Chương 8 - 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Bạch Vi Vi nghe thấy giọng nói Hàn Chính Vũ trở về, đã không còn sức lực bò dậy, cô sắp chết đói.

Cô nằm trên giường, cảm thấy ít nhất Hàn chính Vũ cũng sẽ hỏi tình huống của cô chứ.

Vậy mà Hàn Chính Vũ hoàn toàn không nhớ đến cô, trực tiếp nói với người làm: " Tôi muốn tắm rửa, cô đi pha nước đi."

Nói xong hắn đi ngang qua cửa phòng cô, không hề có ý vào xem.

Cô nhịn đói dằn vặt bản thân hai ngày, người đều trở thành da bọc xương, sao có thể buông tha Hàn Chính Vũ cứ đi như vậy được, để cho kế hoạch cô đổ vỡ.

Bạch Vi Vi giãy giụa mà ngồi dậy, chính là thời gian ngắn khiến cô không bò đến cửa được, trong lòng cô hung ác, nhìn đèn trên bàn, hung hăng đập vỡ.

Đèn bàn vỡ.

Phát ra âm thanh thê lương.

Bước chân Hàn Chính Vũ bên ngoài ngừng lại.

Bạch Vi Vi sợ âm thanh không đủ lớn, cô duỗi tay đẩy những đồ trên bàn xuống.

Chính là thân thể cô quá yếu, không còn sức lực, tay còn không đụng đến vật trang trí trên bàn, cả người liền ngã xuống đất.

Hệ thống: " Ký chủ, sau khi cô hủy dung nam chủ chắc chắn sẽ càng không thích cô."

Bạch Vi Vi: " Câm miệng, hệ thống đáng chết vui sướng khi người gặp họa này."

Chính là hệ thống nói rất đúng, nếu cô hủy dung, nhất định sẽ không còn cơ hội.

Đàn ông nói vẻ bề ngoài không quan trọng, thật ra đều là ngụy quân tử.

Không có vẻ đẹp bên ngoài, ai quan tâm vẻ đẹp bên trong.

Bạch Vi Vi ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, cuối cùng xoay người, mặt hướng lên trên, tay hướng xuống dưới, mảnh vụn của đèn bàn đâm vào cánh tay cô.

Cô lập tức hét thảm thiết.

Chân bị gãy, tay bị thương.

  Cô chỉ nghĩ đập đồ vật thôi, không nghĩ tới khiến bản thân thương nặng như vậy.

Cuối cùng cánh cửa cũng người hung hăng đẩy ra.

Hàn Chính Vũ đứng ở cửa, sắc mặt khó coi nói: " Bạch Vi Vi, cô gây chuyện đủ chưa. Cô......"

Hắn im lặng, bởi vì hiện trường quá thảm thiết.

Bạch Vi Vi ngã vào thủy tinh bị vỡ, máu chảy đầy đất.

Thân hình cô mảnh mai, sắc mặt trắng bệch như người chết, hai mắt vô thần, môi khô nứt.

Bộ dáng kéo dài hơi tàn.

Hàn Chính Vũ chưa từng thấy bộ dạng cô chật vật, thê thảm đáng thương đến vậy.

Bạch Vi Vi không nghĩ được gì, tuy rằng đau muốn chết nhưng mà phải diễn cho chót, nếu không sẽ làm thất vọng thái độ chuyên nghiệp của mình.

Cô nhìn thấy Hàn Chính Vũ, hai mắt vô thần bỗng nhiên sáng rực.

Trên mặt xám trắng xuất hiện ửng hồng do kích động.

" Anh hai..."

Đôi mắt Bạch Vi Vi che phủ bởi hơi nước, miệng chép chép, cô vươn tay, đôi mắt lấp lánh nhìn hắn.

Cứ như Hàn Chính Vũ là chúa cứu mạng của cô.

Hàn Chính Vũ nhíu mày, hắn hận nhất là Bạch Vi Vi, nhưng bộ dạng cô lúc này vượt ngoài sự tưởng tượng của hắn.

Bạch Vi Vi sợ Hàn chính Vũ chạy, cô chịu tra tấn uổng công, cả người nhổm dậy phác gục hắn, đôi tay ôm lấy hắn, sau đó thút thít khóc: " Đói, anh hai, em đói bụng, thật đói."

Giọng nói khiến người rơi lệ, thê thảm đến mức khiến da đầu tê dại.

Cả người Hàn Chính Vũ cứng đờ, rất muốn duỗi tay đẩy cô ra, nhưng mà lúc chạm vào bờ vai kia, liền cảm nhận được gầy ốm của bả vai.

Sao cô lại gầy đến vậy?

Cô đói bụng đã bao lâu?

Vẻ mặt Bạch Vi Vi lúc cúi đầu có chút hung dữ, tuy rằng miệng kêu đói, nhưng mà trong lòng đã chửi Hàn Chính Vũ chục lần.

Liền là kẻ thù giết mẹ cũng đừng nên tàn nhẫn như vậy chứ? Cô giả trang kẻ ngốc, còn đói bụng hai ngày, Hàn Chính Vũ lại không chút mềm lòng?

Chương 9

Hơn nữa cô không còn sức lực.

Hàng thật giá thật đói bụng hai ngày đêm, ai có thể chịu được?

Bạch Vi Vi đầu óc choáng váng, hai mắt hoa lên, tay ôm Hàn Chính Vũ rất chặt không buông, trong lòng suy nghĩ xem có nên từ bỏ cách công lược này, chờ ăn uống xong lại nghĩ phương pháp khác?

Bỗng nhiên một giây sau, thân thể cô nhẹ bẫng, Hàn Chính Vũ bế cô dậy.

Hắn hình như muốn bế cô lên giường, chính là trong phòng lộn xộn, nơi nơi đều là đồ vật bị đập, không hề có chỗ đặt chân.

Hành Chính Vũ chần chờ một chút, xoay người đi ra ngoài.

" Nấu vài món mang lên." Hàn Chính Vũ mím môi, đen mặt nhìn người hầu.

Bạch Vi Vi khụt khịt trốn trong lòng Hàn Chính Vũ.

Trông lòng cô trộm hỏi: " 004, độ hảo cảm có thay đổi không?"

Hệ thống: " Không có."

Bạch Vi Vi thở nhẹ nhõm một hơi, không có thay đổi liền là tốt nhất.

Ít nhất giá trị độ hảo cảm không có giảm xuống.

Hơn nữa cho dù Hàn Chính Vũ chán ghét cô đến mấy cũng không thể nhìn cô đói chết.

Bạch Vi Vi cảm giác cô biết được nhược điểm của hắn, đó chính là lương tâm.

Nếu tới giá trị hắc hóa, hắn trở thành người thích tra tấn cô, vậy cô đã sớm chết mấy lần.

Hàn Chính Vũ đem Bạch Vi Vi đặt lên giường mình, cô lập tức nắm lấy góc áo hắn không buông.

" Anh hai." Bạch Vi Vi sợ hãi nhìn hắn.

Hàn Chính Vũ nhíu mày: " Tôi không phải anh hai cô."

Bạch Vi Vi trở nên ngu ngốc, gặp người đàn ông nào đều có thể gọi là anh hai sao?

Nghĩ vậy trong lòng hắn càng thêm bực bội.

Bạch Vi Vi cúi đầu, hình như khó chịu, sau đó cô chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: " Anh chính là anh hai, là anh hai của Vi Vi."

" Vì sao tôi là anh hai cô?" Hàn Chính Vũ cảm thấy lúc đầu hắn vừa vào cửa đã bóp cổ cô, cô không sợ hãi thì thôi, lại còn dính hắn như vậy?

Hăn nghi ngờ Bạch Vi Vi có phải giả vờ mất trí nhớ không.

Bạch Vi Vi buồn rầu nhíu mày, sau đó giọng nói đáng yêu nói: " Bởi vì Vi Vi vừa nhìn thấy anh hai liền không thấy sợ nữa, Vi Vi rất sợ, người nào em cũng không quen, chính là gặp anh, giống như gặp người thân vậy, cho nên anh chính là anh hai của Vi Vi."

Vẻ mặt Hàn Chính Vũ cứng đờ, nắm chặt bàn tay.

Sau đó hắn cừoi lạnh: " Cô nhận sai người, tôi không có người thân như cô."

Bạch Vi Vi nhìn Hàn Chính Vũ, nước mắt liền rơi xuống, cô khó chịu nức nở: " Anh hai không phải người thân của Vi Vi, vậy người thân của Vi Vi đang ở đâu?"

Người thân?

Cha mẹ Bạch Vi Vi đều chết hết

Đâu còn ai gọi là người thân.

Đây cũng là nguyên nhân Hàn Chính Vũ không thể ném bỏ Bạch Vi Vi, bời vì bây giờ cô không còn chỗ nào để đi.

Hàn Chính Vũ nghĩ đến đây, trái tim cứng rắn không biết vì sao lại mềm xuống.

Nhưng ngữ khí như cũ lạnh lùng: " Không biết, không cần dính tôi, tôi rất bận."

Bất tri bất giác, ngữ khí Hàn Chính Vũ đã không còn tràn ngập cừu hận.

" Đinh, độ hảo cảm nam chủ -25."

Bạch Vi Vi vừa nghe, giằng co mấy ngày, cuối cùng khiến giá trị hảo cảm tăng lên.

Hệ thống: " Chúc mừng kí chủ, chỉ là con đường phía trước vẫn một màu đen, hai mắt như bị mù."

Bạch Vi Vi cắn răng: " Cút, phá hệ thống chết tiệt, suốt ngày chỉ biết bỏ đá xuống giếng."

Người hầu rất nhanh mang cháo trắng dễ tiêu hóa lên.

Bạch Vi Vi thấy, duỗi tay muốn cầm lấy, bộ dạng sói đói, chínhlà bàn tay dơ đến một nửa, bỗng nhiên đau đến mức rũ xuống.

Cánh tay trái miệng vết thương tương đối nhỏ, nhưng rất sâu, máu bắt đầu chảy tiếp.

Chương 10

Cũng do Bạch Vi Vi đói đến mức choáng váng hoa mắt, mới không để ý mình bị thương bao nhiêu.

Hàn Chính Vũ thấy cô như vậy trong lòng tuy rằng vẫn oán trách cô, nhưng mà cũng không thể nhìn cô đổ máu đến chết.

Hắn cầm hòm thuốc, yên lặng băng bó cho cô.

Vết thương ở chân Bạch Vi Vi do không để ý nên càng chuyển biến xấu, lúc  Hàn chính Vũ xử lý, nhìn cả người cô đều là vết thương, còn có bộ dạng gầy trơ xương, khẽ nhíu mày.

Lúc hắn không ở, người hầu không lẽ đều ngược đãi cô?

Dù sao hắn chán ghét cô như vậy, người hầu cũng là nhìn ánh mắt xem người.

" Đinh --------- độ hảo cảm nam chủ -15, mời ký chủ không ngừng cố gắng."

Bạch Vi VI không ngờ Hàn chính Vũ dễ xúc động như vậy, cô suy nghĩ, cảm thấy tuy rằng người đàn ông này nhìn bên ngoài có vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn có lòng đồng tình như người thường.

Nếu cô không bám lấy hắn, Hàn Chính Vũ suy cho cùng khả năng không chán ghét cô như vậy.

Nhưng mà tận mắt nhìn thấy vết thương trên người cô,  còn có bộ dạng cô thoi thóp vì đói.

Cho dù là con chó, Hàn Chính Vũ cũng có lòng thương hại.

Lòng thương hại cũng coi như giá trị hảo cảm.

Tuy rằng trong lòng Hàn Chính Vũ dao động, chính là trên mặt không có biến hóa gì.

Xử lý vết thương xong, Bạch Vi Vi bắt đầu ăn cơm, cô ngấu nghiến ăn, ăn rất nhanh, thật giống như ăn chậm một chút sẽ bị người cướp mất.

Cảm giác như dân chạy nạn vậy.

Hệ thống: " Chú ý hình tượng chứ, ký chủ, cô đã quên mình cũng là thiên kim tiểu thư à?"

Bạch Vi Vi cười lạnh: " Sắp chết đói ai còn quản tao có phải thiên kim tiểu thư hay không, người như xác khô, một đống thịt nát, còn có dòi bò."

Hệ thóng: " A...."

Hàn Chính Vũ nhìn cô vừa ăn, ngón tay vẫn run rẩy, đôi mắt nhìn xung quanh, giống như con thú nhỏ cảnh giác, tựa hồ sợ bị người cướp đi cháo trong tay mình.

Không hiểu sao trong lòng hắn nổi lên chua xót.

Từ lúc nào Bạch Vi Vi biến thành như vậy?

Cô rõ ràng là người vô cùng ngang ngược, khiến người ta chán ghét, nhưng lại khiến người ta thấy rõ cô đầy sức sống cùng hoa lệ.

Hắn cho rằng nhìn thấy Bạch Vi Vi thê thảm khi rơi xuống sẽ thật cao hứng, nhưng mà bây giờ thấy cô như vậy.

Lại cảm thấy đáng thương.

" Cô vẫn luôn không ăn cơm sao?" Bỗng nhiên Hàn chính Vũ hỏi, giọng nói mềm không ít.

Bạch Vi Vi vừa ăn vừa nói: " Em muốn đợi anh hai về ăn, chính là chờ chờ mãi, anh hai cũng không về, Vi Vi rất đói bụng."

Sắc mặt Hàn Chính Vũ thay đổi: " Tôi hỏi là không có ai khuyên cô ăn gì ư?"

Bạch Vi Vi nghiêng đầu, khóe miệng còn dính cháo, vẻ mặt mờ mịt" " Không có a, tất cả mọi người đều không để ý tới em, chân em đau cũng không có ai quản."

Hàn Chính Vũ rũ mi, quả nhiên người hầu đều xem sắc mặt làm việc.

Nếu là Bạch Vi Vi lúc trước, ai dám bắt nạt cô?

Cô không bắt nạt người khác đã là tốt.

Bây giờ cô mất trí nhớ, người hầu trước kia bị đối xử không tốt, nhân cơ hội này đói chết cô.

Hàn Chính Vũ hung hăng nắm tay, trong mắt hiện lên hung ác.

Cho dù Bạch Vi Vi đáng giận, cũng không phải để cho người khác bắt nạt.

Vẫn là một đám người làm.

" Giá trị hảo cảm nam chủ -5, ký chủ không ngừng cố gắng, giá trị hảo cảm đang bay ở phương xa, đang chờ cô đên."

Hệ thống này không biết nói tiếng người hả?

Nói cái gì mà giá trị hảo cảm bay ở phương xa, nói như cô muốn xoát giá trị hảo cảm của Hàn Chính Vũ khó như lên trời vậy.

Mặc như nào, cuối cùng Bạch Vi Vi thở dài nhẹ nhõm, cô thật sự không còn sức lực công lược nam chủ.

 Chương 11

Ăn cơm no Bạch Vi Vi trực tiếp nằm trên giường ngủ.

Hàn Chính Vũ đứng bên nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, phát hiện vẻ mặt cô vô cùng khó xem, đôi mày xinh đẹp cũng nhíu chặt lại.

Cánh môi hồng mỏng cũng khô nứt, khuôn mặt ngọt ngào xinh đẹp, mang theo   chút mập cùng ngây thơ của trẻ con, nên lúc cô mang theo vẻ mặt của trẻ con không thấy bất ngờ nào.

Đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn cô. Hắn không biết Bạch Vi Vi lớn lên lại trẻ con như vậy, hơn nữa lại là trẻ con tinh xảo.

Trước kia hắn không thích cô, vẫn luôn cảm thấy đại tiểu thư như cô, ngoại trừ khinh thường người khác cái gì cũng không hiểu.

Sau đó bị ép kết hôn, hắn càng tức giận sự kiêu ngạo ngang ngược của cô, căn bản không để ý cô. Càng không chú ý vẻ mặt dương nanh múa vuốt, vậy mà lại ngây thơ ngọt ngào như vậy.

Lúc đó Lý Thanh Thanh đi vào tầm mắt của hăn, thật ra hắn cùng cô ta không có gì cả.

Nói hắn thích Lý Thanh Thanh đều là lời vô căn cứ, chỉ là Lý Thanh Thanh dịu dạng cùng hiểu ý người khiến hắn nhịn không được mà ôn hòa một chút.

Kết quả Bạch Vi Vi liền đuổi Lý Thanh Thanh ra khỏi công ty.

Hàn Chính Vũ nghĩ đến việc đã qua, ánh mắt tối tăm xuống.

" Đinh------ độ hảo cảm -15."

Hệ thống thông báo tin giá trị hảo cảm giảm xuống, đáng tiếc Bạch Vi Vi ngủ như heo chết vậy, căn bản không nghe thấy.

Vẻ mặt Hàn Chính Vũ âm u, ngón tay chậm rãi đặt trên cổ Bạch Vi Vi.

Bỗng nhiên Bạch Vi Vi cảm giác khó chịu mà thì thầm vài câu.

Hàn Chính Vũ cúi đầu nghe, lại nghe thấy tiếng cô thở dài mềm nhẹ: " Anh hai..... anh hai...."

Ngón tay hắn khẽ buông lỏng, liền nhìn thấy vết thương trên cổ.

Rất nhạt, là do hắn bóp. Đã qua hai ngày mà vẫn còn dấu vết, chứng tỏ chưa từng xử lý vết thương.

  Ánh mắt hắn tối sầm, cuối cùng vẫn từ bỏ mà buông tay ra.

" Đinh, giá trị hảo cảm -5."

Giá trị hảo cảm liên tục nhảy lên xuống là sao đây?

Hệt hống cảm thấy nó hoàn toàn không hiểu nam chủ.

.......

Thời điểm Bạch Vi Vi tỉnh lại, đã không thấy Hàn Chính Vũ.

Hệ thống: " Nam chủ đã đi làm."

Bạch Vi Vi: " Không bảo mi nói chuyện."

Hệ thống lập tức câm miệng, cũng không nói cho cô biết giá trị hảo cảm đêm qua khi Hàn Chính Vũ ngồi nhìn cô liên tục lên xuống.

Sau đó Hàn Chính Vũ rỗi rắm xong, độ hảo cảm vậy mà dừng lại ở 0.

Cảm giác hận thù cũng đã biến mất.

Hệ thống thật muốn quỳ xuống cho Bạch Vi Vi.

Đương nhiên suy nghĩ tìm M như vậy, nó tuyệt đối không nói cho ký chủ.

Người hầu tiến vào đổi thuốc cho Bạch Vi Vi, lúc mang bữa sáng lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc im lặng.

Hơn nữa vô cùng lễ phép, vô cùng cung kính.

Bạch Vi Vi biết là thủ đoạn Hàn Chính Vũ, tuy rằng hắn chán ghét cô, nhưng mà vẫn là vợ chồng, cho nên người hầu bắt nạt cô, cũng như đánh vào mặt hắn.

Người đàn ông có lòng tự trọng lớn như Hàn Chính Vũ nhất định không chấp nhận được.

Đúng, chính là lòng tự trọng.

Bạch Vi Vi nhìn tư liệu từ nhỏ đến lớn của Hàn Chính Vũ xong, tổng kết ra, hắn là người có lòng tự trọng rất cao.

Cho nên lúc đầu Bạch Vi Vi dùng bộ dạng cao quý xuất hiện trước mặt hắn chính là sai lầm.

Bạch Vi Vi mạnh mẽ theo đuổi chỉ khiến hắn có cảm giác bị cưỡng ép, thậm chí sinh ra cảm giác chán ghét.

Đối phó loại đàn ông như Hàn Chính Vũ ngàn vạn không thể làm lòng tự trọng của hắn bị tổn thương, ngược lại phải toàn tâm toàn ý ỷ lại hắn, yêu thương hắn.

Cho nên Bạch VI Vi cảm thấy cho dù cô bị thiểu năng trí tuệ cũng có cơ hội cao hơn Bạch Vi Vi ngang ngược.

Chương 12

Cho nên tiếp theo phải cố gắng chế tạo cơ hội để mình ỷ lại Hàn Chính Vũ, từ đó xoát độ hảo cảm.

Cho nên....

Cô muốn xoát được độ hảo cảm.

Muốn chọn cách tự ngược hả?

Hệ thống: " Bingo, ký chủ cô đoán đúng."

Bạch Vi Vi: " Đến lúc mi chết cũng đừng nói một câu nào được không? hệ thống rách nát."

Hệ thống: " ..." Nó cảm thấy trong lòng  mình đã chịu tổn thương nghiêm trọng.

Đột nhiên hệ thống nói: " Ký chủ, cô có ngửi được mùi chua không?"

Bạch Vi Vi im lặng một lúc: " Ừ, tao ngửi thấy, hình như mùi chua từ người tao."

Hệ thống "....." 

Có mùi chua là bởi vì sau khi Bạch Vi Vi xảy ra tai nạn giao thống chưa từng tắm rửa, y tá ở bệnh viện chỉ có lau người cho cô.

Về nhà chỉ lo bụng đói, cô cũng không có sức lực tắm rửa cho mình, cho nên tính tính có một tuần không tắm rửa.

Bạch Vi Vi nhìn về phía phòng tắm, mặc kệ mọi chuyện đợi cô tắm rửa sạch sẽ rồi mới tính tiếp.

May mắn Hàn Chính Vũ không phải người có bệnh sạch sẽ , nếu không sao có thể ôm cô đi, không dùng chân đá bay cô đã là quá khách khí.

Bạch Vi Vi cố gắng ngồi dậy trên giường, từ từ đứng dậy bám theo vách tường đi vào phòng tắm.

Cô mở ra vòi nước ấm, vừa định cởi quần áo liền dừng lại.

Hệ thống: " Ký chủ cô sao vậy?"

Sắc măt  Bạch Vi Vi chuyển hồng, cắn răng nói: " Mi không biết gì à? Tao tắm rửa mà cũng định nhìn?"

Liền tính là cái hệ thống đồ chơi cô cũng không muốn bị người nhìn.

Hệt hống: "........."

Sau đó Hệ thống sâu kín mà nói: " ừ,  tôi quả thật có lặp đặt bảo vệ riêng tư cho kí chủ, cô muốn tắm bao lâu?"

Sắc mặt Bạch Vi Vi không đổi: " 2 tiếng."

Hệ thống: " Da cô không nhăn à?"

Bạch Vi Vi: " Tháo trang sức, gội đầu, bôi kem dưỡng ra, tẩy tế bào chết, ngâm tắm, bảo về toàn thân, cái nào cũng cần thời gian."

Hệ thống im lặng một chút mới nói: " Cô không phải giả trang ngu ngốc sao? Kẻ ngốc sẽ nhớ tẩy tế bào chết với dưỡng da toàn thân?"

Bạch Vi Vi suy nghĩ cũng phải: " Vậy 1 tiếng."

Hệ thống nói: " Đúng là ký chủ phiền phức, tôi tự động đóng cửa 1 tiếng sau sẽ quay về, miễn nhìn thấy đồ vật đầu độc đôi mắt, tạm biệt ký chủ."

Đồ vật đầu độc đôi mắt.

Sắc mặt Bạch Vi Vi biến thành đen, chính là hệ thống đã tự động đóng cửa.

Cô bắt đầu cởi quần áo, sau đó cố gắng tắm, nguyên nhân do vết thương không thể dính nước, cô phải tránh vết thương mà tắm sạch.

Chờ đến lúc tắm xong, cô mệt đến vô lực, có thân thể khỏe mạnh thật nghiêm trọng.

Trước kia cô chưa từng nghĩ đến chỉ việc đi tắm thôi mà cũng khó như vậy.

Bạch Vi Vi nhìn thời gian, 1 tiếng sắp hết, cô bắt đầu mặc quần áo, miễn cho hệ thống rác rưởi nhìn thấy bộ dạng cô không mặc quần áo.

Chính là mặc được một nửa, trước mắt cô biến thành màu đen.

Không phải chứ.

Di chứng do đói bụng mấy hôm cuối cùng cũng lộ, cô vậy mà tụt huyết áp.

Bạch Vi Vi gian nan kéo áo khoác rộng thùng thình, muốn mặc vào, bây giờ cô trơn bóng cái gì cũng không mặc.

Cô không muốn thân thể mình bị người hầu nhìn thấy.

Nhưng mà cô đánh giá quá cao bản thân, quần áo vừa phủ lên còn không có mặc vào, cả người ngã xuống đất, đầu đập xuống sàn nhà, khiến cô ngất đi.

Nước từ vòi hoa sen lưa thưa chảy xuống, mà Bạch Vi Vi nằm trên mặt đất đã không hề có phản ứng, tóc đen rối tung ướt đẫm che đi nửa gương mặt non mịn mà nhợt nhạt.

Chương 13

Hàn Chính Vũ không hiểu sao không thể chuyên tâm làm việc.

Hắn nhìn xe cộ dưới tầng như nước, trong đầu lộn xộn, bỗng nhiên hắn đi ra ngoài nói với bí thư: " Tất cả cuộc họp hôm nay rời đi."

Sau đó hắn lái xe chạy vòng, chuyển vài vòng lại về đến nhà.

Chờ hắn đi vào nhà, nghe được giọng nói quen thuộc người hầu: " Tiên sinh ngài đã trở về!" hắn mới ý thức được mình không thể vứt xuống Bạch Vi Vi.

Hàn Chính Vũ nhíu mày, hắn sao lại lo lắng cho kẻ thù giết mẹ.

Bạch Vi Vi tùy hứng, không quan tâm người khác, tính cách khiến người ta chán ghét, là loại hắn phản cảm nhất.

Nhưng mà.........

Hắn đột nhiên nhớ tới đôi mắt lấp lánh đầy nước của Bạch Vi Vi, đôi mắt thuần khiết vô tội, bước chân liền loạn.

Cô ta mất đi trí nhớ, cũng không quá khiến người chán ghét.

Hàn Chính Vũ đi vào phòng nhưng không thấy Bạch Vi Vi.

Người đâu?

Hắn nhìn cửa nhà tắm đóng lại, trong không khí cũng có chút hơi nước, là đang tắm ư?

Bạch Vi Vi không phải trở nên ngu ngốc sao?

Hơn nữa vết thương trên tay và chân còn không có tốt, một mình cô làm sao có thể tắm rửa được?

Hàn Chính Vũ chần chờ một chút, chính là nhớ đến việc Bạch Vi Vi hại chết mẹ của mình, tức giận trong lòng liền nổi dậy.

Giấy ly hôn đều đã viết tốt bây giờ lại bởi vì tinh thần của Bạch  Vi Vi có vấn đề mà không thể ly hôn.

Muốn hắn ngày đêm đối mặt với kẻ thù giết mẹ, hắn không thể chịu đựng được.

Hắn nhớ đến buổi sáng Luật sư của mình nói cho hắn biết, cách duy nhất để ly hôn đó chính là chữa khỏi bệnh cho Bạch Vi Vi.

Nếu cả đời không chữa khỏi, chẳng lẽ hắn phải chịu đựng khổ cả đời.

Hàn Chính Vũ cười lạnh, đây là việc không có khả năng, cho dù đến cuối không chữa được bệnh, dùng thủ đoạn của hắn nhất định có thể ném bỏ cô ngốc này.

Không nên trách hắn nhẫn tâm muốn trách liền trách Bạch Vi Vi hại chết mẹ hắn.

Thậm chí trong đầu Hàn Chính Vũ còn xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ, Bạch Vi Vi vào phòng tắm lâu như vậy có ngoài ý muốn xảy ra, nếu hắn giả vờ không biết tránh ra, cô chết ở bên trong, có phải hắn không cần nhìn thấy cô nữa?

Đương nhiên suy nghĩ độc ác này chỉ duy trì chưa đến ba phút, hắn liền đi đến bên cửa gõ gõ: " Đã chết chưa? Nhanh ra ngoài."

Bên trong yên lặng không tiếng động.

Theo bản năng Hàn Chính Vũ hoảng hốt, suy nghĩ để Bạch Vi Vi tự sinh tự diệt đã biến mất, hắn dùng sức nắm chốt cửa dùng sức vặn, vậy mà không có khóa.

Cũng phải, người thiểu năng trí tuệ làm sao nhớ được phải khóa cửa, bản thân cô biết phải đi tắm đã là kỳ tích.

Hàn Chính Vũ vừa bước vào liền nghe thấy tiếng nước chảy từ vòi hoa sen chưa đóng, nước âm bốc hơi mờ mịt, hắn nhìn thấy bóng người nằm dưới sàn.

Là Bạch Vi Vi.

Bởi vì hơi nước nên hắn không thấy rõ mặt cô, chỉ là mơ hồ đoán cô đã ngủ.

Hàn Chính Vũ không kiên nhẫn đi qua, đang định đá một cái để cô tỉnh lại, kết quả chân còn chưa dơ lên, hắn liền ngẩn người, ngơ ngác nhìn cô.

Áo khoác to rộng vừa nhìn biết là của hắn, chính là cái áo khoác quen thuộc lại trở nên xa lạ vô cùng, trong hơi nước mơ hồ, Bạch Vi Vi nằm dưới sàn cả ngừoi ướt đẫm, phía sau lưng làn da tuyết trắng, áo khoác che lại nơi quan trọng, nhưng lại mang đến lực dụ hoặc to lớn đến đáng sợ.

Đầu quả tim Hàn Chính Vũ bị người hung hăng nắm lấy, hắn lùi về sau vài bước, đôi mắt hận không thể lập tức rời đi, giống như nhìn thấy hồng thủ mãnh thú vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro