Chương 18: Lập tức đi kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ao

"Mỹ mỹ, em sao vậy?"

Giang Dĩ Phong sải mấy bước tới, ôm Chân Mỹ Mỹ vào lòng, thấy mặt cô ta thống khổ và có chút vặn vẹo... Tay chân hắn có chút luống cuống.

Bất kể nói thế nào, Chân Mỹ Mỹ mang thai chính là con của hắn đấy, coi như hắn không muốn đứa con này, giờ phút này nhưng lại sốt ruột.

Hắn ngẩng đầu lên, hung hăng trợn mắt Mộ Vãn Du một cái:" Vãn Du, em... em không biết Mỹ Mỹ đang mang thai sao? Em sao có thể... Anh quá thất vọng về em!"

"Không..." Không phải tôi đẩy cô ta!

Mộ Vãn Du muốn giải thích như vậy.

Nhưng khi thấy Chân Mỹ Mỹ vùi trong lòng Giang Dĩ Phong, hai tay nắm chặt lấy cánh tay Giang Dĩ Phong, bộ dáng đáng thương chịu đả kích cực lớn... Cô cứng nhắc đem lời đã đến khóe miệng nuốt lại vào trong bụng.

À... Ngay từ đầu Chân Mỹ Mỹ sở dĩ ngăn cô lại là để diễn trận kịch hay như vậy!

Không thể không bội phục kỹ năng diễn xuất tinh xảo của Chân Mỹ Mỹ! Không đi diễn xuất thật là lãng phí tài hoa! 

Mộ Vãn Du hạ khóe miệng xuống, xong rồi! Không cần giải thích, loại chuyện thế này càng tô thì lại càng đen, mặc sức để Giang Dĩ Phong và người xung quanh nghĩ tốt xấu gì, cô không quan tâm!

Nhưng trái tim cô,  vẫn còn rất đau đớn!

Đã nhiều năm như vậy, cô đối với Chân Mỹ Mỹ là thật lòng, nhưng đổi lại không chỉ là sự phản bội tàn nhẫn, còn có âm mưu hãm hại vô vọng này!

Chân Mỹ Mỹ ngay từ đầu không thể cùng cô là bạn thân tốt không có chuyện gì giấu nhau được, mà là con đ* vì lợi ích của tâm cơ ham tiền ích kỷ của cô ta thôi!

Còn Giang Dĩ Phong nữa, hắn nói gì? Thất vọng về cô? Buồn cười thật!

Người thất vọng rõ ràng là Mộ Vãn Du cô! Bảy năm, hắn ngay cả tín nhiệm cơ bản nhất cũng chẳng có!

Tình bạn gì? Tình yêu cái gì? Cũng chẳng đáng giá!

"Em cười cái gì!" Giang Dĩ Phong hét lên một câu, rất hiển nhiên, hắn nghĩ là Mộ Vãn Du đẩy Chân Mỹ Mỹ.

 Hắn coi Vãn Du là một ả đàn bà ác độc, có lẽ hắn tự luyến cho rằng sở dĩ Mộ Vãn Du làm vậy, là muốn trở về bên hắn.

Hắn do dự một chút, muốn lại nói chuyện rõ ràng với Mộ Vãn Du.

Còn chưa đợi hắn mở miệng, Chân Mỹ Mỹ liền nắm chặt tay lại:" Dĩ Phong... Bụng em... Bụng em đau quá... Đứa bé..." cô ta nghiêng đầu một cái, rồi "hôn mê".

Xung quanh bàn tán ngày càng lớn, không chỗ nào không phê phán Mộ Vãn Du.

Trong tầm mắt Mộ Vãn Du, Giang Dĩ Phong ôm ngang Chân Mỹ Mỹ lên, vội vàng đi vào thang máy.

Nhưng Giang Dĩ Phong không nhìn thấy, tất cả mọi người cũng không nhìn thấy ——trong nháy mắt ngay tại lúc cửa thang máy sắp đóng lại, Chân Mỹ Mỹ đang "hôn mê", hướng về phía Mộ Vãn Du làm ánh mắt đắc ý giành thắng lợi!

Mộ Vãn Du thậm chí còn thấy cô ta nở nụ cười! 

Nếu như cô ta đã dùng hành động tuyên bố thắng lợi, thế thì ván này cô ta thật sự thắng rồi!

Nếu như cô ta muốn chọc tức Mộ Vãn Du, cô ta cũng đã thành công rồi!

Lửa giận trong lòng Mộ Vãn Du bừng cháy lên, tất cả khổ sở, bi ai, oan khuất... Tất cả đều được ngọn lửa này thổi to lên!

Quả nhiên là người thiện luôn bị người khác khi dễ sao? Cho dù Giang Dĩ Phong và Chân Mỹ Mỹ vô tình phản bội và đả kích tàn nhẫn, cô cũng không nghĩ tới việc trả thù bọn họ. Nếu như không phải là vì dự án hợp tác của Thịnh Thế với Giang thị, cô cũng không muốn xảy ra nửa chút bất hòa gì cả.

Nhưng vì sao bọn họ vẫn chưa chịu buông tha cho cô?

 Cô nắm chặt quả đấm, bước chân nặng nề bước vào thang máy.

Khi cửa thang máy đóng lại, trong không gian chật hẹp chỉ còn lại mỗi cô, Mộ Vãn Du cuối cùng cũng vô lực ngã khụy xuống mặt đất.

Vẫn chưa đủ kiên cường!

Ai gặp phải đả kích tàn nhẫn như vậy mà không ngã được chứ?

Hơn hai phút sau, thang máy liền xuống tới tầng một, Mộ Vãn Du vội vàng đứng lên.

Cô kiêu ngạo khiến cho cô giống như sắp nhịn khóc không được nữa, nhưng phải về rồi mới được khóc, tuyệt đối không thể ở chỗ này để người khác nhìn mà cười nhạo! 

Khi Mộ Vãn Du ra khỏi tòa cao ốc, đã nhìn thấy chiếc xe khiêm tốn nhưng được lau chùi không có chút bụi bẩn nào trước sân rộng, người đàn ông chỉ tùy ý dựa vào xe, nhưng lại tỏa ra khí chất cao quý ưu nhã khó nói được.

Cô đột nhiên giống như nổi điên chạy về phía trước, không suy nghĩ nhiều níu lấy phần áo sơ mi trước ngực của người đàn ông:" Thịnh Gia Đồng, anh có dám không, ngay bây giờ, lập tức, lập tức, đi kết hôn với tôi?!"

Thịnh Gia Đồng sửng sốt một chút, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tà mị:" Được!"

-------------------------
Rốt cục chị cũng chịu cưới rồi TTATT . Mừng quá đi~

Khổ thân cho cái con editor như tui đợi mòn mỏi từ đầu tới giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro