Chương 84-88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Chung Tình tỉnh táo lại, có một loại cảm giác không biết hôm nay là hôm nào.
Thân thể bủn rủn vô lực, loại cảm giác này Chung Tình cũng không xa lạ, trước kia nàng thường xuyên sinh bệnh, nằm ở trên giường mà một lần nằm chính là nằm hơn một tháng, đơn giản là do lâu dài không vận động, cơ năng của thân thể thoái hóa.
Nàng nhìn xung quanh hai bên, cảm thấy nơi này vô cùng xa lạ.
Rường cột chạm trổ, kim bích huy hoàng.
Rõ ràng là một cung điện, nhưng lại không phải cung Khang Ninh mà chính mình quen thuộc.
Cung Khang Ninh ...... Đúng rồi!
Cung Khang Ninh Cung đã bị cháy.
"Hệ thống?" Chung Tình theo bản năng gọi một tiếng hệ thống, đồng thời phóng ra thần thức điều tra tình huống xung quanh.
Bên trong cung điện nhìn như an tĩnh này, thủ vệ ở chỗ tối, đã có ít nhất mười người!
Mà còn có mấy nữ tử trang điểm giống cung nhân, canh giữ ở bên ngoài.
"Ký chủ." Thanh âm bình tĩnh của hệ thống vang lên.

Ban đầu Chung Tình còn cảm thấy hệ thống còn có một chút cao ngạo,vô tình, thế nhưng vào giờ phút này nghe được thanh âm này, thế nhưng lại có cảm giác an tâm.
"Nơi này là cung Càn Long." Tựa như biết suy nghĩ trong lòng nàng, hệ thống đưa ra đáp án.
Cung Càn Long?
Chung Tình nhớ tới trước khi chính mình hôn mê đã nhìn thấy hai người, nhíu mày.
Chẳng lẽ là cái tên Hiển Đức Đế kia, đem mình mang đến nơi này?
Tưởng tượng đến khả năng này, nàng liền rùng mình một cái —— ghê tởm.
Có lẽ là do khiếp sợ quá mức, nàng nhúc nhích thân thể một chút, phía trên long sàng hoa lệ rộng lớn màn lụa tầng tầng lớp lớp giống như nước gợn, rung động lên.
Ngay lập tức có tiếng bước chân vội vàng truyền tới, mành trướng bị xốc lên, ánh mắt của Chung Tình đối diện với một đôi mắt khiếp sợ nhưng lại vui sướng.
"Cô nương đã tỉnh?"
Chung Tình chỉ có thể gật gật đầu.
Lập tức lại có người chạy tới, nhẹ nhàng tay chân đem Chung Tình nửa nâng dậy, lại đưa cho nàng nước ấm dùng để súc miệng......
Chung Tình nhận thấy được rõ ràng có người đi ra cửa, nói là muốn đi bẩm báo bệ hạ.
Nàng đầu óc còn đang loạn, nói: "Ta muốn yên lặng một mình."
Những cung nhân đó ngay lập tức lui xuống.
Chung Tình vội vàng hỏi hệ thống: "Đây là tình huống như thế nào?"
Nàng chỉ là muốn mở miệng hỏi một chút chính mình như thế nào lại tới cung Càn Long, không nghĩ tới hệ thống nói một câu, lại làm nàng sửng sốt.
Chung Tình mở to đôi mắt: "Ý của ngươi là nói, ta ước chừng đã...... Ngủ 5 năm?"
Ánh sáng của hệ thống chợt lóe, tỏ vẻ khẳng định.

"Ký chủ lúc ấy đã gần đột phá, bị một trận lửa lớn đánh gãy, bản thể cùng linh thể đã chịu tổn thương rất nặng, chỉ có thể ngủ say để chờ đợi khôi phục."

"Hiện tại hoàng đế...... Là A Việt?"
Hệ thống lại lần nữa loé sáng khẳng định câu trả lời.
Chung Tình trong lòng một nửa mê mang một nửa là vui mừng, lại mang theo một tia áy náy.
Vui mừng vì tiểu hài tử chính mình một tay nuôi lớn rốt cuộc thực hiện được mong muốn của hắn, lên ngôi cửu ngũ chí cao vô thượng.
Lại áy náy vì trong quãng thời gian quan trọng như vậy, mình thế nhưng không có hỗ trợ được hắn.
Chung Tình không ngốc, lúc ấy nhìn đến tình trạng thân thể của Hiển Đức Đế, không có khả năng chỉ còn lại có 5 năm thọ mệnh (nghĩa là thời gian đi đến cái chết chỉ có 5 năm là không có khả năng), cái ngôi vị hoàng đế của Yến Việt này, sợ là không dễ dàng gì.
"Hệ thống...... Ngươi cùng ta hảo hảo nói, đến cùng chuyện là như thế nào?" Chung Tình nhíu mày.
Chỉ là hệ thống còn chưa mở miệng, một trận gió thổi đã từ bên ngoài tiến vào.
Ngay sau đó, Chung Tình đã rơi vào một cái ôm ấm áp.
Cái này ôm ấp thực khẩn trương, khẩn trương đến mức cảm thấy đối phương muốn dùng hết sức lực của cả một cuộc đời để ôm lấy nàng, bảo vệ nàng; nhưng lại thật là thật cẩn thận, thật cẩn thận đem sức lực khống chế ở trong chừng mực, sợ xúc phạm tới nàng.
"Mẫu Đơn tỷ tỷ...... Nàng rốt cuộc...... Tỉnh rồi."

****
Chương 85
Chung Tình tùy ý để hắn ôm, nàng có thể nhận thấy được bên trong cái ôm này sự bất an cùng quý trọng.
Cho đến một lúc lâu sau, cái ôm ấp này lại không có ý tứ muốn buông ra.
Chung Tình không mở miệng không được nói: "A Việt...... Ngươi buông ta ra."
Yến Việt đang ôm giật mình, nhưng lại không buông ra.
Chung Tình cảm thấy buồn cười, tâm nói người lớn như vậy rồi, còn làm nũng?
Nàng tiếp tục mở miệng nói: "A Việt, để cho Mẫu Đơn tỷ tỷ nhìn xem ngươi bây giờ như thế nào."
Nghe được nàng nói như vậy, Yến Việt mới cọ xát một chút, nhưng có một chút không tình nguyện buông ra thân thể của nàng.
Chung Tình lúc này mới có thời gian rảnh ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt trước mặt vừa quen thuộc lại xa lạ này.
Ngũ quan không có biến hoá lớn gì, vẫn có thể mơ hồ có thể nhìn ra bộ dáng của cậu thiếu niên năm đó.
Nhưng khí chất lại có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Thanh niên ngũ quan tuấn mỹ, góc cạnh rõ ràng, có lẽ là ở ngôi vị cao đã lâu, cả người đều tản ra một loại hơi thở lãnh ngạo (lạnh lẽo + cao ngạo) cao cao tại thượng không thể tiếp cận.

Nhưng loại cảm giác này ở thời điểm Chung Tình nhìn đến ánh mắt đó, nháy mắt biến mất.
Con ngươi đen nhánh của Yến Việt không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, ngay cả tròng mắt cũng không dám động một chút, sợ chính mình chớp mắt một cái, người trước mặt liền lại lần nữa ngủ thiếp đi, tất cả đều chỉ là một hồi vui mừng của cảnh trong mơ.
Ánh mắt kia quá mức chuyên chú, cũng quá mức nóng rực, làm Chung Tình trong lòng cảm thấy có chút không ổn.
Yến Việt chỉ là si ngốc nhìn nàng: "Mẫu Đơn tỷ tỷ, ta thật sự rất sợ hãi, sợ hãi người vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại."
Chung Tình trong lòng đau xót, nàng có thể tưởng tượng, khi đó Yến Việt trở lại Dận đô, nhìn đến chính mình hôn mê không tỉnh, bên trong nội tâm đã có bao nhiêu sốt ruột?
Nàng chỉ có thể nói: "Ta cũng không biết lúc ấy cung Khang Ninh sẽ bốc cháy, hỏa là khắc tinh trời sinh của thực vật, lúc này ta mới bị mắc mưu."
Yến Việt nghe được lời nói của nàng, ánh mắt bên trong xẹt qua một tia sát ý.
Cái nữ nhân đáng chết kia.
"Đúng rồi." Chung Tình cười nói, "Ta chẳng qua chỉ ngủ một giấc, A Việt đã trở thành hoàng đế. Chúc mừng a!"
Yến Việt nghe vậy thần sắc cũng giãn ra.
Hắn nhìn Chung Tình, than thở nói: "Đúng vậy, Mẫu Đơn tỷ tỷ, về sau không còn có người có thể bức bách chúng ta."
Lại một lần không khí trở nên kỳ quái.
Chung Tình nghĩ nghĩ, tùy tiện tìm cái cớ: "Nằm lâu như vậy, ta muốn ra ngoài đi dạo một chút."
Yến Việt mỉm cười gật đầu.
Chung Tình chống chân định ngồi dậy, hai chân vừa mới đặt xuống đất liền mềm nhũn —— quá tốt đi, nàng thực là đánh giá cao chính mình.

Yến Việt vẫn luôn đứng ở một bên nhìn động tác của nàng, thấy thế bên trong ánh mắt hiện lên một tia ý cười.
Ngay sau đó, Chung Tình liền cảm giác được bên người có một bóng người đang cúi xuống , thân thể của nàng được nâng lên, được ôm bên trong một cái ôm ấm áp.
Thanh âm buồn cười của Yến Việt truyền tới: "Mẫu Đơn tỷ tỷ hai chân vô lực, vẫn là để A Việt lao lực đi."
Yến Việt thế nhưng không chút nào bận tâm ánh mắt của cung nhân bên người, lập tức ôm Chung Tình ra khỏi cung Càn Long.
Dọc theo đường đi vô số cung nhân nhìn thấy đế vương quỳ xuống hành lễ, thế nhưng không một người đối với người được đế vương ôm trong lòng ngực cảm thấy kinh ngạc cùng tò mò.
Có thể nhìn ra trong cung quy củ rất nghiêm ngặt.
Biểu tình của Yến Việt không có biến hoá gì, Chung Tình lại có chút không được tự nhiên: "Ngươi để ta xuống dưới, như vậy làm nhiều người nhìn đến cũng không tốt."
Bước chân của Yến Việt không có chút nào dừng lại: "Mẫu Đơn tỷ tỷ yên tâm, không có người dám ngẩng đầu xem tỷ."
Dám xem, phải để ý tròng mắt của chính mình!
Chung Tình vô ngữ: Trọng điểm là cái này sao?
Nàng lại lần nữa tỏ vẻ: "Ta có thể tự đi."
Nào biết Yến Việt nghe vậy chỉ là đem nàng ôm chặt hơn một chút.
Chung Tình cả người gắt gao dựa vào ngực Yến Việt, nghe thanh âm của đối phươnh từ đỉnh đầu truyền đến: "Khó mà làm được, vạn nhất Mẫu Đơn tỷ tỷ không cẩn thận té ngã một cái, A Việt sẽ rất đau lòng."

*****
Chương 86
Yến Việt sai người đưa tới Ngự Hoa Viên một cái tiểu đình tử.( chả biết nó là cái gì, nàng nào hiểu thì giải thích giùm ta nhé)
Trong đình có trường ghế, nhưng Yến Việt lại không vội vã đem nàng buông ra, phía sau có cung nhân vội vàng mang mấy cái đệm giường mềm mại đặt ở trên trường ghế gỗ rắn chắc, Yến Việt lúc này mới đem Chung Tình đặt nhẹ nhàng xuống.
Chung Tình có chút ngượng ngùng: "Ta không quý giá như vậy......"
Thế nhưng lời nói lại bị giọng cười của Yến Việt đánh gãy: "Ta cảm thấy Mẫu Đơn tỷ tỷ chính là quý giá như vậy."
Trên mặt hắn hàm chứa ý cười, sâu trong ánh mắt vẫn ẩn chứa một tia bất an.
Trong lòng Chung Tình nháy mắt mềm mại, nàng chủ động lôi kéo tay Yến Việt, bảo đảm nói: "A Việt yên tâm, lần đó chỉ là một cái sự tình ngoài ý muốn. Ta bảo đảm, sẽ không bao giờ có lần sau."
Yến Việt rũ mắt nhìn đôi tay hai người nắm lấy nhau, thần sắc mềm mại: "Ân, sẽ không có lần sau."
Chỉ cần vừa nhớ tới, lúc ấy chính mình gấp gáp vội vã từ Tây Bắc trở về, nhìn Mẫu Đơn tỷ tỷ nằm ở trên giường ngủ say không tỉnh, loại cảm giác bàng hoàng tuyệt vọng này, làm Yến Việt cảm thấy chính mình muốn nổi điên.

Lại đến một lần nữa,tuyệt đối hắn muốn chết mất!
Có cung nhân đem điểm tâm nhỏ tinh xảo trình lên, Yến Việt thân thủ nhặt mấy thứ.
Chung Tình kỳ thật không có muốn ăn uống gì, những vẫn nếm.
"Đúng rồi, mấy năm nay...... Đã xảy ra chuyện gì?"
Chung Tình trong lòng là có chút tò mò, lấy hiểu biết của nàng đố với Hiển Đức Đế, cái ngôi vị hoàng đế này nói như thế nào, đều không thể đến trên người Yến Việt.
Trên tay Yến Việt đang lột vỏ quýt mật cho nàng, nghe vậy nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ta lúc ấy vừa vặn ở Tây Bắc đánh thắng trận, còn chưa hồi kinh liền nghe được tin tức phụ hoàng bạo bệnh mà chết. Phụ hoàng đi được vội vàng, không có lập hạ trữ vị, trong cung vài vị hoàng tử tranh quyền đoạt lợi, đơn giản chính là ai thắng, người đó chính là tân đế vương."
Hắn không nói chính là, chuyện Hiển Đức Đế bạo bệnh mà chết này, trong đó đúng là chính mình động tay chân.
Nguyên bản là hắn không tính toán xuống tay nhanh như vậy, hắn tính toán là từ từ mưu tính, đến lúc đó nước chảy thành sông, Hiển Đức Đế chết cũng sẽ không có ai hoài nghi.
Nhưng cố tình, đối phương chạm đến nghịch lân( điểm cố kỵ không thể chạm vào) của hắn, thế nhưng đối Mẫu Đơn tỷ tỷ nổi lên ý nghĩ xằng bậy!
Bị hoài nghi thì như thế nào? Danh không chính ngôn không thuận thì như thế nào?
Bên trong đôi mắt của Yến Việt hiện lên sắc đỏ như máu.
Hắn tham lam nhìn nữ tử trước mặt thần thái thanh thản, chỉ cần nàng ở bên người, cái gì đều không quan trọng!
Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, Chung Tình lại biết, sự tình khẳng định không đơn giản như vậy.
Yến Việt cũng cũng không phải hoàng tử thực quyền, muốn ở bên trong tranh đấu mà thắng lợi, không biết đã trải qua bao nhiêu trắc trở.
Nàng thở dài một tiếng: "Làm khó ngươi."

Yến Việt lại cười, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Chung Tình: "Không có gì làm khó, hiện tại hết thảy đều tốt, Mẫu Đơn tỷ tỷ cũng bồi ở bên người ta, A Việt thực thỏa mãn."

Chung Tình chỉ cảm thấy ánh mắt của đối phương thật giống như muốn đem chính mình lột sạch đi rồi ăn thật giống nhau.
Nàng trong lòng không được tự nhiên, thuận miệng tìm cái đề tài: "Ngươi hiện tại cũng hơn hai mươi tuổi, lại là vua của một nước, ta lại ở trong cung của ngươi, có chút không ổn đi?"
Đặc biệt là, nàng còn ở tại cung Cà Long của hoàng đế.
Thần sắc của Yến Việt biến đổi: "Mẫu Đơn tỷ tỷ có ý tứ gì?"
Chung Tình chọn lựa ngôn ngữ một chút: "Ngươi thân là vua của một nước, chẳng phải muốn cưới Hoàng hậu nạp phi tần......"
Nàng còn lời chưa nói xong, đã bị Yến Việt đánh gãy.
Hắn biểu tình thoạt nhìn thập phần bực bội, ẩn ẩn lại hỗn loạn thất vọng cùng phẫn nộ: "Ta sẽ không nạp phi! Cũng không có cưới Hoàng hậu!"
Chung Tình kinh ngạc nhìn hắn, không rõ hắn vì sao đột nhiên liền thay đổi.
Yến Việt nhìn nữ nhân trước mặt, nàng như thế nào có thể, như vậy dễ dàng nói ra, nói chính mình cưới hậu nạp phi?

                       *****
Chương 87
Trong lòng Yến Việt chỉ cảm thấy có một ngọn lửa lớn đang cháy, thiêu đến mức lý trí không thể khống chế được!
Ánh mắt nặng nề của hắn nhìn người ngồi ở bên cạnh, gằn từng chữ một nói: "Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ thật sự không rõ tâm tư A Việt?"
Ấn đường của Chung Tình nhíu lại: '' Đệ có ý tứ gì?"
Nhìn bộ dáng mờ mịt vô tri vô giác này của nàng, Yến Việt trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười.
Cái buồn cười này, đương nhiên là nhằm vào bản thân mình.
Nhiều năm như vậy, hắn từng bước cẩn thận, đem tâm tư của của chính mình giấu ở chỗ sâu nhất trong lòng, sợ dọa tới nàng.
Chỉ là đối phương cơ bản là mờ mịt không biết.
Cũng đúng.
Trước kia là Yến Việt hắn không có năng lực, cũng không có nắm chắc có thể đem nàng bảo hộ an toàn, làm cho nàng núp dưới cánh của mình.
Nhưng hiện tại, là đã hoàn toàn đã không có nỗi lo về sau.
Hắn chính là thích nàng, thì đã làm sao?

Yến Việt không chớp mắt nhìn Chung Tình, thanh âm nghẹn ngào: "Mẫu Đơn tỷ tỷ không rõ, A Việt liền chính miệng nói cho tỷ."
"A Việt ái mộ Mẫu Đơn tỷ tỷ, đời này, Hoàng hậu duy nhất muốn cưới chính là Mẫu Đơn tỷ tỷ. A Việt sẽ không nạp phi, cuộc đời này của A Việt, chỉ nghĩ cùng Mẫu Đơn tỷ tỷ một đời ở bên nhau."
Chung Tình không kịp phòng ngừa, bị lời nói đột nhiên này oanh tạc!
Nàng ngẩng đầu lên nhìn thanh niên nam nhân đã trưởng thành anh tuấn này, trong lòng lần đầu tiên bừng tỉnh phát giác: Hắn đã là một đại nhân.
Yến Việt đã trở thành một nam nhân, một đế vương.
Hắn có tâm tư riêng của mình, đã sớm không còn là tiểu tử kia ở trong tiểu viện ở lãnh cung, cung Khang Ninh yêu cầu chính mình bảo hộ.
Chung Tình trong lòng buồn bã mất mát, lại bởi vì lời nói của Yến Việt kia mà nỗi lòng phiền loạn.
Nàng nghĩ là cùng nam chủ bồi dưỡng cảm tình, nhưng trước nay không nghĩ tới bồi dưỡng tình yêu nam nữ nha!
Nàng tận mắt nhìn thấy hắn lớn lên, từ một thiếu niên nho nhỏ biến thành
nam nhân đỉnh thiên lập địa như hôm nay.
[đỉnh thiên lập địa: đầu đội trời chân đạp đất]
Nàng đem hắn như đệ đệ mà đối đãi, như nửa cái nhi tử mà nuôi lớn, nhưng từ trước nay chưa từng có bất luận cái
tâm tư kiều diễm ái mộ gì!
Đứa nhỏ này, đến tột cùng từ khi nào bắt đầu...... Thế nhưng sinh ra tâm tư như vậy?
Yến Việt có bao nhiêu sự hiểu biết về Chung Tình?
Hiểu biết đến nỗi chỉ cần đối phương lộ ra một ánh mắt, hắn là có thể nhận thấy được ý nghĩ trong lòng nàng.
Hắn cười nhẹ một tiếng, trả lời nghi hoặc của nàng: "Thật lâu thật lâu trước kia, lâu đến mức ta cũng nhớ không nổi......"
Hắn xác định được tâm tư của chính mình là ở một năm mười ba tuổi kia, chỉ là sinh ra tâm tư như vậy, ngay cả chính hắn đều không hiểu được nguyên nhân.

Có lẽ là lần đầu tiên nàng ở trước mặt hắn hiện ra thân hình, có lẽ là một ngày  lại một ngày sống nương tựa lẫn nhau làm bạn, nữ nhân này, đã sớm đã xâm lấn mỗi một góc thể xác và tinh thần của hắn, làm trong lòng của hắn rốt cuộc không chứa được người khác.

Chung Tình khiếp sợ nhìn hắn, nàng không rõ chính mình là làm sai chỗ nào, mới có thể tạo thành kết quả như bây giờ.
Nàng chỉ duy nhất rõ ràng biết là, nàng đối với Yến Việt không có tình yêu nam nữ, cũng không có khả năng đáp lại phần tình cảm này.
"Đệ nghe ta nói, A Việt, ta đối với đệ, chỉ như là tình cảm tỷ tỷ đối với đệ đệ giống nhau, cũng không có......"
"Ta biết."
Yến Việt đánh gãy lời nói của nàng.
Hắn biểu tình tràn ngập sự nhất định phải có được: "Ta có thể chờ, Mẫu Đơn tỷ tỷ, rồi sẽ có một ngày, tỷ sẽ tiếp nhận được ta.
Hắn có thể dùng quãng đời còn lại đi chờ một cái đáp lại từ nàng.
Nhưng là Chung Tình lại không muốn làm chậm trễ hắn.
Nàng thu hồi biểu tình, lãnh đạm nói: "Ngươi không cần như vậy, Yến Việt, ta không có khả năng tiếp thu tâm ý của ngươi, càng không thể có thể cùng ngươi ở bên nhau."
"Đệ nên cưới một thê tử cầm sắt hòa minh, sinh mấy cái hài tử, dụng tâm triều chính, làm cái vương triều này càng thêm phồn hoa."
"Mà không cần phải đem thời gian lãng phí ở trên người ta."

*****
Chương 88
Biểu tình của Yến Việt đột nhiên âm trầm.
Hắn nhìn Chung Tình, biểu tình trong một khắc kia làm Chung Tình hoài nghi giống như đối phương ngay sau đó liền phải đem chính mình xé nát, rất đáng sợ.
Nhưng không có phải như vậy.
Yến Việt chỉ là cong lưng, lại một lần nữa ôm Chung Tình.
"Ngươi làm cái gì ——"
Yến Việt thanh âm trầm lãnh: "Mẫu Đơn tỷ tỷ sơ mới tỉnh lại, sức khoẻ suy yếu không nên ra gió, ta đưa tỷ tỷ trở về nghỉ ngơi!"
Chung Tình nói: "Ta không cần nghỉ ngơi, ngươi thả ta xuống."
Yến Việt mắt điếc tai ngơ.
Chung Tình lại một lần nữa nói: "Yến Việt, ngươi thả ta xuống!"
Bước chân của Yến Việt đều nhau và chưa từng tạm dừng một chút nào.
Chung Tình dừng một chút, trên người lưu chuyển linh lực, tính mạnh mẽ tránh thoát.
Nhưng là ngay sau đó, nàng liền mở to đôi mắt —— trong cơ thể linh lực vẫn còn, nhưng không thể lưu chuyển được, giống như bị thứ gì trói buộc lại, nàng ngưng tụ không được.
Đây là làm sao vậy?
Nàng đột nhiên trầm mặc làm Yến Việt có chút kỳ quái, hắn cúi đầu liếc mắt nhìn Chung Tình một cái, phát hiện đối phương đã nhắm hai mắt lại.
Trong lòng đột nhiên hoảng hốt.
"Mẫu Đơn tỷ tỷ?"
Thanh âm mềm nhẹ lại nôn nóng làm Chung Tình lấy lại tinh thần, nàng mở to mắt, bình tĩnh nhìn về phía Yến Việt: "Làm sao vậy?"
Nàng không có việc gì.
Yến Việt trong lòng đột nhiên thả lỏng, hắn biểu tình trở nên nhu hòa: "Không có việc gì."
Chung Tình ngạc nhiên nhìn hắn một cái, một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Nàng hiện tại không rảnh đi để ý tới Yến Việt, mà là muốn biết rõ ràng trên người chính mình đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà tìm không thấy nguyên nhân.
Trên người nàng không có gì kỳ quái, theo lý mà nói, căn bản không phải là như vậy.
Chung Tình nghĩ mãi cũng không ra.
Thực nhanh nàng đã bị đưa về cung Càn Long.
Thân mình bị đặt ở trên giường mềm mại.
Yến Việt giống như hoàn toàn quên mất chuyện lúc trước không thoải mái, thần sắc ôn nhu đối với nàng nói: "Mẫu Đơn tỷ tỷ, nàng hảo hảo nghỉ ngơi, chờ đến buổi tối, ta lại đến bồi nàng cùng nhau dùng bữa."
Hắn dù sao cũng là hoàng đế, không có khả năng thời thời khắc khắc đều bồi ở bên người Chung Tình.
Yến Việt rời đi, cung Càn Long cung nhân cùng ám vệ lại trở về như trước, không thiếu một người.
Chung Tình linh lực không dùng được, nhưng lại dùng được thần thức.
"Hệ thống, ngươi có biết hay không đã xảy ra cái gì?" Bản thân nàng ngủ say đã nhiều năm, nhưng hệ thống không có ngủ say.
Ánh sáng của hệ thống loé lên một chút: "Ký chủ cảm ứng bản thể của mình."
Chung Tình thần sắc sợ hãi, nàng rốt cuộc phát hiện cái gì đó.
Một lúc sau tỉnh táo lại, nàng rốt cuộc cảm ứng không được bản thể của mình.

Ánh mắt tại cung Càn Long nhìn qua một vòng, quả nhiên không nhìn thấy cây hoa Mẫu Đơn cao nửa người nào.

Chung Tình gọi cái cung nữ lại đây để hỏi: "Các ngươi có thấy bệ hạ có dưỡng một gốc cây hoa Mẫu Đơn nào không?''
Nàng dừng lại một chút, bỏ thêm một câu: "Tuy nhiên cây kia chưa bao giờ ra hoa."
Thời điểm Yến Việt vẫn là hoàng tử, có một gốc cây hoa Mẫu Đơn thập phần trân ái( nâng niu như bảo bối), đây là chuyện bên trong hậu cung đều biết đến.
Cung nhân kia ngẩng đầu nhìn Chung Tình liếc mắt một cái, giấu ánh mắt kinh diễm, cung kính nói: "Dĩ vãng( quá khứ) nghe nói bệ hạ có dưỡng một gốc cây Mẫu Đơn, chỉ là từ khi nô tỳ tiến cung Càn Long hầu hạ tới nay, chưa bao giờ gặp qua cây hoa Mẫu Đơn."
Chung Tình cho người lui ra, trong lòng nàng có một dự cảm không tốt.
Yến Việt làm như lời nói của hắn, trước bữa tối đã trở về cung Càn Long.
Hắn nhìn Chung Tình, liền cười nói: "Mẫu Đơn tỷ tỷ muốn biết cái gì, trực tiếp hỏi ta tốt hơn, không cần đi dò hỏi người khác."
Hắn quả nhiên biết sự tình trong buổi chiều.
Chung Tình nhìn hắn, nói: "Vậy ngươi nói cho ta, cây hoa Mẫu Đơn đang ở nơi nào?"
Yến Việt thần sắc không đổi, phất tay làm một tư thế.
Chung Tình nhận thấy được, người trong chỗ sáng chỗ tối lưu tại cung Càn Long, toàn bộ đều lui ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro