ bỏ đặc trưng của Alpha, cậu lại suy nghĩ, thật tốt quá, Tưởng Nghiêu sẽ không bị Omega khác hấp dẫn.

Biết rõ cậu thực ích kỷ, lại không khống chế được mà mừng thầm, ích kỷ tới cực điểm.

“Thật sự vĩnh viễn cũng không còn pheromone sao?” Cậu hơi áy náy hỏi.

“Không phải không còn, mà là che giấu. Chỉ cần không phát sinh quan hệ gì với Omega khiến cho pheromone bùng nổ thì sẽ không mất đi hiệu lực.” Tưởng Nghiêu nửa nghiêm túc nửa nói giỡn “Người yêu của tôi là Beta, cho nên tương đương với hiệu lực vĩnh viễn.”

Vậy cũng được, còn có thể cứu chữa. Doãn Triệt thầm nghĩ.

Tưởng Nghiêu tiếp theo nói: “À, đúng rồi, tôi đến bệnh viện tiêm, thuận tiện thăm trưởng câu lạc bộ.”

“ Ừm, anh ấy thế nào?”

“Khá tốt, hỏi cậu sao không tới, tôi nói cậu tan học đã về cùng em trai rồi.” Tưởng Nghiêu cười nói “ Gần đây tuần nào cậu cũng về nhà sao? Tôi cảm thấy địa vị bạn trai của tôi càng ngày càng thấp, không quan trọng bằng em trai nữa rồi.”

“Liên quan gì đến địa vị ? Tôi ở lại thì cậu cũng đâu ở lại.”

“Ai nói, lần tới tôi cũng ở lại, đến phòng của bạn trai ngủ.”

“Là cậu nói nhé.” Doãn Triệt nhếch môi “Có bản lĩnh thì đến lúc đó chụp ảnh chung, gửi trong group lớp đi.”

Tưởng Nghiêu cười hehe, sờ mũi, có chút ngượng ngùng : “Cái đó thì không cần, sợ dọa bọn họ.”

“ Tôi nói thật, khi nào mới có thể khiến cho bọn họ không đồn đoán người yêu của cậu nữa?”

“ Cậu ghen hả?”

“ Cậu đoán xem?”

“ Tôi cảm thấy tên nhóc nhà cậu nóng nảy.” Tưởng Nghiêu cười đến ôn nhu, nhẹ giọng hỏi “ Sao đột nhiên lại muốn công khai? Có phải chuyện ban ngày kích thích cậu không? Tôi đảm bảo sẽ không tái phạm nữa.”

Không chỉ chuyện ban ngày mà còn bởi vì áy náy. Tưởng Nghiêu vì cậu hy sinh nhiều như vậy, cậu đáp lại quá ít.

“Không phải trước đó nói là chờ phiền toái qua đi thì công khai sao, cậu vẫn không muốn công khai?”

“Sao có thể không muốn. Vậy được thôi, tuần sau cậu đừng về nhà, tới phòng ngủ của tôi qua đêm, tôi sẽ chụp ảnh chụp chung gửi trong group, có dám không?”

“Có cái gì mà không dám?”

“Vậy hứa như vậy nhé.”

Tắt điện thoại, cậu cũng không có tâm tư làm bài tập. Doãn Triệt mở điện thoại gửi một tin nhắn:

“Bác sĩ Phùng, tăng mức độ trị liệu đi ạ.”

Tuần cuối tháng 5, nhiệt độ chạm ngưỡng đầu hè.

Không ít nữ sinh thay quần dài bằng váy ngắn. Có người còn chỉnh sửa eo váy một chút, tận lực lộ ra chân dài của mình. Nhưng cũng không thể lộ quá nhiều, để tránh bị Trương giáo chủ theo dõi.

Tiết thể dục vẫn phải đổi về quần dài, rất phiền phức, nhưng không thắng nổi lòng yêu cái đẹp.

Nghỉ giữa tiết, nam sinh ngoài hành lang cũng càng ngày càng nhiều, nhìn như hi hi ha ha nói chuyện nhưng kỳ thật đều đang xem chân nữ sinh đi ngang qua, nhìn thấy lại cảm thấy ngượng ngùng, tiếp tục làm bộ đùa giỡn.

Trần Oánh Oánh đi lấy nước trở về , thấy ba Alpha lớp bọn họ đứng ở hành lang: “ Nè, nè, sao ba người các cậu lại như thế? Quách Chí Hùng, không phải cậu có bạn gái rồi sao? Đôi mắt đừng có ngó loạn nữa, tôi sẽ đi mách bạn gái cậu.”

“Lớp trưởng! Oan cho tôi quá! Tôi chỉ chia tiền thưởng trận bóng rổ thôi mà.” Quách Chí Hùng chi tiền cho hai người còn lại, chạy nhanh về phòng học, mắt nhìn thẳng “Lớp trưởng, cậu đừng có nói bậy với bạn gái tôi đó !”

“ Biết rồi!” Trần Oánh Oánh  chất vấn tiếp hai người còn dư lại “Hai người ra đây làm gì?”

Hàn Mộng: “Đừng hỏi tôi, tôi chỉ ra ngoài hít thở không khí thôi, không phải đứng xem mấy em gái đâu, chân mấy bả có thể sánh với chân tôi hả? Có gì đẹp đâu, tôi tự ngắm của mình còn hơn.”

Logic quỷ dị, nhưng lại không thể phản bác, Trần Oánh Oánh cạn lời, đành phải hỏi người cuối cùng : “Tưởng Nghiêu, cậu có người yêu à ?”

Cô không chắc Tưởng Nghiêu với Bạch Ngữ Vi có phải thật hay không, Chương Khả nhắc đến hắn trong group rất nhiều, cầu hắn giải đáp nghi vấn nhưng Tưởng Nghiêu cũng không trả lời.

Hàn Mộng nhìn chằm chằm hắn: “Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, i am watching you.”

Tưởng Nghiêu thẳng thắn thành khẩn: “Có, hôm nào nói cho các cậu sau nhé!”

Trong lòng Trần Oánh Oánh đã hiểu rõ: “Vậy mà cậu còn ngắm mấy em gái?”

“Tôi không ngắm con gái, tôi đang nhìn bạn cùng bàn.” Tưởng Nghiêu cười cười “ Lúc ngồi học vẫn luôn chỉ ngắm phái bên trái, ra chơi sẽ được ngắm phía bên phải, ừm, quả nhiên nhìn thế nào cũng đẹp.”

Doãn Triệt ngồi bên cửa sổ gần hành lang ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: “ Cút.” Nói xong tiếp tục nằm sấp xuống ngủ.

Hàn Mộng: “ Thấy hai người huynh đệ tình thâm là tôi yên tâm rồi.”

Trần Oánh Oánh: “…… Nói không ra hai người các cậu ai có bệnh luôn á.”

Chỉ sau tiếng chuông vang lên, trên hành lang rất nhanh không còn bóng người.

Tiết này là tiết ngữ văn, vốn dĩ phải kiểm tra viết chính tả thơ cổ nhưng Ngô Quốc Chung vừa tiến vào phòng học đã vui tươi hớn hở nói: “ Lớp chúng ta thi bóng rổ từ hạng nhất đếm lên thành hạng nhất thật sự đã không dễ gì, khen thưởng cho các em, hôm nay không viết chính tả!”

Dưới bục giảng nháy mắt hoan hô sấm dậy, Chương Khả hô to: “ Thầy Ngô thật đẹp trai! Yêu thầy moah moah!!”

“Ấy, nghiêm túc, nghiêm túc.” Thầy Ngô làm bộ khụ hai tiếng, vẫn không nhịn được mà cười “Xem các em vui chưa kìa, cũng không phải không kiểm tra đâu, chỉ chậm một ngày mà thôi.”

“Hoãn một ngày cũng tốt rồi ạ!” Có người hô to một câu, các bạn học cười vang.

Tưởng Nghiêu phát hiện bạn ngồi cùng bàn thoáng giật mình, nói: “Đừng ngủ nữa, bé thỏ lười này, vào học rồi đó.”

Doãn Triệt chậm rãi ngẩng đầu, tóc trên trán bị ép lộn xộn, có điểm ngây thơ mờ mịt.

Tưởng Nghiêu gảy tóc của cậu: “Hôm nay làm sao đấy? Tinh thần không tốt?”

“Hôm qua không ngủ ngon.” Cậu đẩy tay Tưởng Nghiêu ra.

Lại bị Tưởng Nghiêu thuận thế bắt lấy, kéo xuống phía dưới bàn, gắt gao mà nắm.

“Đêm nay tới qua đêm được không?” Tưởng Nghiêu thấp giọng nói “Nhất định khiến cậu ngủ ngon.”

“ Ngủ ngon?” Doãn Triệt rút  tay về “Sợ cậu không cho tôi ngủ.”

Còn lâu cậu mới cắn câu.

Nhưng đến thứ sáu thì không thể không cắn câu, ai bảo hai người đã hứa hẹn rồi mà.

Tan học, học sinh nội trú lục tục về nhà, Chương Khả kéo hành lý từ phòng ngủ ra, thấy hai tay của Tưởng Nghiêu  trống trơn, nghi hoặc: “Nghiêu ca, cậu không về?”

“Ừ, nhà không có ai, không về.”

Tưởng Nghiêu cười chào cậu, xoay người mở cửa vào phòng ngủ cách vách: “Triệt Triệt, lấy gối đi nào, qua chỗ tôi ngủ ……”

Doãn Trạch cùng hắn bốn mắt nhìn nhau: “ Đến chỗ cậu? Anh, tuần này anh không về là vì hắn? Các người đã tiến triển đến mức này?”

Doãn Triệt đau đầu: “Chỉ là ở lại phòng ngủ thôi, không làm gì cả.”

“Anh có thể bảo đảm hắn không làm gì cả? Hắn là Alpha, anh là…… Sao anh có thể tùy tiện như vậy?”

Tưởng Nghiêu: “ Cậu ấy là người yêu của tôi, ở cạnh nhau là chuyện bình thường mà?”

“Bình thường cái quỷ gì, anh tôi còn chưa thành niên!”

Tưởng Nghiêu chẳng hề để ý: “Cũng chỉ cách mấy ngày nữa thôi.”

Doãn Triệt ngẩn người.

Doãn Trạch không thể nhịn được nữa: “ Cậu! Ra đây với tôi!”

“ Tôi đi một chút sẽ về, cậu cứ đem gối qua trước đi, ngoan.” Tưởng Nghiêu chớp mắt.

Doãn Triệt có hơi giật mình. Còn mấy ngày…… Là có ý gì?

Gần đây Tưởng Nghiêu giống như càng ngày càng không kiên nhẫn.

Doãn Trạch nổi giận đùng đùng mà đi lên tầng thượng, một chân đá văng cửa sân thượng toà ký túc xá, làm đôi tình nhân đang tình chàng ý thiếp sợ thót tim.

“ Ngại quá, mượn chỗ này một lát.”

“ Được, được, chúng tôi đi ngay……”

Tưởng Nghiêu cùng đôi tình nhân kia đi ngang qua nhau,  đóng cửa lại: “Làm gì vậy, em trai làm sao mà lửa giận bừng bừng vậy ?”

Ngực Doãn Trạch phập phồng, kiệt lực bảo trì bình tĩnh: “Lần trước cậu đến bệnh viện, bác sĩ Phùng nói như thế nào?”

“ Hôm nào?”

“Đừng giả ngu! Lần trước cậu  nghi anh tôi là…… Omega, cậu nói ngày hôm sau đến bệnh viện làm rõ ràng, sau lại không nói gì nữa, kết quả rốt cuộc là như nào?” Doãn Trạch nhìn chằm chằm vẻ mặt của hắn.

Trên sân thượng gió có hơi lớn,tươi cười của Tưởng Nghiêu cũng bị gió thổi đến có chút hư ảo: “ À, đúng, tôi đã hỏi .”

“Cho nên? Anh ấy rốt cuộc có phải hay không?”

“Là…… Tôi lầm.” Tưởng Nghiêu chậm rãi nói “ Anh cậu không phải Omega.”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Em trai bị mọi người lừa gạt, chỉ là một bé ngốc thôi, tôi khóc ( tôi nói dối đó)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro