Chương 2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:Results
Beta:Results
--------------------------
Lục Nhiên ánh mắt giống như cười mà không phải cười, thái độ thờ ơ.

Hai người đối mặt mấy giây.

Dụ Hạ không nói gì, rất nhanh dời ánh mắt, không dám lại nhìn Lục Nhiên. Cô ôm lấy sổ điểm danh, chậm rãi đi xuống bục giảng.

Phía sau cô vang lên tiếng bước chân.

Lục Nhiên không nhanh không chậm đi theo ở phía sau, hai người xuyên qua toàn bộ phòng học, đi đến hàng cuối cùng.

Dụ Hạ an tĩnh trở lại chỗ ngồi của mình. Cô cúi đầu xuống, cầm lấy sách toán lật một trang .

Cô vẫn chưa đọc được bao nhiêu thì một cái bóng chiếu xuống quyển sách bài tập của cô .

Dụ Hạ ngẩng đầu, trông thấy Lục Nhiên đứng trước bàn của cô . Hắn hơi nghiêng nghiêng cơ thể, nhấp môi dưới.

Lục Nhiên nhíu mày, ngữ khí kéo dài: "Uy, bạn ngồi cùng bàn mới."

Dụ Hạ ngốc nửa giây, bất giác co người lại một chút, không nói gì.

"Đây là chỗ ngồi của tôi." Lục Nhiên thanh âm lười nhác, phảng phất như chỉ muốn nhắc nhở cô một câu.

Dụ Hạ không nói chuyện, mấp máy môi, đứng dậy ngồi xuống cái ghế bên cạnh .

Chủ nhiệm lớp sắp xếp để cô ngồi cùng bàn với Lục Nhiên.

Nhưng Dụ Hạ cũng không rõ hắn ngồi ở vị trí nào, cho nên ngồi sai chỗ .

Cô có chút bất đắc dĩ , đợi lát nữa lại đem đồ vật trong ngăn bàn tới đây đi.

Lục Nhiên ngồi xuống, ngả người về phía sau, lưng dựa ở trên ghế , hai chân chắn ngang lối đi.

Đến giờ lên lớp, lão sư dạy toán tiến vào phòng học.

Dụ Hạ nghiêm túc nghe giảng bài, tập trung cao độ , không bị phân tâm.

Hai người cùng không để ý đến nhau, tiết học toán rất nhanh đã qua đi .

Ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, lão sư dạy toán còn chưa rời khỏi phòng học, trong lớp đã có vụn vụn vặt vặt tiếng nói chuyện huyên náo.

Khi giáo viên vừa đi xong, Lục Nhiên thu hồi chân đặt trên lối, đem cái bàn đẩy về phía trước. Xoạt một tiếng, cái ghế ma sát với mặt đất.

Toàn lớp , thanh âm ngừng hẳn bỗng nhiên yên tĩnh.

Lục Nhiên ung dung duỗi cái lưng, cầm áo khoác đồng phục lên, đứng dậy rời đi.

Hắn vừa đi ra phòng học, những tiếng ồn ào ở trong lớp lại vang lên .

"Nhiên ca , chờ em một chút a." Mạnh Tử Thành đi ra ngoài gọi với theo. Nghe được thanh âm, Lục Nhiên dừng lại.

Mạnh Tử Thành khoa trương nói: "Anh rốt cục cũng trở về lớp."

Lục Nhiên "ừ" một tiếng.

"Nhiên Ca, anh có thấy bạn cùng bàn của mình không?" Mạnh Tử Thành lấy cùi chỏ đụng vào Lục Nhiên, "Nghe nói thành tích siêu tốt, vừa tới lớp chúng ta làm lớp trưởng."

Mạnh Tử Thành: "Em cảm thấy , cô ta nói không chừng là lão sư phái tới theo dõi anh."

". . ."

Bọn hắn đi hướng đến sân thể dục, thanh âm dần nhỏ lại.

Trong lớp các bạn học cũng lần lượt đi ra sân thể dục, Dụ Hạ cũng cùng Lâm Chi Ngôn rời đi.

Khai giảng đã được một tuần, Dụ Hạ ngồi sau Lâm Chi Ngôn nên rất nhanh đã quen thuộc.

Trong tiết thể dục, giáo viên để các bạn nữ chạy vài vòng quanh sân, sau đó vẫy tay để nữ sinh nghỉ ngơi.

Trời nóng như vậy, thể lực nữ sinh vốn dĩ không cao, bị cảm nắng là chuyện thường. Chỉ là rèn luyện điểm ấy thời gian, cũng đã bị say nắng .

Nếu như giáo viên vẫn còn không thả người, lôi kéo nữ sinh rèn luyện, không chừng liền có người trực tiếp ngất xỉu.

Nữ sinh vây quanh ở dưới bóng cây, thở phào nhẹ nhõm, thời tiết quá nóng, tất cả mọi người đều chịu không nổi. Lão sư vừa để mọi người nghỉ ngơi, thanh âm nói chuyện cũng lớn thêm không ít.

Dụ Hạ ngồi ở chỗ đó, thân thể của cô mảnh mai, làn da trắng nõn, đôi mắt rất trong suốt sạch sẽ.

Mùa hè gió mang theo nóng bức, thổi lất phất qua ngọn cây. Ánh nắng chói chang, phá lệ là làn da của cô trắng nõn.

Lâm Chi Ngôn ngồi xuống bên cạnh Dụ Hạ, cô ấy nhích lại gần: "Lão sư làm sao lại để cậu cùng Lục Nhiên ngồi ngồi cùng bàn a?"

Dụ Hạ rũ mắt xuống : "Ừm. . ." Cô cũng không biết trả lời thế nào.

Lâm Chi Ngôn nói tiếp đi: "Lớp mười tớ học chính là ban 6, Lục Nhiên người này thành tích của hắn rất tốt, nhưng là hắn thường xuyên trốn học đánh nhau, lên lớp thì lại đi ngủ."

Trần Toàn ngồi cách đó không xa, cô vừa vặn nghe được Dụ Hạ cùng Lâm Chi Ngôn nố chuyện, rất nhanh liền ngồi xuống bên cạnh các cô.

Trần Toàn là bạn gái của Đổng Gia, tính tình ngay thẳng, tùy tiện.

Cô ấy cùng Đổng Gia có quan hệ,mọi người trong lớp người đều biết, bọn họ cũng không có che dấu.

Trần Toàn vừa ngồi xuống liền hỏi : "Các cậu có muốn biết sự việc đánh nhau ấy xảy ra như thế nào không?"

Lục Nhiên cùng Đổng Gia chơi cùng với nhau, lần trước cùng ngũ trung đánh nhau Đổng Gia cũng có phần tham dự, Trần Toàn có nghe hắn nói qua.

Lâm Chi Ngôn đối với chuyện bát quái từ trước đều có hứng thú, cô thúc giục.

"Nói mau, nói mau."

Trần Toàn xích lại gần người Dụ Hạ nói: "Nghe nói có một nữ sinh trường Ngũ Trung thích Lục Nhiên."

"Thời điểm thi học kỳ thế mà chạy đến trường chúng ta thổ lộ với Lục Nhiên."

Trần Toàn thừa nước đục thả câu*: "Các cậu thử đoán đi?"

(*:Về mặt hàm ý sâu xa, "nước đục" ám chỉ một trạng thái bất ổn, lộn xộn. "Thừa nước đục thả câu" chỉ hành động trục lợi khi người khác đang gặp khó khăn, hiểm họa bất ngờ. Tóm lại, câu tục ngữ này nói những người biết lợi dụng cơ hội để làm việc mình muốn và mang lại lợi ích cho mình.)

(Mình cũng không hiểu tại sao lại là thừa nước đục thả câu bên trên cũng không đề cập đến nên mình để dấu * nha)

Lâm Chi Ngôn tò mò tới gần một chút: "Như thế nào?"

"Lục Nhiên nhìn cũng chưa từng nhìn cô ta một chút, trực tiếp đi." Trần Toàn nghĩ đến cảnh tượng lúc đó nhịn không được cười ra tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro