Chương 1: Cứ như vậy gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Cứ như vậy gặp nhau

Có lẽ ngày đó ánh mặt trời quá rạng rỡ, có lẽ hoa của cửa hàng bán hoa bên cạnh quá thơm, tóm lại trong trí nhớ của Hoắc Kiến Hoa, ngày hôm đó mọi thứ đều hết sức tươi đẹp.

Đầu hạ năm 08, không khí Thượng Hải bắt đầu tràn ngập chút khô nóng. Một quán cà phê nhỏ mà tinh tế, ánh dương tinh mịn xuyên qua cửa sổ lớn, chiếu lên thân một người con trai mảnh khảnh đang dựa vào khung cửa. Người đó cúi đầu, làn mi dày hạ xuống, phác qua một mạt thản nhiên khe khẽ lay động.

"Hoa ca!"

Một giọng nam lưu loát vang lên. Người con trai mảnh khảnh ngẩng đầu, mắt gặp ánh mặt trời chiếu xuống hơi hơi nheo lại, nhìn người mới tới, nhẹ nhàng cười cười, mở miệng, thanh âm ôn nhu khác thường:

"Hồ Ca, sao cậu lại ở đây?"

"Em thấy nhàm chán, lấy máy ảnh đi chụp này nọ thôi, không nghĩ sẽ gặp được anh."

Người con trai đang nói chuyện rất cao, trên mặt tràn đầy sáng lạn tươi cười. Cậu rất tự nhiên ngồi đối diện với Hoắc Kiến Hoa, vừa buông máy ảnh trong tay, vừa nói tiếp:

"Anh có biết không, anh ngồi bên cạnh cửa sổ, rất đẹp..."

"Ha ha..."

Hồ Ca còn chưa nói xong, liền thấy Hoắc Kiến Hoa bật cười.

"Đẹp?"

Anh buồn cười nhìn Hồ Ca có phần hoang mang.

"Tôi là con trai, làm sao có thể đẹp được?"

"Đẹp thật mà, em còn chụp lại được đây..."

Hồ Ca nói xong, mở máy ảnh trong tay ra, tìm kiếm.

"Cho anh xem..."

Sau đó liền thật sự đem máy ảnh đưa cho Hoắc Kiến Hoa. Hoắc Kiến Hoa không cầm lấy, chỉ là ngẩng đầu nhìn Hồ Ca. Lúc này dương quang từ sau lưng Hồ Ca phản chiếu đến, khiến cả người cậu như tỏa ra một tầng ánh sáng dịu nhẹ. Tóc vụn nhỏ, vẻ mặt không những chân thành còn có chút nghiêm túc.

"Thật sự rất đẹp?..."

Hoắc Kiến Hoa nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy. Ánh mắt anh ôn nhu nhìn mặt người con trai đối diện đang không biết vì sao lại hồng lên.

Trở lại thời gian giữa tuần tháng 6 năm 08, nhãn hiệu thời trang nổi tiếng Thượng Hải Miss Sixty mời dự lễ ra mắt sản phẩm mới. Hội trường lễ ra mắt rất nổi bật, thu hút rất nhiều ánh mắt chú ý. Tại lễ ra mắt, Hoắc Kiến Hoa mặc một bộ đồ màu đen ngồi ở một góc sáng sủa trong hội trường, lộ ra một chút trầm mặc, anh vốn không thích mấy hoạt động mang tính thương nghiệp như thế này.

"Xin chào, tôi tên là Hồ Ca."

Thanh âm như dương quang, ngẩng đầu, Hoắc Kiến Hoa thấy một gương mặt đang mỉm cười, đôi mắt loan loan, chân thành nhìn chăm chú vào chính mình, đột nhiên có một loại cảm giác quen thuộc mãnh liệt. Vì thế anh đứng lên, vươn tay mình ra, mang theo chút tươi cười khách khí:

"Xin chào, tôi là Hoắc Kiến Hoa."

Kì thật ngày đó Hồ Ca căn bản là không biết chính mình vì sao lại chủ động đi làm quen với Hoắc Kiến Hoa. Có lẽ chỉ là trong lúc vô tình nhìn thấy bóng dáng Hoắc Kiến Hoa một người lộ ra cô tịch, có lẽ chỉ là đơn thuần nghĩ muốn kết giao thêm một bằng hữu.

Nhưng mà, có rất nhiều chuyện như vậy, không biết vì cái gì phát sinh, cũng không biết về sau thế nào, sẽ kéo dài ra sao.

Buổi tối lễ ra mắt hôm đó, Hoắc Kiến Hoa thực vui vẻ, lâu rồi mới có cảm giác nhất kiến như cố với người khác. Anh cùng Hồ Ca nói xong cười, giống như bạn bè đã thân từ xưa. Đã lâu không có vui vẻ như vậy, Hoắc Kiến Hoa nghĩ trong lòng, cầm trên tay ly rượu, đối với vẻ mặt lúc nào cũng như ánh mặt trời của Hồ Ca nói:

"Hồ Ca, thực vui khi quen biết cậu."

Vẻ mặt Hồ Ca đột nhiên nghiêm túc, cũng cầm ly rượu lên, khẽ chạm một chút:

"Hoắc Kiến Hoa, tôi cũng rất vui được quen biết anh."

Sau đó liền nhìn thấy Hoắc Kiến Hoa hơi giật mình, nở nụ cười:

"Về sau gọi tôi là Hoa ca đi."

Hoắc Kiến Hoa trông Hồ Ca có vẻ nghịch ngợm, đột nhiên cảm thấy người này căn bản là một đứa nhỏ có dài mà không có lớn đi.

"Hoa ca."

Thanh âm Hồ Ca nhẹ nhàng vang lên, đôi mắt loan loan, lộ ra vui vẻ. Cậu cầm ly rượu, uống một hơi cạn sạch, uống xong còn quay ra với Hoắc Kiến Hoa lắc lắc cái ly trong tay như muốn khoe. Hoắc Kiến Hoa thấy Hồ Ca như vậy, cười khẽ, cầm ly rượu trong tay lên, cũng một ngụm uống xong.

Rất nhiều thời điểm, người với người gặp gỡ là kì diệu như thế, vốn nên gặp nhau, mới có thể vì đủ loại nguyên nhân mà gặp thoáng qua, mà lẽ ra không bao giờ cùng xuất hiện lại có cơ duyên hội ngộ. Gặp gỡ như vậy, nhất định có gì đó trong sinh mệnh, sẽ lưu lại vết tích vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Trong quán cà phê tràn ánh mặt trời, Hồ Ca bị Hoắc Kiến Hoa nhìn chăm chú hơi quẫn bách cúi đầu. Tập trung ngắm chiếc máy ảnh trong tay mình, thoáng trầm ngâm một chút, cậu dùng thanh âm mang theo hăng hái mở miệng:

"Hoa Ca, anh chuẩn bị khi nào thì đến Hoành Điếm?"

Phát hiện chính mình thất thố, Hoắc Kiến Hoa cười cười che dấu:

"Cậu nói Tiên kiếm ba sao? 22 tháng này chắc là tôi sẽ đến Hoành Điếm."

"Thời điểm đó em cũng đi, so ra Hoành Điếm em có phần quen thuộc hơn, đến trước có thể dẫn anh đi dạo."

Hồ Ca có vẻ rất cao hứng, cậu hơi kích động nhìn Hoắc Kiến Hoa, tiếp tục nói:

"Hoa ca à, nếu không, ta cùng đi đi..."

"Không được, tôi quen với việc đi một người hơn..."

Hoắc Kiến Hoa bình tĩnh nói xong, vươn tay ra, cầm lấy máy ảnh trong tay Hồ Ca, nhìn nhìn, nở nụ cười:

"Hồ Ca, cậu lại chụp ảnh tôi nữa hả?"

Hồ Ca nhìn vẻ mặt FH của Hoắc Kiến Hoa, một câu cũng không nói nên lời.

"Nhìn cái gì, đi thôi! Tôi mời cậu đi ăn lẩu dưới tiệm gần nhà tôi", nói xong lời cuối, Hoắc Kiến Hoa cân nhắc một chút, bổ sung thêm, "dùng để cảm ơn cậu chụp tôi... đẹp như vậy!"

Nói xong đặt tiền cà phê lên bàn, rồi đứng dậy chuẩn bị đi, lại nhìn trên mặt Hồ Ca có điểm ngây ngốc:

"Ha ha, còn không đi hả, muốn tôi chuẩn bị cỗ kiệu nâng cậu đi?"

Hoắc Kiến Hoa mỉm cười nhìn Hồ Ca. Hồ Ca lúc này dường như mới phản ứng lại, mãnh liệt đứng lên, lại không cẩn thận đụng phải chân bàn.

"Ai u! Hoa ca, anh thực sự phải bồi thường cho em..."

Hoắc Kiến Hoa vốn đang lo lắng nghe thấy Hồ Ca nói như vậy, nhịn không được cười ra tiếng. Hồ Ca mang chút buồn bực nhìn Hoắc Kiến Hoa tươi cười sáng lạn, trong lòng thầm nghĩ người này khẽ cười một chút thôi cũng đẹp hơn bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro