Chương 3: Thời gian nhỏ vụn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Thời gian nhỏ vụn

Huấn luyện đóng Tiên ba đã đi qua được bốn ngày. Mỗi buổi sáng Hồ Ca đều dậy từ rất sớm, nhưng mà cho tới bây giờ cũng không sớm bằng Hoắc Kiến Hoa. Thời điểm ánh mặt trời chiếu rọi trên mặt đất, nơi đất trống phía trước đoàn phim xuất hiện bóng dáng một người, gầy gầy, mà lại dị thường kiên định. Bóng dáng này mặc quần áo thật dày, lúc thì cầm kịch bản, lúc thì cầm trong tay đạo cụ kiếm để tập, ánh mặt trời chiếu nghiêng lên thân thể người đó, hiện ra một quầng sáng mông lung.

"Hoa ca, dậy thật sớm."

Hồ Ca thoải mái cười, hướng Hoắc Kiến Hoa đi đến. Hoắc Kiến Hoa dừng lại động tác, xoay người nhìn Hồ Ca, nhàn nhạt cười:

"Cậu cũng dậy sớm mà."

Hồ Ca nhìn Hoắc Kiến Hoa, vẫn còn sương mù nên hơi lạnh, vậy mà trên đầu Hoắc Kiến Hoa lại có thể xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng. Hồ Ca cau mày, người này, sao lại liều mạng như vậy.

"Hoa ca, anh nghỉ ngơi đi, xem động tác em luyện ngày hôm qua như thế nào."

Nói xong, Hồ Ca đứng dậy đùa bỡn, một chiêu lại một chiêu đều cực kì khôi hài.

"Ai u uy! Ngã chết em rồi!"

Hồ Ca cố ý ngã ngồi về phía sau, giọng điệu khoa trương, biểu tình oán giận nhìn Hoắc Kiến Hoa.

"Ha ha....... Hồ Ca, nghiêm túc một chút."

Hoắc Kiến Hoa buồn cười nhìn Hồ Ca ngồi dưới đất, cười thành tiếng. Hồ Ca đạt được mục đích cũng kéo lên khóe môi, đứng dậy, vỗ vỗ quần, nhìn Hoắc Kiến Hoa không che dấu nụ cười của mình:

"Hoa ca, về sau cười nhiều một chút, đừng có nghiêm túc như ông lão vậy."

Hoắc Kiến Hoa vẫn cười như trước, nhìn tiểu hài tử nghịch ngợm Hồ Ca, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Mười ngày trôi qua, Hồ Ca và Hoắc Kiến Hoa tiến bộ cực kì mau, cơ bản đã học xong lời thoại và các động tác kĩ xảo, sai lời thoại cũng không nhiều lắm. Mà Đường Yên đã vào đoàn được bốn ngày, đại gia đình Tiên ba này, rốt cuộc tề tựu. Sau khi nhìn Hồ Ca và Hoắc Kiến Hoa "báo cáo biểu diễn" xong, Lí đạo diễn rất vừa lòng, quyết định thả cho họ một ngày nghỉ, để họ có thể nghỉ ngơi cho thật tốt.

Ban đêm, hoa đăng rực rỡ thắp sáng Hoành Điếm, tuy không bằng Thượng Hải phồn hoa, nhưng cũng mang theo một vẻ đẹp rất khác, đầy tư vị. Hai người thật vất vả mới có chút rảnh rỗi, tìm được một tiệm ăn nho nhỏ, ngồi ở trong góc mà người khác thường không nhìn tới, cười nói.

"Hoa ca, không nghĩ tới anh còn có thể uống rượu đấy."

Hồ Ca đang cầm một chén rượu lớn, nhìn hai má người đối diện đã hơi phiếm hồng.

"Ha ha, vui vẻ thôi."

Hoắc Kiến Hoa ngẩng đầu, cười, nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng, nhìn Hồ Ca cười đến loan loan khóe mắt. Không hề phòng bị, Hồ Ca nhìn thấy đôi mắt sáng ngời đó, trong ánh mắt tràn ra ôn nhuận, làm cho trái tim cậu không hiểu sao nảy lên một cái. Thừa nhận có chút bối rối, Hồ Ca quay đầu đi chỗ khác, chén rượu trong tay giơ lên cao, đưa đến bên môi mình.

"Đừng chỉ lo chính mình uống thôi, đến, chúng ta cạn ly!"

Hoắc Kiến Hoa giơ lên chén rượu của mình, đưa tới tầm tay Hồ Ca, khẽ chạm một chút, phát ra âm thanh giòn vang.

Thời điểm có người gõ cửa, buổi sáng đã trôi qua hơn phân nửa, cố gắng mở to mắt, Hoắc Kiến Hoa phảng phất như còn ở trong mộng.

"Ai vậy?"

Than thở ra một câu, đấu tranh để đứng dậy, mở cửa phòng, nhìn đến, là khuôn mặt có chút lo lắng phóng đại trước mắt.

"Hoa ca, tối hôm qua uống nhiều quá, bây giờ có chỗ nào không khỏe sao?"

Chủ nhân của khuôn mặt kia tiếp tục lo lắng nhìn Hoắc Kiến Hoa mông lung không tỉnh, vươn tay đến nhẹ nhàng đẩy đẩy.

"A, làm sao vậy?"

Hoắc Kiến Hoa giống như đột nhiên bừng tỉnh, trừng lớn ánh mắt.

"Hồ Ca, sao cậu lại tới đây?"

"Ha ha, thì ra vừa rồi anh mộng du."

Hồ Ca buồn cười nhìn Hoắc Kiến Hoa, từ trong túi lấy ra một vật gì đó.

"Hoa ca, tối hôm qua anh uống nhiều lắm, còn ói ra nữa. Thứ này cho anh, ngâm nước rồi uống, dưỡng dạ dày."

Hoắc Kiến Hoa nhìn thứ trong tay Hồ Ca, một lát sau, vẫn chưa hề động tới.

"Làm sao vậy? Hoa ca, anh không muốn?"

Thu hồi thứ trong tay, giọng nói Hồ Ca có điểm mất mác.

"Không có, cám ơn cậu, Hồ Ca."

Hoắc Kiến Hoa lấy thứ nằm trong tay Hồ Ca, thanh âm nho nhỏ, mang theo một tia cảm động khó phát hiện.

"Đây là cái gì?"

Hoắc Kiến Hoa đột nhiên hỏi.

"Ha ha, không có gì, một ít chè Phổ Nhĩ mà thôi."

Hồ Ca cười cười, ánh mắt loan loan chăm chú nhìn Hoắc Kiến Hoa. Hoắc Kiến Hoa bị nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên.

"Cái kia, Hồ Ca, đầu tôi vẫn còn hơi đau, tôi..."

"Nga, thật ngại quá, Hoa ca, anh ngủ thêm một chút đi, khi nào ăn cơm trưa em sẽ đến gọi."

Hồ Ca tỏ vẻ áy náy, vừa nói vừa lùi lại, chuẩn bị thuận tay đóng lại cửa phòng Hoắc Kiến Hoa. Nhìn Hồ Ca, Hoắc Kiến Hoa giống như đột nhiên nhớ tới gì đó.

"Đúng rồi, Hồ Ca, thứ này, thực sự rất cám ơn cậu."

Nói xong giơ giơ thứ trong tay lên. Hồ Ca lại cười.

"Hoa ca, đừng có khách khí như vậy, đã cám ơn hai lần rồi, về sau không cho phép khách khí như vậy nữa."

Nói xong làm bộ như tức giận trừng mắt Hoắc Kiến Hoa một cái, Hoắc Kiến Hoa cười khẽ một chút, không nói thêm gì nữa, chỉ là thản nhiên gật đầu, trong lòng đã có một tia cảm động chậm rãi tràn ngập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro