Chương 2: Bắt đầu. Xuất phát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Bắt đầu. Xuất phát

Thời điểm Hoắc Kiến Hoa vào đoàn, Hồ Ca đã đến Hoành Điếm được hai ngày.

"Hoa ca!"

Người lái xe còn chưa đình ổn, chợt nghe thấy tiếng gọi vui vẻ của một người. Hoắc Kiến Hoa khẽ mỉm cười, mở cửa xe, không ngoài dự liệu, nghênh đón anh là khuôn mặt tràn đầy tươi cười quen thuộc.

"Hồ Ca, sao lại kích động như vậy...?"

Hoắc Kiến Hoa thản nhiên nói, nụ cười trên mặt lại càng thêm rõ ràng. Hồ Ca ngượng ngùng một chút, sau đó lập tức cười càng thêm sáng lạn:

"Đoàn phim có ít đồng nghiệp nam quá, có anh đến ở cùng em, em có thể không kích động sao?"

"Ha ha..." Hoắc Kiến Hoa cười thành tiếng."Vậy chờ tôi nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ đi tìm cậu sau, được không?"

Vẻ mặt Hồ Ca lại có chút ngượng ngùng.

"Không cần đâu, Hoa ca. Anh vừa tới, chờ anh nghỉ ngơi thật tốt rồi nói chuyện sau cũng không muộn mà."

"Không sao. Dù gì tôi cũng không hiểu rõ nơi này lắm, cậu theo giúp tôi thăm quan xung quanh cũng được." Hoắc Kiến Hoa giữ nguyên nụ cười lúc đầu."Sau khi ăn cơm tối, tôi sẽ đến tìm cậu."

Hồ Ca dùng sức gật gật đầu, túm lấy cái túi đựng đồ nhỏ mà Hoắc Kiến Hoa mang theo.

"Hoa ca, anh đi đường xa vất vả. Mấy thứ này cứ để em làm giúp cho."

Nói rồi cậu nhìn Hoắc Kiến Hoa mà cười tinh quái. Trợ lí của Hoắc Kiến Hoa ở bên cạnh nhìn thấy, thầm hài lòng, trong đoàn phim Tiên Tam có người như vậy, Hoa ca hẳn sẽ rất vui vẻ.

Hoắc Kiến Hoa vốn định im lặng ăn cơm tối, không ngờ đạo diễn đặc biệt chuẩn bị tiệc tối tẩy trần cho anh. Trong bữa tiệc, Dương Mịch và Lưu Thi Thi đã đến từ hai ngày trước cũng có mặt, đương nhiên, người tuyệt đối không thể thiếu, là Hồ Ca. Vào lúc ăn cơm, Hoắc Kiến Hoa luôn im lặng, trên mặt mang theo vẻ ôn hòa cùng nụ cười khách khí, thanh âm hời hợt trả lời những câu hỏi không ngừng của Dương Mịch và Lưu Thi Thi.

Lúc đang ăn cơm, Dương Mịch đột nhiên nhìn khuôn mặt Hoắc Kiến Hoa, tiến lại gần đến mức muốn dán lên mặt Hoắc Kiến Hoa.

"Hoa ca, em phát hiện làn da của anh đẹp thật nha, bảo dưỡng như thế nào vậy?"

"Này, em còn là trẻ con sao? Chú ý chút đi!"

Hồ Ca nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Hoắc Kiến Hoa, liền kéo Dương Mịch đang xán lại gần anh trở về. Lưu Thi Thi ngồi bên cạnh còn thật sự nhìn chằm chằm mặt Hoắc Kiến Hoa nghiên cứu.

"Hoa ca, lông mi của anh thật dài, so với bọn em còn dài hơn!"

"Ai, Thi Thi, em nhìn người ta chằm chằm như vậy, người ta làm sao ăn cơm được?"

Hồ Ca giận dữ, nghiêng người che chắn trước mặt Hoắc Kiến Hoa, quay đầu lại cười lấy lòng.

"Hoa ca, anh ăn cơm đi, không cần để ý đến hai cô ấy."

"Hoa ca còn chưa nói, lão Hồ, anh kích động làm gì..."

Dương Mịch lộ ra vẻ mặt khinh thường nhìn Hồ Ca, quay đầu lại, nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, không nói gì.

"Ha ha, Tiểu Mịch đừng giận, muốn anh nói cho các em biết vì sao lông mi của mình dài vậy không?"

Hoắc Kiến Hoa nhìn Hồ Ca, lại nhìn Dương Mịch, thần bí cười.

"Vì sao?"

Dương Mịch và Lưu Thi Thi đều trở nên hứng thú, ngay cả Lý đạo diễn cũng ngẩng đầu nhìn Hoắc Kiến Hoa. Hoắc Kiến Hoa tiếp tục cười thần bí, ngữ điệu nhẹ nhàng.

"Có một ngày anh đang ngủ, có một sợi lông mi rất dài tự động chui vào mí mắt của anh. Sau đó, bạn gái cậu ta sợ cậu ta cô đơn, cũng đi theo cùng nhau nhảy lên mí mắt anh. Vì thế, bọn họ ở trên mí mắt của anh sống cuộc sống hạnh phúc, còn sinh rất nhiều tiểu bảo bảo, cho nên, hiện tại lông mi của anh mới dài như vậy."

Hoắc Kiến Hoa nói xong, nhìn quét một vòng, lặng ngắt như tờ.

"Mọi người còn chưa vừa lòng sao?"

Nhìn thấy một bàn toàn người đã phát ngốc, Hoắc Kiến Hoa ra vẻ bình tĩnh nói.

"Thi Thi, có phải nhiệt độ điều hòa hơi thấp không?"

Dương Mịch ôm cánh tay, quay đầu nhìn Thi Thi bên cạnh cũng đang có cảm giác rét lạnh. Hồ Ca nhìn vẻ mặt vô tội của Hoắc Kiến Hoa.

"Đây là kiểu cười lạnh của người nhà họ Hoa sao?" Nín cười hỏi.

Hoắc Kiến Hoa lập tức làm bộ dáng của một thầy giáo, nghiêm túc nói.

"Đây là một môn học."

Sau đó, anh vỗ vỗ Hồ Ca, tiếp tục nghiêm túc nói.

"Trò Hồ Ca, sau khi tan học phải nộp bài tập đấy."

Vì thế, toàn bộ bàn ăn toàn người đều đông cứng.

Vậy là một bữa tối có chút "quỷ dị" tiếp tục ăn cho đến khuya, mọi người đều thực vui vẻ. Sau khi bữa tối kết thúc, Hồ Ca hơi say trở về phòng, vừa vào cửa đã thấy túi đựng đồ của Hoắc Kiến Hoa trên giường, buổi chiều cầm, quên. Khẽ cười một chút, Hồ Ca cầm cái túi lên, chuẩn bị đi tìm Hoắc Kiến Hoa ở cách vách. Vừa mở cửa, Hồ Ca sửng sốt, nghênh đón cậu chính là khuôn mặt ngơ ngác của Hoắc Kiến Hoa đang chuẩn bị gõ cửa, hiển nhiên không dự đoán được lúc này Hồ Ca lại ra mở cửa. Hai người cứ đứng như vậy, đối diện, một lát sau, Hồ Ca cười nói.

"Hoa ca, túi của anh ở chỗ em, đang chuẩn bị đem trả cho anh đây. Anh đứng ở ngoài cửa lâu như thế, sao không gõ cửa?"

Hoắc Kiến Hoa nhìn Hồ Ca, gật gật đầu, lại lắc đầu.

"Muốn tới tìm cậu, nhưng lại cảm thấy đã muộn quá rồi, không biết có nên gọi cậu hay không?"

Hồ Ca nhìn Hoắc Kiến Hoa, sửng sốt một chút, thấp giọng nói.

"Hoa ca, anh vào trong ngồi đi!"

Hoắc Kiến Hoa lắc đầu, vươn tay, nhận lấy túi đồ từ Hồ Ca.

"Hôm nay đã khuya, ngày mai còn phải làm việc, cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi!"

Hồ Ca nhìn bóng dáng Hoắc Kiến Hoa rời đi, trong lòng đột nhiên có chút lạc lõng. Có lẽ là say, cậu sờ sờ đầu mình, xoay người, nhẹ nhàng đóng cửa.

*************************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro