Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Tu nhìn đối phương mặt cong cong, đứng dậy cười nói: "Cười ông đó."

Lông mày người đó nhíu lại "Cười tôi? Tôi làm cái gì buồn cười?"

Diệp Tu đập xuống bả vai đối phương "Nghĩ đến nguyên nhân khiến ông đi theo nghiệp diễn, Tô ảnh đế."

Người đến chính là người vì tài chính chiến đội không đủ mà chạy đi làm diễn viên sau đó trở thành cái đại danh đỉnh đỉnh ảnh đế Tô Mộc Thu.

Tô Mộc Thu hừ một tiếng "Thế tôi là vì ai."

Diệp Tu cười cười "Biết chứ, Tô đại ảnh đế."

Tô Mộc Thu nhìn cậu, bỗng nhiên lòng sinh nhớ nhung, thuận thế đem người ôm vào lòng, lấy tư thế kabedon mà giam người ở trên tường.

Tô Mộc Thu kabedon xong còn đặt biệt ác liệt mà thổi khí lên cổ Diệp Tu, Diệp Tu một tay nắm tóc Tô Mộc Thu, cười nói: "Ông làm gì vậy, rất ngứa đó."

Tiếng cười trầm thấp của Tô Mộc Thu vang lên bên tai Diệp Tu "Chỉ là muốn giỡn ông thôi."

Diệp Tu chấp hai tay lại đập xuống đầu Tô Mộc Thu "Diễn kịch diễn đến nghiện?"

Tô Mộc Thu nhoẻn miệng cười "Đổi phương thức để ông có thể cảm thụ được một chút kỹ thuật của tôi, có phải rất tốt không?"

Diệp Tu bắt đắc dĩ "Ừ ừ, cực kỳ tốt, vì lẽ đó ông mau trở lại bình thường đi, dáng vẻ này nhìn không quen."

Tô Mộc Thu cười hì hì "Là quá nghiêm túc hay là quá đẹp trai?"

"Vừa không đứng đắn lại vừa xấu." Diệp Tu trả lời.

"Tim tôi đau quá ;-;" Tô Mộc Thu mắt ngấn nước, cái loại mà giây sau liền rơi nước mắt.

"Nói rồi đừng diễn nữa." Diệp Tu quyết định không nhìn hắn.

"Được rồi, tôi còn chưa có chúc mừng ông cầm cúp vô địch thế giới nữa, ông hiện tại trên tay có tới năm cái nhẫn quán quân nhỉ." Tô Mộc Thu cười nói.

"Hứ <⁠(⁠ ̄⁠︶⁠ ̄⁠)⁠>" Diệp Tu mặt cong cong, đắc ý nói.

"Đợi quay xong tiết mục tôi dẫn ông cùng Mộc Tranh đi ăn một bữa tiệc thật lớn thật ngon!" Tô Mộc Thu vỗ vai cậu, cười hì hì nói.

"Vậy thì được, có điều Tô ảnh đế ông có thể trước tiên thả tôi ra không? Bị người ta nhìn thấy hiểu lầm chúng ta, thành tựu không scandal nhiều năm qua của ông chẳng phải sẽ sụp đỗ sao." Diệp Tu trêu nói.

"Nếu đối tượng trong scandal là ông thì tôi không ngại." Tô Mộc Thu ẩn tình nói.

Diệp Tu cười ha ha, thoát thân từ trong phạm vị của Tô Mộc Thu "Ông cũng không phải mới cầm được cúp ảnh đế sao, tui cũng chưa kịp chúc mừng ông."

"Được thôi, chúng ta có thể đồng thời ăn mừng." Tô Mộc Thu càng nghĩ càng thấy đây là ý kiến không tồi.

Tô Mộc Thu tràn đầy phấn khởi mà lôi kéo Diệp Tu nói thật nhiều, đến khi miệng Tô Mộc Thu bởi vì nói nhiều mà muốn khô, lỗ tai Diệp Tu đã muốn đóng kén "Không nói nữa, mệt chết tôi rồi, A Tu mấy ông ở Zurich có chuyện gì thú vị xảy ra không?"

Diệp Tu không nói gì nhìn Tô Mộc Thu "Ông lúc nào có được kỹ năng nói nhiều này, chỉ mới một thời gian không gặp mà đã trở nên nói nhiều như vậy, giống như đồng chí Hoàng Thiếu Thiên trong đội chúng tui."

Tô Mộc Thu nhíu mày "Hoàng Thiếu Thiên? Chính là cái người Kiếm Thánh kia sao?"

Diệp Tu cười khúc khích "Tại sao cái tên Kiếm Thánh trong miệng ông lại trở nên hài hước như thế."

Tô Mộc Thu rất vô tội "Tên hắn không phải Kiếm Thánh sao?"

Diệp Tu nhịn cười "Đúng thế, không sai."

"Này A Tu ông mau nói một chút chuyện thú vị khi các ông ở Zurich đi!" Tô Mộc Thu làm nóng người, tràn đầy phấn khởi, còn kém chuyển một băng ghế với một bọc hạt dưa mà cắn.

"Chuyện thú vị..." Diệp Tu chuyển động quai hàm, rơi vào trầm tư.

Dưới ánh mắt mong chờ của Tô Mộc Thu, chậm rãi mở miệng "Thật ra cũng không có gì thú vị, toàn là huấn luyện."

"Hả?" Tô Mộc Thu thất vọng, có điều hắn cũng không từ bỏ "Nhớ lại đi, chắc chắn có!"

Đương lúc Tô Mộc Thu lôi kéo Diệp Tu kêu cậu kể thì có người đi ra tìm Diệp Tu, Lam Vũ song hạch nhìn thấy Diệp Tu đang nói chuyện vui vẻ với người khác thì ánh mắt sáng lên, Hoàng Thiếu Thiên cất bước lớn đi tới bên người Diệp Tu, hét lên: "Lão Diệp Lão Diệp rốt cuộc cũng tìm thấy ông rồi! Ông có biết tôi cùng đội trưởng tìm ông rất cực khổ không, ông phải bồi thường cho chúng tôi..."

Diệp Tu không thể chịu đựng được mà che lỗ tai lại "Thiếu Thiên cậu đừng nói chuyện."

Hoàng Thiếu Thiên trừng mắt "Lão Diệp ông sao có thể đối xử với tôi như thế! Trái tim của tôi đã bị tổn thương rồI bla bla bla bla..."

Ánh mắt cầu cứu của Diệp Tu nhìn về phía Dụ Văn Châu, Dụ Văn Châu che miệng cười, lập tức rút lại, hướng về Hoàng Thiếu Thiên ôn thanh nói: "Thiếu Thiên, cậu không thấy tiền bối đã có chút không chịu được sao?"

Hoàng Thiếu Thiên quả nhiên thấy một bộ mắt cá chết của Diệp Tu, hắn rên một tiếng, tạm thời buông tha Diệp Tu "Lão Diệp ông nhớ kỹ cho tôi, tôi sẽ để ông phải bồi thường!"

"Được thôi." Diệp Tu qua loa, quay đầu nhìn về phía Dụ Văn Châu "Cảm ơn Văn Châu."

Dụ Văn Châu khẽ mỉm cười "Rất vui khi được giúp tiền bối."

Ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ quá trình, Tô Mộc Thu đầy hứng thú mà nhìn bọn họ "A Tu, đây chính là đội viên của ông?"

Lam Vũ song hạch lúc này mới chú ý đến người có khí chất bất phàm kế bên Diệp Tu "Tiền bối, người này là?"

Không đợi Diệp Tu trả lời, Tô Mộc Thu đã trả lời "Tôi là bạn thân nhất của A Tu, tôi tên Tô Mộc Thu." Nói xong còn đưa tay ra.

"Ồ hoá ra là Tô ảnh đế, tôi là Dụ Văn Châu, người này là Hoàng Thiếu Thiên." Dụ Văn Châu giới thiệu, nắm chặt tay Tô Mộc Thu.

"Cậu chính là cái người mà A Tu nói là Kiếm Thánh nói nhiều sao!" Tô Mộc Thu tràn đầy hứng thú mà nhìn Hoàng Thiếu Thiên.

"Cút cút cút, bản Kiếm Thánh mới không nói nhiều, Lão Diệp sao ông có thể ở bên ngoài nói tôi như vậy?? Hình tượng của tôi đều bị ông phá hủy, ông muốn bồi thường tôi như thế nào, ông đừng cho rằng không liên quan đến ông..." Hoàng Thiếu Thiên nhìn Diệp Tu bất mãn nói.

Diệp Tu biết không vừa lòng hẳn là Hoàng Thiếu Thiên hẳn là sẽ không bỏ qua "Được được, ông nói cái gì chính là cái đó."

"Lão Diệp ông liền chờ mà xem!" Hoàng Thiếu Thiên cười giả dối.

"Mấy người đi ra tìm tui?" Diệp Tu hỏi Dụ Văn Châu.

"Hừm, tiền bối đi ra hóng gió hơi lâu, nên chúng tôi đi ra tìm."

"Mộc Thu đại đại! Tôi tìm thấy anh kìa!" Lúc này, trợ lý của Tô Mộc Thu cũng thở hồng hộc chạy đến bên người Tô Mộc Thu "Chúng tôi tìm anh rất lâu! Mau trở về thôi, mọi người đều chờ anh đấy!"

Diệp Tu cũng nói: "Mộc Thu ngươi đi về trước đi, sau đó chúng ta gặp lại."

Tô Mộc Thu xẹp xẹp miệng, không cam lòng không muốn nói: "A Tu đợi lát nữa tôi đến tìm ông."

"Sao lại trẻ con như thế." Diệp Tu dở khóc dở cười.

Nhìn Tô Mộc Thu cùng trợ ký rời đi, Diệp Tu hướng về Dụ Văn Châu cùng Hoàng Thiếu Thiên nói: "Chúng ta cũng trở về thôi."

"Ừm." Dụ Văn Châu tâm tình rất tốt, tiện thể lén lút nắm tay Diệp Tu, vị Tô ảnh đế kia, cùng tiền bối quan hệ rất tốt, nhớ tới chuyện vừa nãy, Dụ Văn Châu khẽ híp híp mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro