Chương 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:Results
Beta:Results
------------------------
Lâm Chi Ngôn sững sờ, sau đó cũng cùng nở nụ cười: "Mình còn chưa nghe nói có nữ sinh nào lại gần được Lục Nhiên ."

Dụ Hạ ngồi ở giữa hai người, cô yên lặng lắng nghe, cũng không có nói chuyện.

Cô chỉ là đang nghĩ, về sau làm như thế nào để hòa hợp cùng Lục Nhiên .

Trần Toàn còn nói: "Nữ sinh kia thổ lộ không được liền trở về nói với anh trai của cô ta, mà anh của cô ta là Lão đại Ngũ Trung, đương nhiên muốn tìm Lục Nhiên tính sổ."

"Về sau, hắn mang theo một nhóm người, trực tiếp chặn Lục Nhiên nói muốn cùng bọn hắn đánh nhau."

Lâm Chi Ngôn gật đầu: "Trách không được kì thi cuối kỳ này Lục Nhiên không tới đến cả bóng người lão sư cũng không tìm thấy."

Trần Toàn: " Cái sự tình này huyên náo* thật lớn, đến cả hiệu trưởng Ngũ Trung cũng biết, sau đó truyền đến tai hiệu trưởng chúng ta ."

(*: Có sự ồn ào, hỗn loạn do việc bất thường xảy ra. Tiếng người chạy, tiếng trống mõ huyên náo.)

". . ."

Lâm Chi Ngôn nhìn về phía Dụ Hạ, nhớ tới lời nói vừa rồi của Trần Toàn: "Cậu ngồi cùng bàn với hắn nhất định phải cẩn thận một chút."

Dụ Hạ nghiêm túc gật gật đầu.

Lâm Chi Ngôn nhìn cô ngoan ngoãn gật đầu, có chút thay cô lo lắng. Dụ Hạ tính tình mềm mỏng, cùng với Lục Nhiên hoàn toàn tương phản, hai người ngồi ngồi cùng bàn thật không có vấn đề sao?

Thời điểm giờ học sắp kết thúc, giáo viên thể dục thổi còi: "Tập hợp."

Nữ sinh tập hợp rất nhanh, chỉ chốc lát liền đã xếp hàng xong. Các nam sinh trò chuyện, chậm rãi đi tới, một đám bộ dáng không quá nghiêm chỉnh .

Lục Nhiên không nhanh không chậm hướng ban 6 bên này đi, lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên.

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, là số xa lạ.

Lục Nhiên không nghe, đem nhấn tắt đi.

Còn chưa đến nửa phút điện thoại lại vang lên. Hắn nhíu nhíu mày, nhận.

"Cậu có phải hay không về trường học rồi?" Là nữ sinh đáng ghét ở trường Ngũ Trung.

Cô gái này trước đó không biết lấy từ ai số điện thoại của Lục Nhiên.

Lục Nhiên rất nhanh liền đem cô ta kéo đen, kết quả là cô ta đổi điện thoại tiếp tục gọi.

Lục Nhiên có chút không kiên nhẫn: "Cô là ai?."

"Nghe nói cậu bị trường cho nghỉ học , hiện tại không sao chứ?"

Lục Nhiên híp mắt, lạnh lùng phun ra mấy chữ: "Liên quan gì đến cô."

Giáo viên thể dục thấy Lục Nhiên vẫn còn cầm điện thoại , lập tức tức giận: "Còn chưa hết giờ đâu , em gọi điện thoại cái gì?"

Lục Nhiên liếc thầy giáo một chút, không để hắn vào trong mắt.

"Lục Nhiên, thầy nói chính là em ." Giáo viên thể dục nói, "Hiện tại mọi người đều đã tập trung."

Lục Nhiên hững hờ ồ một tiếng, nhưng không có để điện thoại di động xuống.

"Cho tôi nửa phút." Hắn giơ tay lên một cái, hướng về phía thầy giáo .

Trong lời nói hoàn toàn không có giọng điệu thương lượng.

Lục Nhiên trở lại ban 6, cùng bọn Mạnh Tử Thành đứng một khối.

Chung quanh đều là học sinh, không ai nói chuyện, mười phần yên tĩnh.

Nhưng là, Lục Nhiên không để ý đến thầy giáo còn đang tức giận , không coi ai ra gì tiếp tục gọi điện thoại.

"Tôi không đánh nữ sinh."

"Cô nhớ kỹ cho tôi. Về sau thấy tôi, đi đường vòng."

Không chờ người bên kia mở miệng , Lục Nhiên liền đem điện thoại tắt.

Mọi người ở ban 6 đều nghe được lời Lục Nhiên nói, đều nhìn về phía hắn .

Mạnh Tử Thành tò mò hỏi: "Ai vậy?"

"Không có ai." Lục Nhiên nói một câu, "Qua mấy ngày nữa liền đem điện thoại đổi đi ."

. . .

Buổi chiều tiết học cuối cùng là tiết tự học. Bất quá hôm nay giáo viên Anh ngữ xin phép nghỉ không đến, phía dưới chia thành hai lớp tự học.

Nhưng sau tiết thể dục, Lục Nhiên cũng không trở về.

Dụ Hạ nhìn bàn bên cạnh một chút , sau đó thu tầm mắt lại, vùi đầu làm bài tập.

Thầy giáo Toán có giao một đề bài, ngày mai sẽ phải nộp..Dụ Hạ tính toán cẩn thận bài toán trên tờ giấy nháp.

Thẳng đến khi tiếng chuông tan học vang lên, bàn bên cạnh vẫn trống không.

Dụ Hạ vẫn còn đang giải toán , bỗng nhiên nghe thấy chủ nhiệm lớp gọi: "Dụ Hạ."

Cô ngẩng đầu lên, Thẩm lão sư hỏi một câu: "Em có biết bạn ngồi cùng bàn đi đâu không ?"

Dụ Hạ dừng lại bút , cẩn thận suy nghĩ , nhẹ nói: "Tiết trước là giờ thể dục , hắn có khả năng ở trên bãi tập."

Thẩm lão sư: "Vậy em đi sân tập tìm đi ."

Dụ Hạ do dự mấy giây, nói: "Được ạ."

Thời gian ra chơi rất ngắn, chỉ có mười phút đồng hồ. Dụ Hạ muốn để Lục Nhiên về lớp càng sớm càng tốt trước khi bắt đầu giờ học tự học . Cô một đường chạy chậm đi qua.

Ánh nắng có chút bỏng người, trải trên đường. Cô một bên chạy một bên suy nghĩ.

Làm thế nào để ứng phó với thiếu niên này. Nhưng là cô vẫn không nghĩ ra biện pháp.

Trên sân bóng rổ có nhóm nam sinh đang chơi bóng. Dụ Hạ nghiêm túc tìm kiếm, nhưng không thấy được thân ảnh Lục Nhiên.

Thời tiết khô nóng, bên cạnh sân thể dục là khán đài, Dụ Hạ nhìn một vòng, rốt cục phát hiện ra Lục Nhiên.

Lục Nhiên ngồi trên khán đài, chân dài dửng dưng mở, cánh tay khoác lên trên đầu gối, bên trong miệng ngậm một điếu thuốc.

Dụ Hạ thở dài, đi đến phía hắn.

Lục Nhiên buồn bực mà ngồi xuống, lúc này, ánh mắt hắn dừng một chút.

Một thân ảnh nho nhỏ hướng về phía này đi tới. Trời nóng như vậy, trên người cô vẫn mặc đồng phục chỉnh tề , tay áo dài cùng cổ áo đều gọn gàng.

Lục Nhiên hạ con mắt, đây không phải là nhỏ ngồi cùng bàn với hắn hay sao ?

Dụ Hạ làn da rất mỏng, bị mặt trời chiếu thẳng vào một hồi, liền có chút đỏ.

Lục Nhiên nhìn chằm chằm thân ảnh của nàng, ánh mắt không có dời.

Hắn chậm rãi ngồi thẳng người lên, tay chống ở đằng sau, nhìn cô đi tới.

Dụ Hạ đứng dưới Lục Nhiên mấy bậc thang, thân thể nhỏ nhắn, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Lục Nhiên nhìn mặt của cô, ánh mắt của hắn có chút uể oải.

Dụ Hạ đứng nguyên tại chỗ sững sờ nửa giây, cô không dám lớn tiếng gọi hắn, thanh âm nghe rất mềm nhẹ: "Lục đồng học, cậu nên trở về làm bài thi."

Ánh nắng chiếu xuống, tóc của cô buộc đuôi ngựa mềm mại rủ xuống.

Mái tóc màu đen cong ở trên cổ trắng nõn.

Lỗ tai Dụ Hạ bị phơi nắng có chút đỏ lên, nhìn cô vừa tinh tế vừa mềm mềm.

Dung mạo của cô khá thuộc, nhưng Lục Nhiên vẫn là không nhớ ra.

Lục Nhiên đối nữ sinh thái độ cũng không tốt.

Nhưng không biết vì cái gì, đối mặt với người này. Hắn không hung dữ nổi

Lục Nhiên thân thể nghiêng về phía trước, khoảng cách giữa hai người rút ngắn. Hắn ngồi kia, đánh giá cô.

Đôi mắt nhướng lên, khóe môi lười biếng cong lên: "Tiểu lớp trưởng, cậu quản rất rộng a."

Trong con ngươi đen nhánh mang một chút ngang ngược.

Dụ Hạ ngây ngốc một chút, thì thào nói: "Là lão sư để cho mình tới."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro