Chương 11: Giang lão gia tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ao

Giang Dĩ Phong vốn muốn trực tiếp lên tầng 16 tìm Mộ Vãn Du, muốn cho cô thấy ý tốt muốn giúp cô của hắn, lại cảm thấy đuổi theo như vậy có chút không thích hợp. hơn nữa còn có Chân Mỹ Mỹ, hắn ấn xuống tầng 28, trở lại phòng làm việc của mình.

Vừa lên tới, hắn liền cầm điện thoại ra, cho trợ lý chỉ thị:" Tiểu Lưu, đi tra thử chút, bộ phận nhà đất hôm nay đang có hạng mục gì."

Trợ lý tiểu Lưu lập tức đáp lời:" Giang tổng, tôi cũng đang muốn báo cáo cho ngài. Tập đoàn Thịnh thế quyết định hợp tác hạng mục xây lại khu Thành Nam cũ, cũng đã cử Mộ tổng đến cùng chúng ta bàn bạc chi tiết."

Giang Dĩ Phong kinh ngạc:" Mộ tổng? Mộ Vãn Du?"

Tiểu Lưu:" Đúng vậy, Giang tổng. Ngoài ra, Giang tổng, chủ tịch vào buổi sáng đã gọi điện đến, hy vọng ngài có thể tự mình theo cái hạng mục lớn này, chủ tịch còn đề nghị ngài hôm nay trước tiên đừng ra mặt, trước tiên để cho giám đốc bộ phận nhà đất đi tiếp xúc một chút, đại khái là để tìm hiểu điều kiện hợp tác của Thịnh Thế."

Giang Dĩ Phong:" Được, ta biết rồi."

Buông điện thoại xuống, Giang Dĩ Phong có chút không tưởng tượng nổi.

Một giây trước hắn còn tưởng Mộ Vãn Du gặp quẫn bách khó chịu, bởi vì ghi hận hắn mà không muốn nhờ hắn giúp đỡ, hắn suy đoán còn có ai ở bộ phận nhà đất là bạn hoặc là bạn học của Mộ Vãn Du hay không, cô đến đó xin giúp đỡ, dù sao công ty cũng lớn như vậy, nhiều người như vậy, hắn không biết cũng rất bình thường.

Nhưng không nghĩ tới Mộ Vãn Du không phải đến nhờ giúp đỡ, cô lắc mình một cái trở thành giám đốc của tập đoàn Thịnh thế? Là giám đốc gì?

Giám đốc có thể một mình tới đây bàn chuyện hợp tác, nhất định là có quyết sách thực quyền(*), huống chi thực lực của công ty đối phương Tập đoàn Thịnh Thế còn khó lường!

(*)Quyết sách: chính sách, biện pháp mang tính chất quyết định ; thực quyền: quyền hành có thật chứ không phải trên danh nghĩa

Nhưng cô không thể so với Chân Mỹ Mỹ liền đến Giang thị làm việc, cô là tháng trước mới học xong nghiên cứu sinh, chưa nói nửa điểm kinh nghiệm làm việc còn không có, cô là am hiểu về thiết kế châu báu, cũng hoàn toàn không phải là địa sản, tại sao Thịnh Thế lại đem hạng mục lớn như vậy đưa cho cô ấy chứ?

Thịnh Thế lấy ưu thế tuyệt đối giành hạng mục này từ tay Giang thị, lại chủ động tới nói chuyện hợp tác, bản thân hắn cũng có chút khó tin, người phụ trách hôm nay đến lại là Mộ Vãn Du.

 Giang Dĩ Phong chống tay trên bàn làm việc, càng thêm phiền muộn khó an.

Sau khi rời ban công cao ốc tập đoàn Giang thị, tâm tình Chân Mỹ Mỹ vẫn vô cùng phẫn uất, liền trực tiếp đi shopping"giết" các trung tâm mua sắm,  rõ ràng không có "hàng" trong bụng, nhưng cô ta vẫn đi đến cửa hàng mẹ và bé, quét tung thẻ tín dụng của Giang Dĩ Phong đưa cho cô ta, cô ta mới ngưng, gọi tài xế Giang gia đến đón cô ta.

Nửa tiếng sau, Chân Mỹ Mỹ đem một xe đồ dùng cho trẻ sơ sinh về biệt thự Giang gia, xe lái vào, đúng lúc đụng phải xe của Giang lão gia tử.

Chân Mỹ Mỹ cũng không nhận ra Giang lão gia tử, chỉ nhìn thấy chất liệu vải mà ông ta đang mặc là loại tầm thường, xe kia lại là xe kiểu cổ, liền không xem ông ra gì.

Cô ta xách túi xách cao cấp mới mua vài ngày trước, mang đôi giày cao gót cao 10cm, vênh váo hống hách đi tới trước mặt Giang lão gia tử, trực tiếp chắn tầm nhìn của Giang lão gia, bắt đầu gọi người khiêng đồ, âm thanh chói tai:" Nhanh lên chút nhanh lên chút, mang vào hết đi... Anh kia, tôi nói anh đó đồ tai điếc?! Anh cẩn thận chút, giường trẻ sơ sinh này hơn bốn trăm ngàn, bị sứt mẻ hư gì, anh có đền được không?"

 Giang lão gia tử phía sau lưng nhìn Chân Mỹ Mỹ hai lần, liền nhấc gậy, gõ hai cái lên vai cô ta.

"Ông làm gì thế hả?" Chân Mỹ Mỹ chợt xoay người, tức giận trừng mắt Giang lão gia tử:"Gõ cái gì mà gõ? Có biết bộ quần áo tôi đang mặc đắt lắm biết không?"

Giang lão gia tử khẽ cau mày, bình tĩnh nói:" Cô chắn đường tôi đi."

Chân Mỹ Mỹ không tiếp thu gì, giọng điệu tệ hơn, thậm chí mang ý rõ ràng xem thường người khác:" Cản th2i cản chứ, ông gấp cái gì? Chờ tôi dọn đồ xong rồi hẳn tính, người ngoài như ông,   không để chủ nhà giải quyết xong chuyện sao? Chỉ là một lão già, vậy mà quy củ một chút cũng không có!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro